Giang Thần trở về.
Cùng lúc đó, thành phố mới Thời Đại Khoa, phố ẩm thực, một nhà hàng mới mở.
Trong phòng riêng.
Hứa Tinh nhìn Đường Sở Sở và hỏi: “Sở Sở, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngụy Quang chết là thế nào, Ngụy Tri sao lại bị đánh đến nhập viện, đến giờ còn đang trong tình trạng hôn mê, tớ nghe nói xương của anh ta gãy hết cả rồi, hơn nữa, còn...”
Cô ngắt lời, sau đó nói khẽ: “Còn biến thành thái giám nữa.”
“Hả?”
Đường Sở Sở sửng sốt: “Thật hả, cậu nghe tin này ở đâu vậy, có chính xác không đó?”
“Vô cùng chính xác, chính miệng người nhà họ Ngụy tiết lộ đàng hoàng”
“Tớ… tớ đâu có hay biết gì đâu.”
Đường Sở Sở cảm thấy khó hiểu.
Lúc sáng, Giang Thần đánh Ngụy Tri thì cô biết, nhưng đến tối rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì quả thật cô không biết.
Cô chỉ biết là Giang Thần gọi điện báo cho quân đội, Tiêu Dao Vương điều quân, Ngụy Quang chống quân lệnh nên bị nổ súng bắn chết.
“Sở Sở, cậu đừng giấu tớ, tớ nghe nói, nhà họ Ngụy cho người bắt cậu và Đường Tùng, ngay cả quân đội cũng ra mặt.”
“Hứa Tinh, tớ thật sự không biết, đúng là tớ đã bị bắt, nhưng là Giang Thần gọi báo cho quân đội, rồi Tiêu Dao Vương điều quân, còn những chuyện cụ thể sau đó thì tớ thật sự không biết”
“Giang Thần chồng cậu ấy hả?”
“Ừ đúng rồi” Đường Sở Sở gật đầu.
Hứa Tinh không tin: “Cái thứ vô tích sự như anh ta mà có thể báo án tới tai quân đội hả, hơn nữa chút chuyện nhỏ này sao có thể làm phiền đến Tiêu Dao Vương đích thân xuất binh?”
Đường Sở Sở lắc đầu: “Mình cũng không biết nữa”
Cô cũng không muốn tiếp tục chủ đề này nên lãng sang chủ đề khác, cô hỏi: “À mà, tớ nghe người ta đồn là Hắc Long chết rồi, vậy tin này là thật hay giả?”
Nghe vậy, sắc mặt Hứa Tinh trầm hẳn.
Giang Thần - chủ tịch tập đoàn Giang Long chính là Hắc Long, cũng là bạn trai cũ của cô ta, mấy năm nay cô ta vẫn luôn nhớ nhung Giang Thần.
“Haizzz.” Cô ta thở dài.
“Chắc đây là số trời rồi, tớ và anh ấy không có kết quả”
“Hứa Tinh, xin lỗi cậu, nhưng tớ và anh ấy thật sự không có gì cả, không phải như người ta đồn, tớ và anh ấy không có lên giường với nhau.”
“Thật không đó?”
Những lời này của Đường Sở Sở ngay cả Hứa Tinh cũng không tin.
Cô ta là phụ nữ, cô ta vô cùng tin vào trực giác của mình.
Không lâu trước, trước cửa tập đoàn Giang Long, cô ta đã thấy Giang Thần, bắt gặp ánh mắt trìu mến yêu thương Giang Thần dành cho Đường Sở Sở, đó chính xác là ánh mắt của kẻ si tình.
“Bỏ đi, dù sao người ta cũng chết rồi, đừng nhắc tới chuyện đau lòng này nữa, đừng để một gã đàn ông ảnh hưởng đến tình cảm chị em chúng ta. Người chết ngủ yên, người còn sống thì phải cố gắng sống tiếp. À mà, tối nay có một buổi họp lớp, cậu cũng tới góp vui nha, dù sao cũng lâu rồi chưa gặp lại các bạn học cũ.”
“Không được” Đường Sở Sở khẽ lắc đầu.
Khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, hiện tại nhà họ Đường còn gặp phải nguy cơ phá sản, cô còn tâm tư đâu mà đi họp lớp.
“Nhưng tớ đã lợi dụng rất nhiều quan hệ để mời Thái Khôn đến biểu diễn, hơn nữa tớ còn tổ chức cùng với bạn học của Giang Thần, sau buổi họp lớp sẽ đến ngoại ô thành phố, lập cho anh ấy một tấm bia, coi như tiễn anh ấy một đoạn.”
Nghe vậy, Đường Sở Sở cũng siêu lòng.
Thái Khôn là thần tượng của cô, cô rất yêu mến anh Thái Khôn.
Tiễn Hắc Long Giang Thần một đoạn đường thì sao có thể thiếu cô.
Trong khoảng thời gian này, Hắc Long Giang Thần đã giúp cô rất nhiều.
