Long Vương Trở Lại

Chương 227: Chương 227: Người dẫn đầu




Lâm Tử Minh của lớp A không biết làm sao lại làm mích lòng Đinh Ngọc Long của lớp B, bị mấy thằng đàn em Đinh Ngọc Long dẫn đến đánh ngã xuống đất, một trận tay đấm chân đá.

Mọi người đều ở một bên xem cuộc vui, không có ai hỏi han quan tâm.

Giang Thần đi đến, hét lớn một tiếng vang vọng.

Lúc này, mấy thằng đàn em đi theo Đinh Ngọc Long mới dừng tay.

Lâm Tử Minh vội vàng bò dậy khỏi nền đất, trên người anh ta toàn là dấu chân, trên mặt mắt sưng mũi tím, dáng vẻ quá ư là chật vật.

anh ta nhanh chóng tránh trốn ở sau lưng Giang Thần.

Đinh Ngọc Long ôm ấp một em gái du côn gợi cảm, quăng cho Giang Thần một cái liếc mắt: “Làm sao, mày muốn xen vào việc của người khác à?”

Giang Thần xoay người nhìn Lâm Tử Minh đứng đằng sau, hỏi: “Sao lại thế này?”

Lâm Tử Minh nhỏ giọng nói: “Tôi… Tôi đi toilet, đi ra, không cẩn thận đụng phải người phụ nữ của anh ta, tôi đã xin lỗi rồi, nhưng mà anh ta lại…”

Nhìn thấy ánh mắt hung tợn của Đinh Ngọc Long, Lâm Tử Minh không dám nhiều lời.

Mà em gái du côn anh ta đang ôm lập tức lộ vẻ khinh thường, nhổ một bãi nước bọt, mắng:

“Thằng nghèo nát, mày làm bẩn hết quần áo của tao rồi, mày biết cái váy này của tao bao nhiêu tiền không, ba vạn tệ đấy, một năm mày cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, đánh mày là nhẹ đấy, hôm nay mày phải đền tiền.”

Đinh Ngọc Long lớn tiếng bảo: “Nghe thấy không, phải đền tiền, nếu không tao đánh gãy chân mày.”

Lâm Tử Minh bị dọa mà cả người run lên.

Ồn ào ở chỗ này đã lôi kéo sự chú ý của đám người Hứa Tinh.

Hứa Tinh và một vài bạn học đi đến.

sắc mặt Hứa Tinh âm trầm, lạnh lùng nói rằng: “Đinh Ngọc Long, cậu lại bắt nạt người khác?”

“Lớp trưởng Hứa, cậu đang nói cái gì vậy, thế này thì làm sao gọi là tôi bắt nạt người khác.” Đinh Ngọc Long cười cười rồi mở miệng nói, ánh mắt quét tới quét lui trên người Hứa Tinh, còn huýt sáo, rặt một vẻ cà lơ phất phơ.

Hứa Tinh biết rất rõ Đinh Ngọc Long là thứ người gì.

Khi còn đi học sẽ thường xuyên bắt nạt các bạn học khác.

“Tôi cảnh cáo cậu, đừng có mà gây chuyện, nếu không đừng trách tôi không khách sáo, còn nữa, đây là họp mặt lớp, cậu dẫn người không liên quan đến làm gì? Không muốn họp mặt, vậy thì biến đi.”

Hứa Tinh không nể mặt Đinh Ngọc Long dù chỉ một chút.

“Lớp trưởng Hứa dạy phải, bỏ đi, tôi cũng không truy cứu trách nhiệm thằng nhãi này nữa.”

Hứa Tinh ra mặt, Đinh Ngọc Long cũng không truy cứu nữa, ôm em gái du côn gợi cảm, huýt sáo đi về phía khu vực nghỉ ngơi cách đó không xa.

“Đứng lại.”

Giang Thần hét lớn một tiếng.

“Gì?” Đinh Ngọc Long dừng lại, nhìn Giang Thần với vẻ mặt pha trò.

Đường Sở Sở kịp thời đi đến lôi kéo Giang Thần, nhỏ giọng bảo: “Đinh Ngọc Long cũng không truy cứu trách nhiệm nữa rồi, anh còn gây chuyện gì vậy?”

Giang Thần thản nhiên nói rằng: “Đánh người cứ như vậy mà bỏ qua sao?”

Đây vốn không phải chuyện liên quan đến anh.

Nhưng, Lâm Tử Minh là người bạn tốt nhất của anh, hồi còn đi học hai người không có gì giấu nhau.

