Trên thực tế, cũng đúng là như thế.
Học viên số 01 trong mắt chợt lóe sáng, đệ nhất Hồn Hoàn dưới chân sáng lên, tay phải giơ lên điểm nhẹ vào hư không, một hào quang trên không trung xuất hiện, rõ ràng là một vòng quang ảnh kỳ dị. Đoàn quang ảnh này nhìn qua phi thường đặc thù, như một khối huyễn cầu, mặt trên có đủ loại màu sắc. Có màu xanh lam, xanh lục, màu trắng.
Bên trong hư huyễn, hắn lẩm bẩm niệm một vài câu gì, một vệt sáng đột nhiên từ bên trong quang ảnh kia phóng xuống, rơi trên mặt đất, hóa thành một con Đại Cẩu hình thể khổng lồ, nhưng nhìn qua vô cùng hư huyễnCon Đại Cẩu này toàn thân phủ trong một lớp lông lửa đỏ rực, nhìn qua khác nào sư tử, nhưng so với sư tử lại có hình thể nhỏ hơn. Mới vừa xuất hiện, nó đã tỏa ra một luồng khí tức mạnh mẽ cực kỳ.
Sư Ngao?
Đây là hồn kỹ hay là Hồn Linh?
Thấy cảnh này, Đường Vũ Lân cũng không khỏi vì đó mà kinh ngạc. Lẽ nào là Võ Hồn loại triệu hoán? Khí tức Sư Ngao này không giống như thứ mà một tên tam hoàn Hồn Tôn có thể triệu hồi ra được!
Sư Ngao ngửa mặt lên trời rít lên một tiếng, âm thanh chấn động khắp nơi, khiến cho cả căn phòng đều chấn động nhẹ. Một đôi hung tinh rơi vào trên người Cổ Nguyệt, ánh mắt sắc bén ngưng thực.
“Ngưng thể!” Khẽ quát một tiếng, học viên số 01 hướng về Sư Ngao chỉ tay, nhất thời, một vệt sáng từ trong tay hắn bắn ra, rơi vào trên người Sư Ngao. Thân thể Sư Ngao nhất thời trở nên càng thêm ngưng tụ, nhìn qua đã có mấy phần dáng dấp thực thể.
“Tiểu sư, đi nào!” Học viên số 01 hướng về Cổ Nguyệt chỉ tay, con Sư Ngao kia hung hãn đánh ra, giống như là một tia chớp, nhằm thẳng vào Cổ Nguyệt.
Ba cái Hồn Hoàn màu tím, mang ý nghĩa, đối phương chỉ có một cái Hồn Linh. Triệu hoán vật này có tên tuổi, hay là, chính là Hồn Linh của hắn?
Lấy Hồn Linh làm sức chiến đấu chủ yếu của mình, tình huống như thế vẫn là lần đầu Đường Vũ Lân nhìn thấy. Ở Sử Lai Khắc học viện, quả nhiên là không gì không có!
Trong khi đối phương làm tất cả những thứ này, Cổ Nguyệt cũng không nhàn rỗi. Hai tay nàng nhẹ nhàng rung động trên không trung, ba cái Hồn Hoàn quay quanh thân thể, hiện ra một tia sáng lấp lánh kỳ lạ. Biến hóa này vô cùng có nhịp có điệu. Thời điểm mỗi một Hồn Hoàn sáng lên, đều sẽ nhẹ nhàng rung động một cái. Khiến người ta căn bản không thể nhận biết rõ được, đến tột cùng nàng đang sử dụng năng lực của Hồn Hoàn nào.
Một đoàn ánh sáng màu lam ngưng tụ thành hình trước người nàng. Đó là một viên Băng Cầu đường kính khoảng chừng nửa mét. Cổ Nguyệt một chưởng lại nối tiếp một chưởng đánh ra, không ngừng rơi vào mặt trên của Băng Cầu kia. Mỗi một lần hạ xuống, Băng Cầu đều sẽ nhẹ nhàng rung động một cái.
Sư Ngao nhảy ra, vọt thẳng đến Cổ Nguyệt. Tốc độ của nó rất nhanh, trong lúc khởi xướng công kích thì bộ lông trên người nó cũng dựng đứng lên, tựa như lửa cháy hừng hực, đánh về phía Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt biểu hiện trên mặt rất bình thản, bất quá như gặp chuyện thường ngày. Mắt thấy Sư Ngao đã đến phụ cận, hai tay nàng đột nhiên đẩy một cái, Băng Cầu trước mặt cũng đã bắn ra ngoài.
Sau đó, nàng làm ra một động tác mà không ai thấy rõ, rồi cứ như vậy khoan thai hướng về Đường Vũ Lân quay trở về. Quay lưng lại với hướng của Sư Ngao.
Nàng làm cái gì vậy?
