Mọi người ở bữa tiệc đều quay đầu nhìn về phía cửa.
Ba người từ bên ngoài chậm rãi đi vào.
Một người là chủ tịch của Thiên Quân, Diệp Hùng.
Một người là ông chủ của Mỹ Vị Hiên, Cổ Dật Hiên.
Người còn lại là Phương Vĩnh Cát, hội trưởng hiệp hội y học cổ truyền, thần y số một Giang Trung.
Đại vị của ba người này, đều đứng trên đỉnh kim tự tháp Giang Trung.
Diệp Hùng, người đứng đầu nhà họ Diệp, chỉ một câu của ông ta, có thể khiến cho nhà họ Tiêu một trong bốn gia tộc lớn phá sản.
Cổ Dật Hiên, là người rất bề bộn, nhưng năng lực của anh ta cũng rất lớn.
Phương Vĩnh Cát, người này càng không nói tới.
Giang Trung là dược đô, ông ta chính là thần y.
Thế giới này, càng có tiền, càng sợ chết.
Có thể nói năng lực của tất cả những người có mặt ở đây, cũng không bằng một mình Phương Vĩnh Cát.
Ba người đi tới, trở thành tiêu điểm chú ý của toàn hội trường.
“Ai mới đánh rắm vậy?”
“Ai vừa nói cô Sở đó?”
“Người nào nói nhảm đâu?”
Ba người đi tới, nhìn lướt qua hội trường.
Hội trường bữa tiệc to như vậy, nháy mắt yên lặng như tờ
Đây là chuyện gì vậy?
Tại sao cả ba nhân vật lớn đều thay Đường Sở Sở xuất đầu?
Đường Sở Sở cũng bị thụ sủng nhược kinh
Diệp Hùng không nói, Giang Thần đã từng cứu anh ta.
Nhưng Cổ Dật Hiên và thần y Phương lại chưa từng giao du với cô?
Nhìn thấy ba nhân vật lớn xuất hiện, Trương Luân lập tức mất bình tĩnh, không khỏi lùi về phía sau, đứng ở trong đám người, sợ hãi không nói nên lời.
Lúc này anh ta nào dám ăn nói lung tung nữa?
Chỉ một mình Diệp Hùng đã làm cho nhà họ Tiêu phá sản. Mặc dù tài sản nhà họ Trương lớn hơn bốn gia tộc lớn, nhưng người nhà họ Trương cũng không dám trêu vào ba người này.
Ba người đi tới, Diệp Hùng nhìn hai mắt lưng tròng của Đường Sở Sở, trên mặt mang theo sự tôn kính: “Cô Sở.”
Cổ Dật Hiên hơi khom người: “Cô Sở.”
Phịch.
Phương Vĩnh Cát, hội trưởng hiệp hội y học cổ truyền, thần y Phương tiếng tăm lẫy lừng của Giang Trung, trực tiếp quỳ xuống đất.
Đường Sở Sở sợ hãi, thân thể hơi lùi về phía sau, Giang Thần kịp thời đỡ Đường Sở Sở, nhìn Phương Vĩnh Cát quỳ dưới đất, mày khẽ nhíu: “Ông là ai, làm vậy có ý gì, dọa vợ tôi sợ hãi, ông có đền được không?”
Hiện trường yên lặng không một tiếng động.
Tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt.
Đây chính là hội trưởng hiệp hội y học cổ truyền, thần y của Giang Trung.
Nghe nói mỗi ngày Phương Vĩnh Cát chỉ tiếp ba bệnh nhân, người giàu muốn khám bệnh cũng phải hẹn trước ba năm.
Ấy thế mà Thần y Phương tiếng tăm lừng lẫy lại quỳ trước mặt Đường Sở Sở?
