Long Vương Trở Lại

Chương 16: Chương 16: Nợ quá nhiều




Giang Trung được mệnh danh là kinh đô của dược.

Tám mươi phần trăm các loại thảo thảo dược trên toàn thế giới đều được sản xuất ở đây.

Ở đây có tập đoàn dược phẩm trị giá trăm tỷ, cũng có mười vạn nhà máy chế biến dược liệu lớn nhỏ.

Những đầu đường ngõ hẻm ở đây, tất cả đều là tiệm thuốc trung y.

Đường Cửu Long là một con phố vô cùng phong phú đa dạng nhưng cũng phức tạp của thành phố Giang Trung, là con đường hội tụ đầy đủ từ đồ cổ, ktv, quán bar, đến tiệm mát xa, v.v, cái gì cũng có.

Trên đường Cửu Long, có một phòng khám tên là “Phòng khám phàm nhân“.

Đây là nơi nghỉ chân của Tiểu Hắc, thuộc hạ Giang Thần ở Giang Trung.

Giang Thần là thần y, Tiểu Hắc đã theo anh nhiều năm nên cũng có một chút hiểu biết về y thuật, khám cho người bị ốm sốt cảm mạo, té ngã trầy da thì không thành vấn đề.

Phòng khám phàm nhân, bên trong bàn mổ nhỏ.

Giang Thần đang nhìn Đường Sở Sở mặt đầy máu, đầu gối bị trầy da, vết thương còn bị dính bụi.

Đường Sở Sở đã phải chịu đựng sự tra tấn mà người bình thường khó có thể chịu đựng được.

Cô mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần, mất máu quá nhiều và ngất xỉu.

Sắc mặt Giang Thần xám xịt một cách đáng sợ.

Anh vuốt ve khuôn mặt Đường Sở Sở, trên khuôn mặt cương nghị mang theo sự áy náy, khóe mắt hơi ươn ướt, nước mắt lăn ra.

Anh đã hứa sẽ không để Đường Sở Sở bị tổn thương một lần nữa. Nhưng anh đã không làm được.

Anh nợ Đường Sở Sở quá nhiều, cả đời này cũng không thể bù đắp được.

Anh không dám nghĩ đến trường hợp nếu mình đến chậm một bước, Đường Sở Sở sẽ trở nên như thế nào.

Cho dù đã giết chết Tiêu Chiến thì cũng khó có thể làm nhẹ đi sự oán hận trong lòng anh. Sở Sở phải chịu ủy khuất, chịu đau khổ, anh muốn người nhà họ Tiêu phải trả gấp trăm lần, gấp ngàn lần.

Anh lấy rương thuốc ra, bắt đầu cẩn thận xử lý vết thương trên mặt cho Đường Sở Sở.

“Tiêu tướng quân, thật sự không phải là tôi, thật sự không phải tôi mà, xin ông, xin ông hãy tha cho tôi…”

Giang Thần nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên mặt cô, cô lập tức kêu lên thất thanh, cả người co rúm lại, nhẹ nhàng run rẩy.

Dáng vẻ của cô cứ như một lưỡi dao sắc bén cắm vào trong lòng Giang Thần, làm cho anh nghẹn ngào, suýt chút nữa đã bật khóc.

Anh nhanh chóng cầm lấy mấy cây ngân châm, nhanh tay cắm vào người Đường Sở Sở để cô ổn định lại, sau đó vết thương để giảm bớt đau đớn cho cô.

Bây giờ Đường Sở Sở mới đỡ đau, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Giang Thần thật cẩn thận rửa sạch vết thương cho cô, sau đó bắt đầu đi pha thuốc, bôi thuốc cho cô rồi băng bó về.1

Tiểu Hắc đã trở về nhưng cậu ta chỉ đứng ở một bên, không quấy rầy bọn họ.

Giang Thần xử lý xong vết thương trên mặt Đường Sở Sở, sau khi lau một vài vết xước trên đùi thì anh ôm cô lên, đi về phía căn phòng phía sau phòng khám.

