Giọng nói của Giang Thần càng lúc càng lớn.
Tiếng hét này khiến cho đám đông đang đứng ngồi không yên ở lối vào của bệnh viện Vĩnh Nhạc bị sốc.
Những người đang tranh cãi lập tức ngậm miệng lại.
Giang Thần chỉ vào người đàn ông cả khuôn mặt bị sưng đỏ: “Anh, lại đây ngồi xuống, tôi bắt mạch cho anh”
Người đàn ông đó đột nhiên đi tới, ngồi xuống trước mặt Giang Thần rồi chửi bới dữ dội: “Hôm nay dù thế nào anh cũng phải bồi thường. Anh có biết tôi làm gì không? Tôi là quản lý của một công ty lớn, tiền lương một tháng năm vạn. Anh khiến tôi chậm trễ công việc, hại tôi bị đuổi việc mất mấy trăm vạn, việc này còn chưa xong đâu.”
Giang Thần liếc nhìn anh ta một cái.
Ánh mắt anh ta trở nên kinh hãi, sự tự tin của người đàn ông đột nhiên biến mất. Nhưng anh ta vẫn nhỏ giọng nói: “Này, đền cho tôi mấy vạn cũng được.”
“Đưa tay ra.”
Người đàn ông đưa tay ra.
Giang Thần đặt ngón tay lên bắt mạch.
“Tôi bị dị ứng da, tôi đến bệnh viện Vĩnh Nhạc để lấy thuốc đông y, Vĩnh Nhạc hại tôi ra nông nổi này.”
Giang Thần vỗ bàn một cái, tức giận nói: “Anh ăn cái gì, trong lòng không rõ sao? Còn muốn đổ lỗi cho Vĩnh Nhạc à?”
“Đúng vậy, tôi hơi dị ứng, nhưng sau khi uống thuốc của các người, tôi mới biến thành như thế này. Lúc đầu cũng không nghiêm trọng như vậy, anh xem đi, mặt tôi giống như bị ong độc đốt vậy.”
“Tôi kê cho anh một toa thuốc, anh về sắc uống, nếu ngày mai vẫn còn sưng đỏ thì đến tái khám.”
Giang Thần cầm giấy bút bên cạnh, viết vội một toa thuốc. Ném cho người đàn ông trước mặt, anh nói: “Nếu không tin Vĩnh Nhạc thì anh hãy cầm theo toa thuốc đi nơi khác bốc thuốc, người tiếp theo.”
Người đàn ông kia nhìn toa thuốc, ngây người.
Anh ta đến đây để đòi tiền bồi thường.
Vậy mà bây giờ lại đưa cho anh ta một toa thuốc?
Giang Thần trách mắng: “Anh còn thất thần ra đó làm gì, còn không mau đi ra khỏi đây, anh đang làm tôi chậm trễ khám cho những người khác đó!”
“Được, vậy tôi đi lấy thuốc, nếu ngày mai vẫn còn sưng đỏ thì anh cứ chờ bị kiện đi.”
Người đàn ông để lại một câu thô bạo, rồi xoay người bỏ đi.
Anh ta vừa mới đi, một người khác đã hung hăng bước tới, ngồi xuống.
“Tôi mua thuốc của Vĩnh Nhạc, sau khi uống thì…”
“Anh không cần nhiều lời, để tôi xem.” Giang Thần mở to mắt nhìn anh ta rồi quát lớn: “Đưa tay ra!”
Người đàn ông bị hét vào mặt, tự giác đưa tay ra.
Giang Thần bắt mạch cho anh ta.
Hơn mười giây sau, anh mới lạnh lùng nói: “Anh bị tiêu chảy, dạ dày không tốt, chỉ là tiêu chảy bình thường thôi, làm sao có thể đổ lỗi nói sau khi uống thuốc của chúng tôi thì tiêu chảy được. Quên đi, tôi cũng không so đo với anh. Bây giờ tôi kê toa thuốc miễn phí cho anh, anh đi chỗ khác bốc thuốc, điều trị một liệu trình, nếu không khỏe thì quay lại đây tìm tôi.”
Người đàn ông này cũng ngơ ngẩn cả người.
Chuyện này, anh ta còn chưa nói mình bị bệnh gì hay uống thuốc gì thì Giang Thần đã bắt mạch xong cho anh ta, chỉ trong vòng mười giây đã chẩn đoán được bệnh của anh ta.
