Rất nhanh sau đó, Giang Thần đã quay trở lại.
Anh đẩy cửa phòng khám bệnh ra, đi thẳng vào bên trong.
Văn Tâm lập tức đứng lên, gọi một tiếng: “Anh Giang!”
“Ừm!”
Giang Thần gật nhẹ đầu, nhìn qua Đường Sở Sở đang ngồi xem tin tức thời sự, anh đi tới bên cạnh cô, rồi ngồi xuống: “Sở Sở, em không sao chứ?”
“Ừm!”
Đường Sở Sở nhìn Giang Thần rồi chỉ vào bản tin tức đang phát trên TV, cô hỏi: “Chuyện… chuyện gì đây chứ? Ngụy Quang chết rồi sao?”
Giang Thần gật đầu: “Anh biết thế lực của nhà họ Ngụy rất lớn, báo cảnh sát cũng vô dụng, nên anh mới báo quân đội, nhận được tin báo và nhận thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc, Tiêu Dao Vương đã đích thân dẫn quân vây quét sơn trang Hoa Quế, tiêu diệt băng đảng bên trong, Ngụy Quang chống trả quân lệnh nên bị xử tử tại chỗ.”
“Mà nhé, anh Mã cũng chết rồi nên từ nay về sau sẽ không còn ai dám ra tay trả thù nhà họ Đường nữa.”
“Tiêu… Tiêu Dao Vương đích thân ra tay hả?”
Đường Sở Sở vô cùng ngạc nhiên.
“Đúng rồi, đây là Giang Trung, là nơi Tiêu Dao Vương chịu trách nhiệm quản lý, bọn chúng dám ngang nhiên làm ăn phi pháp ở địa bàn ông ấy thế kia, thử hỏi Tiêu Dao Vương sao có thể trơ mắt làm ngơ?”
Anh kéo tay Đường Sở Sở và nói: “Sở Sở, phải biết tận dụng pháp luật để bảo vệ mình có biết không. Ở cái nước Trung Quốc này, chẳng ai có thể một tay che trời đâu em, luôn có sự tồn tại của chính nghĩa và Tiêu Dao Vương chính là đại diện tiêu biểu.”
“Ừm!” Đường Sở Sở gật đầu.
Cô chợt nhớ ra cái gì đó, cô hỏi: “Em trai em đâu?”
Giang Thần nói: “Đưa tới bệnh viện rồi, để anh đưa em về nhà trước, rồi lát anh tới bệnh viện thăm cậu ấy sau.”
Đường Sở Sở cũng không nghĩ nhiều.
Lần này có thể thoát chết như vậy đều là nhờ Giang Thần.
Nếu không nhờ Giang Thần gọi điện báo cho Tiêu Dao Vương, thì chỉ e cô đã…
Cô không dám tưởng tượng hậu quả khủng khiếp của nó.
Giang Thần nắm tay Đường Sở Sở, đứng dậy rời đi.
“Anh… anh Giang…” Văn Tâm mở miệng, như có điều muốn nói.
“Hửm?”
Giang Thần nhìn cô ta rồi nói: “Sao vậy?” Có chuyện gì cứ việc nói thẳng”
“Anh Tiểu Hắc đâu?” Văn Tâm hỏi.
Cô ta biết Tiểu Hắc đi Nam Hoang.
Theo tin tức truyền tới từ Nam Hoang, Hắc Long đã tham chiến với cao thủ võ lâm của hơn hai mươi tám nước trên ải Thiên Sơn và bị đại quân trăm ngàn người truy sát, ngay sau đó là tin tức tử trận của Hắc Long.
Bây giờ Hắc Long đã trở về, nhưng Tiểu Hắc vẫn chưa thấy đâu. Cô ấy vẫn luôn cố tìm cơ hội hỏi thăm chuyện này.
Giang Thần nhìn sắc mặt lo lắng của Văn Tâm thì hiểu ngay: “Tiểu Hắc không sao cả, để tôi cho cô số, cô cứ gọi tới đó mà hỏi thăm cậu ta.”
Anh đưa số điện thoại của Hoắc Đông cho Văn Tâm.
Sau khi để lại số điện thoại, anh và Đường Sở Sở lập tức rời đi.