Anh đặt cô lên giường, kéo chăn đắp cho cô sau đó nắm chặt tay cô.

Anh cứ nắm tay Đường Sở Sở như vậy, bầu bạn ở bên cạnh cô.

Tiểu Hắc vẫn luôn canh giữ ở cửa,không rời đi nửa bước.

Tối nay đối với Giang Trung chắc chắn có thể coi là một cơn địa chấn.

Để vùng lên, nhà họ Tiêu đã mưu tính một một kế hoạch, bán đấu giá vật phẩm giá rẻ với cái giá trên trời, gom góp được một khoản tiền không nhỏ.

Tiêu Chiến thậm chí còn trả thù nhà họ Đường. Chỉ có điều, không ai ngờ được rằng kẻ đeo mặt nạ quỷ giết Tiêu Biệt Hạc lại xuất hiện, giết Tiêu Chiến ở hội trường.

Cảnh sát đã vào cuộc điều tra, nhưng vì thân phận của Tiêu Chiến đặc biệt, cơ quan chức năng cũng vào cuộc, chỉ là sự việc tiếp theo không được công bố.

Đêm lặng lẽ trôi.

Mặt trời ló rạng, chiếu sáng trái đất tối tăm, người dân thức dậy, rửa mặt và bắt đầu một ngày mới.

Buổi sáng, ở trong văn phòng chủ tịch tòa nhà Thiên Quân.

“Tổng giám đốc Diệp, đêm qua đã xảy ra chuyện lớn.” Một người phụ nữ gợi cảm xinh đẹp đứng bên cạnh Diệp Hùng, nói chuyện xảy ra đêm qua ở hội trường đấu giá nhà họ Tiêu một lần nữa.

“Tiêu Chiến bắt Đường Sở Sở, bắt người nhà họ Đường?” Nghe thấy thế, Diệp Hùng hơi bất ngờ, sau đó nói: “Vậy cuối cùng thì Tiêu Chiến chết rồi?”

“Đúng vậy, giám đốc Diệp, theo như tin tôi nhận được, Tiêu Chiến tính toán để đối phó với nhà họ Đường trước, sau đó đối phó Thiên Tuân, nhưng khi bắt Đường Sở Sở để ra oai thì người đeo mặt nạ quỷ giết Tiêu Biệt Hạc lại chạy đến đó giết Tiêu Chiến.”

Diệp Hùng giơ tay lên: “Được rồi, đi xuống đi.”

Sau khi thư ký đi xuống, Diệp Hùng cười nhạt một tiếng, lẩm bẩm: “Dám chọc vào Đường Sở Sở, đúng là không biết sống chết, phó soái Tây Cảnh là cái thá gì, đến cả là Tiêu Dao Vương thì đến trước mặt Hắc Long cũng phải cúi đầu phục tùng.”1

Chuyện của nhà họ Tiêu, Diệp Hùng không để ý nhiều, chuyện của nhà họ Đường, ông ta cũng sẽ không nhúng tay quá nhiều.

Phòng khám phàm nhân.

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, Đường Sở Sở đã tỉnh lại, cô vừa mới mở mắt đã lập tức có một đôi tay to mạnh mẽ nắm lấy cô.

Cô cảm thấy cả người mệt mỏi, muốn đứng lên, nhưng trên mặt lại cảm nhận được sự đau nhức nóng bỏng, đau đến nỗi cô phải rên rỉ ra tiếng.

Giang Thần nắm chặt tay Đường Sở Sở, nằm sấp ở bên giường ngủ thiếp đi, tiếng kêu của Đường Sở Sở lập tức đánh thức anh, anh vội vàng mở miệng, gọi cô: “Vợ, em tỉnh rồi sao? “ Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đường Sở Sở hỏi một cách yếu ớt: “Thần, em đây là ở đâu?”

Giang Thần nói: “Em đang ở phòng khám phàm nhân, đây là phòng khám do bạn anh mở, đêm qua nhà họ Đường xảy ra chuyện, người nhà họ Đường bị bắt, may mà anh thông minh, chạy trước, anh đã lặng lẽ đi theo đến khách sạn Giang Trung, khi nhìn thấy em nằm trên đường, anh đã mang em đến phòng khám này.” Giang Thần không muốn Đường Sở Sở biết thân phận của anh.

