Theo ý của Giang Thần, đó là rời khỏi Vĩnh Nhạc của nhà họ Đường và tự đi trên con đường của mình.
Nhưng, Hà Diễm Mai không cho phép làm như vậy.
Đây rõ ràng là âm mưu của nhà Đường Hải, từ chức là làm đúng theo ý họ rồi.
Bà ta nuốt không trôi được cục tức này.
Cả nhà bọn họ đều biết đó là âm mưu của nhà Đường Hải, nhưng không có chứng cứ nên chỉ có thể trơ mắt nhìn.
“Giao việc này cho con đi.”
Giang Thần cũng đau lòng khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Đường Sở Sở.
Anh nắm tay cô an ủi: “Anh sẽ đến gặp Trương Nguyên hỏi cho ra lẽ.”
“Vô dụng thôi, nếu nói chuyện với ông ta mà giải quyết được thì ông ta đã không vu oan cho em.” Đường Sở Sở vừa lắc đầu vừa khóc.
“Đừng lo, anh có cách.”
Giang Thần đứng lên, anh xoay người rời đi.
Sau khi rời khỏi nhà họ Đường, anh đã trực tiếp gọi điện cho Tiểu Hắc và nhờ anh ta gọi điện cho Quỷ Kiến Sầu để điều tra nơi ở của Trương Nguyên.
Bây giờ Tiêu Dao Vương đã kế nhiệm, Tiểu Hắc không có đặc quyền sử dụng mạng lưới tình báo chính thức, chỉ có thể mượn mạng lưới tổ chức tình báo ngầm, rất nhanh, Tiểu Hắc đã gửi lại từng thông tin chi tiết của Trương Nguyên cho Giang Thần.
Giang Thần rất hài lòng.
Quỷ Kiến Sầu tham gia vào một mạng lưới tình báo ngầm nên tốc độ dò tìm thông tin so với tình báo chính thống chỉ có nhanh hơn chứ không có chậm.
Thành phố Giang Trung, ở một tiểu khu nào đó.
Trương Nguyên vừa từ công ty về.
Vốn dĩ ông ta phải đi làm thêm một năm nữa mới được nghỉ hưu, nhưng giờ ông ta đã được nghỉ hưu sớm, hàng tháng có lương hưu, trước khi nghỉ hưu cũng nhận được một trăm vạn.
Ông ta đi chợ mua một con gà và một con cá, dự định buổi trưa sẽ ăn một bữa no nê.
Ông ta bước đến trước cửa nhà ngâm nga hát, đang định lấy chìa khóa ra mở cửa thì phát hiện ra một người đàn ông đứng ở cửa.
“Giang Thần?”
Trương Nguyên sững sờ khi nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước cửa nhà mình.
Là một nhân viên cũ của bệnh viện Vĩnh Nhạc nhà họ Đường, ông ta biết rõ nội tình trong nhà họ Đường, cũng biết Giang Thần là chồng của Đường Sở Sở.
Bởi vì Đường Sở Sở từng sắp xếp Giang Thần đến công ty làm ca ngày, mà Giang Thần cũng đã từng đắc tội với rất nhiều người.
“Ông Trương, xem ra ông sống rất tốt, nào là gà, nào là cá này.” Nét mặt Giang Thần mang theo nét cười đùa giỡn.
Trương Nguyên không cần nghĩ cũng biết Giang Thần tới đây là vì chuyện của Đường Sở Sở.
Nhưng Giang Thần không nói, cũng không đề cập tới, anh chỉ cười, nói: “Già rồi, bây giờ ông về hưu sớm cũng tốt, ông cũng biết tính toán đấy nhỉ.”
Nụ cười trên gương mặt Giang Thần chợt đông cứng, mặt anh tối sầm lại, anh nắm lấy cổ áo của Trương Nguyên nhấc ông ta lên khỏi mặt đất.
Trương Nguyên hoảng hốt kêu lên: “Cậu… Giang Thần, cậu muốn làm gì?”
Giang Trần lôi ông ta đi, đi tới góc cầu thang, anh đập vỡ một mảnh thủy tinh.
“Cậu, cậu…”
Gương mặt của Trương Nguyên hoàn toàn biến sắc.
Khi cơ thể ông ta lơ lửng giữa không trung, khi làn gió thổi vào mặt, toàn thân ông ta run lên bần bật, đũng quần ướt đẫm.