Trong lúc mọi người còn đang mơ hồ, Sư Ngao đã đến khu vực phụ cận của đoàn Băng Cầu kia, đột nhiên há miệng, một đám lửa xì ra. Hỏa diễm biến thành màu đỏ vàng, hiển nhiên là nắm giữ nhiệt độ cao không tầm thường.
Thế nhưng, trong nháy mắt khi hỏa diễm và Băng Cầu sắp va chạm, một màn mỹ lệ xuất hiện.
Băng Cầu ầm ầm nổ tung, vô số băng trùy bắn ra, đồng thời bắn chụm hướng về con Sư Ngao. Kinh khủng hơn chính là, màu sắc băng trùy trong lúc phi xạ đã xuất hiện biến hóa, màu xanh lam nhạt đã biến thành màu xanh đậm. Cùng lúc đó, có khoảng chừng 1/3 số băng trùy, ở mặt trên lóe lên ánh bạc, đột nhiên biến mất không còn tăm hơi. Thời điểm lần nữa chúng xuất hiện, đã thấy bao phủ lấy xung quanh cơ thể học viên số 01. Đồng thời chụm lại bắn về phía hắn.
“Không hay!” Học viên số 01 xưa nay đều chưa bao giờ gặp phải tình cảnh kỳ hoa đến vậy. Năng lực của hắn tất cả đều ở trên Hồn Linh. Sư Ngao cũng xác thực rất mạnh mẽ. Nhưng là, thời điểm bản thể gặp phải công kích, hắn lại không cách nào phòng ngự được.
Sư Ngao phun ra hai ngọn lửa đỏ kim làm tan chảy song thuộc tính Phong Băng Trùy ở chính diện, nhưng những viên băng trùy khác vẫn bao trùm lấy nó. Dưới phụ trợ của gió lốc, nhưng viên băng trùy đều xoay tròn, tấn công theo đường xoắn ốc. Dưới tốc độ cực nhanh của công kích, con Sư Ngao chỉ có thể dựa vào tự thân hồn lực gắng gượng chống đỡ. Trong lúc nhất thời, Sư Ngao rít gào, hỏa diễm quang mang trên người rõ ràng mờ đi, thậm chí thân thể cũng trở nên trong suốt hơn.
Trong một khắc tiếp theo, thân thể của nó lại đột nhiên biến mất. Không có cách nào không biến mất, chiến đấu kết thúc.
Thẩm Dập chuẩn xác xuất hiện ở bên người của học viên số 01, giúp hắn đỡ lấy những viên băng trùy đang bắn tới như từng đạo tia chớp màu xanh lam. Nếu không, học viên số 01 chỉ sợ cũng đã bị trọng thương.
Từ lúc cuộc tranh tài này vừa bắt đầu, Thẩm Dập đã không coi trọng học viên số 01, chỉ riêng thuộc tính mà nói, hắn vốn là bị Cổ Nguyệt khắc chế.
Cổ Nguyệt lại là người ngay cả Ngân Nguyệt Đấu La Thái Nguyệt Nhi cũng coi trọng đó! Thẩm Dập phán đoán đến mức rất rõ ràng, cuộc tranh tài này, Cổ Nguyệt thắng lợi sẽ có tỷ lệ càng lớn, nhưng chỉ là nàng cũng không nghĩ tới, trận đấu sẽ lại kết thúc nhanh như thế, Cổ Nguyệt sẽ thắng ung dung đến như vậy.
Lúc tất cả kết thúc, Cổ Nguyệt đã trở lại bên người Đường Vũ Lân ngồi xuống rồi. Đây là một hồi tốc thắng. Bởi vì, bầu trời đã chuyển về đêm.
Không nghi ngờ chút nào, Cổ Nguyệt đạt điểm tuyệt đối, cũng thành công tăng lên đến 48 điểm, dưới tình huống còn hai tràng sát hạch nữa, tình hình vẫn vô cùng lạc quan.
Cuối cùng đến phiên Hứa Tiểu Ngôn lên đài. Trước khi nàng ra sân, Đường Vũ Lân đột nhiên gọi nàng đến trước mặt mình, tiến đến bên tai Hứa Tiểu Ngôn, thấp giọng nói vài câu gì đó.
Hứa Tiểu Ngôn ngẩng đầu lên, kinh ngạc trước tiên nhìn về hắn, “Như vậy cũng được à?”
Đường Vũ Lân lông mày hơi nhíu, cười nói: “Thử xem đi, rất cả chờ ngươi.”
“Được.” Hứa Tiểu Ngôn gật đầu một cái.
Nàng kỳ thực đối với mình không có lòng tin gì. Ở trong bốn người, không thể nghi ngờ thực lực của nàng yếu nhất. Nếu như là thời điểm đoàn đội tác chiến, nàng có thể đưa đến tác dụng khống chế tốt vô cùng. Nhưng thi đấu cá nhân nàng lại không hề am hiểu, cho nên mới chọn tập trung vào con đường Khống Chế Hệ. Hoàn toàn đi theo con đường khác với ca ca của nàng Hứa Hiểu Ngữ.
