Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 547: Chương 547: Cực Hạn Đấu La




Biên soạn: Đức Uy - muatruyen.com

---

Vô số âm thanh nổ vang dày đặc, vô số vết nứt không gian bé nhỏ xuất hiện do va chạm kịch liệt bùng nổ kia. Nhưng lồng ánh sáng màu vàng sậm này vẫn lù lù bất động.

Một cái chớp mắt tiếp theo, cánh tay phải của gã nam tử cao lớn kia đột nhiên vung ra. Có thể nhìn thấy, cánh tay phải của hắn đột nhiên trở nên tráng kiện hơn, bàn tay lại càng cấp tốc lớn lên, năm đạo hào quang màu vàng sậm dường như muốn đem toàn bộ thiên địa chung quanh xé rách.

Ở trong nháy mắt khi hắn ra tay, khí thế ngập tràn lúc trước đột ngột co rút lại. Không gian chung quanh ở chớp mắt này, đã hoàn toàn bị phong tỏa.

Với tu vi của Tà Hồn Sư, vậy mà lại ngơ ngác phát hiện, mình lại không cách nào trong nháy mắt thoát khỏi sự trói buộc này.

Người này… đến tột cùng là có thực lực đến mức nào?

Không có nửa điểm do dự, một điểm hào quang màu đỏ tươi đột nhiên từ trên trán cô ta sáng lên, tiếp đó, vô số huyết mâu giữa bầu trời trong nháy mắt được thu hồi, hòa vào bên trong bản thể của cô ta.

Một thân giáp trụ màu máu bao trùm toàn thân, trên giáp trụ không có hoa văn mỹ lệ, chỉ có từng con từng con huyết mâu hung lệ lấp lóe.

Trong phút chốc, khí thế Tà Hồn Sư tăng lên dữ dội, sau lưng, một đôi cánh màu máu đột nhiên mở ra, nhìn qua nhìn giống như cánh dơi. Cánh đập động, huyết quang dâng trào, huyết kiếm trong tay vẽ ra trên không trung một đường kiếm nhìn như vết máu đầy tinh tế.

“Ầm…!!!”

Một tiếng nổ vang kịch liệt, lấy điểm va chạm làm trung tâm, lực nổ tung khủng bố xông thẳng lên trời, hai cỗ gợn sóng hồn lực cực kỳ hung hãn thậm chí xé rách bầu trời thành một cái lỗ hổng.

Bên trong tiếng kêu rên, bóng người màu đỏ ngòm bay ngược ra, thẳng đến bên ngoài mấy trăm mét, mới rơi rụng ở trên mặt đất. Ở trước người của cô ta, năm đạo vết thương chỉnh tề xuất hiện ở bên trên Đấu Khải phần ngực. Nếu như không phải có lớp Đấu Khải kia bảo vệ, e rằng cả người của cô ta đều đã bị xé nát.

“Ngươi... ngươi là Cực Hạn Đấu La?” Âm thanh của Tà Hồn Sư cũng không còn cách nào giữ vững được sự bình tĩnh.

Phải biết, cô ta chính là Tam Tự Đấu Khải Sư, đồng thời còn là một vị Siêu Cấp Đấu La đấy! Dưới tình huống thân người đã mặc Đấu Khải, tu vi đã tiếp cận vô hạn tới Cực Hạn Đấu La. Mà đối phương căn bản ngay cả Đấu Khải cũng đều không sử dụng, vậy mà vẫn như trước có thể chiến thắng mình dễ như ăn cháo. Như vậy, cũng chỉ có thể nói rõ một chuyện, đối phương là Cực Hạn Đấu La, một cường giả Cực Hạn Đấu La chân chính.

Đấu Khải cố nhiên có thể đem năng lực của Hồn Sư tăng lên tới cấp bậc Cực Hạn Đấu La kia, nhưng so với Cực Hạn Đấu La chân chính, cũng sẽ có khoảng cách. Thế giới này, là lĩnh vực thuộc về thần. Cho dù Đấu Khải có tăng lên tới cấp độ cực hạn, vĩnh viễn cũng không cách nào chân chính chạm được tới lĩnh vực của thần. Chỉ có chân chính dựa vào tu vi, mới có thể tìm ra được cánh cửa lớn của thế giới kia.

Không có nửa điểm do dự, thậm chí ngay cả “thuốc đại bổ” Đường Vũ Lân cũng đều không lo nổi, thân thể Huyết Mâu Tà Hồn Sư lộn một vòng trên đất. Một cái chớp mắt tiếp theo, cả người đột nhiên hóa thành đạo đạo huyết quang bay vụt tứ tán.

Không hề chạy về một hướng, mà là bay tán loạn tứ tán, thoắt cái liền không còn thấy hình bóng.

Ngoài dự đoán của mọi người chính là, vị nam tử hán cao lớn kia cũng không hề đuổi theo cô ta, mà chỉ chậm rãi đi về phía Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt. Cánh tay phải của hắn chậm rãi teo nhỏ lại, biến trở về dáng dấp ban đầu, lưỡi dao sắc mọc dài ra từ trên năm ngón tay cũng được chậm rãi thu hồi.

