Long Vương Trở Lại

Chương 11: Chương 11: Phí chia tay




“Bức tranh Hoa Nguyệt Sơn Cư…” Giang Thần nhỏ giọng thì thầm.

Đây là đồ quý gia truyền của nhà họ Giang.

Trước khi mất, ông nội từng nói với anh, nhà họ Giang có thể bị huỷ diệt, nhưng không thể làm mất bức tranh này.

Mười năm nay, Giang Thần vẫn luôn nhớ mãi không quên câu nói này.

“Tiểu Hắc, chuẩn bị một chút, tối nay hành động.”

“Vâng.” Tiểu Hắc gật đầu.

“Được rồi, cậu đi trước đi, vợ tôi sắp tan ca rồi. Cô ấy không muốn tôi tiếp xúc với những người không đứng đắn, trong khi nhìn cậu một cái đã thấy không giống người tốt rồi, nếu để vợ tôi nhìn thấy, cô ấy sẽ lại trách móc tôi.”1

Vẻ mặt của Tiểu Hắc cứng đờ.

Cậu ta không phải chỉ là hơi đen thôi sao, sao lại không đứng đắn, sao lại không phải là người tốt chứ?

“Còn ngây ra đó làm gì, mau cút đi.” Giang Thần đá cậu ta một cái.

Tiểu Hắc quay người đi.

Giang Thần nhìn thời gian, cũng đến thời gian tan làm rồi, có lẽ Đường Sở Sở đã ra rồi.

Anh đẩy chiếc xe điện nhỏ ở bên cạnh, đi đến bên ngoài Tập đoàn Đường Thị Vĩnh Nhạc, còn chưa đi tới thì đã nhìn thấy một cô gái đi ra từ một toà nhà to lớn.

Cô gái cao một mét tám, mặc trang phục công sở, áo trắng, váy dài qua mông màu đen, giày cao gót màu đỏ.

Tóc uốn xoăn gợn sóng màu hạt dẻ, trong tay cô cầm cặp đựng giấy tờ, đi đứng rất ra dáng, vô cùng có khí chất.

“Sở Sở.”

Một chàng trai đột nhiên đi đến, trong tay anh ta cầm một bó hoa tươi, đưa qua cho cô: “Sở Sở, tặng em, tối nay có thời gian không? Anh đã đặt một phòng riêng VIP ở quán Tuý Tiên, muốn mời em cùng ăn bữa tối.”

Người tặng hoa là Vương Bân của nhà họ Vương, một trong bốn gia tộc lớn của Giang Trung.

Từ khi Đường Sở Sở lấy được đơn đặt của Thiên Quân, từ sau khi quan hệ của Đường Sở Sở và Diệp Hùng, Chủ tịch hội đồng quản trị của Thiên Quân lộ ra, tên tuổi của người nhà họ Đường ngày càng nổi tiếng, mà Đường Sở Sở đã khôi phục vẻ ngoài cũng trở thành người đẹp nhất Giang Trung.

Sau khi cô trở thành Giám đốc điều hành của Vĩnh Lạc, năng lực nghiệp vụ rất giỏi, chỉ trong thời gian nửa tháng, cô đã quản lý công ty một cách gọn gàng ngăn nắp.

Danh tiếng của cô cũng ngày càng nổi tiếng, được mọi người gọi là Tổng giám đốc xinh đẹp nhất Giang Trung.

Mặc dù cô đã có chồng, nhưng danh tiếng của Giang Thần ở Giang Trung thật sự không tốt, những cậu ấm kia vốn dĩ không hề để Giang Thần vào mắt, ai muốn theo đuổi vẫn tiếp tục theo đuổi, muốn ôm được người đẹp về nhà.

Lúc này, Đường Sở Sở nhìn thấy Giang Thần đang đẩy xe điện nhỏ đi đến, mặt cô nở nụ cười xinh đẹp, không nhìn Vương Bân mà đi qua đó, hôn một cái ở trước mặt mọi người, sau đó thân mật khoác cánh tay của Giang Thần.

“Ông xã, người này muốn mời em đến phòng riêng VIP của quán Tuý Tiên ăn cơm, em vẫn chưa đi quán Tuý Tiên lần nào đấy.”