Tuy rằng hoàn cảnh gia đình Lâm Tử Minh khá là nghèo, nhưng điều này không gây trở ngại đến chuyện Giang Thần và cậu ta trở thành bạn tốt.

Bạn tốt bị đánh, anh há có thể khoanh tay đứng nhìn.

Khuôn mặt Đinh Ngọc Long mang theo ý cười nghiền ngẫm: “Thằng vô dụng, vậy mày muốn tính toán thế nào?”

Giang Thần thản nhiên nói: “Quần áo bị dơ hết bao nhiêu tiền, tao đền cho cậu ấy nhưng mày đánh cậu ấy thế nào, tao sẽ đánh trả thế đấy.”

Hứa Tinh nhíu mày: “Giang Thần, cậu quậy phá cái gì vậy, cậu có chuyện gì vậy, đứng sang một bên đi.”

Đường Sở Sở lại lần nữa lôi kéo Giang Thần: “Chồng à, bỏ qua đi, một điều nhịn chín điều lành.”

Các bạn học của lớp A và lớp B đều đứng một bên hóng ồn ào.

Mọi người đều biết rõ Đinh Ngọc Long là người thế nào, hồi còn đi học chính là tên chuyên bắt nạt trong trường, sau khi tốt nghiệp thì bắt đầu lăn lộn trong xã hội, hiện giờ cũng có chút thế lực.

“Bỏ đi, bỏ đi.” Lâm Tử Minh cũng nhẹ nhàng lôi kéo Giang Thần, nhỏ giọng nói: “Tôi không sao.”

“Ha ha…”

Đinh Ngọc Long lại cười to thành tiếng.

Ra mắt đã nhiều năm, còn không có ai dám nói nhiều như vậy với anh ta, hiện tại một thằng ác rưởi của nhà họ Đường lại dám làm ầm ĩ với anh ta.

“Váy của bạn gái tao có giá ba vạn, hơn nữa nó còn sờ soạng bạn gái tao, cái này mà làm tròn lên thì không phải ba vạn đơn giản như vậy.”

Lâm Tử Minh đúng lúc thanh minh: “Tôi, tôi không…”

Giang Thần thoáng dừng tay, ý bảo Lâm Tử Minh đừng lên tiếng.

Anh nhìn vẻ mặt mang ý pha trò của Đinh Ngọc Long, bình thản mở miệng nói: “Nên tính thế nào thì tính như vậy, ba vạn, ba mươi vạn, hay là ba trăm vạn mày cứ nói một câu, nhưng người của mày đánh cậu ấy bao nhiêu quyền, đá cậu ấy bao nhiêu cước thì mày phải nhận của tao bấy nhiêu quyền, bấy nhiêu cước.”

Đinh Ngọc Long bị lời nói của Giang Thần dọa cho ngây người.

Nếu không biết thân phận của anh, anh ta quả thật cho rằng Giang Thần là nhân vật lớn nào đó.

Sau khi thoáng ngây người, anh ta phản hồi lại ngay.

Anh ta biết thân phận của Giang Thần, là con rể ở rể của nhà họ Đường, là một thằng rác rưởi vô dụng.

Tuy rằng nhà họ Đường có chút tiền, nhưng đó là chuyện của quá khứ.

Hiện tại nhà họ Đường cũng gặp phiền hức đủ điều, còn thiếu nợ không ít tiền, sắp phá sản rồi.

Sau khi nghĩ kỹ những việc này, anh ta híp mắt nhìn Giang Thần: “Ba trăm vạn mà mày nói, mày lấy ra ba trăm vạn đền cho bạn gái tao, tao chịu mấy quyền của mày có phải sợ.”

“Chồng ơi…” Em gái du côn ăn mặc gợi cảm, trang điểm quyến rũ nọ tức khắc kéo tay Đinh Ngọc Long.

Trước đấy cô ta đã thấy được bản lĩnh của Giang Thần ở cửa sơn trang.

Ngay cả mấy người vệ sĩ của Hứa Khung cũng được thêm đến trong nháy mắt, cô ta lo Đinh Ngọc Long không cách nào nhận được mấy quyền này.

Đinh Ngọc Long hơi dừng lại, nói: “Không sao, thằng nhãi này cũng chỉ là thằng rể ở rể của nhà họ Đường, là đồ bỏ đi, bây giờ nhà họ Đường cũng nợ đùm đề, căn bản là không lấy ra nổi một xu cắc nào, cho dù có tiền cũng sẽ không đưa cho cái thằng vô dụng làm màu này.”

