Long Vương Trở Lại

Chương 127: Chương 127: Mong chờ buổi tối đến




Ngụy Tri ra tay quá xa xỉ.

Món quà mấy trăm vạn, xe sang mấy trăm vạn, biệt thự hơn trăm triệu, nói tặng là tặng.

Anh ta vừa ra tay, đã hoàn toàn chinh phục được người nhà họ Đường.

Hà Diễm Mai cũng bắt đầu lôi kéo quan hệ với Ngụy Tri. Bà ta nhanh chóng lấy điện thoại, gọi cho Đường Sở Sở, bảo cô lập tức trở về.

Đường Sở Sở và Giang Thần mới đến rạp chiếu phim.

Rạp chiếu phim, trong phòng chiếu, cặp đôi ngồi đầy.

Hai người tay trong tay, Đường Sở Sở dựa trên vai Giang Thần.

Sau khi Đường Sở Sở nhận được cuộc gọi, cô không khỏi bĩu môi, nói: “Chồng à, xem ra không coi phim được rồi.”

“Hửm? Sao vậy?” Giang Thần hỏi.

Trên mặt Đường Sở Sở lộ vẻ bất đắc dĩ: “Cũng không biết có chuyện gì nữa. Mẹ gọi điện thoại đến, bảo em về mau, hình như có vẻ rất gấp.”

“Vậy thì về đi, dù sao sau này cũng có thời gian.”

Đường Sở Sở gật đầu: “Ừm.”

Hai người ra khỏi rạp trước.

Giang Thần lái xe chở Đường Sở Sở về nhà.

Còn chưa vào nhà, đã nghe thấy tiếng cười truyền ra từ trong nhà.

Đường Sở Sở lấy chìa khóa mở cửa vào nhà.

Vừa vào nhà, lập tức nhìn thấy cả nhà đang vây quanh một người đàn ông mặc đồ vest hàng hiệu, phong thái hơn người.

Ngụy Tri đang kể một vài chuyện lúc anh ta đi du học ở nước ngoài, kể chuyện xã hội thượng lưu ở nước ngoài.

Người nhà họ Đường đều cùng bày ra một vẻ mặt.

Đây mới là nhà quyền thế.

Đây mới là xã hội thượng lưu.

“Bố, mẹ.” Đường Sở Sở đi lại, gọi một tiếng, hỏi: “Vị này là?”

Hà Diễm Mai lập tức đứng dậy, kéo Đường Sở Sở qua, giới thiệu: “Con gái, giới thiệu với con, đây là cậu Ngụy, Ngụy Tri, vừa mới du học ở nước ngoài về, cố ý mang quà đến nhà thăm hỏi. Buổi chiều con ra ngoài đi dạo với cậu ấy đi.”

Nói xong, bà ta nhét tay Đường Sở Sở vào trong tay Ngụy Tri.

Đường Sở Sở nhanh chóng rụt về.

Ngụy Tri thì rất hào phóng cười nói: “Sở Sở, xin chào, anh là Ngụy Tri.”

“Mẹ, mẹ lại làm gì vậy?” Trên mặt Đường Sở Sở lộ vẻ khó chịu.

Có Ngụy Tri ở đây, Hà Diễm Mai cũng không quở trách Đường Sở Sở, mà vừa cười, vừa nói: “Cậu Ngụy một lòng say mê con, cậu ấy đẹp trai hơn người, còn du học ở nước ngoài về, tài sản trong nhà hơn trăm tỷ.”

“Cho nên?” Đường Sở Sở sầm mặt.

“Con ly hôn với thằng vô dùng Giang Thần đó đi, đến với cậu Ngụy. Người ta cũng đã đưa sính lễ rồi, xe sang mấy trăm vạn, còn có một căn biệt thự trong khu biệt thự Cảnh Tú. Còn Giang Thần thì sao, kết hôn với con, có từng mua cho con cái gì, mua cho chúng ta thứ gì chưa?”

Hà Diễm Mai liếc Giang Thần một cái.

Mặc dù trên các phương diện Giang Thần đều không tệ, còn biết y thuật.

Nhưng, so với Ngụy Tri thì như một người ở trên trời, một người ở dưới đất.