“Giang Thần… Đây… Đây là tầng tám đấy, cậu, cậu nắm chặt đấy nhé…”
Hàm răng Trương Nguyên run lên cầm cập, ông ta nói không nên lời.
“Trương Nguyên, ông to gan thật đấy, đến vợ tôi ông cũng dám vu khống, đồ cặn bã, tôi ném ông xuống dưới kia cho ông tan xác ra nhé.” Giang Thần giận dữ, anh lớn tiếng quát mắng, nói xong cũng ngay lập tức buông lỏng tay ra.
Sắc mặt Trương Nguyên tái nhợt vì sợ hãi, ông ta nắm chặt tay Giang Thần, hét lên: “Không, việc đó không liên quan đến tôi, là cậu chủ Đường Lỗi bảo tôi làm, sau đó, tổng giám đốc Hải đến tìm tôi và đưa cho tôi một trăm vạn, yêu cầu tôi phải vu oan cho chủ tịch, nếu tôi không làm theo thì sẽ bị kiện, thật sự... Thật sự không liên quan đến tôi mà, là do tôi bị ép.”
Giang Thần lôi Trương Nguyên vào, anh ném ông ta xuống đất như một con chó chết.
“Ông tự đi đến nhà họ Đường mà trình bày rõ mọi chuyện đi, nếu không thì...”
Nhìn vẻ mặt u ám của Giang Thần, Trương Nguyên sợ hãi run lên, ông ta vội vàng nói: “Tôi, tôi đi ngay, tôi sẽ đến nhà họ Đường ngay, tìm ông chủ nói rõ mọi chuyện.”
Ông ta lăn xuống cầu thang.
Giang Thần cũng lựa chọn quay trở về.
Tại biệt thự lớn của nhà họ Đường.
Trương Nguyên quỳ gối trước mặt Đường Thiên Long, nước mắt ông ta rơi lã chã.
“Ông chủ, Giang Thần uy hiếp tôi, cậu ta dọa sẽ ném tôi từ tầng tám xuống đất, bắt tôi phải tới gặp ông, nói chuyện này không liên quan đến Đường Sở Sở, còn yêu cầu tôi nói chuyện này là do tổng giám đốc Hải hạ lệnh.”
“Rầm!”
Đường Thiên Long vỗ bàn một cái, quát: “Đồ khốn nạn, đúng là coi trời bằng vung mà.”
“Ông chủ, ông phải bảo vệ tôi, ông không biết Giang Thần hung tợn đến thế nào đâu, cậu ta sẽ giết tôi mất.”
“Nó dám sao.” Đường Thiên Long lạnh lùng nói: “Tôi muốn xem nhà đó muốn làm gì, Đường Lỗi...”
“Ông nội.” Đường Lỗi hưng phấn đứng lên.
Đường Thiên Long tức giận hét lên: "Đi, mang cả nhà Đường Sở Sở đến đây.”
“Vâng ạ.”
Đường Lỗi với vẻ mặt tự mãn, trong lòng anh ta hừ lạnh một tiếng: “Đường Sở Sở, để tao xem xem lần này mày xoay sở kiểu gì.”
Biệt thự nhà họ Đường cách nhà Đường Sở Sở không xa, Đường Lỗi cũng không gọi điện thoại, mà là tự mình đến nhà họ Đường đòi người.
Giang Thần đã quay trở về.
Nhìn cả nhà ngồi trong phòng với vẻ mặt chán nản, anh cười nói: “Đừng lo lắng, Trương Nguyên đã thừa nhận rồi, bây giờ ông ta đã đến biệt thự của nhà họ Đường nhận lỗi rồi, sớm thôi, ông nội sẽ tự mình đến tận cửa tìm chúng ta.”
Nghe vậy, Đường Sở Sở liếc mắt nhìn Giang Thần, hỏi: “Anh, anh đã làm gì với Trương Nguyên?”
Giang Thần cười nhẹ: “Loại người như vậy phải dọa cho một trận, anh suýt chút nữa đã ném ông ta từ tầng tám xuống, lời nào dọa được anh cũng nói hết rồi, còn yêu cầu ông ta phải đến biệt thự lớn của nhà họ Đường nhận lỗi với Đường Thiên Long nữa.”
“Hah a, anh rể, làm tốt lắm.”
“Con rể, bớt giận.”
Hiếm thấy cả nhà khen ngợi Giang Thần, Giang Thần chỉ cười nhạt.