Đinh Ngọc Long đã nhìn thấu chuyện này.

Giang Thần đến tham gia họp mặt lớp, một người cũng chẳng quen biết, cũng không có ai để ý anh.

Anh thế này là đang tìm cơ hội để làm màu lôi kéo sự chú ý.

Sự việc ồn ào thành ra như vậy, Hứa Tinh cũng lười quan tâm.

Dù sao Đinh Ngọc Long không phải người tốt gì cho cam.

Đồng thời cô ta cũng chán ghét Giang Thần.

“Sở Sở, chúng ta đừng đụng vào, qua bên kia ngồi xem trò vui đi.” Hứa Tinh lôi kéo Đường Sở Sở bỏ đi.

“Nhưng, chuyện này…”

Khuôn mặt Đường Sở Sở lộ vẻ khó xử.

Cô biết bản lĩnh của Giang Thần, ra tay mấy quyền thì Đinh Ngọc Long này chẳng phải sẽ tàn phế hay sao, nhưng cô không muốn Giang Thần lại gây chuyện.

Cô còn chưa nói xong đã bị Hứa Tinh mạnh mẽ lôi đi.

Hứa Tinh mặc kệ, những người khác càng không dám quan tâm, đều đứng một bên xem trò vui.

Thậm chí có người đã chuẩn bị sẵn hạt dưa, vừa cắn hạt dưa vừa hóng hớt.

“Làm liền ba trăm vạn, tài khoản bao nhiêu, tao chuyển cho mày luôn.” Giang Thần nhìn Đinh Ngọc Long ngông cuồng vênh váo, khóe miệng nhếch lên phác họa một nụ cười thản nhiên.

Đinh Ngọc Long thầm thì trong lòng.

“Chẳng lẽ thằng nhãi này thật sự có ba trăn vạn?”

Anh ta dò xét Giang Thần, nhìn từ đầu xuống chân, nhìn thế nào cũng không giống người có ba trăm vạn.

Sau một thoáng suy tư, anh ta cho một số tài khoản ngân hàng, Giang Thần trực tiếp lấy di động ra chuyển ba trăm vạn cho tài khoản này.

Rất nhanh Đinh Ngọc Long đã nhận được thông báo đã nhận được tiền của ngân hàng, anh ta nhìn tin nhắn đến, trên mặt mang theo vui sướng.

“Ha ha, ba trăm vạn, thật sự có ba trăm vạn, cái thằng ngu này vậy mà thật sự chuyển cho tao ba trăm vạn.”

Đinh Ngọc Long kích động nhảy dựng lên.

Người vây quanh hóng hớt cũng kinh ngạc nhìn Giang Thần.

Thật sự chuyển ba trăm vạn?

Thế này là bị ngu rồi phải không?

Khi không cho Đinh Ngọc Long ba trăm vạn?

Mà Giang Thần thì xoay người nhìn Lâm Tử Minh bị đánh sưng tím mắt mũi.

“Một, hai, ba…”

Anh đang đếm số dấu chân trên người Lâm Tử Minh, số vết thương trên mặt cậu ta.

“Ba mươi tám, ba mươi chín, bốn mươi.”

Giang Thần đếm tới bốn mươi thì ngừng lại, xoay người nhìn Đinh Ngọc Long còn đang đắc ý, khóe miệng cong lên bình tĩnh mỉm cười: “Cứ tính là bốn mươi cái đi, mày nhận hay người đánh bên mày nhận.”

Đinh Ngọc Long tức khắc kéo một thằng đàn em qua, nói: “Lên, ăn mấy đòn, lát về lại cho mày hai mươi vạn.”

Thằng đàn em này vừa nghe là có hai mươi vạn, lập tức sướng rơn, hô lên: “Cảm ơn đại ca.”

Giang Thần thì mặt mày sa sầm đi qua.

Cơ thể vô lê lên không trung cao đến hơn 1 mét, trực tiếp đá một cú vào ngực thằng đàn em này.

Rắc!

Lồng ngực của thằng đàn em trong nháy mắt bị đá đến gãy xương.

Cơ thể cậu ta tựa như quả bóng cao su bay ra ngoài, bay xa hơn hai mét, mạnh mẽ ngã rập lên mặt đất, ngã đến mức cậu ta thất hồn lạc phách.

Mặt mũi cậu ta vặn vẹo vì đau đớn, ngoác mồm hét to.

“Cái này…”

Tất cả mọi người trừng lớn mắt, không tưởng tượng nổi mà nhìn một màn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.