Văn Tâm thì lập tức cầm điện thoại lên gọi tới cho Hoắc Đông, điện thoại vừa kết nối, cô ấy đã nóng lòng mà hỏi ngay: “Alo, anh Giang nói, anh biết cách liên lạc với Tiểu Hắc, cho hỏi hiện giờ Tiểu Hắc đang ở đâu?”
Hoắc Đông không biết là ai gọi tới cho tới khi nghe Văn Tâm nói tới anh Giang, là anh ta biết ngay đó chính là Giang Thần.
“Ở bệnh viện quân khu”
“Cái gì? Ở bệnh, bệnh viện sao?” Sắc mặt Văn Tâm lập tức thay đổi, vội vàng hỏi: “Anh ấy thế nào rồi?”
“Tự cô tới mà xem đi” Hoắc Đông không muốn nói nhiều làm gì.
Mà sau khi Văn Tâm cúp điện thoại thì cô ấy lập tức đi tới bệnh viện quân khu.
Tại nhà họ Đường.
Cả nhà tề tựu đông đủ.
Đường Thiên Long đang ở nhà họ Đường, họ cũng biết chuyện Đường Tùng và Đường Sở Sở bị trói bắt đi, không cần nghĩ thì họ cũng biết chuyện này có liên quan với nhà họ Ngụy, là nhà họ Ngụy chỉ điểm và cũng là do nhà họ Ngụy cố ý trả thù.
Bây giờ, trên TV đang phát lại tin tức.
Nhìn thấy tin tức này, ai trong nhà họ Đường cũng ngây người ra.
Ngụy Quang chết rồi?
Mã Hóa Long cũng chết luôn?
Cả nhà họ Đường đều trợn tròn mắt, khó mà tin nổi đây là sự thật.
Nhà họ Ngụy vừa mới ra tay trả thù nhà họ Đường đôi chút, sao chỉ mới một buổi chiều thì họ đã chết hết cả rồi?
Một lúc sau thì Giang Thần và Đường Sở Sở cũng trở về.
Nhìn thấy Đường Sở Sở bình yên vô sự, Hà Diễm Mai vội vàng vọt tới, vui tới phát khóc: “Sở Sở, con không sao là quá tốt rồi, thật sự là quá tốt rồi, mẹ vừa xem tin tức, nói là anh Mã kéo bầy kéo đãng ở sơn trang Hoa Quế làm chuyện phi pháp, mẹ còn tưởng rằng…”
“Mẹ à, con không sao rồi, nhờ Giang Thần báo cáo, nên quân đội mới tiến hành vây bắt, cũng may là lần này có Giang Thần.”
“Ủa rồi thằng Tùng đâu con? Em con đâu?”
“Chồng em đâu? Chồng em sao rồi?”
Ngô Mẫn không thấy Đường Tùng bèn nghĩ tới kết cục xấu nhất, cô ta khóc lớn: “Tùng ơi là Tùng, sao anh bỏ em mà đi, con của chúng ta còn chưa ra đời nữa mà? Chồng ơi là chồng!”
“Mẹ, em ấy không sao cả, chỉ là bị thương nên bây giờ còn trong bệnh viện, chúng ta đến bệnh viện thăm em ấy đi”
Nghe vậy, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cả nhà lập tức đi tới bệnh viện. Đường Tùng được đưa tới bệnh viện rất kịp thời nên bây giờ cũng đã làm xong phẫu thuật.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, Đường Tùng đang nằm ngớ người trên giường.
Sự việc tối nay, thật sự đã gây nên cú ám ảnh sâu sắc trong lòng mỗi người.
Cậu ta cứ ngỡ mình đã sắp chết, nên đã sẵn sàng tâm lý, nhưng cậu ta không ngờ Giang Thần lại kịp thời xuất hiện, cứu cậu ta một mạng.
Cậu ta càng không ngờ Giang Thần lại chính là Hắc Long.
Nếu anh ta là Hắc Long, vậy Giang Thần của tập đoàn Giang Long là ai?
Cậu ta cảm thấy đầu mình quá bé để có thể tiếp nhận lượng thông tin quá lớn này.
Nhưng khi Giang Thần cõng cậu ta, lại vẫn có thể thong dong giải quyết hơn trăm người, cuối cùng còn có sự xuất hiện của Tiêu Dao Vương, Giang Thần còn xưng anh em với người ta.
Cái này không phải Hắc Long thì còn là ai cơ chứ?