“Thật sự, thật sự thần kỳ như vậy sao?” Người đàn ông khó hiểu nhìn Giang Thần.
Giang Thần viết nhanh toa thuốc, sau đó ném cho anh ta: “Cầm lấy rồi đi ra ngoài, người tiếp theo.”
Người đàn ông ngây người.
Còn không đợi anh ta kịp phản ứng thì một người trông có vẻ khỏe mạnh đi tới ngồi trước mặt Giang Thần, tự giác đưa tay ra.
Giang Thần bắt mạch cho anh ta.
Đột nhiên, Giang Thần đứng dậy đá anh ta.
“Anh đến gây sự à? Trong một tuần qua anh còn không uống thuốc, thân thể cũng không có vấn đề gì lớn. Nếu còn đến gây sự, tôi giết chết anh…”
Người đàn ông bị đá lăn đi vài mét.
Thật ra anh ta là một phóng viên.
Bây giờ bên ngoài Vĩnh Nhạc tập trung không ít phóng viên.
Những phóng viên này cũng không phải đến phỏng vấn Giang Thần, mà chỉ muốn anh bắt mạch chẩn đoán bệnh tình, trong lòng bọn họ cũng có chút nghi ngờ nên đã cử người đến tận nơi để điều tra.
Không ngờ, Giang Thần lại thật sự chẩn đoán được bệnh.
Ngay cả việc anh ta không uống thuốc anh cũng biết.
Mà cảnh tượng này gây ra không ít tiếng cười.
“Người này là ai vậy, nhìn có chút kiêu ngạo.”
“Tôi biết anh ta, anh ta là Giang Thần, con rể của nhà họ Đường, chồng của Đường Sở Sở. Đường Sở Sở đó, anh biết không trước đây cô ấy là người phụ nữ xấu xí nhất ở thành phố Giang Trung, nghe nói chính Giang Thần đã chữa khỏi cho cô ấy, cô ấy mới trở thành người đẹp số một Giang Trung đó.”
“Chết tiệt, có chuyện thần kỳ như vậy sao?”
“Hình như là thật đó.”
“Vậy thì đây thật sự là thần y rồi, còn đỉnh hơn các thần y khác nữa.”
Không ít người vây quanh xem náo nhiệt, mọi người đều phấn khích bàn tán về điều này.
Đặc biệt là sau khi tin tức Giang Thần chữa khỏi cho Đường Sở Sở đã làm tất cả mọi người đều chấn động.
Giang Thần tiếp tục xử lý những người đến gây sự.
Một bà lão ngoài năm mươi tuổi đi tới, trên đầu đội mũ, vừa ngồi xuống bà ta đã lập tức cởi mũ xuống.
Với vẻ mặt dữ tợn, bà ta mở miệng khiến nước bọt văng tung tóe, bà ta hét lên: “Cậu xem đi, tôi bị đau đầu, sau khi uống thuốc của Vĩnh Nhạc các người, làm tóc tôi rụng gần hết.”
“Im miệng đi.” Giang Thần hét lên.
Để trị những người như này, giọng nói phải lớn hơn họ.
Quả thật, với tiếng hét này đã làm cho người đàn bà chanh chua kia yên lặng lại.
“Đưa tay ra.”
Bà ta đưa tay ra.
Giang Thần bắt mạch cho bà ta.
Sau đó anh nói: “Bệnh của bà chỉ là bệnh cũ thôi, đau đầu hơn mười năm lại còn mất ngủ, đặc biệt gần đây đau đầu và mất ngủ dữ dội hơn, vì thế nên dẫn đến việc bị rụng tóc, không liên quan gì đến Vĩnh Nhạc chúng tôi. Giờ tôi kê cho bà một toa thuốc miễn phí, bà đi bốc thuốc đi. Tôi đảm bảo sau vài liệu trình điều trị sẽ cải thiện tình trạng đau đầu, mất ngủ của bà. Nếu không khỏi bà có thể quay lại và kiện Vĩnh Nhạc một lần nữa được không?”
“Thần kỳ, thật là thần kỳ!” Bà cụ kêu lên.
Bà ta quay qua đối mặt với rất nhiều người bên ngoài, thậm chí cả máy ảnh, phấn khích thốt lên: “Đây, đây mới là thần y thật sự!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, không ít người tỏ ra nghi ngờ.