Không lâu sau đó, bỗng có tiếng gõ cửa.
Giang Thần cười nói: “Chắc là người của nhà họ Đường đến đó.”
Hà Diễm Mai phân phó: “Đường Tùng, con ra mở cửa đi.”
“Tuân lệnh.”
Đường Tùng đứng dậy mở cửa.
Nhìn thấy Đường Lỗi đứng ở cửa, Đường Tùng trầm mặt nói: “Bây giờ cầu xin chị gái tôi cũng vô dụng, trừ phi quỳ xuống nhận lỗi.”
“Cái gì?”
Đường Lỗi thất thần một lúc mới quay ra mắng mỏ: “Đường Tùng, cậu là đồ ngốc à? Ai đến cầu xin Đường Sở Sở ở đây? Ông nội kêu tôi đến gọi cả gia đình cậu đến biệt thự lớn của nhà họ Đường.”
“Hả?” . Tiên Hiệp Hay
Đường Tùng sửng sốt, hỏi: “Chẳng phải Trương Nguyên đã nói hết rồi sao?”
“Ha ha, đúng vậy.” Đường Lỗi bật cười: “Tôi đã nói rồi, đi hay không thì tùy, tôi về trước.”
Đường Lỗi cười lớn rồi rời đi.
Tiếng cười tự mãn của anh ta khiến Đường Tùng cảm thấy có gì đó không ổn.
Cậu ta quay trở lại phòng khách.
“Mẹ, chị, có gì đó không ổn rồi, Đường Lỗi nói, ông nội kêu nhà chúng ta đến biệt thự lớn.”
“Vậy thì đi đi xem thế nào.” Giang Thần đứng lên trước.
Đường Sở Sở cũng đứng lên.
Hà Diễm Mai, Đường Bác, Ngô Mẫn cũng theo sau.
Cả nhà ra khỏi nhà, đi về phía biệt thự nhà họ Đường.
Rất nhanh đã đến biệt thự nhà họ Đường.
Vừa bước vào trong, mọi người đều cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn.
Đường Thiên Long sắc mặt ảm đạm, Trương Nguyên ngồi ở bên cạnh cúi đầu, có chút bồn chồn.
Nhìn thấy Giang Thần đi vào, Trương Nguyên cả người run lên suýt nữa ngã xuống ghế sô pha, ông ta nhìn Đường Thiên Long với vẻ mặt cầu khẩn: “Ông chủ, ông đã nói là sẽ bảo vệ tôi rồi đó, nhà tôi còn có người giả, trẻ nhỏ…”
Đường Thiên Long hơi dừng lại.
Ông ta ngẩng đầu nhìn người nhà Đường Bác đi vào.
“Đồ khốn nạn, thật đúng là coi trời bằng vung, các người còn xem ta là gia trưởng sao? Còn có phép tắc gia tộc gì nữa không hả? Quy tắc đầu tiên của nhà họ Đường là gì, là không làm điều gì trái với lương tâm, mày xem, mày đã làm cái gì vậy hả?”
Đường Thiên Long chửi rủa.
Giang Thần nhướng mày.
Xảy ra chuyện gì đây?
Trương Nguyên chưa nói ra sự thật sao?
“Trương Nguyên, không phải tôi bảo ông phải nói sự thật sao, ông đã nói gì với ông nội vậy?”
“Tôi, tôi…”Trương Nguyên nhớ tới chuyện trước kia, sắc mặt ông ta tái nhợt sợ hãi, nhưng rồi nghĩ đến đây là nhà họ Đường, Đường Thiên Long là chủ, ông ta đột nhiên cảm thấy tự tin hơn một chút.
Nhìn về phía Giang Thần, ông ta hung hăng chửi bới: “Giang Thần, đừng tưởng rằng tôi sẽ nhân nhượng, cậu muốn ép tôi vu oan cho tổng giám đốc Hải, nhưng không có cửa đâu, chuyện thuốc giả là do Đường Sở Sở ra lệnh bắt tôi phải làm, không liên quan gì đến tổng giám đốc Hải cả.”
“Ông…”
Giang Thần tức giận.
Anh đã gặp nhiều thành phần vô liêm sỉ rồi, nhưng chưa thấy ai vô liêm sỉ đến mức này.
May là Đường Sở Sở kịp thời ngăn được Giang Trần đang chuẩn bị làm loạn.