Đi thẳng tới trước mặt Cổ Nguyệt, hắn mới dừng bước lại.

Mà cũng vào lúc này, Cổ Nguyệt từ trên mặt đất ngồi dậy. Đúng vậy, nàng trực tiếp ngồi dậy!

“Tiểu thư.” Nam tử cao lớn quỳ một gối xuống mặt đất, cung kính nói.

“Ừm.” Cổ Nguyệt đáp một tiếng, đứng lên, đi tới trước mặt Đường Vũ Lân, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa xoa hai gò má của hắn.

Ánh sáng nguyên tố dìu dịu từ trong tay nàng phiêu dật mà ra, chậm rãi hòa vào người Đường Vũ Lân, khiến cho cái má sưng vêu kia của hắn dần dần khôi phục.

Nam tử cao lớn đứng thẳng người, khác nào cây lao vậy, vậy mà không hề đưa ra bất kỳ câu hỏi nào, bên trong tròng mắt màu vàng tinh, không có nửa điểm tâm tình.

“Có phải là thấy kỳ quái hay không, tại sao ta lại không cho ngươi giết con ả Tà Hồn Sư kia?” Cổ Nguyệt mặc dù vẫn đối mặt Đường Vũ Lân, nhưng lại đặt câu hỏi cho nam tử cao lớn kia.

“Vâng.” Nam tử cao lớn trả lời, lời ít mà ý nhiều.

“Kẻ địch của kẻ địch, chính là bằng hữu. Lợi dụng tất cả mọi thứ có thể lợi dụng. Ngươi đi đi!” Cổ Nguyệt khoát tay áo một cái.

“Vâng.” Nam tử cao lớn lần thứ hai đáp lời, sau đó xoay người, chậm rãi đi vào trong bóng tối.

Bóng đêm tràn ngập, đêm khuya đã tới.

Cổ Nguyệt cứ như vậy ngồi ở bên người Đường Vũ Lân, ngắm nhìn hắn đến đờ ra. Mãi đầy đủ một lát sau, nàng mới đi tới trước người Đường Vũ Lân, sau đó lại một lần nữa nằm xuống, đem thân thể của mình rúc vào trong lồng ngực của hắn.

...

“Đùng *tiếng đập bàn*! Quá càn rỡ.” Chấn Hoa sắc mặt tái xanh.

Mục Dã liếc mắt nhìn hắn, “Bọn trẻ không có chuyện gì, ta cẩn thận đã kiểm tra thân thể. Bất quá, Thiên Đấu Thành e rằng không thái bình. Chuyện này ngươi đã báo cho Liên Bang chưa? Tốt nhất là thông báo cho Sử Lai Khắc học viện một thoáng.”

“Ừm.” Chấn Hoa gật đầu, một lần nữa khôi phục lại bình tĩnh.

“May là bọn trẻ không có chuyện gì. Bất quá, từ tình huống của hiện trường mà xem, tựa hồ là đã trải qua một trận chiến giữa các cường giả, thời gian chiến đấu hẳn là không dài. Hiện trường không bị hủy hoại bao nhiêu, nhưng gợn sóng nguyên tố trong không khí lại vô cùng cuồng bạo, tất nhiên là có cường giả Siêu Cấp Đấu La từng giao thủ. Tên Tà Hồn Sư kia hẳn là chạy. Nhưng có thể nào là người của bên Sử Lai Khắc học viện ra tay hay không?” Mục Dã hướng về Chấn Hoa hỏi.

Chấn Hoa lắc đầu, “Hẳn là không phải, ta đã hỏi Sử Lai Khắc bên kia. Chờ Vũ Lân tỉnh lại, ta sẽ tự mình đưa bọn trẻ trở về. Xem ra, tiểu tử này cũng đã bị Tà Hồn Sư nhìn chằm chằm. Sau này không thể để cho hắn dễ dàng rời khỏi học viện. Ở trong phạm vi của Sử Lai Khắc, Tà Hồn Sư còn không dám lỗ mãng. Dù sao, Sử Lai Khắc có vị kia tọa trấn.”

Thời điểm Đường Vũ Lân tỉnh lại từ trong hôn mê, chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, thoải mái không nói nên lời.

Hắn theo bản năng vươn mình ngồi dậy, sau đó cấp tốc sờ sờ hai gò má và thân thể của chính mình, lại nhìn một chút bài bố chung quanh căn phòng này.

Ta không chết?

Đây là phản ứng đầu tiên của hắn. Sau đó hắn lập tức ngưng thần quan sát bên trong thân thể. Máu vẫn còn, chưa bị hút khô!!

Tâm tình hưng phấn, vui sướng trong nháy mắt truyền khắp toàn thân.

Thân thể không có bất kỳ chỗ khó chịu nào, hắn cấp tốc vươn mình xuống giường, đi tới phía trước cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra, nhìn ra bên ngoài.

Đây không phải Đoán Tạo Sư Hiệp Hội sao? Cho đến giờ phút này, hắn mới khẳng định, chính mình đã an toàn.