Nghĩ ngợi một lúc, cô khẽ gật đầu: “Vậy được thôi”
Hứa Tinh nói: “Địa điểm tụ họp là làng Long Tuyền, sau buổi họp lớp tối nay chúng ta sẽ nghỉ lại làng Long Tuyền một đêm, đến sáng mai mới đi lập bia cho Giang Thần…”
Nói xong, sắc mặt cô ta có chút gượng gạo.
Cô ta đính chính: “À thì ý tớ là Hắc Long Giang Thần, chứ không phải ông chồng Giang Thần cùi bắp của cậu.”
Đường Sở Sở cười, cô cũng không để trong lòng, cô hỏi: “Đúng rồi, có thể dẫn người nhà theo không?”
“Chuyện này thì…?” Hứa Tinh hơi nhíu mày.
Trên lý thuyết mà nói, buổi họp lớp này có thể dẫn theo người nhà. Nhưng cô ta lại không muốn Đường Sở Sở dẫn Giang Thần đi cùng.
Bởi vì cô ta đã xem xét chọn cho Đường Sở Sở một anh bạn trai trong số bạn học, tuy kém hơn Ngụy Tri, nhưng so với tên rác rưởi Giang Thần thì cũng hơn gấp vạn lần.
Sau một lúc suy nghĩ, cô ta nói: “Cậu muốn dẫn ai thì cứ dẫn.”
“Ok, cảm ơn cậu” Đường Sở Sở mỉm cười.
Sau khi cô và Hứa Tinh hẹn thời gian gặp nhau xong thì trở về nhà.
Khi về đến nhà, Giang Thần đã trở về.
“Ông xã, để em kể anh nghe một chuyện.”
“Ừ, em nói đi”
Đường Sở Sở nói: “Hứa Tinh tổ chức một buổi họp lớp với mấy đứa bạn cấp ba, em định đi.”
“Ừm, đi thì đi”
“Còn…”
“Có cái gì thì em cứ nói đi, ấp a ấp úng làm gì”
Đường Sở Sở nói: “Bọn em sẽ ở lại làng Long Tuyền một đêm, sáng hôm sau sẽ ra ngoại ô thành phố lập cho Hắc Long một tấm bia, coi như là tiễn Hắc Long đoạn đường cuối cùng”
“Phụt!”
Giang Thần đang uống nước.
Nghe vậy, anh cười sặc cả ra.
“Lập bia cho Hắc Long? Đứa âm binh nào hày ra trò này vậy?”
“Là, là Hứa Tinh.” Đường Sở Sở có chút ngượng ngùng, cô sợ Giang Thần tức giận nên vội vàng nói: “Vì, vì mười năm trước Hắc Long là bạn trai của Hứa Tinh”
Giang Thần vuốt cằm.
Lập bia cho anh?
Anh còn chưa chết kia mà?
Anh cũng không tiếp tục truy hỏi.
“Ừ, vậy em đi đi”
“Em định dẫn anh đi cùng.”
“Cũng được” Giang Thần gật đầu, Đường Sở Sở rất đẹp, một mình ra ngoài không an toàn, anh lo lắng, vậy nên phải đi theo mới có thể yên tâm.
Hai người ở nhà, ăn cơm trưa, sau khi nghỉ ngơi một lúc thì rời đi.
Giang Thần lái chiếc xe Volkswagen trị giá hai trăm triệu nhân dân tệ mà Đường Tùng sở hữu trước đó đi, bởi vì chiếc Maserati, và chiếc Ferrari phiên bản giới hạn trong nhà đều đã bị tòa án tịch thu, chuẩn bị đấu giá.
Sau khi lên đường, Sở Sở gọi cho Hứa Tinh báo rằng mình đã xuất phát.
Hứa Tinh là người khởi xướng buổi họp lớp này, nên lúc trưa sau khi cô ta tạm biệt Đường Sở Sở, thì đã bắt đầu đến làng Long Tuyền.
Trên đường đi, Đường Sở Sở kể: “Lần này, ngoại trừ bạn học chung lớp của em thì còn có một vài bạn học của Giang Thần, mười năm trước em họp lớp B, còn Giang Thần học lớp A.”
Khi nhắc đến chuyện của mười năm trước thì Đường Sở Sở bỗng trở nên thao thao bất tuyệt.
“Mười năm trước, Hứa Tinh được mệnh danh là hoa khôi học đường, còn Giang Thần thì là… Anh cười cái gì, ai nói anh đâu, ý em là Giang Thần của tập đoàn Giang Long, Hắc Long Giang Thần.”
“Không, anh đâu có cười gì đâu, em nói tiếp đi”
Giang Thần nhịn cười.
Đường Sở Sở nói tiếp: “Con bé Hứa Tinh này quen với Giang Thần cũng không thèm kể em nghe một tiếng, nếu không phải lần này cô ấy quay về thì em cũng không biết, hơn nữa em cũng không ngờ bạn trai của Hứa Tinh lại là Hắc Long, chính là người luôn luôn âm thầm giúp em suốt thời gian qua.” Nói xong, cô nhìn Giang Thần.
