Long Vương Trở Lại

Chương 100: Chương 100: Không nên đâm đầu vào xui xẻo




Thân là phó đội trưởng của đội cảnh sát đặc nhiệm, Thần Bắc cũng có chút bản lĩnh, những bảo vệ này hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta.

Nhưng anh ta không dám đánh trả.

Bởi vì, người hạ lệnh đánh là người nhà họ Hứa.

Nhà họ Hứa là thành viên của Thương Minh Năm Tỉnh.

Thương Minh Năm Tỉnh rất đoàn kết, đắc tội với một nhà, tương đương với việc đắc tội với cả Thương Minh, anh ta không dám đắc tội.

Người nhà họ Đường bị đánh không ngừng kêu cứu.

Hứa Chí đi đến, đạp trên người Đường Thiên Long, cúi đầu nhìn ông ta: “Tôi đã sớm nghe đến việc ông đến chết cũng thích thể diện, lần trước làm giả thư mời đến tham gia lễ kế nhiệm của Tiêu Dao Vương thì thôi đi, lần này vậy mà còn chạy đến khu biệt thự Cảnh Tú ra vẻ. Cút cho tôi, để tôi nhìn thấy ông lần nữa, tôi sẽ đánh gãy cái chân già của ông.”

“Phụt”

Thu Lộ nhổ nước bọt vào người Đường Lỗi, cao ngạo mắng: “Chê nhà tôi nghèo sao? Xem thường tôi sao? Bây giờ không phải vẫn bị người ta đánh quỳ dưới đất sao?”

“Được rồi, đừng nhiều lời với những bọn rác rưởi này nữa.”

Hứa Chí kéo Thu Lộ đi.

Mặc dù Thu Lộ cũng coi như là hàng dùng lại, nhưng cô ta quả thật rất biết nịnh nọt, hầu hạ người khác.

Hơn nữa Thu Lộ cũng không phải là vợ của anh ta, chỉ là một người vợ bé mà thôi.

Hai người rời đi.

Người nhà họ Đường lần lượt bò dậy từ trên mặt đất, bọn họ đến đỡ Đường Thiên Long dậy.

“Bố, bố không sao chứ?”

“Ông nội, cháu đã bảo ông không nên đến, ông cứ muốn đến, bây giờ đã thấy mất mặt chưa?”

“Đều là do thằng khốn nạn Giang Thần kia!”

“Chồng, anh thế nào rồi, không sao chứ?”

Thần Bắc xua tay nói: “Không sao.”

“Chồng à, không thể bỏ qua như thế này được, không phải chú anh là thư ký của tướng quân quân khu Giang Bắc sao? Mau gọi điện thoại xin chú anh đi, mấy người bảo vệ này dựa vào cái gì mà đánh chúng ta chứ?”

“Về nhà rồi nói.” Thần Bắc cũng không phải là một tên ngốc.

Bởi vì một chút chuyện nhỏ này mà kinh động đến chú anh ta sao?

Hơn nữa, anh ta cũng không thuộc dòng họ chính thống của nhà họ Thần, đó cũng không phải là chú ruột của anh ta.

Cả người Đường Thiên Long đều là dấu chân, khuôn mặt già nua của ông ta tái mét, tức đến nỗi đập gậy xuống đất: “Tên Giang Thần chết tiệt kia, dám chơi ông đây, ông đây không thể tha cho nó.”

Đường Thiên Long ôm theo hy vọng đến đây, nhưng lại chán chường rời đi.

Mất mặt.

Lần này thật sự mất mặt.

Thể diện cả đời ông ta, đều mất trong hôm nay rồi!

Biệt thự nhà họ Đường.

Đường Uyển Tâm kéo Thần Bắc, cầu xin: “Chồng à, ông nội bị đánh thành thế này, không trút cơn giận này, sau này nhà chúng ta không thể ngẩng đầu lên được ở Giang Trung nữa. Nhà bọn em thì không sao, nhưng anh là người nhà họ Thần, nhà họ Thần là hào môn ở Giang Bắc, chuyện này mà truyền ra ngoài, không phải là rất mất mặt sao?”

“Em rể, đúng vậy, mau gọi điện thoại cho chú em đi. Nhà họ Từ là cái thá gì chứ, ở trước mặt tướng quân, còn không phải ngoan ngoãn cúi đầu sao? Chú em là thư ký của tướng quân, là người thân cận nhất của tướng quân đấy.” Trong lòng Đường Lỗi cũng ôm một bụng tức giận.

Nếu như là người khác, anh ta có thể chịu được.

Nhưng đây là bạn gái cũ của anh ta, chuyện này nếu truyền đến các tai bạn cùng lớp. sau này anh ta còn làm người thế nào được chứ?

“Tên Giang Thần chết tiệt, thứ khốn nạn.” Đường Thiên Long ngồi trên sô pha, tức giận tím mặt.

