"Ông họ, giờ chúng ta đi giải quyết thủ tục chuyển nhượng nhé?" Đường Sở Sở nhìn Đường Thiên Xương.
"Được, được rồi, nhưng... Sở Sở, cháu có tiền sao?" Cuối cùng sau khi kích động Đường Thiên Xương cũng bình tĩnh trở lại, ông ấy dè dặt hỏi cô: "Cháu sẽ không lôi ông ra làm trò đùa chứ?"
Đường Sở Sở nhìn Giang Thần: "Đưa thẻ cho em."
Giang Thần tự giác lấy thẻ Hắc Long ra.
Đường Sở Sở hỏi: "Rốt cuộc trong thẻ có bao nhiêu tiền?"
Cô biết Giang Thần từng rửa tiền nên anh mới phải lên tòa án quân sự, sau đó bị khai trừ khỏi danh sách quân đội.
Có điều cô cũng không biết trong thẻ này có bao nhiêu tiền.
"Không nhiều, cũng chỉ có hai trăm triệu mà thôi." Giang Thần nói một con số rất cụ thể.
Hai trăm triệu, vừa hay giải quyết được vấn đề của Đường Sở Sở.
Một trăm triệu vốn thu mua, một trăm triệu còn lại là vốn điều hành.
Anh không dám nói nhiều, sợ sẽ dọa Đường Sở Sở hú hồn.
"Đúng rồi, thẻ này của anh không có mã số, thế thì chuyển khoản kiểu gì?" Đường Sở Sở nhìn thẻ Hắc Long, mặt lộ vẻ ngờ vực.
"Ha ha, nó liên kết với chứng minh thư của anh, mã chứng minh thư chính là mã thẻ đó." Giang Thần cười bí ẩn.
Đường Thiên Xương nhìn Giang Thần, mặt đầy vẻ nghi ngờ.
Ông ấy nghe nói anh là một chàng rể ở nhờ nhà vợ, không tiền không quyền.
Vậy mà giờ trong thẻ của anh lại có hai trăm triệu sao?
Cơ mà đó không phải chuyện của ông ấy.
"Sở Sở, giờ chúng ta tới công ty ký hợp đồng."
Công ty Vĩnh Thái.
Mặc dù quy mô Vĩnh Thái không lớn lắm nhưng vẫn có trụ sở công ty đàng hoàng.
Lúc này tại phòng làm việc của chủ tịch hội đồng quản trị công ty Vĩnh Thái.
Một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi đang ngồi trên ghế sô pha, anh ta mặc trên người một bộ đồ của nhãn hiệu nổi tiếng, giá không hề rẻ, tay ôm một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp.
Trong phòng làm việc còn có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi nữa.
Người đàn ông mặc đồ vest, thắt cà vạt chỉnh tề.
Ông ta liên tục gỡ lỏng cà vạt ra, trên trán lấm tấm mồ hôi hột.
"Liễu, cậu chủ Liễu, chuyện tiền nong, chúng tôi nhất định sẽ tìm cách hoàn trả, cậu cho chúng tôi thêm vài ngày nữa được không?" Người đàn ông trung niên lau lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt vô cùng lễ phép nói với chàng trai ngồi ở ghế sô pha kia.
Ông ta là con trai của Đường Thiên Xương, Đường Long.
Cũng là một trong số những người điều hành Vĩnh Thái.
Chàng trai được gọi là cậu chủ Liễu kia chỉ chán ghét liếc ông ta một cái, anh ta lộ ra một nụ cười chế nhạo: "Đường Long, Vĩnh Thái của mấy người còn có thể xoay tiền được nữa sao? Cứ cho là mượn được thì thế nào, vẫn không có đơn đặt hàng, vẫn có nguy cơ phá sản, tôi nói lời giữ lời, bây giờ các công thế chấp Vĩnh Thái cho tôi, số nợ mười triệu tôi sẽ lập tức xí xóa, hơn nữa còn cho mấy người thêm mười triệu nữa, thấy sao?"
"Không, tôi tuyệt đối không bán Vĩnh Thái." Thái độ của Đường Long rất kiên định.
Vĩnh Thái là tâm huyết mấy chục năm của bọn họ, trải qua biết bao sóng gió, sao giờ lại có thể bán ra với giá thấp như vậy chứ!
Sắc mặt cậu chủ Liễu tức thì sầm xuống, anh ta lấy giấy nợ ra: "Đây là giấy vay nợ do Đường Thiên Xương viết, ông ta mượn mười triệu, kì hạn ba tháng, lãi năm triệu, tổng cộng là mười lăm triệu, trên giấy nợ đã ghi rõ rành rành, nếu đến kỳ mà các người không thể trả tiền thì sẽ phải thế chấp Vĩnh Thái, giấy trắng mực đen còn muốn quỵt tiền sao?"
