Long Vương Trở Lại

Chương 220: Chương 220: Tình cảnh đường cùng của nhà họ Đường




Hai người đang hôn nhau, đang ôm nhau.

“Cốc cốc cốc!”

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.

Hai người giống như vừa làm việc gì sai trái, đột nhiên hoảng loạn buông nhau ra.

Giang Thần nâng cao giọng kêu lên một tiếng: “Ai đó?”

Anh rất không vui.

Ai vậy chứ? Thật là không có đạo đức mà, anh đã hôn rồi, chỉ còn đợi làm việc chính nữa thôi, thế mà lại cắt ngang chuyện tốt của anh.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Hả Diễm Mai, bà ta hét to: “Mau mở cửa, ông cụ muốn mở cuộc họp gia tộc, bảo các thành viên trong gia tộc đều phải tham gia.”

“Đêm hôm thế này họp cái gì mà họp.” Giang Thần tỏ vẻ bất mãn.

Đường Sở Sở đã bắt đầu mặc lại quần áo rồi.

Tốc độ của cô rất nhanh, Giang Thần còn chưa kịp phản ứng, cô đã mặc xong quần áo rồi. Cô đỏ mặt, mỉm cười với Giang Thần: “Lần, lần sau, lần sau ra ngoài thuê phòng.”

Giang Thần còn có thể nói gì nữa?

Chỉ có thể đợi lần sau vậy.

Anh cũng bắt đầu mặc quần áo.

Rất nhanh hai người đã mặc xong quần áo đi ra ngoài.

“Lề mề cái gì không biết?”

Vừa ra ngoài, Hà Diễm Mai đã tỏ vẻ không vui.

Đột nhiên, bà ta cảm thấy gì đó.

Bà ta nhìn chằm chằm Đường Sở Sở không chớp mắt, thấy gương mặt cô đỏ hồng.

Bà ta là người từng trải, vừa nhìn đã hiểu ngay trước đó trong nhà đã xảy ra chuyện gì. Bà ta mau chóng kéo Đường Sở Sở qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Sở Sở, con và thằng vô dụng đó chung phòng rồi?”

“Hả?”

Đường Sở Sở hoảng loạn.

Giống như làm sai một việc rồi bị vạch trần vậy.

Cô xấu hổ cúi đầu, không biết trả lời như thế nào.

“Con…”

Hà Diễm Mai nổi cơn thịnh nộ, trách móc: “Mẹ nói với con thế nào, sao con lại không chịu nghe vậy?”

“Lề mề cái gì, không phải là muốn mở cuộc họp gia tộc sao? Còn không mau đi?” Giang Thần bị phá hỏng chuyện tốt, vẻ mặt vô cùng bất mãn.

Đường Sở Sở hoảng hốt đi ra khỏi cửa.

“Con bé chết tiệt.” Hà Diễm Mai chống hông đi theo.

Đường Bác nhìn Giang Thần một cái, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”

Cả nhà cùng ra khỏi cửa, đi về phía biệt thự nhà họ Đường.

Trên đường đi, Hả Diễm Mai không ngừng trách mắng Đường Sở Sở.

Bà ta biết trước giờ Đường Sở Sở chưa từng chung chăn gối với Giang Thần, vẫn luôn là gái còn trinh. Bà ta cũng luôn âm thầm nói với Đường Sở Sở, bảo cô đừng quan hệ với Giang Thần, như vậy sau này ly hôn rồi, cũng có thể chọn gia đình giàu có lần nữa.

Một khi đã chung chăn gối rồi, vậy thì sẽ là hàng đã qua sử dụng, như vậy sẽ không còn thơm ngon nữa.

Bà ta không ngờ…

Bà ta không ngừng mắng mỏ Đường Sở Sở.

Đường Sở Sở lại không hề nói câu nào.

Cô vẫn còn đang nhớ lại mùi vị trước đó.

Lúc hôn Giang Thần, lúc Giang Thần ôm chặt lấy cô, cô cảm thấy trong người dường như có một dòng điện, linh hồn đường như sắp bay ra, cơ thể bay bổng lên.

Cô nhớ lại cảm giác đó, cảm thấy si mê cảm giác đó.

Nghĩ đến đây, gương mặt xinh đẹp của cô lại bất giác nở nụ cười.

Rất nhanh, cả nhà đã đến biệt thự nhà họ Đường.

Trong biệt thự đã có không ít người, các thành viên quan trọng của nhà họ Đường đều đến đủ rồi.

Cả nhà Đường Hải, cả nhà Đường Kiệt.

Cả nhà Đường Sở Sở đi qua, tất cả mọi người đều nhìn sang, đột nhiên có một giọng nói vang lên một cách kỳ lạ: “Lề lề mề mề, lần nào các người cũng đến chậm nhất.”