“Thần Bắc, con xem, chuyện này, con cũng là người bị hại, nhà họ Thần nhất định phải ra mặt chứ:” Đường Hải cũng nói.

Vốn dĩ Thần Bắc không muốn quan tâm, nhịn một chút là qua.

Nhưng, anh ta cũng không muốn mất mặt ở nhà họ Đường.

“Con gọi.”

Anh ta lấy điện thoại ra, đi đến cửa.

“Chú, chú à, là cháu đây, cháu là Thần Bắc, chính là Thần Bắc của nhà Thần Ngưu. Đúng, chính là cháu, cháu bị đánh ở Giang Trung, người đánh cháu là người nhà họ Hứa, cũng không biết là người thế nào, hình như tên là Hứa Chí gì đó, chú điều tra một chút ạ. Vâng, vâng, vâng.”

Chú Thần Bắc quả thật là thư ký của tướng quân nào đó ở quân khu.

Thần Bắc cũng không ngờ, chú của anh ta lại đồng ý nhanh như vậy.

Sau khi anh ta gọi điện thoại, lập tức dương dương tự đắc đi vào, anh ta dám bảo đảm: “Cháu đã gọi điện thoại rồi, chú của cháu đã đi tra lai lịch của Hứa Chí rồi.

Chuyện này, rất nhanh có thể xử lý xong.”

Sắc mặt u ám của Đường Thiên Long lúc này mới dịu đi không ít, ông ta nhìn Thần Bắc, khen ngợi nói: “Vẫn là nhà họ Thần có bản lĩnh.”

“Ông nội quá khen rồi.”

Trên mặt Thần Bắc mang theo vẻ đắc ý, nói: “Khiêm tốn, khiêm tốn thôi.”

“Đúng, khiêm tốn.” Đường Thiên Long gật đầu.

Sau đó ông ta tức giận nói: “Lập tức gọi điện thoại, gọi thằng nhóc Giang Thần đến đây cho tôi, tôi phải đánh gãy chân nó, đuổi nó ra khỏi gia tộc.”

Đường Hải lập tức đi gọi điện thoại cho Giang Thần.

Mà sau khi Giang Thần giải quyết xong việc của Đường Thiên Long, tâm trạng của anh rất tốt, trở về phòng khám phàm nhân, sau đó muốn giải thích với Đường Sở Sở.

Chỉ là, không lâu sau, Đường Hải đã gọi điện thoại đến.

Trong điện thoại, ông ta sôi máu mắng chửi, còn nói phải anh lập tức lăn đến đây.

Giang Thần nghi hoặc.

Lại có chuyện gì nữa đây?

Anh lại đến nhà họ Đường.

Vừa bước vào, cây gậy của Đường Thiên Long đã ném về phía anh.

Anh nhanh nhẹn né tránh.

“Ông nội, ông làm sao vậy, sao lại tức giận như vậy chứ?”

“Tên phế vật này.” Đường Thiên Long tức tím mặt, chính là bởi vì tin lời Giang Thần, ông ta bởi bị mất mặt như vậy, bị mấy tên bảo vệ đánh.

Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, còn mất mặt hơn chuyện ở quân khu bị tướng quân ném ra ngoài.

Đường Lỗi đứng dậy, chỉ vào mặt Giang Thần, mắng: “Tên phế vật nhà mày, mày cố ý muốn nhà họ Đường bọn tao mất mặt đúng không?”

“Giang Thần, bắt đầu từ hôm nay, mày không phải là con rể nhà họ Đường nữa.”

“Thứ không có lương tâm, ăn của nhà họ Đường, dùng của nhà họ Đường, vậy mà lại khiến nhà họ Đường mất mặt như vậy.”

Một nhóm người cùng nhau mắng chửi Giang Thần.

Giang Thần vẫn giữ vẻ mặt vô tội.

Anh nhíu mày hỏi: “Ông nội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Mày còn không biết xấu hổ sao?”

Đường Lỗi tát anh một cái.

Giang Thần ngẩng đầu, dễ dàng chặn được cái tát này, anh thản nhiên nói: “Cho dù tôi có chết, cũng phải cho tôi chết được rõ ràng chứ?”

Đường Mộng Oánh mắng: “Chính là những lời khua môi múa mép của mày nói bên tai ông nội, ông nội mới đến Đế Vương Cư muốn tổ chức tiệc mừng thọ, may mà bọn tao đến Đế Vương Cư thăm dò tình hình trước, nhưng đến cửa lớn cũng không thể vào được, còn bị bảo vệ đánh cho một trận.”

Giang Thần đưa mắt liếc nhìn bọn họ một cái.

Dáng vẻ bọn họ rất thảm hại.

Trên mặt Thần Bắc còn có một dấu tát.

