Giang Thần vừa tới cũng chứng kiến được tất cả.
Đường Sở Sở kéo anh lại, giọng điệu khẩn cầu nói: “Chồng ơi, anh mau cứu cô ấy đi.”
Giang Thần xua tay, nói: “Cũng không phải hoàn toàn không còn cách nào khác, không cần vội, cứ xem đi rồi nói sau.”
Quan Tuyền nhìn Hứa Tinh đang nằm trên giường.
Cô ta bị rắn độc cắn, hơn nữa vị trí bị cắn lại là bắp đùi.
Da thịt cô ta trắng ngần, thậm chí còn có thể nhìn thấy mạch máu vằn lên trông rất sợ.
Lúc này chỗ đùi bị rắn cắn đã sưng phồng lên, vết cắn chuyển sang màu đen, độc tố màu tím đen không ngừng lan rộng ra.
Quan Tuyền dùng tay ấn chặt lấy vùng xung quanh miệng vết thương của Hứa Tinh.
“A!”
Hứa Tinh đau tới mức hét toáng lên.
Quan Tuyền vội vàng nói: “Hứa Tinh, không sao đâu, có anh ở đây em sẽ không chết, vết thương của em đặt biệt, nên anh phải dùng phương pháp đặc thù mới ép được chất độc trong người em ra ngoài, như này đi, anh đưa em vào phòng, rồi sau đó anh sẽ chuyên tâm chữa trị cho em.”
Hứa Tinh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Cô ta luôn có cảm giác chập chờn muốn ngủ.
Cô còn cảm nhận được sự đau đớn truyền từ vết thương bị rắn cắn lên khắp phần cơ thể phía trên, cô ta biết mình trúng độc, nếu không mau giải độc thì chắc chắn sẽ chết.
“Hứa Tinh, em đồng ý không, đồng ý thì anh sẽ đưa em đi?”
Bên tai truyền đến tiếng nói.
Cô ta đột ngột mở trừng mắt, đập vào mắt mà một khuôn mặt vô cùng đẹp trai, ngực nở cuồn cuộn.
“Ừ.”
Hứa Tinh mê man, khẽ ừ một tiếng.
Dứt lời, Quan Tuyền bèn ôm lấy Hứa Tinh.
Giang Thần nhìn thấy thế không khỏi cau mày.
“Làm gì vậy?”
Đột nhiên anh nói rồi đi tới.
Mặc dù trước giờ Hứa Tinh vẫn luôn không ưa anh, còn mấy lần gây ra phiền phức cho anh, nhưng dẫu sao cô ta cũng là bạn thân của Đường Sở Sở, là phó tổng giám đốc của Thời Đại Khoa, anh làm sao có thể giương mắt đứng nhìn cô ta rơi vào tay Quan Tuyền được?
Quan Tuyền dừng lại nhìn Giang Thần, nói: “Không thấy tôi đang đưa cô ấy vào phòng bệnh để trị thương sao? Cô ấy trúng độc rắn cắn, tôi phải dùng phương pháp đặc thù để chữa cho cô ấy, là phương pháp của thầy dạy tôi truyền lại, người ngoài không được nhìn.”
“Giang Thần, anh làm gì đấy, đừng làm loạn nữa.”
“Anh không thấy đùi Hứa Tinh đã sưng tấy hết cả lên rồi sao, còn độc tố tím đen kia nữa, nếu tiếp tục chậm trễ, để xảy ra chuyện, anh có chịu trách nhiệm nổi không?”
“Bác sĩ Quan, anh mau đưa cô ấy vào chữa trị đi.”
Không ít người đồng loạt mở miệng nói.
Quan Tuyền nhìn Giang Thần, nhàn nhạt nói: “Nghe thấy chưa, xảy ra chuyện anh gánh nổi trách nhiệm không?”
Nói rồi anh ta lại bế Hứa Tinh lên.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng đêm nay một người phụ nữ xinh đẹp như Hứa Tinh quỳ dưới háng mình là Quan Tuyền đã sướng đến phát điên lên.
“Đừng có đụng vào cô ta.” Giang Thần quát lớn.
Quan Tuyền không vui rồi, anh ta dừng lại, hét lên: “Được, tôi không quan tâm chuyện này nữa, anh đợi mà nhận xác cô ta đi.”
Nói xong, Quan Tuyền đứng sang một bên, thật sự làm ngơ.
Còn Hứa Tinh lại bắt đầu kêu lên những tiếng đau đớn.
Bạn học hai lớp bắt đầu thi nhau chỉ trích.
“Giang Thần, anh đang làm gì vậy?”
“Ở đây không có việc của anh, cút đi.”
“Đừng có làm chậm trễ thời giờ bác sĩ chữa bệnh nữa.”
Thấy nhiều người đứng về phía mình, Quan Tuyền tỏ ra đắc ý, anh ta cười nhạt, nói: “Thằng nhãi, tôi nhắc nhở anh, cô ta trúng độc nặng, còn không mau chữa trị sẽ thành phế nhân, một khi chất độc lan tới não gây ra tử vong, cho dù có sống được tiếp thì sẽ trở thành kẻ ngu si đần độn.”
Quan Tuyền bắt đầu hù dọa.
Giang Thần lườm anh ta một cái, rồi lại nhàn nhạt nói: “Không đến lượt anh nói, cũng không đến lượt anh nhúng tay vào, chỉ là chút độc tố lại có thể làm khó tôi ư?”
“Ha ha.”
Đột nhiên Quan Tuyền cười rộ lên.
“Chút độc tố? Được lắm, vậy thì tôi muốn xem xem anh làm cách nào giải độc, làm thế nào cứu được Hứa Tinh.”
Dứt lời anh ta lắc đầu thở dài.