Băng Mâu của Hứa Hiểu Ngữ lấy đâm xuyên làm chủ, mà Băng Mâu của nàng thì lại lấy đóng băng làm chủ, càng nghiêng về khống chế. Đây cũng là phương án tu luyện mà Vũ Trường Không lập nên cho nàng.
Bởi vậy, vòng thi đấu này một điểm nắm chắc nàng đều không có, dù cho sắc trời đã ngả về đêm cũng vẫn vậy thôi.
Đi vào sân đấu, Hứa Tiểu Ngôn trầm tĩnh lại. Nàng khống chế tâm tình mình tốt vô cùng, ở cùng các bạn thời gian dài như vậy, kinh nghiệm chiến đấu của nàng cũng không hề kém. Hơn nữa, nếu bàn về tính toán chiêu trò, nàng cũng không kém bao nhiêu so với Đường Vũ Lân.
Đối thủ của nàng là một vị nam học viên vóc người mạnh phi thường, số 06!
“Bắt đầu.” Thẩm Dập tuyên bố ngắn gọn, bắt đầu trận sát hạch thứ tư.
Hai vòng Hồn Hoàn màu vàng bay lên, có vẻ Hứa Tiểu Ngôn có chút yếu nhược đến đáng thương. Cùng lúc đó, trên cổ tay nàng, đột nhiên lóe lên ánh bạc, sau đó thân thể của nàng lảo đảo một cái, suýt nữa đã ngã xuống đất.
Học viên số 06 ánh sáng trên người lấp lánh, tương tự cũng đang giải phóng Hồn Hoàn, nhưng xem dáng vẻ của Hứa Tiểu Ngôn, hắn lại không khỏi ngẩn người.
Bởi vì, vào giờ phút này, biểu hiện của cô nương này bày ra quả thực là quá kỳ dị.
Sau khi Hồn Hoàn phóng thích ra bên ngoài, trong tay Hứa Tiểu Ngôn nắm một thanh Băng Trượng thật dài, nhưng tiếp theo, trong tay phải nàng liền có thêm một cây búa đen thui. Cách khá xa thấy không rõ lắm, nhưng trọng lượng của Thiết Chùy này hiển nhiên không hề thấp, khiến Hứa Tiểu Ngôn suýt chút nữa ngã sấp xuống. May mà nàng dùng Băng Trượng chống đỡ, mới ổn định lại được thân thể của chính mình.
Tình huống này là thế nào? Lẽ nào là Hồn Đạo Khí? Nhưng trong cuộc thi lại không cho phép sử dụng Hồn Đạo Khí mà!
Thẩm Dập chỉ nhìn Hứa Tiểu Ngôn một chút, nhưng không hề ngăn cản nàng. Nguyên nhân rất đơn giản, trên chuôi Thiết Chùy này không có nửa điểm gợn sóng hồn lực, căn bản không thể nào là Hồn Đạo Khí.
Sau đó Hứa Tiểu Ngôn liền phát động đệ nhất hồn kỹ của mình. Một vệt sáng lấp loé, một mảnh Băng Nhận hình tròn đã xuất hiện ở trước mặt nàng. Băng Nhận khổng lồ, đường kính tới một thước có hơn. Sau đó, nàng cẩn thận từng li từng tí một đem cây búa đặt ở bên trên.
Băng Nhận trôi nổi ở trước mặt nàng, rõ ràng lay động một chút, chịu trọng lượng của cây búa ảnh hưởng.
Băng Trượng trong tay Hứa Tiểu Ngôn sáng lấp lánh, cuối cùng cũng coi như là miễn cưỡng duy trì sức chịu đựng của Băng Nhận đối với cây búa này, cố gắng nâng nó lảo đảo bay đi trên không trung.
Tình cảnh này, quả thực không thể chỉ dùng hai chữ kỳ hoa để hình dung, thực sự là quá mức quái dị.
Băng Nhận bởi vì gánh chịu Thiết Chùy, tốc độ phi hành chậm đến đáng xấu hổ, lại còn loạng chà loạng choạng, nhìn qua tựa như lúc nào cũng có thể rơi rụng.
Chuyện này? Đây là thủ đoạn công kích của nàng?
Một đám học viên Sử Lai Khắc nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đều trở nên quái lạ lên. Gặp kỳ hoa, nhưng xưa nay cũng chưa từng thấy kỳ hoa như thế này.
Chuyện này quả thực là phương thức chiến đấu chưa từng nghe nói tới. Nàng hi vọng dùng loại thủ đoạn công kích này để thắng? Món đồ này có thể bay đến trước mặt học viên số 06 hay không cũng còn khó nói.Hứa Tiểu Ngôn lại không quản ánh mắt của người khác, đệ nhị Hồn Hoàn trên người sáng lóng lánh, Băng Trượng hướng về đối phương chỉ tay, một cây Băng Mâu ngưng kết thành hình ngay trước người của nàng.