Ngụy Tri biết: “Cô, cô nói đùa rồi, đây không phải sính lễ, đây chỉ là quà gặp mặt. Sính lễ của nhà họ Ngụy cháu, sao có thể bủn xỉn như vậy được. Theo tập tục của nhà họ Ngụy cháu, sính lễ đều rất xa hoa, đều có giá trị không dưới một tỷ.”

Còn Đường Sở Sở thì lại nhìn Ngụy Tri, chỉ cửa nhà: “Cậu Ngụy đúng không, tôi đã gả cho người ta rồi, tôi có chồng rồi, tôi sẽ không ly hôn đâu, anh đi đi.”

“Nói bậy gì đó?” Hà Diễm Mai quát mắng: “Chỉ mới đi đăng ký mà thôi, đừng nghĩ là mẹ không biết, đến bây giờ các con vẫn chưa ngủ với nhau.”

“Bây giờ lập tức lên giường.”

Đường Sở Sở tức giận kéo Giang Thần đi vào trong phòng.

Rầm.

Sau khi vào phòng, đóng cửa cái rầm.

“Con nhóc này, làm phản rồi…”

Hà Diễm Mai tức giận đuổi theo, không ngừng gõ cửa: “Đường Sở Sở, con mở cửa ra cho mẹ.”

Ngụy Tri đi theo, nói: “Cô à, bỏ đi, dù sao bây giờ đã gặp mặt rồi, sau nay vẫn còn cơ hội, cháu tin, cháu có thể làm Sở Sở rung động.”

Hà Diễm Mai xoay người, cười nói: “Vẫn là cậu Ngụy thấu tình đạt lý.”

Nói xong, bà ta lại lần nữa gõ cửa.

“Giang Thần, thằng vô dụng, cậu mở cửa cho tôi. Nếu như cậu là đàn ông, thì cậu đừng làm lỡ Sở Sở, cậu có thể cho Sở Sở cái gì?”

Trong phòng.

Đường Sở Sở tức giận đùng đùng.

Cô nhìn Giang Thần, khuôn mặt xinh đẹp mang theo ý xin lỗi: “Chồng, anh đừng để trong lòng, mẹ em chính là như vậy.”

Giang Thần cười cười.

Anh mới không thèm để ý đâu.

Nhưng, Hà Diễm Mai nói cũng đúng, đã qua một khoảng thời gian dài rồi, anh cũng chưa từng mua cho nhà món quà gì, cũng chưa từng đưa sính lễ.

Anh cảm thấy đã đến lúc chuẩn bị một số sính lễ rồi, và tổ chức một lễ kết hôn hoành tráng với Đường Sở Sở.

Đường Sở Sở rất xinh đẹp, khí chất cũng vô cùng xuất chúng, tựa như tiên nữ.

Một cô gái như vậy, không thông báo với thế giới, không biết bên ngoài có bao nhiêu người nhớ thương.

Bên ngoài, Hà Diễm Mai không ngừng gõ cửa.

Trong phòng, Đường Sở Sở và Giang Thần đều không trả lời.

Rất nhanh, bên ngoài đã không còn tiếng gì nữa.

Có lẽ là Ngụy Tri đã đi rồi.

Sau khi không có tiếng động gì nữa, Đường Sở Sở thở phào một hơi. Cô nhìn Giang Thần, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng đến tận cổ.

Cảm giác được sự khác thường của Đường Sở Sở, Giang Thần hỏi: “Sở Sở, làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?”

“Không, không, không có khó chịu. Chồng, chúng ta… chúng ta làm đi, em cho anh.”

Đường Sở Sở cúi đầu, lấy dũng khí nói ra câu đó.

Cho dù là đối diện với chồng mình, sau khi nói ra lời này, cô cũng cảm thấy có chút không tự nhiên, cảm thấy xấu hổ vô cùng và cảm thấy thẹn từ sâu trong tâm.

Nghe thế, Giang Thần run rẩy cả người.

Cuối, cuối cùng cũng đợi được ngày này rồi sao?

Lâu vậy rồi, anh vẫn luôn không cưỡng cầu.

Anh và Đường Sở Sở cũng chỉ dừng lại ở nắm tay.

Ngay cả hôn cũng chưa từng.