Quần áo trên người Đường Mộng Oánh đều có dấu chân, thậm chí ngay cả tất chân cũng bị xé rách, chắc là khi bị đánh đã bị chiếm không ít tiện nghi.

Nhưng anh có chút nghi ngờ.

Thái độ của bảo vệ ở Biệt thự Cảnh Tú đều rất tốt, sao có thể ra tay đánh người được chứ?

Anh phải nịnh nọt Đường Thiên Long, chỉ cần Đường Thiên Long nói một câu, Đường Sở Sở tuyệt đối sẽ không ly hôn với anh, bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này.

Giang Thần rất bình tĩnh đi ra ngoài, anh lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho hội trưởng Thương Minh Năm Tỉnh.

“Là tôi, Hắc Long, tôi đã hứa cho Đường Thiên Long đến tổ chức tiệc mừng thọ ở Đế Vương Cư, nhưng bảo vệ ở cửa sao lại đánh người? Lập tức giải thích rõ chuyện này cho tôi.”

Thương Minh Năm Tỉnh, đây là năm tỉnh có thế lực rất đáng sợ, mà Giang Thần lại trực tiếp gọi điện thoại cho hội trưởng Thương Minh Năm Tỉnh.

Hội trưởng Thương Minh Năm Tỉnh, là người nhà họ Long, Long Dã.

Một nhân vật lớn, một người không ở Kinh Đô, nhưng thế lực lại mạnh hơn những gia tộc lớn ở Kinh Đô.

Sau khi Long Dã nhận điện thoại của Giang Thần, ông ta run sợ, nói: “Chủ, chủ soái, chuyện này, tôi lập tức sẽ điều tra, lập tức cho cậu một lời giải thích.”

Giang Thần cúp điện thoại.

Sau đó, anh đứng đợi bên ngoài, cũng không đi vào biệt thự.

Bởi vì người nhà họ Đường đều bị đánh, bây giờ anh mà đi vào, chỉ có đâm đầu vào xui xẻo.

Rất nhanh, Long Dã đã gọi điện thoại đến: “Chủ soái, đã tra rõ rồi, là một người nhà họ Hứa không có mắt nhìn đắc tội với Đường Thiên Long. Tôi đã hạ lệnh xuống rồi, bảo anh ta tự mình đến cửa thỉnh tội. Chủ soái, chuyện này là sai sót của tôi, thật sự xin lỗi.”

Hội trưởng Thương Minh Năm Tỉnh, Long Dã không ngừng xin lỗi.

Ông ta còn không ngừng tát mình.

Tiếng tát rất vang, cách màn hình cũng có thể cảm thấy đau đớn.

“Hy vọng không làm hỏng chuyện lớn của tôi, nếu không Thương Minh Năm Tỉnh gì đó, không cần phải tồn tại nữa.”

Giang Thần lạnh lùng cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, anh ở trước cửa hút một điếu thuốc.

Sau đó, mới đi vào nhà.

Vừa vào nhà, người nhà họ Đường đã bắt đầu chửi mắng.

Thậm chí còn bắt đầu đuổi người.

Giang Thần đắc ý nói: “Ông nội, chuyện này quả thật là sơ sót của cháu, chỉ là ông đến khu Biệt thự Cảnh Tú sao lại không gọi điện báo cháu một tiếng chứ? Cháu đã sắp xếp xong mọi thứ rồi, nhưng trước khi ông đi, cũng phải báo cho cháu một tiếng.”

“Gọi cái đầu mày. Đến bây giờ còn giả vờ cái gì nữa, tao đánh chết mày.” Đường Lỗi cầm gạt tàn lên, ném qua phía anh.

Giang Thần né được.

Xoảng.

Gạt tàn đập xuống đất, nhanh chóng vỡ nát.

Đường Thiên Long tức đến nỗi sắc mặt tái mét, toàn thân run rẩy, ông ta cầm gậy lên muốn đánh người, vừa đánh vừa mắng: “Mày, mày cút đi cho tao, bắt đầu từ bây giờ, mày không còn là con rể của nhà họ Đường nữa.”

Giang Thần vội vàng đứng dậy, anh nhanh chóng chạy ra ngoài.

Bây giờ Đường Thiên Long đang tức giận, anh không nên đâm đầu vào xui xẻo, đợi người của Thương Minh Năm Tỉnh đến cửa xin lỗi, rồi anh lại quay lại sau.

Đến lúc đó, sẽ không có chuyện gì nữa.

Giang Thần chạy ra khỏi biệt thự nhà họ Đường, người nhà họ Đường rầm một cái khóa cửa lại.

Sau hai mươi phút, quản lý của Thương Minh Năm Tỉnh đã kéo Hứa Chí và Thu Lộ xuất hiện bên ngoài biệt thự nhà họ Đường, cùng với mười mấy bảo vệ đã ra tay đánh người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.