“Haizz, đáng tiếc một người đẹp như Hứa Tinh lại phải chịu thương tổn rồi.”
Quan Tuyền nói vậy, bạn học hai lớp lại càng sốt ruột hơn.
Thậm chí có vài đồng chí nam đi tới định lôi Giang Thần đi, miệng quát: “Thằng nhãi, biến ngay cho tao.”
“Chỗ này không phải chuyện của anh.”
“Anh là ai?”
“Đường Sở Sở, cậu cũng thật là, sao lại nhìn trúng loại phế vật như thằng chồng cậu vậy chứ.”
Đường Sở Sở nhìn mọi người, nói: “Chồng tớ cũng là bác sĩ, hơn nữa tay nghề của anh ấy rất cao, không hề thua kém ai, tớ tin anh ấy có thể cứu được Hứa Tinh.”
“Cậu tin tưởng có tác dụng sao?”
“Xảy ra chuyện cậu có chịu trách nhiệm không?”
Giang Thần bất ngờ quát lớn: “Câm miệng hết cho tôi.”
Một tiếng quát của anh vang lên, mọi người đều im bặt lại.
Giang Thần đi tới chỗ Hứa Tinh, liếc qua vết thương ở đùi cô ta, đồng thời quan sát cả những biểu hiện khác của cô ta.
Nghiêm túc quan sát sắc mặt Hứa Tinh.
Đoạn lại vạch mí mắt cô ta lên xem con ngươi.
Tiếp theo kéo cổ tay cô ta, bắt mạch.
“Rắn hoa hổ?”
Giang Thần híp mắt.
Theo những gì anh biết thì rắn hoa hổ là động vật được thuần nuôi, độc của rắn này được coi là một loại thuốc dẫn, có thể kết hợp cùng dược liệu khác để chữa bệnh.
Nhưng con rắn này lại có chất kịch độc.
Người bị trúng độc này nếu trong vòng một giờ đồng hồ không giải được độc thì chất độc sẽ lan khắp cơ thể rồi chết.
Anh nhìn sang Quan Tuyền.
Quan Tuyền ra vẻ đắc ý, nói: “Sao, không có cách nào đúng không? Tôi nói cho anh nghe, hiện giờ tôi đang rất tức giận đấy, sẽ không giúp đâu.”
Quan Tuyền đã ăn chắc Giang Thần rồi.
Để xem tên phế vật này chữa như nào?
Cuối cùng vẫn quay lại cầu xin anh ta.
Như vậy thì anh ta có thể đường đường chính chính về phòng với Hứa Tinh rồi.
Sau khi giải độc cho cô ta xong, Quan Tuyền sẽ cho cô ta uống thuốc, đến lúc đó Hứa Tinh sẽ do anh ta mặc sức chơi đùa.
Giang Thần cười nhạt.
Anh điểm vào mấy huyệt trên người Hứa Tinh, sau đó đưa tay ra sau lưng rút ra một vài ngân châm, nhanh như cắt cắm xuống mấy chỗ trên người cô ta.
Tốc độ tay của anh rất nhanh.
Nhanh tới mức mọi người xung quanh không nhìn thấy rõ những gì anh vừa làm.
Chẳng mấy chốc cả người Hứa Tinh đã đầy kim châm.
Còn Giang Thần bấy giờ đang sờ lên phần đùi của cô ta.
Đường Sở Sở thấy vậy thì hơi nhíu mày.
Nhưng Giang Thần đang cứu người nên cô không nói gì.
Giang Thần đặt tay lên đùi Hứa Tinh, nhẹ nhàng nhấn xuống.
Ngay lập tức một búng máu đen trào ra ngoài miệng vết thương của Hứa Tinh.
Cùng lúc đó mọi người xung quanh cũng thấy rõ dưới lớp da trắng nõn nà của Hứa Tinh, mạch máu dần hiện lên, còn phần máu đen đã nhanh chóng chảy lên bắp đùi.
Chỗ máu đen tụ lại được Giang Thần nhẹ nhàng ép hết ra ngoài miệng vết thương.
Sau khi hoàn thành, Giang Thần mới nhổ hết kim châm trên người Hứa Tinh ra rồi tiện tay vứt vào thùng rác bên cạnh.
Trong người không còn máu độc, Hứa Tinh dần dần hồi phục lại thần trí.
Ban nãy mặc dù cô ta mơ mơ màng màng nhưng vẫn biết đang xảy ra chuyện gì, biết được Giang Thần là người cứu mình, Hứa Tinh mở miệng yếu ớt nói: “Cảm ơn anh.”
Giang Thần xua tay đáp: “Tiện tay cứu người mà thôi.”
Quan Tuyền thấy thế nhất thời đơ ra rồi lại vội kinh hô: “Không thể nào, tuyệt đối không thể, chỉ dựa vào mấy cây châm làm sao có thể ép hết chất độc trong người cô ta ra ngoài chứ, à tôi hiểu rồi, có phải con rắn cắn Hứa Tinh là do anh nuôi không, cho nên anh mới có cách chữa?”
Một lời nói làm kinh động cả thượng đế trên trời!
Tất cả mọi người đều dõi mắt về phía Giang Thần.
Anh chỉ cười nhạt.
Đúng là người ác lại luôn tìm cách tố cáo người khác trước.
“Giang Thần, không ngờ anh lại nuôi rắn độc.”
“Anh đang làm gì vậy, nhân cơ hội này muốn lấy được ấn tượng tốt đẹp của Hứa Tinh, anh đã là trai có vợ, còn Hứa Tinh chính là bạn thân của vợ anh đó!”
“Đúng là lòng người hiểm ác.”
Không ít người mở miệng mắng chửi anh.