"Tôi..."
Đường Long ú ớ, không nói thành lời.
Ông ta quay người lại nhìn về phía ngoài cửa.
Bố ông ta đã ra ngoài xoay tiền, giờ cũng nên về rồi chứ.
"Cậu chủ Liễu, anh còn ở đó phí lời làm gì, cứ việc gọi luật sư tới kiện Vĩnh Thái ra tòa, chúng ta có giấy nợ, sợ gì chứ." Cô gái trong vòng tay cậu chủ Liễu lên tiếng, giọng điệu lả lướt chua lòm.
Một cô gái vội vã chạy vào, sắc mặt kinh hãi, nói: "Chủ, chủ tích, không hay rồi, trong xưởng xảy ra chuyện, có hai chiếc xe tải lớn tới đây, người bên trong nói nếu hôm nay không phát lương thì bọn họ sẽ đem bán hết máy móc thiết bị."
Nghe xong, Đường Long như người mất hồn ngã gục xuống đất.
"Xong rồi, mất Vĩnh Thái thật rồi."
Đúng lúc này, Đường Thiên Xương dẫn theo Đường Sở Sở và Giang Thần đi vào trong phòng làm việc.
"Bố..."
Đường Long lập tức đứng dậy, vội chạy lại hỏi: "Sao rồi, mượn được tiền chưa?"
Nhìn thấy Đường Sở Sở đằng sau bố mình, mặt mày Đường Long lập tức rạng rỡ hẳn lên: "Vĩnh, chủ tịch hội đồng quản trị Vĩnh Lạc, Sở Sở, thật sự là cháu, tốt quá rồi, Vĩnh Thái được cứu rồi."
Cậu chủ Liễu ngồi ở ghế sô pha cũng nhìn mấy người vừa bước vào đây.
Anh ta là người nhà họ Liễu.
Địa vị của nhà họ Liễu ở Giang Trung khá thấp kém, không so được với mấy gia tộc giàu có nhưng cũng mạnh không kém gì gia tộc trung lưu như nhà họ Đường, gia sản ước tính mấy trăm triệu, thuộc tầm trung.
Liễu Thông là người Giang Trung, đương nhiên anh ta cũng biết Đường Sở Sở của tập đoàn Vĩnh Lạc.
"Chẳng phải Đường Thiên Xương và Đường Thiên Long từ mặt nhau sao? Sao Đường Sở Sở lại tới đây?" Trong lòng anh ta dấy lên sự nghi ngờ.
Vì muốn giành được Vĩnh Thái mà anh ta đã hao tổn không biết bao nhiêu tâm huyết.
Anh ta đã điều tra rất kỹ tình hình của Vĩnh Thái nên mới đồng ý cho mượn tiền, giờ Vĩnh Thái sắp rơi vào tay mình tới nơi thì bỗng dưng lại xuất hiện một Đường Sở Sở.
"Đây, đây không phải Đường Sở Sở của Vĩnh Lạc sao?" Liễu Thông đứng dậy, anh ta chìa tay ra, cười nói: "Xin chào Đường tổng, tôi là Liễu Thông, Liễu Thông của nhà họ Liễu."
"Hả?"
Đường Sở Sở nhìn anh ta một cái, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ khó gần.
Liễu Thông ngại ngùng thu tay về, sau đó cười giả lả nói: "Đường Tổng, cô tới Vĩnh Thái, chắc không phải muốn mượn tiền cho Vĩnh Thái đâu ha?"
Giang Thần nói: "Mượn tiền gì chứ? Chúng tôi tới mua lại công ty, sau đó sẽ tiếp quản nó."
"Cái gì?" Đường Long nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt, ông ta hét lên: "Bố, bố, bố muốn bán Vĩnh Thái ư?"
Đường Thiên Xương giải thích: "Chuyện này cũng là do bố chẳng còn cách nào khác, vả lại Đường Sở Sở cũng tự nguyện bỏ ra một trăm triệu để mua lại một trăm phần trăm cổ phần Vĩnh Thái, con bé còn đảm bảo sau khi mua lại công ty chúng ta cũng sẽ không thay đổi nhân sự, chưa hết, còn bé còn tặng chúng ta mười phần trăm cổ phần nữa kìa."
Đường Long nghe vậy mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Một trăm triệu thì cũng tạm chấp nhận được.
Nếu là bỏ tiền túi ra thu mua lại thì với tình trạng hiện giờ của Vĩnh Lạc, có thể bán ra khoảng hai chục triệu đã là rất đáng nể rồi.
Sắc mặt Liễu Thông trở nên âm u hẳn đi.
Anh ta đã bỏ ra biết bao công sức vì Vĩnh Thái.
