Long Vương Trở Lại

Chương 162: Chương 162: Thật ra anh giả vờ đó




Người nhà họ Hà không hề biết gì về y học, cũng không biết kim Hỏa Diễm có nghĩa là gì.

Đây là một phương pháp châm cứu cực kỳ uyên thâm.

Cơ thể người chia ra hai luồng khí là âm và dương.

Âm dương hòa hợp cơ thể mới khỏe mạnh.

Âm khí quá nhiều hoặc dương khí quá nhiều đều sẽ bị bệnh.

Kim Hỏa Diễm là một loại phương pháp châm cứu giảm lạnh, bổ sung dương khí.

Cho dù là Lý Du cũng chỉ xem trong sách cổ, vẫn chưa từng nhìn thấy người ta dùng kim Hỏa Diễm để chữa cho người bệnh bao giờ.

Lý Du quỳ dưới đất, vẻ mặt tràn đầy nhiệt huyết và khẩn cầu.

Nếu như ông ta học được phương pháp châm cứu trong truyền thuyết này, vậy thì y thuật của ông ta lại nâng lên một tầm cao mớ rồi.

“Thầy ơi, tôi cầu xin thầy, cho tôi một cơ hội đi, tôi xin thầy đó.”

Cảnh này khiến mọi người nhà họ Hà đều trố mắt ngạc nhiên.

Vẻ mặt Hà Thần đầy nghi ngờ, hỏi: “Bác sĩ Lý, ông làm gì vậy? Ông là thành viên của hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc đó, sao ông có thể quỳ trước mặt đồ vô dụng này được chứ?”

Lý Du lạnh lùng nói: “Đây chính là kim Hỏa Diễm, đây là phương pháp châm cứu trong truyền thuyết đó, cho dù là thần y Phương Vĩnh Cát của Giang Trung cũng chưa chắc có thể hiểu được phương pháp uyên thâm như vậy, hơn nữa kim Hỏa Diễm còn đi kèm với kim Băng Phách, người biết kim Hỏa Diễm chắc chắn sẽ biết kim Băng Phách, một âm một dương kết hợp với nhau, đây được gọi là kim Âm Dương trong giới Đông y đã bị thất truyền ngàn năm rồi.”

Giang Thần nhìn Lý Du đang quỳ dưới đất.

Anh cũng không ngờ Lý Du lại biết nhiều như vậy, còn biết cả kim Âm Dương.

Cho dù là bác sĩ Đông y gạo cội đã vào nghề mấy chục năm cũng chưa chắc biết được những chuyện này.

Nhưng anh cũng không có ý định nhận học trò, cũng không rảnh làm chuyện này.

Anh khẽ gãi đầu, cười nói: “Kim Hỏa Diễm gì chứ, kim Âm Dương gì chứ, tôi chưa từng nghe thấy bao giờ, tôi chỉ biết âm khí trong cơ thể ông ngoại quá nhiều, nhất là phần đầu gối, cho nên mỗi khi trời mưa phần đầu gối sẽ tăng thêm âm khí dẫn đến đau buốt, tôi mới nhớ đến việc dùng cồn để loại bỏ khí lạnh đó.”

“Hả?”

Lý Du sửng sốt.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Giang Thần nói: “Cậu, cậu không biết kim Hỏa Diễm thật sao?”

Giang Thần nghi ngờ hỏi: “Kim Hỏa Diễm là gì?”

Nghe xong, Lý Du lập tức đứng dậy.

Ông ta còn tưởng Giang Thần dùng phương pháp châm cứu trong truyền thuyết, hóa ra là làm bừa, dùng cồn để châm cứu, làm ông ta giật mình một phen.

Ông ta biết ngay mà, sao một tên ngốc nghếch như Giang Thần lại biết phương pháp trong truyền thuyết này chứ?

Vẻ mặt Giang Thần vô cùng ngượng ngùng, nói: “Thật ra, do Sở Sở đã nói chuyện của ông ngoại cho tôi biết đó, tôi mới lên mạng tra cách chữa trị, thêm việc tôi cũng biết một chút y thuật, cho nên bây giờ mới thể hiện trước mặt mọi người được.”

“Thì ra là như vậy.”

“Tôi nói rồi mà, tuổi còn trẻ như vậy sao có thể là thần y được.”