Bây giờ lại vượt một bước lớn như vậy trong một lần?

Anh nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Đường Sở Sở, nhìn cơ thể thon thả mê người của cô, cũng nhịn không được nuốt nước miếng.

“Vợ, ban ngày ban mặt, bên ngoài có nhiều người như vậy.” Giang Thần có chút ngại ngùng.

Đối mặt với cô gái xinh đẹp nhường này, lần đầu tiên anh để lộ bộ dạng xấu xí.

Đường Sở Sở trợn mắt.

Nhưng, Giang Thần nói cũng đúng.

“Vậy, vậy thì buổi tối.” Cô lấy can đảm.

“Được.”

Giang Thần lập tức đồng ý.

Bây giờ, anh mong chờ.

Mong chờ buổi tối đến.

Trong phòng, hai người không ai nói chuyện nữa, bầu không khí lập tức trở nên hơi khác thường.

Thật lâu sau, Đường Sở Sở mở miệng, cắt đứt tình trạng im lặng này: “Chồng, không phải anh muốn biết, vì sao những nhân vật lớn đó đều kính trọng em như vậy sao?”

“Hửm?”

Giang Thần nhìn cô.

Đường Sở Sở nói: “Là, là vì mười năm trước em đã từng cứu một người…”

Đường Sở Sở nói thẳng.

“Chồng, em, em thật sự không có phản bội anh, em không biết anh ta là ai, thậm chí em cũng chưa từng thấy khuôn mặt thật của anh ta.”

Hì hì.

Giang Thần lập tức bật cười.

Chẳng trách có lúc Đường Sở Sở lại có dáng vẻ tâm sự nặng nề, thì ra là vì chuyện này.

Cho dù có thích người đàn ông đeo mặt nạ quỷ thì có là gì, bởi vì anh chính là người đàn ông đeo mặt nạ quỷ.

“Chồng, anh cười cái gì?”

“Hèn gì, sao những người đó lại kính trọng em như vậy chứ, thì ra là vì có một người như thế tồn tại. Người đó cũng đã chết rồi, sức ảnh hưởng vẫn lớn như vậy, xem ra người đó không tầm thường.”

“Đúng vậy, anh cũng không xem thử người em cứu mười năm trước là ai, đó chính là người nhà họ Giang. Mười năm trước, nhà họ Giang chính là một gia tộc lớn chân chính, ông cụ Giang Thiên kết bạn bốn phương, em cứu người nhà họ Giang, bây giờ quan tâm em, cũng có thể hiểu được.”

Nói xong, cô nhìn Giang Thần.

Phát hiện vẻ mặt của Giang Thần có vẻ ung dung, không hề tức giận, cô mới yên tâm hơn nhiều.

Sau khi nói ra những điều này, cả người cô đã thoải mái hơn nhiều, cười dí dỏm với Giang Thần: “Em, Em ra ngoài xem thử cái người Ngụy gì đó đã đi chưa, thuận tiện đến siêu thị mua một hộp bao để tối dùng, em không muốn có con sớm vậy đâu.”

Nói xong, cô đứng dậy rời đi.

Còn Giang Thần thì rất mong chờ, mong chờ buổi tối đến nhanh hơn.

Nhưng, nếu đã muốn đi đến bước này, thì phải chuẩn bị sính lễ thôi.

Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Bạch Tố một cuộc: “Bạch Tố, giúp tôi chuẩn bị sính lễ, gửi đến nhà họ Đường. Tôi muốn chọn ngày kết hôn với Đường Sở Sở.”

“Giang, anh Giang, chuẩn bị những gì ạ?”

Giang Thần suy nghĩ.

Sính lễ khẳng định không thể quá xa xỉ, nếu không sẽ dọa đến nhà họ Đường.

Nhưng, cũng không thể quá keo kiệt.

“Tám nghìn tám trăm tám mươi vạn tiền mặt, một chiếc siêu xe Ferrari phiên bản giới hạn, còn những trang sức vàng bạc, quần áo các loại, cô cứ xem thử rồi mua, đừng quá kinh thiên động địa, cũng đừng quá bủn xỉn.”

“Vâng.”

Bạch Tố gật đầu, cúp điện thoại, sau đó lập tức tự mình đi làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.