Cảnh tượng này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Nghe Giang Thần nói, lúc này Phương Vĩnh Cát mới đứng lên, xoa xoa cái trán đã đổ đầy mồ hôi lạnh, áy náy nói: “Cô Sở, thực xin lỗi, là tôi đường đột, khiến cho cô bị kinh hách, thực xin lỗi, thực sự xin lỗi.”
Phương Vĩnh Cát giải thích.
Đám người nhà họ Đường còn lại ai nấy cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Khi nào thì năng lực của Đường Sở Sở lại lớn như vậy, đám tai to mặt lớn thấy cô, đều giống như nhìn thấy Tiêu Dao Vương.
Giang Thần nhìn thần y Phương, anh không ngờ Phương Vĩnh Cát mà Đường Sở Sở nhắc tới lúc trước, thần y Phương, lại là đại ca của mạng lưới tình báo ngầm Quỷ Kiến Sầu.
Diệp Hùng liếc nhìn bốn phía.
Ánh mắt đảo qua từng người một.
Hễ là người bị anh ta nhìn tới, đều theo bản năng lùi về phía sau.
“Nói, còn không mau nói?” Diệp Hùng giận dữ hét: “Cô Sở là con rồng cháu phụng, là thân thể ngàn vàng, sao dễ dàng tha thứ cho đám tiểu nhân bỉ ổi các người được, ai mở miệng sỉ nhục cô Sở? Tự giác đứng ra.”
Cổ Dật Hiên cũng liếc nhìn mọi người, vẻ mặt lạnh lùng: “Hiện tại đứng ra, quỳ xuống nhận sai, còn có thể được khoan hồng, nếu không…
Trên mặt anh ta mang theo uy hiếp.
Dọa được không ít người.
Cậu Cố không nói thì thôi đã nói chắc chắn sẽ thực hiện, một khi anh ta tức giận, chỉ sợ cả Giang Trung này đều phải run rẩy.
Phương Vĩnh Cát không dám nhìn Giang Thần, vội vàng dời ánh mắt, nhìn mọi người, lạnh lùng quát: “Là ai? Mau đứng ra cho tôi.”
Lâm Y nhíu mày nhìn ba người.
Xem ra ba người này đã biết thân phận của Giang Thần, cho nên mới liều lĩnh thay Đường Sở Sở xuất đầu, đây rõ ràng là muốn lấy lòng Giang Thần.
Với tư cách là chủ nhân của bữa tiệc hôm nay, sao cô có thể dễ dàng để mình tụt lại phía sau chứ.
Cô ta đi tới trước mặt Đường Sở Sở, kéo lấy tay cô, liếc mắt nhìn đám người xung quanh, chậm rãi nói: “Sở Sở là bạn thân nhất của tôi, các người ở bữa tiệc của tôi sỉ nhục Sở Sở, đây rõ ràng là không thèm để tôi vào mắt, nơi này đều đã được theo dõi, ai nói gì, tôi đều biết, hiện tại còn không mau tự giác đứng ra.”Chứng kiến cảnh này, đám người vừa nãy mới chế giễu Đường Sở Sở đều bị dọa cho khiếp sợ.
Phịch.
Một người trong số đó không chịu nổi áp lực lập tức quỳ xuống, liên tục dập đầu.
Đây chính là ông chủ của một tập đoàn trị giá hơn trăm triệu.
Bên ngoài là tai to mặt lớn.
Lúc này lại không khác một con chó hèn mọn quỳ dưới chân.
Đường Sở Sở bị cảnh này dọa sợ.
Một tay của cô bị Giang Thần lối kéo, tay còn lại bị Lâm Y giữ chặt.
Cô hết nhìn trái, lại nhìn phải.
Nhìn Lâm Y, lại nhìn Giang Thần.
Khuôn mặt xinh đẹp mang theo nghi hoặc.
Chẳng lẽ lại là người đàn ông mang mặt nạ kia?
Có một người quỳ xuống, sẽ có người thứ hai quỳ xuống.
Diệp Hùng, Cổ Dật Hiên, Lâm Y, ba người này đều là đến từ Kinh Đô, là người của gia tộc lớn chân chính.