“Chà, đây chắc không phải là một màn do Vĩnh Nhạc tự biên tự diễn đó chứ?”
“Tôi thấy cũng giống đó, những người này chắc là diễn viên do Vĩnh Nhạc thuê.”
“Thần y Phương cũng không thần kỳ như vậy, thằng nhóc này sao có thể như vậy được chứ?”
“Đúng vậy, bây giờ đài truyền hình đang phát sóng trực tiếp. Đây là một hiệu ứng quảng cáo mà không cần phải bỏ ra quá nhiều chi phí mà vẫn đạt được hiệu quả.”
Có không ít người nghi ngờ về sự việc hôm nay.
Tất cả mọi người đều cảm thấy đây là vở kịch do chính Vĩnh Nhạc tự biên tự diễn.
Bởi vì gần đây Vĩnh Nhạc thay đổi chủ tịch, không ngừng mở rộng việc kinh doanh, nên tất cả mọi người đều đoán rằng Vĩnh Nhạc muốn nhân cơ hội này để tạo ra cơ hội nổi tiếng.
Hội trường Vĩnh Nhạc.
Rất nhiều người họ Đường đang tập trung tại đây.
Tình hình bên ngoài dần dần ổn định, nhà họ Đường mới dám ra mặt, ánh mắt bọn họ vẫn ở trên người Giang Thần đang nghiêm túc viết toa thuốc kia.
Đường Lỗi thấp giọng thì thầm: “Này, Giang Thần thật sự là thần y sao?”
“Chính là như vậy” Hà Diễm Mai nói với vẻ mặt đắc ý: “Nhìn xem ai là người trị vết sẹo mười năm trên mặt Sở Sở, chính là Giang Thần, chỉ hai lần là đã chữa khỏi, vậy không phải thần y thì là cái gì?”
Đường Tùng cũng ưỡn thẳng lưng cậu ta: “Cũng không nhìn xem đó là anh rể của ai. Y thuật của anh rể tôi, không phải tôi nói quá, mà ngay cả thần y Phương cũng không sánh được.”
Giang Thần đã giải quyết được rắc rối. Hà Diễm Mai, Đường Tùng và những người khác đều lộ ra vẻ đắc ý, giống như chính họ mới là người giải quyết rắc rối.
“Người kế tiếp”
“Đại ca, anh làm ơn đừng đùa với tôi, anh “tự sướng” nhiều quá nên cơ thể suy yếu, ngất xỉu mấy lần, cả người không có chút sức lực, lại đi lung tung bên ngoài, nên mới bị bệnh và nổi mụn trên người. Chuyện này không liên quan gì đến Vĩnh Nhạc chúng tôi, tôi sẽ kê cho anh một toa thuốc miễn phí.”
Anh chàng béo nghe thấy những lời Giang Thần nói, anh ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, giống như trước khi phát bệnh quả thật anh ta có đi tìm gái.
Bốn phía xung quanh truyền đến những trận cười.
Sau khi Giang Thần viết xong toa thuốc, anh nói: “Người tiếp theo.”
Một chàng trai khoảng chừng hai mươi mấy tuổi đi tới, anh ta ngồi xuống trước mặt Giang Thần, tự giác đưa tay ra để Giang Thần bắt mạch.
Giang Thần đưa tay ra bắt mạch, mấy giây sau anh mới mở miệng nói: “Anh trai, anh toàn thân đều nổi mụn đỏ, đây là do mấy ngày trước ăn lẩu không đảm bảo vệ sinh. Cái này cũng đổ lỗi lên đầu Vĩnh Nhạc chúng tôi nữa sao?”
“Không thể nào, làm sao anh biết mấy ngày trước tôi ăn lẩu?”
“Anh đoán đi? Đây không phải là vấn đề nghiêm trọng, nhưng hãy chú ý ăn uống hợp vệ sinh, các vết mụn đỏ và sưng tấy trên cơ thể anh sẽ biến mất trong vòng vài ngày thôi.”
Giang Thần tiếp tục gặp những kẻ gây rối.
Triệu chứng của những người này về cơ bản giống nhau, đều sưng đỏ và có phản ứng dị ứng.
Điều này đều là do thuốc kém chất lượng.
Tuy nhiên, Giang Thần đã trốn tránh sạch sẽ trách nhiệm, những người này đều tâm phục khẩu phục, tất cả đều tự giác không gây rắc rối nữa.