Giang Thần nhắc đến số tiền một triệu, Đường Sở Sở mới nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Hôm qua còn ở làng Long Tuyền, Giang Thần có chuyển cho Đinh Ngọc Long ba triệu, cuối cùng lại thu về ba triệu đồng.
Vốn dĩ cô định tối đó sẽ hỏi anh.
Có điều hồi tối xảy ra nhiều chuyện quá, cô không kịp hỏi.
''Giang Thần, anh lấy tiền đó ở đâu ra?'' Cô xụ mặt chất vấn Giang Thần.
''Cái này...''
Giang Thần ngượng nghịu gãi đầu, vừa cười vừa nói: ''Đàn ông mà, luôn có tiền dự phòng, số tiền này là do lần trước anh chuyển từ thẻ ra, anh lo em sẽ lỗ sạch tiền, sau này ăn uống đạm bạc nên mới...''
Nghe xong, Đường Sở Sở không nói gì nữa.
Cô vô dụng, chính cô đã làm lỗ mất số tiền hai trăm triệu mà Giang Thần đưa cho mình.
Hà Diễm Mai đứng bên cạnh, gương mặt cũng trở nên trầm mặc.
Hiện giờ nhà bà ta còn đang khó khăn, vậy mà, Giang Thần lại đem tiền đi giúp Đường Thiên Long.
''Ông nội, số thẻ của ông là gì?''
Giang Thần nhìn Đường Thiên Long.
Đường Thiên Long ngồi trên ghế sô pha, ông ta không ngờ được rằng có ngày mình cũng phải sống nhờ vào tiền của một đứa cháu ở rể là Giang Thần.
Nhưng, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Giờ bọn họ chẳng có ai còn tiền trong thẻ nữa, không có số tiền này của Giang Thần thì ngay cả bữa cơm cũng là cả vấn đề với họ.
Ông ta không từ chối, chỉ nói: ''Giang Thần, cứ coi như ông mượn cháu số tiền này, đợi sau khi nhà họ Đường vượt qua khoảng thời gian khó khăn, ông sẽ trả lại cháu gấp mười lần.''
Chỉ là lúc nói câu này, Đường Thiên Long cũng có hơi không dứt khoát.
Hiện giờ, nhà họ Đường đang đắc tội với nhà họ Ngụy và nhà họ Từ.
Hai nhà này đều là gia tộc trong liên minh năm huyện.
Nhà họ Đường muốn trở mình cũng khó.
Đường Thiên Long đọc số thẻ ngân hàng.
Giang Thần bắt đầu chuyển khoản.
Đường Thiên Long tỏ ra cảm động.
Còn những người nhà họ Đường khác thì xị mặt ra, bọn họ đều cho rằng, sở dĩ nhà họ Đường rơi vào hoàn cảnh này đều do Đường Sở Sở gây ra hết.
Đường Lỗi bất mãn nói: ''Giang Thần, đừng tưởng đưa tiền là chúng tôi sẽ cảm ơn cậu, nhà họ Đường rơi vào bước đường này cũng do Đường Sở Sở hết, không có cô ta thì giờ chúng tôi vẫn đang sống trong biệt thự rộng lớn.''
''Đúng vậy, Đường Sở Sở đúng là đồ sao chổi, đắc tội với ai cũng được, đằng này lại là nhà họ Ngụy và nhà họ Hứa.''
''Đáng lẽ phải đuổi cổ cô ta ra khỏi dòng tộc từ mười năm trước mới đúng.''
Người nhà họ Đường đều bất mãn nói.
Rằng tại Đường Sở Sở mà bọn họ mới ra nông nỗi này.
Họ tuôn ra toàn lời khó nghe.
Đường Sở Sở đuối lý, cô biết tại mình mà nhà họ Đường mới gặp nạn như này, cho nên cô cố gắng cúi đầu xin lỗi từng người một.
Giang Thần khẽ xua tay, ngăn lại trận cãi nhau của bọn họ: ''Đừng nói nữa, cũng đâu có gì ghê gớm, mọi người sẽ vượt qua khó khăn sớm thôi, hai ngày nữa là đại hội Y học Giang Trung rồi, lúc đó chúng ta phải nắm bắt thời cơ, giành được danh hiệu thần y.''
''Danh hiệu thần y?'' Đường Dũng, con trai Đường Kiệt nhìn Giang Thần, tỏ ra khinh bỉ nói: ''Giang Thần, dựa vào cậu sao?''
Em gái Đường Nguyệt của anh ta cũng nói chen vào: ''Đúng vậy, lại còn muốn đạt được danh hiệu thần y, đúng là vớ vẩn.''
Người nhà họ Đường chẳng có ai tin Giang Thần.
Giang Thần chỉ cười một cái bâng quơ, anh cũng không dài dòng giải thích.
