Sau khi Đào Bạch mở lời không có ai ra giá.
Vẻ mặt ông ta rất hài lòng.
Nhưng đúng lúc này thì có một giọng nói vang lên ông ta nhìn thấy Giang Thần ra giá, vẻ mặt ông ta lập tức trầm xuống.
Nhìn thấy vẻ mặt xa lạ của Giang Thần hơn nữa còn là người khá trẻ.
Ông ta đột nhiên lạnh lùng nói: “Anh bạn này chẳng lẽ không nghe thấy tôi nói tôi muốn củ nhân sâm nữ hoàng này sao, cậu có ý gì, muốn chống đối lại tôi sao?”
Giang Thần không quan tâm Đào Bạch gì đó.
Anh nhất định phải lấy được củ nhân sâm nữ hoàng ngàn năm này để tặng cho Đường Sở Sở.
Trên bục đấu giá.
Phương Thốn Tâm nhìn thấy vẻ mặt Đào Bạch trầm xuống.
Cô ta biết Đào Bạch, đây là một nhân vật rất khó đối phó hơn nữa y thuật cao không hề kém ông nội cô ta.
Bây giờ cô ta thấy Giang Thần ra giá cũng nhìn thấy Đường Sở Sở ngồi bên cạnh Giang Thần.
Cô ta hơi sững sờ.
Đây chẳng phải là Đường Sở Sở nhà họ Đường sao?
Cô ta không biết lai lịch của Đường Sở Sở nhưng trong buổi tiệc sinh nhật của
Lâm Y lần trước ông nội cô ta đã cố gắng hết sức để bảo vệ Đường Sở Sở.
Trước sự đe dọa của Đào Bạch Giang Thần cười khẩy nói: “Ông muốn củ nhân sâm này nhưng tôi cũng muốn, nếu đã là bán đấu giá thì thì ai ra giá cao người đó thắng.”
Đường Sở Sở khẽ kéo Giang Thần, nói nhỏ: “Chồng, thôi đi, chúng ta không cần nữa, hơn nữa chúng ta cũng không có tiền.”
Giang Thần hơi dừng lại, ra hiệu cho Đường Sở Sở đừng luống cuống.
Còn Đào Bạch sa sầm mặt mũi toát lên vẻ lạnh lùng.
Ông ta đứng lên nói muốn mua được củ nhân sâm này với giá thấp nhất.
Không ngờ từ đâu xuất hiện một tên tên khốn.
“Hừ, so tiền với tôi sao?”
Ông ta không chịu thua lập tức hét lên: “Tôi trả một trăm mười triệu.”
Nói xong còn liếc nhìn Giang Thần.
Giang Thần lại giơ tấm bảng lên: “Một trăm năm mươi triệu.”
Hừ!
Ở hội trường vang lên tiếng thở hổn hển.
Có kiểu hét giá như vậy sao?
Từ một trăm mười triệu tăng lên một trăm năm mươi triệu?
Tên này là ai sao trước đây chưa từng thấy?
Là một người lạ hoắc.
Chẳng lẽ đây là cậu ấm của gia tộc lớn nào đó?
Nhìn cách ăn mặc không giống như người có tiền mà?
Rất nhiều người thầm ngạc nhiên.
Còn Đào Bạch tức giận ánh mắt như tóe lửa.
Củ nhân sâm nữ hoàng ngàn năm này rất có ích với ông ta nên ông ta nhất định phải có được.
Sắp đến cuộc thi y thuật mỗi năm tổ chức mỗi lần ở Giang Trung rồi, để giành được danh hiệu thần y và nổi tiếng khắp thế giới ông ta đã chuẩn bị rất nhiều năm nghiên cứu ra một phương thuốc cần nhân sâm ngàn năm làm thuốc dẫn.
“Hai trăm triệu.”
Đào Bạch giống như hét lên.
Tiếng hét của ông ta vang khắp hội trường.
Mọi người đều biết Đào Bạch tức giận rồi.
Ai cũng biết ông ta là người bụng dạ hẹp hòi, Giang Thần đã đắc tội với Đào Bạch, gây thì chốc oán với ông ta.
“Ba trăm triệu.”
Giang Thần không đếm xỉa tới.
“Chồng...”
Đường Sở Sở tái mặt.
Ba trăm triệu, đúng là dám nói, cô lấy đâu ra ba trăm triệu chứ.
Còn Kim Tĩnh Ân ở bên cạnh thì nhìn Giang Thần với vẻ mặt khó hiểu, anh ra giá ba trăm triệu dễ dàng như vậy đúng là không coi tiền ra gì.
Nhiều nhân vật nổi tiếng trong hội trường đều bị sốc.
Mặc dù là nhân sâm nữ hoàng ngàn năm nhưng giá nhiều nhất là một trăm năm mươi triệu.
Ba trăm triệu là phá giá rồi.
Đào Bạch tái mặt.
Ông ta nổi tiếng khắp nơi không ai dám đối đầu với ông ta vậy mà bây giờ có một tên nào đó lại dám đối đầu với ông ta ở buổi đấu giá.
Ba trăm triệu, là ba trăm triệu đấy, mặc dù ông ta là thần y nổi tiếng khắp nơi, phí mỗi lần khám bệnh ít nhất là vài chục vạn.
Nhưng tích lũy bao năm cũng chỉ có hơn một tỉ mà thôi.
“Ba trăm năm mươi triệu.”
“Năm trăm triệu.”
Giang Thần nói một cách thản nhiên.
“Cậu...”
Đào Bạch lùi lại sau vài bước giơ tay chỉ vào Giang Thần tức giận hét lên: “Rốt cuộc cậu là ai, vì sao lại đối đầu với tôi?”