“Anh cũng biết Hắc Long luôn âm thầm giúp em mà nhỉ?”
Giang Thần sờ sờ mũi, cũng không phủ nhận.
“Trước đây, sau khi em bị Tiêu Chiến bắt, Hắc Long đã cứu em, là anh ấy báo cho anh biết đúng không?”
Đường Sở Sở quở trách: “Vậy sao anh không nói sớm cho em biết”
Giang Thần chỉ cười cười, chứ không nói nhiều.
“Đúng rồi, anh cũng từng là tướng quân Nam Hoang, từng cộng sự với Hắc Long mà, anh kể chuyện của anh ấy cho em nghe đi.”
Giang Thần bảy phần bất lực.
Kể chuyện của mình, nhưng kể chuyện gì mới được?
“Em muốn biết chuyện gì?”
Đường Sở Sở suy nghĩ rồi nói: “Ai cũng đồn anh ấy cái thế vô song, y thuật có một không hai, anh kể về chuyện này đi.”
Giang Thần cũng không biết phải nói gì.
Nhưng Đường Sở Sở hiếu kỳ như vậy, nên ít nhiều gì anh cũng phải kể đôi chút.
“Người đời chỉ biết thực lực anh ấy cái thế vô song, nhưng không ai biết anh ấy đã phải chịu bao nhiêu đau khổ mới có được nó, em biết không, trong lúc binh lính của anh ấy đang nghỉ ngơi, thì anh ấy lại vác trăm kí trên lưng rồi chạy bộ xuyên núi”
“Hằng ngày, quân Hắc Long phải tham gia huấn luyện năm tiếng đồng hồ, nhưng riêng Hắc Long thì là mười lăm tiếng đồng hồ.”
“Thù hận còn nặng trên vai anh ấy, anh ấy muốn báo thù.”
“Anh ấy thẹn với một cô bé, là cô bé đã kéo anh ấy ra khỏi vụ hỏa hoạn, nhưng rồi anh ấy lại không màng đến an nguy của cô bé ấy, mà chỉ lo nhảy xuống sông, mười năm nay anh ấy vẫn luôn tự trách, anh ấy muốn bù đắp cho cô bé ấy.”
Đường Sở Sở biết cô bé mà Giang Thần nói là mình.
Cô không ngờ Hắc Long lại có nhiều chuyện như vậy.
Giang Thần tiếp tục nói: “Hắc Long chinh chiến sa trường vừa để trở về trong vinh quang, vừa để báo thù, và cũng vừa để báo ân, bù lại những thiệt thòi mà anh đã nợ cô bé năm xưa”
Nói xong, khoé mắt Giang Thần bắt đầu thấy cay cay.
Nhớ lại những gì anh đã trải qua trong suốt những năm qua, anh thật sự rất muốn oà khóc.
Đường Sở Sở thì ngờ vực.
“Anh là cấp dưới của Hắc Long, có chuyện gì anh ấy cũng kể cho anh, thế tại sao người cưới em không phải là anh ấy mà là anh.”
Vừa nói xong cô đã hối hận mà vội vàng giải thích: “Chồng à, em không hề có ý gì khác, anh đừng có để bụng”
Giang Thần cười, anh nói: “Anh lấy em, tất cả đều là trùng hợp. Anh vừa bị giáng chức, trở lại thành phố Giang Trung thì hay tin nhà họ Đường kén rể. Biết được cô dâu là em, lại chợt nhớ đến cô gái đã cứu mạng chủ soái mà anh ấy từng kể, chủ soái đối xử với anh không tệ, anh ấy luôn muốn bù đắp cho cô bé năm xưa, với cả anh cũng không nhẫn tâm nhìn em bị người khác ăn hiếp.”
“Cho nên anh quyết định ở rể nhà họ Đường, cam tâm tình nguyện chịu đủ mọi uất ức trong nhà họ Đường mà không một lời oán thán, tất cả là vì muốn báo đáp ơn tri ngộ của Hắc Long?” Đường Sở Sở nói.
Cuối cùng Đường Sở Sở cũng biết tại sao Hắc Long Giang Thần biết cô đã kết hôn, biết tại sao anh ấy không cưỡng cầu cô, thì ra là bởi vì chồng của cô - Giang Thần của hiện tại chính là cấp dưới của Hắc Long Giang Thần, anh ấy không muốn làm ra chuyện đập chậu cướp hoa, nhất là khi đó là hoa của cấp dưới mình.
Giang Thần cười cười, không nhiều lời, mặc cho Đường Sở Sở nghĩ như thế nào thì nghĩ.
Chờ giải quyết xong những chuyện phiền phức hiện tại, đợi đến khi Trung Quốc hoàn toàn yên ổn thì anh sẽ công bố tất cả.
Đến lúc đó anh sẽ chính thức ở ẩn, cùng Đường Sở Sở tổ chức một hôn lễ hoành tráng chấn động thế giới.