''Được rồi, đi thôi, đi tìm nơi nào ở tạm rồi tính tiếp.'' Đường Thiên Long đứng dậy, hô hào mọi người cùng đi.
Người nhà họ Đường đi hết rồi, lúc này Hà Diễm Mai mới đứng dậy đánh cái ''bốp'' vào gáy Giang Thần, mắng: ''Giang Thần, con làm cái gì vậy, con nhiều tiền lắm sao? Còn đưa tiền cho lão già bảo thủ đó?''
''Mẹ.”
Đường Sở Sở đứng dậy nói đỡ cho Giang Thần: ''Dù sao thì chuyện này cũng do con mà ra, nếu không phải tại con...''
''Con im miệng cho mẹ...'' Hà Diễm Mai mắng nhiếc.
Đường Sở Sở nhất thời không nói được gì.
Hà Diễm Mai chỉ vào sống mũi Giang Thần, liên tục sỉ vả.
Cuối cùng, bà ta mới giơ tay ra nói: ''Còn bao nhiêu tiền mau lấy ra hết, để mẹ cất.''
Giang Thần biết nếu hôm nay anh lấy chỗ tiền này ra thì kiểu gì người mẹ vợ này cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.
Con ngươi trong mắt anh khẽ đảo đảo.
Đường Sở Sở biết hôm qua anh đã đưa ba triệu cho Đinh Ngọc Long.
Giờ anh lấy một triệu ra.
''Mẹ ơi, con, con chỉ còn có hai triệu, đó, đó là tiền lương mười năm đi lính của con...''
''Không nói nhiều, lập tức chuyển vào tài khoản của mẹ.''
''Được, được ạ.''
Giang Thần lấy điện thoại ra, đăng nhập vào mạng chuẩn bị chuyển khoản.
Đợi sau khi tiền được bắn sang tài khoản của mình rồi, Hà Diễm Mai mới buông tha cho Giang Thần.
Đường Sở Sở kéo Giang Thần về phòng.
Trở về phòng, cô cúi đầu giống như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó: ''Chồng ơi, em xin lỗi, là do em vô dụng khiến anh gặp phiền phức.''
Giang Thần chỉ đáp: ''Không sao, có điều lần này thật sự hết tiền rồi.''
''Haizz.''
Đường Sở Sở ngồi trên giường, cô thở dài thườn thượt.
''Biết trước sẽ thế này thì em đã không mua lại Vĩnh Thái, giờ gây ra bao nhiêu chuyện, không những hết sạch tiền trong thẻ mà còn liên lụy đến gia tộc...''
Cô tự trách bản thân.
Định giơ tay tự vả mặt mình.
Giang Thần kịp thời kéo tay cô lại.
''Em là cái gì vậy, anh nói rồi, không sao cả, anh sẽ giải quyết, cho anh chút thời gian được không?''
''Huhu...''
Đường Sở Sở nhào vào ngực Giang Thần, khóc toáng lên.
Giang Thần ôm lấy cô.
Mùi hương từ người anh phả vào mũi cô.
Anh ôm Sở Sở an ủi rất lâu.
Lúc này Đường Sở Sở mới thôi không khóc nữa, bèn hỏi: ''Chồng ơi, giờ nhà họ Đường coi như là tận diệt rồi, ngay cả bữa cơm ăn cũng thành vấn đề, anh có cách nào giúp bọn họ vượt qua độ này, trở lại như cũ được không?''
Giang Thần đáp: ''Tạm thời thì chưa, nhưng sẽ có nhanh thôi, trước mắt cứ để bọn họ nếm chút mùi vị sống vất vả đã, người nhà này quá tự phụ luôn rồi.''
''Ừm.''
Chuyện tới nước này, Đường Sở Sở cũng không còn cách nào khác.
Giờ cô lại rất tin tưởng vào Giang Thần.
Dạo này từ anh toát ra một loại năng lực rất mạnh.
Giúp cô vượt qua mấy lần gặp khó khăn.
Giang Thần đứng dậy, nói: ''Đúng rồi, anh ra ngoài một lát.''
''Được.''
Đường Sở Sở gật đầu.
Cô không hỏi Giang Thần ra ngoài làm gì.
Giang Thần rời khỏi phòng, chào Hà Diễm Mai bà Đường Bác một tiếng rồi rời khỏi nhà.
Anh lái xe tới phòng khám phàm nhân.
Cùng lúc này.
Trong phòng làm việc của phó tổng giám đốc trên tầng cao nhất tòa nhà Thời Đại Khoa.
Hứa Tinh mặc một bộ quần áo công sở lịch sự.
Áo tấc và quần đùi màu đỏ, tất đen đi kèm với giày cao gót màu đỏ.