“Tôi còn tưởng rằng nhà họ Đường có một thần y thật rồi chứ.”

Người nhà họ Hà bỗng nhiêu đều hiểu ra.

Còn Lý Du lại cảm thấy rất bối rối.

Ông ta kích động quá, dẫn đến việc chưa hiểu rõ mọi chuyện đã vội quỳ xuống.

Bây giờ nghĩ lại thật sự rất xấu hổ.

Ông ta bỗng dưng xụ mặt, trách móc nói: “Chàng trai trẻ à, không biết thì đừng giả vờ, phải học hành đến nơi đến chốn.'

“Vâng, vâng, bác sĩ Lý dạy đúng lắm.” Giang Thần vội gật đầu đáp.

Chuyện này kết thúc tại đây.

Người nhà họ Hà tụ tập lại, tiếp tục nói chuyện.

Còn Đường Sở Sở lại kéo Giang Thần sang một bên.

Cô khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt xem xét Giang Thần, nghi ngờ hỏi: “Anh hay lắm Giang Thần, giấu cũng kỹ ghê, thành thật nói cho em biết đi, anh còn giấu em bao nhiêu chuyện nữa?”

Mọi người đều tin rằng do cô nói cho Giang Thần biết.

Nhưng chỉ có Đường Sở Sở biết, cô chưa từng nói gì với anh.

Còn Giang Thần lên mạng tra cái gì đó, hoàn toàn là chuyện vớ vẩn.

Giang Thần cười hì hì nói: “Vợ à, nếu như anh không nói như vậy, vậy thì anh phải nói thế nào, nói anh là thần y sao, thật ra y thuật của anh cũng thường thôi, không ra hồn gì đâu, dùng cồn châm cứu cũng chẳng có gì to tát mà đúng không?”

“Cũng đúng.”

Đường Sở Sở khẽ gật đầu.

Cồn có thể bốc cháy, xuất hiện kim Hỏa Diễm cũng có thể hiểu được.

Nhưng bây giờ cô càng ngày càng thấy Giang Thần thần bí hơn rồi.

Người chồng trông có vẻ cà lơ phất phơ, không thèm quan tâm đến chuyện khác này của cô, bây giờ trở lên thần bí hơn rồi.

Cô cảm thấy chắc chắn Giang Thần còn giấu cô rất nhiều chuyện.

Chỉ là, Giang Thần không nói cô cũng không hỏi nữa.

“Chồng của em cũng không phải cái gì cũng tệ.”

Trong lòng Đường Sở Sở cũng rất đắc ý.

Ít nhất bây giờ cô biết Giang Thần thật sự biết y thuật, hơn nữa y thuật của anh chắc chắn rất đáng sợ, đáng sợ đến mức ngay cả thành viên của hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc nhìn thấy cũng phải quỳ xuống bái làm thầy.

Cô nhớ đến những lời Giang Thần đã nói lúc trước.

Anh nói sẽ chỉ cho cô vài ngày, dạy cho cô một số mẹo vặt, chắc chắn sẽ có thể chèn ép đối phương trong lúc thi y thuật.

Trước đây cô cảm thấy anh chỉ nói đùa.

Bây giờ cô lại cảm thấy có lẽ có thể làm như vậy được.

Dù sao thì y thuật Giang Thần thể hiện ra cũng khiến thành viên của hiệp hội y học cổ truyền phải quỳ xuống đất, bái anh làm thầy muốn theo học.

“Chồng ơi!”

“Hửm?”

Giang Thần nhìn Đường Sở Sở, hỏi: “Sao thế?”

“Anh dạy em nửa tháng, em thật sự có thể đoạt giải nhất trong đại hội Y Học sao?”

Giang Thần khẽ vuốt mũi, nói: “Chuyện này anh không chắc lắm, bởi vì anh cũng không hiểu y thuật của những bác sĩ Đông y đó, cũng không biết y thuật của thần y Phương, nhưng lọt vào top mười thì không vấn đề gì.”

“Thật sao?”

Vẻ mặt Đường Sở Sở vô cùng vui mừng, cô thích thú nói: “Vậy, vậy anh chỉ em đi.”

Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ mỉm cười như cô gái tuổi mười chín của Đường Sở Sở, Giang Thần cũng cảm thấy rất vui, anh không biết đã bao lâu Đường Sở Sở không cười với anh như thế.

“Được, đợi mai về Giang trung, anh sẽ chỉ em, nhưng em dốt đặc cán mai về kinh mạch huyệt đạo trên cơ thể người, lúc về anh sẽ làm một quyển kiến thức nhập môn Đông y cho em xem thử, em phải thuộc làu làu kinh mạch huyệt đạo trên cơ thể người và mỗi một tác dụng của nó trước.”

“Hả, khó vậy sao?” Vẻ mặt Đường Sở Sở lập tức chán nản, nói: “Trong nửa tháng ngắn ngủi có thể làm được không?”

Giang Thần cười nói: “Em dành mười ngày ra học, cứ học vẹt nó, tìm hiểu một chút, đến đại hội Y Học cũng có thể giả vờ ra vẻ được, tỏ vẻ mình rất uyên thâm, đến lúc đó anh lại dạy em một số phương pháp đã bị thất truyền, em thể hiện những phương pháp này trong đại hội Y Học, chẳng phải sẽ khiến mọi người kinh ngạc sao?”

Giang Thần nói thầm bên tai cô: “Thật ra, anh cũng không rõ lắm, anh chỉ hiểu huyệt đạo cơ bản các loại thôi, Tiểu Hắc đã dạy cho anh một số phương pháp thất truyền, bây giờ mới làm Lý Du sợ ngây người được đó.”

Nghe xong, Đường Sở Sở bật cười hì hì.

“Anh hư ghê.”

“Ha ha!”

Giang Thần cười khanh khách.

Đường Sở Sở trợn mắt nói: “Em còn tưởng anh có tài thật đó, không ngờ anh chỉ đang ra vẻ hiểu biết thôi, chỉ biết giả vờ, ôi, không đúng...”

Đường Sở Sở nhìn Giang Thần.

“Anh chỉ bắt mạch đã có thể chẩn đoán ra bệnh của ông ngoại rồi, sao có thể là ra vẻ hiểu biết chứ? Chắc chắn anh thật sự có tài, em biết ngay mà, sao chồng em có thể là người tầm thường được chứ, sau khi về anh đến làm việc ở bệnh viện Vĩnh Thái đi, với y thuật của anh chắc chắn bệnh viện Vĩnh Thái sẽ có thể nổi tiếng trong giới y học.”

Giang Thần vừa nghe xong lập tức sợ hãi.

Anh không muốn đi làm đâu.

“Sở Sở...” Anh gãi đầu, muốn nói rồi lại thôi.

“Hửm? Anh muốn nói gì? “

Giang Thần ấp a ấp úng nói: “Anh nói rồi, em đừng giận anh được không?”

“Không giận, anh nói đi.”

“Thật ra, anh đã hỏi Hà Tâm về tình trạng sức khỏe của ông ngoại, Hà Tâm đã nói với anh, anh đã nghe ngóng kỹ về tình hình nhà họ Hà trước rồi, mục đích chính là không muốn em mất mặt, y thuật của anh thật sự rất tầm thường, cũng chỉ là gà mờ thôi, nếu như bảo anh đi khám bệnh,như thế chắc chắn sẽ khám chết người đó.”

“Vậy sao?”

Vẻ mặt Đường Sở Sở không tin.

“Anh đã chữa khỏi cho em hai lần, lần trước lúc ở bệnh viện Vĩnh Nhạc còn chẩn đoán bệnh cho nhiều người như vậy, lẽ nào đây đều là trùng hợp sao?”

“Sở Sở, anh cũng không giấu em, chữa cho em hoàn toàn không cần đến y thuật, chỉ cần biết một số phương pháp chế thuốc xưa là được, Tiểu Hoắc cho anh phương pháp chế thuốc, anh dựa theo phương pháp đó để chế thuốc, cho dù chưa từng học Đông y cũng có thể điều chế ra được.”

“Thật sao?” Đường Sở Sở nhìn Giang Thần, vẻ mặt không thể tin được.

“Đúng vậy.”

Giang Thần gật đầu, sau đó nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Đường Sở Sở, vội vàng nói: “Em đã nói rồi, sẽ không giận mà nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.