“Mời em đi thì em cứ đi, nếu có thể thì thuận tiện đưa anh theo, anh cũng chưa đi qua bao giờ.”

Vương Bân nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đen lại, đi qua, lạnh giọng nói: “Giang Thần, tôi là Vương Bân của nhà họ Vương, tôi cho anh năm mươi vạn, mau rời khỏi Sở Sở!”

Vương Bân nói xong, đưa một tấm thẻ qua.

“Bà xã, anh có nên nhận không?”1

“Tùy anh thôi.” Mặt Đường Sở Sở mang theo nụ cười vui vẻ, nói: “Em thấy vẫn là nhận đi, chắc năm mươi vạn có thể ăn một bữa ở phòng riêng VIP của quán Tuý Tiên đấy.”

“Vậy thì tôi nhận nhé.”

Giang Thần cười, cất chiếc thẻ mà Vương Bân đưa qua, cười hỏi: “Đúng rồi, mật mã là bao nhiêu?” . truyện tiên hiệp hay

Vương Bân ngẩng cao đầu, nói: “Mật mã là sáu số không, cầm lấy tiền rồi mau cút đi, từ nay về sau, anh và Sở Sở không còn quan hệ nữa.”

“Ừm, chúng tôi về rồi ly hôn.” Giang Thần gật đầu, nói: “Bà xã, lên xe.”1

Đường Sở Sở ngồi lên yên sau của xe điện nhỏ, đưa tay ôm lấy eo Giang Thần, rời đi dưới ánh mắt hỗn loạn của Vương Bân.1

Vương Bân hơi ngây ra, mãi một lúc sau, anh ta mới phản ứng ra là mình bị lừa rồi. Anh ta tức tối ném bó hoa trong tay xuống đất, nhìn Giang Thần đã đi xa, độc ác mắng: “Thằng nhóc đáng ghét, mày không xong với ông đây đâu!”1

Giang Thần lái chiếc xe điện nhỏ, chở Đường Sở Sở về nhà.

Về đến nhà, cô ngồi trên sofa, đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ra, cười mỉm nhìn Giang Thần.

“Làm gì vậy?” Giang Thần sống chết ôm chặt đầu, nói: “Đây là phí chia tay Vương Bân cho anh, đây là tiền riêng của anh.”

“Chia tay em gái anh, đưa cho tôi!” Đường Sở Sở xụ mặt, nói: “Anh ăn của tôi, uống của tôi, dùng của tôi, mặc của tôi, anh cần tiền để làm gì? Đưa năm mươi vạn cho tôi, tôi sẽ giữ trước, sau này sinh con, nuôi con không cần tiền sao?”

Lúc này Giang Thần mới không nỡ mà đưa thẻ của Vương Bân ra, không tình nguyện nói: “Vợ, đây đã là lần thứ mấy rồi, mười mấy ngày nay, phí chia tay những người khác cho anh, trước sau cộng lại cũng có hơn hai trăm mấy vạn rồi, tiền này là của anh mà…”

“Tiền gì?”

Một giọng nói truyền đến từ cửa.

Nghe thấy tiếng nói, Đường Sở Sở đột nhiên giấu tấm thẻ mà Giang Thần đưa qua, vội vàng nói: “Không, không có tiền gì cả.”

Hà Diễm Mai đi đến, lạnh giọng nói: “Con nhóc chết tiệt, đến mẹ mà cũng dám giấu, mẹ đứng ở cửa nghe thấy hết rồi, gì mà phí chia tay, gì mà hai trăm mấy vạn, mau lấy ra cho mẹ!”1

Đường Sở Sở nói: “Mẹ, thật sự không có gì!”

Giang Thần gật đầu: “Vâng, thật sự không có gì.”

Hà Diễm Mai trách móc: “Tôi nói chuyện với con gái của tôi, liên quan gì đến cậu? Cậu xem coi mấy giờ rồi, nấu cơm chưa, còn không mau đi!”

“Dạ!”

Giang Thần quay người rời đi, vào phòng bếp nấu cơm.