Thành quả sắp về đến tay rồi thì giữa đường lại lòi ra Đường Sở Sở.
Nhưng anh ta cũng chẳng dám tranh giành với Đường Sở Sở.
Bởi vì cô có quan hệ thân thiết với tập đoàn Thiên Quân và Dược Phẩm Trường Sinh.
Vả lại một thời gian trước trong bữa tiệc của Lâm Y, cảnh tượng mấy chục sếp lớn đều quỳ gối trước cô vẫn còn rõ rành rành trong đầu anh ta.
Nếu giờ chọc tới Đường Sở Sở, để cô gọi điện thoại cho Diệp Hùng thì Liễu Thông coi như xong đời.
Một gia tộc lớn mạnh như nhà họ Tiêu còn chả dám dây dưa tới Diệp Hùng, hơn nữa nhà họ Liễu còn kém xa nhà họ Tiêu.
Giờ lấy lại được tiền cho vay đã là tốt lắm rồi.
Sau khi nghĩ thông suốt, sắc mặt Liễu Thông trở nên thoải mái hơn một chút, anh ta vừa cười vừa nói: "Hóa ra Đường tổng tới thu mua lại Vĩnh Thái, vừa hay tôi cũng đến đây đòi nợ, Vĩnh Thái có nợ chúng tôi mười triệu, cộng cả lãi tổng cộng là mười lăm triệu, đây là giấy nợ.
Đường Sở Sở cầm lấy tờ giấy nợ, vừa đọc thì thấy tiền gốc là mười triệu, kỳ hạn vay ba tháng, lãi năm triệu."
Cô lập tức sầm mặt: "Ba tháng mà lãi những năm triệu, này là còn gớm hơn cả vay lạng lãi đó, thế này giống vay tiền phạm pháp hơn mới phải, Vĩnh Thái không đồng ý với chỗ tiền này, muốn chúng tôi trả tiền thì cứ theo thủ tục chính quy mà làm."
Giang Thần thấy cô như vậy thì mặt lộ ra tia tự hào.
Đường Sở Sở cũng có bản lĩnh đấy chứ!
"Cái này..." Liễu Thông cũng lộ ra vẻ khó xử, đây đúng thật là vay tiền phạm pháp, hoàn toàn không được pháp luật công nhận.
"Vậy, tôi chỉ cần tiền gốc thôi được không?"
Liễu Thông chịu thua trước Đường Sở Sở rồi.
"Cậu chủ Liễu, anh làm gì vậy, năm triệu lận đó, sao anh có thể nói không cần là không cần chứ." Cô gái xinh đẹp đang ngồi ở sô pha nghe thấy thế thì vô cùng sốt ruột.
Liễu Thông đã hứa với cô ta rằng chỉ cần lấy được Vĩnh Thái thì sẽ cho cô ta một triệu.
Giờ thì không chỉ không giành được Vĩnh Thái mà còn không lấy được cả lãi.
Cô ta đứng phắt dậy, chỉ thẳng mặt Đường Sở Sở, mắng: "Cô là ai, ở đây có chuyện của cô à, mau cút cho tôi..."
"Bốp..."
Liễu Thông trở tay tát cho cô gái trẻ kia một bạt tai.
Cái tát này cũng không hề nhẹ, cô gái kia bị đánh đến nỗi lảo đảo ngã ra ghế sô pha đằng sau, khóe miệng lập tức ứa máu tươi.
"Đường tổng, cô ta chỉ là một con điếm, chưa từng thấy qua người học sâu hiểu rộng, cho nên mới không biết thân phận của Đường tổng, mong cô bỏ đừng chấp nhặt."
Đường Sở Sở cũng lười không thèm chấp cô ta, cô thu lại giấy nợ rồi nói: "Tôi nhận mười triệu tiền nợ, anh về trước đi, đợi sau khi tôi giải quyết mọi chuyện sẽ gọi thông báo cho anh."
"Vâng."
Liễu Thông không dám nói chữ ''không".
Sau đó anh ta lôi cô gái vừa bị mình tát cho ngốc người kia rời khỏi phòng làm việc.
Giang Thần giơ ngón cái: "Vợ à, giờ em giỏi thật đó, giờ ngay cả loại thiếu gia nhà giàu ngang ngược bất cần này cũng phải khúm núm trước em rồi."
Lời nói của Giang Thần khiến Đường Sở Sở nghĩ đến người đàn ông đeo mặt nạ đã từng cứu cô.
Cô có được địa vị như bây giờ, hoàn toàn là nhờ công của anh ấy.
Cô hơi thất thần, nhưng cũng nhanh chóng tỉnh táo trở lại, nói: "Ông họ, chúng ta xử lý thủ tục chuyển nhượng đi thôi."