Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 89: Chương 89: Đây không phải là mộng




Chương 88 : Đây không phải mộng

Quang ảnh màu vàng nói: “Ngươi có thể tới đây, chứng minh ngươi đã có thể hấp thu phong ấn thứ nhất. Hấp thu tinh hoa của Kim Long Vương, đầu tiên thân thể của ngươi mạnh hơn, tiếp theo, ngươi cần phải một ít ngoại vật phụ trợ. Phong ấn thứ nhất này, ngươi cần phải tìm được ba món đồ, dùng chúng để đề thăng thân thể của ngươi, ta đã thức tỉnh, đợi đến khi ngươi chuẩn bị xong ba món đồ đó, ăn chúng xong, ta sẽ giúp ngươi cởi bỏ đạo phong ấn sức mạnh thứ nhất.”

“Ngươi ghi nhớ, Kim Long Vương tinh hoa đối với ngươi là một con dao hai lưỡi, hấp thu nó sẽ để giúp ngươi trở nên mạnh mẽ, nhưng nếu tốc độ trở nên mạnh mẽ của ngươi quá chậm, phong ấn không áp chế nổi không sức mạnh của nó, thì ngươi sẽ chết. Trước khi tới mười tuổi, phải tìm cho được ba món đồ đó cho ta, nếu không, ta không áp chế nổi phong ấn thứ nhất đâu.”

Mười tuổi? Chỉ còn có nửa năm nữa là mình được mười tuổi.

“Đã rõ. Ba món đồ đó là gì?” Đường Vũ Lân vội hỏi.

“Băng Tinh Quả trăm năm, Xích Viêm quả trăm năm và mười giọt máu của hồn thú trăm năm có huyết mạch của Long.”

Mới nghe tên, là biết những thứ này đều là hàng vô giá, hai thứ quả đầu tiên nó còn chưa nghe tới bao giờ, tới cái món cuối cùng, thì càng. . .

“Ngài còn sống, nhưng Hồn Thú thì gần như bị diệt sạch rồi! Ta biết đi đâu tìm?” Đường Vũ Lân ngơ ngác.

Quang ảnh màu vàng im lặng như suy nghĩ, một lát sau mới nói: “Ta cũng không biết. Ta chỉ biết nói những gì ta biết cho ngươi, còn phải làm như thế nào, làm sao có được, thì đều là vấn đề của ngươi. Ta không có cách giải quyết giúp ngươi. Ta chỉ có thể báo cho ngươi biết, tới mười tuổi, ngươi nhất định phải cởi bỏ đạo phong ấn thứ nhất và hấp thu nó, nếu không, ngươi sẽ chết.”

“Tới khi ngươi tìm được, lúc minh tưởng nghĩ tới rồng, ta sẽ dẫn ngươi tới đây. Còn bây giờ, ta tiễn ngươi đi ra ngoài.”

“Khoan đã.” Đường Vũ Lân vội kêu lên.

“Ta chỉ là một ít thần thức, thời gian duy trì có hạn, không nên chậm trễ.” Quang ảnh màu vàng nghiêm túc nói.

Đường Vũ Lân nói: “Tại sao lúc ta bị Quang Long Chủy đâm trúng, trên người lại xuất hiện lân phiến? Nó có liên quan tới Kim Long Vương đúng không?”

Quang ảnh màu vàng nói: “Đúng vậy, sức mạnh của Kim Long Vương có thể bị khí tức mang huyết mạch của rồng tạm thời lôi ra, nhưng trước khi cởi bỏ được phong ấn, ngươi không có khả năng khống chế được sức mạnh này. Cho nên, mau tìm cho được ba thứ đó đi.”

Đường Vũ Lân còn muốn hỏi thêm, nhưng không gian chung quanh đã vặn vẹo, một hồi trời đất quay cuồng, rồi nó tỉnh lại.

Cả người nó mướt mồ hôi, trong người rất khó chịu, nó cảm nhận được nhiệt độ nóng hực trong người đang từ từ hạ xuống.

Là mộng? Hay không phải là mộng?

Không phải là mộng!

Nếu không có những kinh nghiệm trước, nó sẽ cho là đây chỉ là mộng. Nhưng chỉ đơn giản là một giấc mộng như vậy sao?

Nếu là mộng, vì sao rõ ràng như thế? Vì sao mình lại mọc lân phiến vàng khi bị Quang Long Chủy kích thích? Vì sao hồi mình còn nhỏ, sức mạnh không có gì nổi trội, mà sau khi Võ Hồn thức tỉnh sức mạnh lại tăng lên nhiều như thế?

Nhưng, nếu đây không phải là mộng, tại sao lại có tinh hoa của một con rồng ở trong người mình, làm cho mình lúc nào cũng có khả năng mất mạng?

Quang ảnh màu vàng đó nói, cái này là nguy cơ, mà cũng là cơ hội, hấp thu tinh hoa một con rồng, thì sẽ trở thành thế nào?

Trong lòng nó còn có rất nhiều câu hỏi, đều chưa được giải thích rõ ràng.

Nó lúc lắc đầu, cố làm mình bình tĩnh lại, lặng lẽ xuống giường, chạy vào phòng tắm tắm một cái, thay đồ sạch rồi trở về giường.

Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo, nó tự nhủ.

Đường Vũ Lân rút ra được hai kết luận. Thứ nhất, trong người mình có tinh hoa của một con rồng đang uy hiếp tính mạng mình, nếu không hấp được thu, mình sẽ chết. Thứ hai, nếu mình hấp thu được nó, thì mình sẽ trở nên mạnh mẽ.