Đường Sở Sở chỉ là một người bình thường, biết những điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đến cuộc sống của cô, anh chỉ muốn Đường Sở Sở được sống vô ưu vô lo.

“Thành thật xin lỗi, anh đã không bảo vệ tốt cho em.” Giang Thần tự trách.

Đường Sở Sở nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua, cô bắt đầu cảm thấy uất ức, sống mũi cay cay, bắt đầu khóc.

“Hu hu, tại sao, tại sao ông trời lại đối xử với em như vậy.”

Đêm qua, cô đã phải cảm nhận sự tuyệt vọng và phải chịu đựng sự tra tấn mà người thường khó có thể chịu đựng được.

Nhìn thấy gương mặt vô tình của Tiêu Chiến, cô tuyệt vọng, bất lực, cô không ngừng cầu xin, không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng mà đáp lại cô lại là từng nhát dao rạch vào mặt.

Cô suy sụp và khóc lóc trong buồn bã.

Giang Thần nắm chặt tay cô: “Anh xin lỗi, là anh không tốt, anh nên đi cùng với em.” Anh liên tục xin lỗi. Anh cảm thấy thẹn với Đường Sở Sở.

Nếu không có anh, Đường Sở Sở sẽ không phải chịu đựng tất cả những chuyện này. Đường Sở Sở khóc mệt, hoặc có lẽ cũng đã mệt mỏi rồi, tiếng nức nở của cô càng ngày càng nhỏ, sau đó ngủ thiếp đi.

Lúc này Giang Thần mới buông tay cô ra, đứng dậy đi ra ngoài.

“Giang đại ca.”

Tiểu Hắc canh giữ cả đêm lấy ra một điếu thuốc đưa cho anh, nói: “Dựa theo lời căn dặn của, không tha cho bất kỳ một quân Tây cảnh của khách sạn Giang Trung nào hết, người nhà họ Tiêu cũng không có ai được nhúc nhích, em đã điều tra qua, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ trong buổi đấu giá là giả, cũng đã chất vấn Tiêu Nhược Nhiên rồi, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ thật mười năm trước đã không còn ở nhà họ Tiêu nữa, bây giờ nó đang ở đâu thì Tiêu Nhược Nhiên không biết, chỉ có Tiêu Chiến đã chết mới biết.”

Giang Thần châm một điếu thuốc.

Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ là gia bảo của nhà họ Giang, ông nội còn coi nó quan trọng hơn cả sinh mệnh, bất kể là nó đang ở đâu thì anh nhất định phải lấy được về.

Tuy nhiên bây giờ anh không có thời gian.

Sở Sở vừa phải trải qua một kiếp nạn, lúc này anh phải ở bên cạnh Đường Sở Sở, bù đắp sự thiếu sót của mình cho cô.

Tiểu Hắc dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Còn có một chuyện nữa, Giang Bắc, Giang Trung, Nam Hoa, Hải Thành, Thiên Hải, Ngũ đại quân khu đã được điều chỉnh tập hợp lại với nhau, Tây cảnh Tiêu Dao Vương rời khỏi Tây Cảnh, trở thành thống soái ngũ quân, sẽ nhậm chức trong ngày hôm nay, sáng nay vừa mới nhận được văn bản.”

Nghe thấy thế, Giang Thần tỏ vẻ không quan tâm, thản nhiên nói: “Chẳng liên quan gì đến tôi.”

“Giang đại ca, nếu nói đến công lao, chức tân soái này nói thế nào thì cũng phải là của anh mới phải, Tiêu Dao Vương kia thì làm được gì chứ.” Tiểu Hắc bất bình thay cho Giang Thần.

Giang Thần hơi dừng tay lại, nói: “Được rồi, không cần để ý tới chuyện đó, điều chỉnh hay không, ai làm thống soái quân khu mới, những chuyện này không liên quan đến tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.