Giang Thần nói một cách lạnh nhạt: “Chỉ là một tên vô danh, tôi nói rồi người ra giá cao thắng, nếu như ông muốn thì tiếp tục trả giá đi.”
Đường Sở Sở nghe Giang Thần hét giá cao ngất trời tận năm trăm triệu cô sợ tới mức toàn thân run rẩy, liên tục kéo Giang Thần muốn anh dừng lại.
Nhưng Giang Thần lại làm thinh.
“Được lắm, được lắm, được lắm.”
Đào Bạch tức giận cười phá lên rồi giơ bàn tay già nua chỉ vào Giang Thần: “Cậu muốn thì lấy đi lấy dược liệu kéo dài mạng sống cho mình.”
Giọng điệu sặc mùi đe dọa.
Mọi người đều nghe ra Đào Bạch đang rất tức giận.
Giang Thần tiêu đời rồi.
Đào Bạch không trả giá nữa.
Trên bục đấu giá Phương Thốn Tâm nhìn cảnh này và không nói một lời.
Cô ta bí mật thông báo cho Phương Vĩnh Cát ở Giang Trung.
Sau khi Phương Vĩnh Cát biết chuyện này lập tức kết nối với camera tại hội trường, nhìn thấy cảnh này ông ta lập tức dặn dò: “Thốn Tâm, nếu Đường Sở Sở đã muốn củ nhân sâm ngàn năm này thì tặng cho cô ta đi, không lấy một đồng.”
Nghe thấy vậy Phương Thốn Tâm sửng sốt.
Âm thầm nói chuyện với Phương Vĩnh Cát.
“Ông nội, không phải chứ, bây giờ giá bán đấu giá đã là năm trăm triệu, là năm trăm triệu đó ông, cứ thế mà đi tặng sao?”
“Nghe lời ông.”
“Vâng.”
Phương Thốn Tâm cũng không dám làm trái lời.
Cô ta thấy không có ai gia giá nữa bèn nhìn Giang Thần ở phía bên dưới rồi mỉm cười nói: “Nếu không ai ra giá nữa vậy thì củ nhân sâm nữ hoàng ngàn năm này là của cậu Giang, nhưng Bách Thảo Đường không định nhận tiền của cậu Giang mà sẽ tặng miễn phí củ nhân sâm nữ hoàng ngàn năm này cho cậu Giang.”
Vừa dứt lời cả hội trường bất ngờ.
Tặng?
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Giang Thần.
Người đàn ông chẳng có gì đặc biệt này rốt cuộc có lai lịch gì mà khiến Bách Thảo Đường tặng cả củ nhân sâm ngàn năm vô giá.
Giang Thần cười khẩy.
Anh đã sớm nghĩ đến.
Chỉ cần anh ra giá chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Phương Vĩnh Cát.
Phương Vĩnh Cát còn có một thân phận khác đó là Quỷ Kiến Sầu người nắm trong tay mạng lưới tình báo ngầm.
Quỷ Kiến Sầu biết thân phận thực sự của anh.
Đường Sở Sở cũng bất ngờ.
“Tặng?”
Giang Thần nhìn Đường Sở Sở, người đang kinh ngạc bên cạnh, vẻ mặt mang theo ý cười nói: “Vợ, thần y Phương đúng là nể mặt em, tặng cả củ nhân sâm ngàn năm vô giá cho em.”
“Nể mặt em?” Đường Sở Sở hơi sững sờ.
Giang Thần cười ha ha: “Thực ra anh cũng nhìn ra điểm này nên mới dám ra giá khi không có tiền để thu hút sự chú ý, nó thực sự thành công rồi.”
Đường Sở Sở cảm thấy hoảng hốt.
Vị thần y Phương vì nể thân phận của cậu Giang thần bí nên mới tặng nhân sâm nữ hoàng ngàn năm cho cô sao?
“Cậu Giang, cô Sở Sở, sau khi buổi đấu giá kết thúc ra phía sau lấy nhân sâm ngàn năm.”
Phương Thốn Tâm nói sau đó tiếp tục đấu giá các sản phẩm tiếp theo.
Kim Tĩnh Ân ở bên cạnh khó hiểu.
Chuyện gì vậy?
Đã ra giá năm trăm triệu rồi mà bây giờ Bách Thảo Đường lại tặng nhân sâm ngàn năm vô giá cho Giang Thần.
Chẳng lẽ anh là nhân vật máu mặt nào đó sao?
“Vợ, chúng ta đi thôi, đi lấy nhân sâm sau đó đi về.”
Giang Thần kéo Đường Sở Sở đứng dậy rời đi.
Giang Thần nhìn rồi gọi một người đấu giá khác đi ra phía sau.
Phía sau hội trường đấu giá.
Phương Thốn Tâm cung kính nói: “Cậu Giang, cô Sở Sở.”
“Phương Thốn Tâm, món quà này quá đắt tôi không thể nhận.”
Đường Sở Sở đến đây từ chối.
Sao nàng có thể muốn nhân sâm vô giá chứ, cô không muốn lại nợ ân tình của cậu Giang.
“Muốn, sao lại không muốn.” Giang Thần lập tức nói.
“Giang Thần...”
Đường Sở Sở mắng mỏ: “Không có lý do chính đáng lấy đồ của người khác làm gì?”
Giang Thần xấu hổ gãi đầu nói: “Vợ, đồ tặng không muốn thì phí.”
Phương Thốn Tâm vội vàng nói: “Cô Sở Sở, đây là tấm lòng của ông nội tôi, chỉ là một củ nhân sâm mà thôi, chẳng đáng là gì, cô nhận lấy đi.”
“Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì cả.”
Giang Thần ôm lấy nhân sâm cười nói: “Cô Phương, cảm ơn thần y Phương giúp tôi.”
Nói xong, anh kéo Đường Sở Sở rời đi.