Người nói là vợ của Đường Kiệt, Trần Á.

Thời gian này, Đường Kiệt đã lên làm Chủ tịch hội đồng quản trị, Trần Á về nhà mẹ cũng nở mày nở mặt, nhưng bởi vì Đường Sở Sở, bây giờ nhà họ Đường rơi vào nguy cơ phá sản, nên bà ta hận Đường Sở Sở đến chết.

“Mẹ, nói ít vài câu đi.” Đường Dũng ở bên cạnh kéo Trần Á lại.

Đường Thiên Long ngồi trên sofa, hút thuốc tẩu, thấy mọi người đều đã đến rồi, mới mở miệng nói: “Lần này gia tộc xuất hiện nguy cơ, hôm nay gọi mọi người đến không phải để oán trách ai, mà là tìm cách giải quyết để có thể vượt qua nguy cơ lần này.”

Giọng của Đường Thiên Long vang dội.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng trên người Đường Sở Sở.

Đường Lỗi lạnh giọng nói: “Không phải tất cả đều nhờ có Đường Sở Sở sao, bởi vì nó đắc tội với nhà họ Ngụy, khiến nhà họ Ngụy mất mặt, nhà họ Ngụy mới báo thù chúng ta.”

“Đúng vậy, cũng vì Đường Sở Sở, các Tập đoàn dược phẩm lớn đều không hoan nghênh Vĩnh Nhạc chúng ta, đều không muốn đặt hàng của chúng ta nữa.”

“Ông nội, Đường Sở Sở là sao chổi, không đuổi cô ta ra khỏi gia tộc, nhà họ Đường sẽ không có ngày yên thân.”

“Cho dù có muốn đuổi ra khỏi gia tộc, thì cũng phải bắt cô ta bồi thường thiệt hại lần này của nhà họ Đường đã.”

Người nhà họ Đường lần lượt lên tiếng.

Đường Sở Sở cũng không hiểu rốt cuộc tình hình hiện tại của nhà họ Đường là như thế nào.

Cô chỉ biết, Vĩnh Thái của cô xong rồi, bây giờ cũng không còn tiền để trở mình nữa.

Cô hỏi: “Ông nội, bây giờ Vĩnh Nhạc thế nào rồi?”

Đường Thiên Long nâng mí mắt lên, nhìn cô một cái: “Thế nào? Cháu còn dám hỏi, bởi vì cháu khiến nhà họ Ngụy khó xử, khiến nhà họ Ngụy mất mặt, nhà họ Ngụy đã trả thù, chống đối nhà họ Đường, bây giờ Thiên Quân và Trường Sinh đều đã huỷ bỏ hợp đồng với Vĩnh Nhạc rồi, hơn nữa còn kiện Vĩnh Nhạc về vấn đề chất lượng. Bây giờ Vĩnh Nhạc đã bị niêm phong để kiểm tra, ngân hàng cũng bắt đầu đòi tiền nợ, việc làm ăn của nhà họ Đường đột nhiên ngưng trệ, bây giờ đã nợ mấy trăm triệu rồi.”

Sau khi nghe the xong, sắc mặt Đường Sở Sở trở nên nghiêm trọng.

Cô không ngờ, nguy cơ hiện tại của nhà họ Đường lại nghiêm trọng đến vậy.

“Các người nói nên làm sao đây?”

Đường Thiên Long nhìn đám người nhà họ Đường.

Tình hình bây giờ, ngoại trừ phá sản thì không còn cách nào khác nữa.

Mấy chục năm nay, ông ta vẫn luôn cố gắng đưa nhà họ Đường lên tầng lớp thượng lưu, không dễ gì mới có được gia sản một tỷ mấy, bây giờ chỉ trong một đêm đã trở về như trước khi giải phóng rồi.

Ông ta đã tám mươi tuổi rồi.

Ông ta mệt rồi.

Ông ta không muốn quan tâm, cũng không muốn hỏi nữa.

Ông ta gọi mọi người đến họp là muốn hỏi xem có cách nào không, nếu như không có gì, vậy thì cứ công bố phá sản vậy.

Mọi người đều im lặng.

Đây là do nhà họ Nguỵ làm.

Thiên Quân, Trường Sinh đều đứng về phía nhà họ Ngụy.

Nhà họ Đường muốn trở mình, còn khó hơn lên trời.

Thấy mọi người đều không lên tiếng, Đường Thiên Long thở dài một hơi, chống gậy đứng lên: “Nếu đã không còn cách nào khác, vậy thì công bố phá sản đi. Ông già rồi, cũng nên nghỉ ngơi rồi, các người tự mình đi kiếm sống, đi lăn xả đi.”

Lần này, Đường Thiên Long cũng không trách mắng Đường Sở Sở nữa.

Bởi vì ông ta biết, có trách mắng cũng vô dụng.