Như vậy, việc đầu tiên bây giờ mình phải làm, là đi tìm ba thứ đồ quang ảnh màu vàng đã nói.Nó mới có chín tuổi, suy nghĩ còn chưa thấu đáo thành thục, cái chết đối với người trưởng thành là điều đáng sợ, còn nó, tuy cũng có sợ, nhưng lại không sợ lắm.

Băng Tinh Quả trăm năm, Xích Viêm quả trăm năm, mười giọt máu của hồn thú trăm năm có huyết mạch loài rồng, biết đi đâu mà kiếm?

Đường Vũ Lân thở dài, chìm vào minh tưởng.

Sáng sớm, bốn người tỉnh lại, tinh thần sáng láng.

“Đi thôi! Vũ Lân, đi ăn cơm.” Tạ Giải nhảy xuống giường.

Đường Vũ Lân bất đắc dĩ nói: “Ngươi vẫn còn chưa rửa mặt.”

“Ách. . . , đói bụng quá, vậy đi rửa mặt nhanh thôi!”

Đường Vũ Lân nói: “Tạ Giải, ta hỏi ngươi chút chuyện. Ngươi có nghe thấy hai thứ gọi là Băng Tinh Quả và Xích Viêm quả chưa?”

Tạ Giải sửng sốt, “Băng Tinh Quả? Xích Viêm quả? Có nghe! Chả phải linh quả bình thường à? Cửa hàng nào chả bán, có tác dụng tẩm bổ rất tốt với những ai có võ hồn thuộc tính băng và hỏa. Nhưng mà Võ Hồn ngươi là thuộc tính thực vật mà, đâu có dùng được?”

Đường Vũ Lân mừng rỡ, nó chỉ sợ mấy thứ này chẳng ai biết có ở đâu thôi.

“Vậy, chúng có quý lắm không?” Đường Vũ Lân hỏi nhỏ.

Tạ Giải nói: “Cũng có, khoảng một hai vạn một quả, còn tùy phẩm chất.”

Một, hai vạn? Nhiêu đây mình lo được! Đường Vũ Lân vui mừng quá đỗi, “Phẩm chất tốt, có phải là Băng Tinh Quả cỡ trăm năm không?”

Tạ Giải liếc nó, “Ngươi có chút kiến thức đi được không? Linh quả mười năm trở lên, đã là tốt lắm rồi, trăm năm trở lên, chỉ có đấu giá hội mới có. Được coi là Linh Bảo. Nếu tới ngoài ngàn năm, thì chính là thiên tài địa bảo, nghĩa là vật báu vô giá đó.”

Đường Vũ Lân cười khổ: “Vậy Băng Tinh Quả, Xích Viêm quả trăm năm thì phải bao nhiêu tiền?”

Tạ Giải nói: “Hai loại Linh quả này rất thông thường, ở đâu cũng có, nên giá không mắc lắm, ở đấu giá hội chắc chừng tám mươi tới một trăm vạn một quả.”

Đường Vũ Lân trợn mắt, tám mươi tới một trăm vạn? Mà mới là một quả?

Nó chỉ còn có nửa năm, nửa năm, làm sao đủ kiếm được nhiều tiền như vậy? Chưa nói mười giọt máu hồn thú trăm năm có huyết mạch long nữa. . .

“Vũ Lân, ngươi sao vậy? Sao tự nhiên hỏi cái này? Mấy thứ như Linh quả bình thường có rất ít người dùng, vì dược hiệu quá bá đạo, cơ thể người dùng chúng sẽ gặp nguy hiểm, trừ phi là tình huống đặc biệt, nếu không chẳng ai dùng tới. Nhưng nếu bị ảnh hưởng căn cơ, thì lại rất có hiệu quả. Đương nhiên, trừ quả ngoài ngàn năm, cái thứ đó chả mấy ai lấy được. Linh quả ngoài ngàn năm là cũng như hồn thú rồi, tới vạn năm, là đã có linh trí riêng.”

Đường Vũ Lân dần bình tĩnh trở lại, nói: “Tạ Giải, ngày nghỉ cuối tuần này, ngươi dẫn ta đi đấu giá hội đi, ta chưa bao giờ tới đấu giá hội.”

“Ừ!” Tạ Giải gật đầu. Đối với người ngoài, hắn rất lãnh đạm, nhưng đối với bạn bè, hắn rất khẳng khái.

Tạ Giải đi rửa mặt, Đường Vũ Lân rút máy truyền tin hồn đạo, bấm mã số.

“Ục ục.”

“Vũ Lân? Chuyện gì?” giọng quen thuộc của Mang Thiên vang lên.

“Lão sư, ngày nghỉ tuần này, người có tới Đông Hải Thành không?” Đường Vũ Lân hỏi Mang Thiên.

Mang Thiên hỏi lại: “Sao? Ngươi có vấn đề về rèn?”

Đường Vũ Lân nói: “Không phải, ta có việc muốn nói với người.”

Mang Thiên im lặng một lúc: “Lão sư cũng vừa lúc có việc muốn nói với ngươi. Chiều ngày nghỉ ta sẽ tới.”

“Vậy ta đợi người ở phòng làm việc.” Đường Vũ Lân cung kính.

Nó ngẫm nghĩ, mình chỉ có nửa năm. Bây giờ thứ nó cần nhất là tiền. Phải kiếm được tiền nhiều hơn, mà với tình hình hiện giờ của mình thì không thể nào làm được, nhất định phải nghĩ cách khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.