Chỉ một mình Diệp Hùng đã làm cho nhà họ Tiêu phá sản.
Huống chi cả ba người này cùng xuất hiện.
Những người nói năng lỗ mãng lúc này, đều từ giác đứng ra, quỳ xuống đất.
Phịch, phịch…
Một đám người quỳ xuống.
Chỉ trông chốc lát đã có hơn hai mươi người quỳ dưới đất.
Nhìn thấy cảnh này, Đường Lỗi cũng sợ hãi.
Bởi vì anh ta cũng nói Đường Sở Sở.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, anh ta đứng lên, chỉ vào đám người quỳ trên mặt đất, gia nghiệp của những người này còn lớn hơn nhà họ Đường.
Anh ta chỉ vào mũi mắng to: “Người nhà họ Đường tao, cũng để cho mày xúc phạm sao?”
Giang Thần đột nhiên đi tới, đá vào đầu gối anh ta.
Phịch.
Đường Lỗi lập tức quỳ xuống đất.
“Mày… mày làm gì vậy?” Đường Lỗi Tức giận.
Giang Thần bình tỉnh nói: “Vừa rồi, hình như anh hung hăng nhất nhỉ?”
“Tao, tao chính là anh họ của Sở Sở…”
Đường Lỗi còn chưa nói xong, Giang Thần đá anh ta một cước ngã lăn trên đất, kêu một tiếng thảm thiết.
Sau đó Giang Thần chỉ vào Đường Mộng Oánh.
Cả người Đường Mộng Oánh run lên, vội vàng lôi kéo Liễu Sung bên cạnh, mặt không còn chút máu: “Ông, ông xã.”
“Em muốn liên lụy nhà họ Liễu hả, còn không mau quỳ xuống.” Liễu Sung vung tay tát cho Đường Mộng Oánh một cái.
Đường Mộng Oánh bị đánh khóc lớn.
Cô ta liếc mắt nhìn Đường Thiên Long, thấy vẻ mặt tối sầm của Đường Thiên Long, cô ta bị dọa run bắn người, nhịn không được tiến lên phía trước, quỳ mạnh xuống đất.
Hiện tại đã có hơn ba mươi người quỳ dưới đất.
Vẫn còn một người chưa quỳ xuống.
Đó là Trương Luân.
Trương Luân đứng ở bên cạnh, tiến thoái lưỡng nan, quỳ cũng không được, không quỳ cũng không được.
Nếu quỳ, toàn bộ thanh danh nhà họ Trương anh ta đều sẽ bị hủy hoại.
Còn nếu không quỳ, đám tai to mặt lớn truy cứu xuống dưới, nhà họ Trương cũng ăn không tiêu.
Sau khi cân nhắc lợi hại xong, anh ta lập tức quỳ xuống đất.
Hành động này của anh ta, khiến cho đám bạn học cũ anh ta vô cùng khiếp sợ.
Lớp trưởng cũng quỳ?
Quỳ trước mặt Đường Sở Sở?
Rốt cuộc Đường Sở Sở này có lai lịch như thế nào?
Có thể biến bữa tiệc sinh nhật thành đại hội dập đầu.
Đường Sở Sở nhìn thấy một màn trước mắt, đầu óc trống rỗng, hoang mang lo sợ, cô luông cuống, không biết nên làm như thế nào mới tốt.
Diệp Hùng nhìn Đường Thiên Long, chỉ vào người ông ta nói: “Ông cũng nói đi?”
Nghe vậy, thân thể Đường Thiên Long run lên.
Ông ta nhìn Đường Sở Sở, vẻ mặt tối sầm: “Đường Sở Sở, chẳng lẽ con thật sự muốn ông nội con quỳ xuống?”
Đường Sở Sở hoảng sợ, vội vàng nói: “Ông… ông nội, không dám, không được, ngàn vạn lần không được.”