Đây là số phận, tất cả đều là số phận.

Nhà họ Đường không có cửa trở thành gia đình giàu có.

“Già rồi, thật sự già rồi.”

Đường Thiên Long chống gậy, từng bước xoay người đi lên lầu.

Dường như chỉ trong phút chốc ông ta đã trở nên già nua.

Giang Thần nhìn thấy cảnh này, cũng hơi nhíu mày lại.

Từ trước đến giờ, Đường Thiên Long luôn khiến anh có cảm giác ông ta là một người rất mạnh mẽ.

Mặc dù đã hơn tám mươi tuổi, nhưng trên người ông ta lại rất có sức mạnh, rất xông xáo, khiến ông ta trông rất có tinh thần.

Đột nhiên, sức mạnh và sự xông xáo đó không còn nữa.

Bây giờ, ông ta cũng chỉ là một người già sắp bước vào quan tài.

“Có lẽ còn có cơ hội.”

Giang Thần lên tiếng.

Giọng của anh vang dội.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Giang Thần.

Đường Thiên Long cũng xoay người nhìn anh.

Từ trong mắt ông ta, Giang Thần nhìn thấy một tia sáng, một tia hy vọng tro tàn lại cháy.

Đường Sở Sở kéo nhẹ Giang Thần, ý bảo anh đừng nói lung tung.

Tình cảnh bây giờ của nhà họ Đường rất khó khăn, Vĩnh Nhạc bị niêm phong để điều tra, tiền vốn lại cạn kiệt, còn thiếu nợ không ít tiền.

Làm gì còn cơ hội gì nữa?

Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Giang Thần mở miệng nói: “Theo như tôi biết, dưới trướng Tập đoàn Thời Đại Khoa có công ty đầu tư, chúng ta có thể đi lôi kéo đầu tư, chỉ cần Công ty đầu tư Thời Đại Khoa có thể bỏ vốn đầu tư vào Vĩnh Nhạc, vậy thì Vĩnh Nhạc sẽ có thể vượt qua lần khó khăn này.”

Nghe vậy, tia hy vọng trong mắt Đường Thiên Long dần tan biến.

Đường Hải lạnh lùng nhìn Giang Thần, nói: “Cậu có biết cậu đang nói gì không? Bây giờ Vĩnh Nhạc bị niêm phong và điều tra, nhà họ Đường thiếu nợ mấy trăm triệu, Thời Đại Khoa là đồ ngốc à, sao lại bỏ vốn đầu tư vào Vĩnh Nhạc chứ?”

Đường Kiệt cũng mở miệng cười nhạo: “Nhóc con, cậu có hiểu rõ tình hình hiện tại của Vĩnh Nhạc không vậy? Nếu không có năm trăm triệu thì sẽ không cách nào trở mình được, hơn nữa vốn dĩ Vĩnh Nhạc không còn tương lai nữa, ai lại đồng ý bỏ mấy trăm triệu vào đầu tư chứ.”

“Đồ vô dụng đúng là đồ vô dụng, đến đầu tư là gì cũng không hiểu rõ đã lên tiếng nói.”

“Nếu không phải vì tên vô dụng này, Đường Sở Sở sao lại hủy hôn, nhà họ Đường sao lại phải chịu những chuyện này chứ.”

Giang Thần vừa mở miệng, sự tức giận của người nhà họ Đường bỗng chốc bùng phát, đổ hết tất cả tội danh lên người Giang Thần.

“Tôi nói được là được.”

Giang Thần không để tâm, nói: “Không đi thử làm sao biết là không được?”

“Được.”

Đường Thiên Long nhìn chằm chằm Giang Thần, nói từng chữ:

“Giang Thần, nếu như cậu có thể kéo được vốn đầu tư của Tập đoàn Thời Đại Khoa, đưa nhà họ Đường trở mình, tôi hứa, từ nay trở về sau, tuyệt đối sẽ không có một ai dám nhắc đến chuyện ly hôn của cậu và Sở Sở nữa. Nếu cậu có thể kéo được vốn đầu tư, Đường Thiên Long tôi sẽ thừa nhận cậu là cháu rể của nhà họ Đường tôi.”

“Để cháu thử.” Giang Thần gật đầu.

Còn Đường Sở Sở thì đen mặt.

Tên Giang Thần này lại bắt đầu giả vờ rồi.

Tình hình của nhà họ Đường chắc chắn là không thể nào trở mình được.

Bỏ ra mấy trăm triệu để cứu sống Vĩnh Nhạc chắc chắn là chuyện không thể nào.

Trước khi đầu tư, bất kỳ công ty đầu tư nào cũng đều điều tra một loạt, rồi còn đánh giá rủi ro nữa.

Đầu tư vào nhà họ Đường chắc chắn sẽ không được đền đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.