Bận rộn trong phòng bếp hơn nửa tiếng anh mới đi ra, sau đó cả nhà cùng ăn cơm.

Sau bữa cơm, Giang Thần kéo Đường Sở Sở vào bếp, nhỏ giọng hỏi: “Vợ, em không có nói ra chứ?”

Đường Sở Sở liếc anh một cái: “Đều tại anh, anh nói lớn tiếng như vậy làm gì, tiền đều bị mẹ lấy đi hết rồi, nói là nuôi tôi hai mươi mấy năm, bây giờ tôi đi làm rồi, phải cho bà ấy tiền dưỡng lão!”

“Cái gì, em đưa hết rồi à?” Giang Thần trừng to mắt.

Gần đây anh thật sự rất túng thiếu.

Anh ở rể nhà họ Đường, không có công việc, không có đồng nào, tiền hút thuốc đều là do Tiểu Hắc tài trợ.

Vẻ mặt Đường Sở Sở bất lực nói: “Đúng vậy, đưa hết rồi, mười vạn phí chia tay mà cậu Trần đưa, hai mươi lăm vạn mà cậu Trương đưa, ba mươi vạn mà cậu Liễu đưa, năm mươi vạn mà cậu Vương đưa, tất cả đều bị mẹ tôi lấy đi hết rồi.”

“Haiz.” Giang Thần thở dài, nói: “Hy vọng ngày mai lúc đến đón em vẫn còn có cậu ấm nhà giàu theo đuổi em, cho anh thêm mấy chục vạn phí chia tay. Vợ à, chuyển qua wechat cho anh mấy trăm đi, anh hết tiền hút thuốc rồi.”

“Ai thèm tin anh, mấy hôm trước lúc tôi giặt đồ cho anh, không phải thấy tấm thẻ đen trong túi của anh sao, đừng nói với tôi trong đó không có tiền, mau lấy ra đây, để tôi giữ!” Đường Sở Sở đưa tay, đòi thẻ tử Giang Thần.

Giang Thần lấy tấm thẻ đen đó ra.

Cả tấm thẻ đều màu đen, bên trên có một con rồng đen, không có số thẻ.

Lần trước khi giặt đồ, Đường Sở Sở không nhìn kỹ, bây giờ nhìn một cái, bất giác hỏi: “Đây là thẻ ngân hàng gì vậy, sao lại không có số thẻ?”

“Đây là…” Giang Thần ấp úng nói: “Đây là thẻ ngân hàng do các ngân hàng lớn liên danh, có thể dùng ở ngân hàng nào cũng được, hơn nữa bây giờ là thời đại nào rồi mà còn có số thẻ, bây giờ đều dùng thẻ chip ID hết rồi.”

Đường Sở Sở nửa tin nửa nghi, cất thẻ, hỏi: “Mật mã là bao nhiêu, trong đó có bao nhiêu tiền?”

“Mật mã là tám số tám, còn tiền thì không có bao nhiêu.”

“Tám cái đầu anh.” Đường Sở Sở mắn: “Làm gì có mật mã thẻ ngân hàng nào có tám số?”

“Anh nhớ nhầm rồi, là sáu số tám.” Giang Thần cười ngượng ngùng.

Thẻ này của anh làm gì có mật mã, dù có nhập thế nào thì cũng đúng cả.

Mà chiếc thẻ rồng đen này, cả nước chỉ có một tấm, đây là thứ tượng trưng cho thân phận, tượng trưng cho quyền lực, còn số tiền, anh thật sự không biết có bao nhiêu, bởi vì từ trước đến giờ anh chưa từng rút.

Nhưng đây là do anh dùng mười năm quân công, mười năm vẻ vang để đổi lấy, có lẽ là có không ít tiền. Chỉ là đạt đến cấp độ như anh, tiền chỉ là vật ngoài thân, anh cũng không quan tâm trong thẻ có bao nhiêu tiền.

Bây giờ, cho dù có cho Đường Sở Sở anh cũng chẳng để tâm, bởi vì nếu không có cô thì đã không có anh của ngày hôm nay, tất cả mọi thứ của anh đều là do Đường Sở Sở cho.1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.