Mái tóc dài ánh đỏ xoăn bồng bềnh rủ xuống bờ vai cô ta, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ mọng gợi cảm, từ cơ thể tỏa ra nét quyến rũ trưởng thành của một người phụ nữ thành thị.
Cô ta cầm một chiếc bút trong tay, đầu ngón tay không ngừng quay tròn chiếc bút.
''Giang Thần này, rốt cuộc có lai lịch như thế nào?''
Cô ta đăm chiêu nghĩ ngợi.
Hứa Tinh vẫn luôn tưởng rằng Giang Thần chỉ là một tên phế vật.
Là bởi vì sau khi trở về Giang Trung, Hứa Tinh đã nghe nói không ít chuyện, cộng thêm sau khi chạm mặt Giang Thần, cô ta càng không thấy anh có bất cứ ưu điểm nào.
Vậy mà lần này tới làng Long Tuyền, Giang Thần lại thể hiện trình độ y học giỏi đến đáng sợ của mình.
Anh chỉ cần mấy cây kim châm đã có thể ép nọc rắn độc từ trong người cô ta ra ngoài, còn ép được cả thuốc kích dục trong người cô ta ra nữa.
Sau khi trở về, cô ta có đặc biệt tới bệnh viện, tìm vài bác sĩ đứng tuổi dày dặn kinh nghiệm để hỏi thăm.
Kết quả nhận được thật không thể tin nổi.
Bác sĩ đó nói, không có người nào chỉ dựa vào mấy cây kim châm đã có thể ép được nọc rắn độc và thuốc kích dục đã phát tác ra ngoài cơ thể.
Vậy mà Giang Thần lại làm được điều đó.
Còn nữa, thân thủ của Giang Thần.
Anh quá mạnh.
Mấy tên vệ sĩ của Hứa Khung đều không thể lết nổi dù chỉ một bước sau một chiêu của anh.
Cả tối hôm qua, Giang Thần cũng một mình hạ đo ván mười mấy người đi cùng Đinh Ngọc Long.
Điều quan trọng hơn là, Giang Thần không giống những người đàn ông khác.
Hứa Tinh tự nhận mình xinh đẹp quyến rũ, không thua kém gì Đường Sở Sở.
Thậm chí cô ta còn đẹp hơn Sở Sở.
Những người đàn ông khác nhìn thấy cô ta đều nổi nên dục vọng, ham muốn.
Nhưng Giang Thần...
Tối hôm qua, cô ta đang dìu Giang Thần, Đường Sở Sở vừa xuất hiện thì anh đã ngó lơ cô luôn.
''Ung dung điềm tĩnh, không để lộ tài năng, năng lực giỏi giang, trình độ y học đáng sợ, chỉ chung tình với một mình Đường Sở Sở...''
Là một người phụ nữ, hơn nữa còn là người có giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy cảm, Hứa Tinh cảm nhận được chồng của Đường Sở Sở nhất định không phải người bình thường.
''Giang Thần, anh đã thành công khơi lên sự hứng khởi trong tôi, ngược lại tôi muốn xem xem rốt cuộc anh là ai.'' Khóe môi Hứa Tinh cong lên, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Sau đó cô ta cũng tạm thời gác lại chuyện này, tập trung vào đống tài liệu công việc trong tay.
Còn Giang Thần, sau khi rời khỏi nhà họ Đường, anh lái xe tới phòng khám phàm nhân.
Tối qua, Giang Thần đã dặn Mộc Vinh đưa Ngân Mị về đây.
''Anh.''
Mộc Vinh đang ngồi trong phòng trông thấy thế bèn đứng dậy, gương mặt hiện lên vẻ sốt sắng.
Anh ta đã gần ba mươi tuổi, cao mét chín, cơ thể lực lưỡng, khỏe mạnh.
Giang Thần phất tay.
Ngân Mị cũng đứng dậy, kêu một tiếng: ''Anh Giang.''
Giang Thần nhìn cô ta.
Lúc này, Ngân Mị đã không còn mặc bộ quần áo dạ hành mà đổi lại là một chiếc váy vừa vặn với cơ thể, vóc người cô ta rất đẹp, khuôn mặt xinh xắn hợp với mái tóc đen dài, nhìn khá thanh thuần.
Nhìn khuôn mặt này, làm gì có ai nghĩ Ngân Mị lại là một sát thủ chứ.
''Ừm.''
Giang Thần khẽ gật đầu.
''Mộc Vinh, cậu lập tức liên hệ với các anh em, bảo họ cùng tôi đi giải quyết một chuyện.''
Giang Thần phải đi gặp Quỷ Kiến Sầu một chuyến.
Hiện giờ Tiêu Dao Vương không thể trợ giúp anh được, anh lại cần nhiều tình báo hơn nữa, không có Quỷ Kiến Sầu, anh chẳng khác nào đứng dưới bóng đèn đã tắt.