Cậu ta thật sự nghĩ mãi cũng không ra, tại sao lai lịch của Giang Thần lớn như vậy, mà còn muốn ở rễ nhà họ Đường, vì sao còn phải chịu thiệt ở nhà họ Đường cơ chứ?
Nhớ lại những chuyện xảy ra ở nhà họ Đường gần đây. Tất cả đều có sự trợ giúp âm thầm của cậu chủ Giang thần bí.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, cái cậu Giang thần bí này chẳng phải là Giang Thần hay sao, là Giang Thần con rể nhà họ Đường, là anh rể của cậu ta.
Đường Tùng nghĩ tới thất thần. Sau đó cửa được người ta đẩy vào, cả đám người đi đến. Đây đều là người nhà họ Đường.
“Ông xã, anh sao rồi?” Ngô Mẫn vừa vào phòng bệnh, đã lập tức lao tới chỗ Đường Tùng, thấy cậu ta băng gạc khắp người, cô ta khóc lớn.
Đường Tùng có hơi đau đầu, thấy phía sau còn có Giang Thần đi theo vào, cả người cậu ta không khống chế được mà run rẩy.
Trước kia, cậu ta coi Giang Thần là phế vật, hết chửi lại đánh đập.
Liệu anh ta có trả thù mình hay không đây? Đường Tùng lo lắng suy nghĩ.
Đường Sở Sở đi tới, ân cần hỏi thăm: “Tùng, em ổn chứ?”
“Không, em không sao…” Đường Tùng mở miệng, cậu ta có hơi hoang mang.
Giang Thần lên tiếng: “Em ấy bị thương rất nặng, cần tĩnh dưỡng nhiều hơn, đừng làm phiền em ấy, chúng ta về trước nhé? Dù sao ở bệnh viện cũng có y tá túc trục mà.”
“Đúng, đúng vậy” Đường Tùng mở miệng: “Ba, mẹ, ông nội, bà xã, chị hai, mọi người về nhà đi, con cũng không chết được, tịnh dưỡng một thời gian cho khoẻ là có thể về nhà rồi”
Người nhà họ Đường nhìn Đường Tùng, thấy cậu ta vẫn còn tỉnh táo thì mới yên tâm đôi chút.
Mọi người quay trở về nhà.
Nhà họ Đường.
Phòng của Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở ngồi ở trên giường, vẻ mặt áy náy, nhỏ giọng nói: “Ông xã, em xin lỗi, lại khiến cho anh gặp nhiều rắc rối như vậy.”
Giang Thần đáp: “Anh không sợ phiền phức, nhưng em biết tại sao anh lại tức giận không?”
Đường Sở Sở lắc đầu
“Anh tức em một cái là chuyện gì em cũng giấu anh, không chịu nói cho anh biết, anh là chồng em mà, dù bão táp mưa sa hay sấm chớp đùng đùng anh cũng nguyện lấy thân che chở. Trong nhà có chuyện gì xảy ra, sao em không nói trước với anh một tiếng, mắc gì phải quỵ lụy cầu xin người ta? Mắc gì phải cắn răng nhịn nhục?”
Đường Sở Sở cúi đầu, không đáp lại được một câu.
Cô cũng từng nghĩ tới sẽ nói cho Giang Thần biết.
Nhưng cô biết Giang Thần không tiền cũng không quyền, nên có nói với anh cũng vô dụng.
“Em, em, sau này em sẽ không như vậy nữa”
Cô cúi đầu và khẽ nói: “Sau này có chuyện gì, em cũng sẽ nói với anh trước tiên”
“Vậy còn nghe được” Giang Thần đáp: “Chúng ta là vợ chồng, anh là chồng em, có việc gì mà em không thể nói cho anh biết, thà đi nói cho người ngoài cũng không chịu nói với anh”
Đường Sở Sở giống như đứa trẻ biết mình làm sai, gật đầu lia lịa.
Giang Thần vỗ vai cô và an ủi: “Được rồi, sóng gió đã qua cả rồi, cũng không còn sớm nữa, đi tắm một cái rồi ngủ thôi.”
“Ông xã” Đường Sở Sở bỗng ngẩng đầu lên.
“Hửm?”
Giang Thần nhìn cô, sao chưa nói gì mà mặt cô lại đỏ hết lên rồi?
“Hay là… mình tắm chung đi!”1