Ký ức cuối cùng của hắn vẫn dừng lại ở thời điểm Tà Hồn Sư đem mình vứt sang một bên. Hắn chỉ mơ hồ nhớ tới, lúc ấy có một giọng nam đầy chất phác vang lên. Hẳn là chính vị này đã đem lại cảm giác bị uy hiếp cho Tà Hồn Sư.

Chỉ là, vị kia là ai vậy? Là hắn đã cứu chúng ta?

Mang theo vô số nghi vấn, Đường Vũ Lân đẩy cửa phòng ra, nhưng vừa vặn đụng phải Chấn Hoa vừa định đẩy cửa mà vào.

“Tỉnh rồi?” Chấn Hoa giơ tay đặt ở trước ngực hắn, cảm thụ một chút trạng thái thân thể của hắn. Tiểu tử này đã lại là sinh long hoạt hổ.

Đường Vũ Lân vui vẻ chào: “Sư bá.” Sống sót sau tai nạn đó nha! Được gặp lại Chấn Hoa, có thể nào không khiến trong lòng hắn tràn ngập sự hưng phấn và sung sướng?

Chấn Hoa thở dài một tiếng, “Đều là sư bá không tốt, để cho ngươi chịu đựng nguy hiểm lớn như vậy. Không nghĩ tới đám Tà Hồn Sư này đúng là bám dai như đỉa!”

Đường Vũ Lân nói: “Sư bá, là ngài đã cứu chúng con sao? Cổ Nguyệt đâu? Cổ Nguyệt thế nào rồi?”

“Con bé không có chuyện gì, đang ở trong một phòng khác nghỉ ngơi. Không phải ta cứu các ngươi, thời điểm chúng ta chạy tới, chỉ thấy các ngươi nằm ở nơi đó, Tà Hồn Sư không thấy đâu. Ngươi còn nhớ lúc đó là có chuyện gì xảy ra sao?”

Đường Vũ Lân đem tình huống lúc đó mình trải qua, giảng giải qua một lần.

“Hút máu? Xem ra, đây là một tên Tà Hồn Sư lấy máu làm cội nguồn tu luyện.” Mục Dã từ một hướng khác đi tới.

“Dã thúc.” Nhìn thấy ông ta, Đường Vũ Lân lại càng thêm an lòng.

Chấn Hoa nói: “Các ngươi ngày hôm nay hẳn là có tiết học đi? Đã lỡ mất tiết buổi sáng. Nếu như ngươi không có chuyện gì, ta đưa các ngươi trở về học viện.”

Chấn Hoa có phi xa chuyên dụng để phi hành trên không của mình, gọi là Cao Không Phi Xa, tốc độ nhanh chóng, vượt qua bên trên các loại Cơ Giáp phổ thông.

Ngồi ở phía sau Cao Không Phi Xa, Đường Vũ Lân nhìn về phía Cổ Nguyệt.

“Xin lỗi! Là ta làm liên lụy nàng.” Đường Vũ Lân thấp giọng nói với nàng.

Cổ Nguyệt lắc đầu một cái.

“Nàng không sao chứ? Thân thể có bị ám thương gì hay không?” Đường Vũ Lân ân cần hỏi han.

“Ta không có chuyện gì.” Cổ Nguyệt lần thứ hai lắc đầu.

Đường Vũ Lân vẫn còn định tiếp tục hỏi, Cổ Nguyệt lại đặt bàn tay của mình vào trong lòng bàn tay của hắn, nắm chặt tay của hắn.

Không biết tại sao, được bàn tay nhỏ nhắn có chút lành lạnh của nàng nắm lấy, Đường Vũ Lân nhất thời cảm thấy an lòng.

Hai người đều không nói gì nữa, Chấn Hoa ngồi ở phía trước, tâm tình rõ ràng có chút u ám. Tuy rằng hắn đối với chuyện lần này không nói gì thêm, nhưng Đường Vũ Lân lại rõ ràng có thể cảm giác được sự phẫn nộ đến ngột ngạt của ông ta.

Cao Không Phi Xa có tốc độ thật nhanh, so với Cơ Giáp Phi Hành của Đường Vũ Lân còn nhanh hơn nhiều lắm. Càng khiến Đường Vũ Lân kinh ngạc chính là, Cao Không Phi Xa của Chấn Hoa không chỉ trực tiếp bay vào Sử Lai Khắc Thành, mà lại còn trực tiếp bay vào Sử Lai Khắc học viện, tiếp tục bay đến đại môn của Ngoại viện mới chậm rãi hạ xuống.

“Vũ Lân, cái này cho ngươi, các ngươi đi học đi!” Chấn Hoa quay người lại, đem một chiếc nhẫn đưa cho Đường Vũ Lân. Không giống với chiếc nhẫn không gian vốn có của hắn, chiếc nhẫn này tỏa ra một màu xanh biếc kỳ dị, bên trong phảng phất như có hơi thở sự sống nồng đậm muốn toát ra bên ngoài vậy. Bên trên chiếc nhẫn màu xanh biếc còn có một viên đá quý màu bạc, xem ra mỹ lệ dị thường.

Đường Vũ Lân thử một chút, vừa vặn khít với đầu ngón tay trỏ bên tay trái.

“Sư bá, đây là...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.