Biên soạn: Đức Uy
Bản convert lấy từ truyencv.com
----------------------------------------------
Hứa Tiểu Ngôn vốn hoàn toàn tự tin về khả năng được lưu lại một tháng sau của mình, sau khi nhìn thấy những số liệu này, mới ý thức được chênh lệch của mình kỳ thực vẫn là rất lớn.
“Vũ lão sư, con muốn xin buổi tối thử kiểm tra lại tinh thần lực.” Hứa Tiểu Ngôn giơ tay lên xin phép.
“Hả?” Vũ Trường Không nhìn về phía nàng, trong lòng hơi động, “Tinh thần lực của ngươi buổi tối sẽ xuất hiện biến hóa?”
“Dạ.” Hứa Tiểu Ngôn gật gật đầu.
Đây vốn là bí mật lớn nhất của nàng, thế nhưng, dưới sự kích động của lòng háo thắng, đã khiến nàng lựa chọn tự động nói ra.
“Được.”
“Lát nữa kiểm tra thực chiến, hai người một tổ. Đường Vũ Lân, ngươi cùng Hứa Tiểu Ngôn. Tạ Giải, ngươi cùng Cổ Nguyệt.” Vũ Trường Không thản nhiên nói.
Tạ Giải nghe vậy sững sờ, Cổ Nguyệt lại cau mày nói: “Vũ lão sư, thế này quá không công bằng rồi. Tụi con đều là nhị hoàn, bọn họ đều là nhất hoàn. Hẳn là nên phối hợp một nhất, một nhị hoàn mới đúng. Con cùng Vũ Lân, Tạ Giải phối hợp với Hứa Tiểu Ngôn Tinh Luân Băng Trượng. Tạ Giải có hồn lực cao nhất.”
Tạ Giải nghe nàng nói xong, nhất thời có cảm giác lệ rơi đầy mặt, ngươi cuối cùng là chán ghét ta đến mức nào! Vào lúc này lại lôi việc hồn lực của ta ra, ngươi cùng Vũ Lân một tổ, chúng ta còn biết đánh thế nào đây? Hứa Tiểu Ngôn ở trong mắt hắn, vốn là con ghẻ, không được ký thác bất kì hi vọng nào.
“Dựa theo cách ta nói mà triển khai. Ta đã luôn nói, khi luyện tập thực chiến, nhất định năng lực của hai bên phải tương đương nhau!?” Vũ Trường Không lạnh lùng nói.
Hứa Tiểu Ngôn đứng bên người Đường Vũ Lân, xa xa là Tạ Giải cùng Cổ Nguyệt. Không biết tại sao, Hứa Tiểu Ngôn phát hiện, thiếu niên bên cạnh mình sẽ mang lại cho người ta một cảm giác an tâm. Đứng cạnh hắn, sẽ không tự chủ được sản sinh ra một loại cảm giác an toàn.
“Ngươi am hiểu giống như ca ca của ngươi sao?” Đường Vũ Lân hướng về Hứa Tiểu Ngôn hỏi.
Hứa Tiểu Ngôn khe khẽ gật đầu, “Đúng vậy, tấn công từ xa, nguyên tố khống chế. Hồn kỹ thứ nhất của ta là Nguyệt Luân, ca ca ta cũng vậy. Ta khống chế tốt hơn huynh ấy một chút. Kỳ thực, buổi tối ta sẽ lợi hại hơn nhiều.”
Đường Vũ Lân khẽ mỉm cười, “Đáng tiếc hiện tại không phải là buổi tối. Không có gì, chờ một chút ngươi tận lực ở phía sau ta, ta sẽ bảo vệ ngươi. chúng ta cùng cố hết sức.” Tuy rằng ấn tượng của hắn đối với Hứa Hiểu Ngữ rất bình thường, đặc biệt là bởi vì sự tình của Âu Dương Tử Hinh. Nhưng đối với Hứa Tiểu Ngôn hắn lại không có ác cảm gì. Đặc biệt là khi Vũ Trường Không nói, một tháng sau sẽ quyết định nàng đi hay ở, Đường Vũ Lân lại hồi tưởng về áp lực mình phải chịu khi Lam Ngân Thảo vẫn chưa nảy sinh biến dị, đối với nàng cũng có thêm một chút đồng cảm.
“Hừm, ân.” Hứa Tiểu Ngôn gật đầu liên tục.
“Bắt đầu đi. Toàn lực ứng phó.” Âm thanh Vũ Trường Không từ đàng xa truyền đến.
“Vũ Lân, vậy ta xin phép thịt ngươi trước nha. Oa ha ha!” Tạ Giải cười quái dị một tiếng, thân hình lóe lên đã hướng về Đường Vũ Lân bên này vọt tới, tốc độ nhanh vô cùng. Rõ ràng so với trước kỳ nghỉ đã có tiến bộ. Hắn mặc dù nói là đi chơi, nhưng hiển nhiên cũng không hề thư giãn.
Cổ Nguyệt khoát tay, một viên Tiểu Hỏa Cầu liền bay ra rất xa, đồng thời một đạo ánh sáng màu xanh rơi vào trên người Tạ Giải. Còn chính nàng cũng chậm rãi hướng về phương hướng của Đường Vũ Lân cùng Hứa Tiểu Ngôn đi tới.
Xa như vậy phóng thích Tiểu Hỏa Cầu? Có thể tới sao?
Song phương cách xa nhau 50 mét, dựa theo nhận thức của Đường Vũ Lân về nàng, Tiểu Hỏa Cầu hẳn là không thể bay xa như vậy mới đúng.
Thế nhưng, Cổ Nguyệt rất nhanh đã hướng về hắn thể hiện việc tinh thần lực tự thân cao tới 278 điểm sẽ mang lại năng lực khống chế mạnh mẽ như thế nào.
Đoàn hỏa cầu sau khi bay được 10 mét đột nhiên tách ra, hóa thành năm cái Tiểu Hỏa Cầu, xếp thành một đường thẳng, sau đó Tiểu Hỏa Cầu phía sau đột nhiên gia tốc, va vào trên Tiểu Hòa Cầu ở phía trước, Hỏa Nguyên Tố tựa hồ chồng chất sáp nhập lại, áp súc bay đến. Không chỉ khiến Tiểu Hỏa Cầu phía trước tăng tốc, mà còn trở nên mạnh hơn.
Năm quả cầu lửa liên tiếp va chạm vào nhau, rất nhanh đã nhập lại thành một. Nhưng so với ban đầu, thể tích đã nhỏ lại gấp năm lần, bản thân màu sắc cũng đã biến thành màu vỏ quýt, trong nháy mắt dưới sự gia tốc, giống như một viên đạn pháo, đã sắp va chạm thẳng vào ngực của Đường Vũ Lân.
Trong tiếng xé gió chói tai, thậm chí trên không trung vẫn còn lưu lại một vầng sáng huyễn lệ màu vỏ quýt vĩ diễm, tựa hồ không gian chung quanh cũng bị bẻ cong đi.
Thời điểm Tiểu Hỏa Cầu này xẹt qua bên tai Tạ Giải, thực đã dọa hắn nhảy dựng một cái.
Quả cầu lửa xoay người một cái đã đến trước người Đường Vũ Lân. Đối với thực lực của Cổ Nguyệt, Đường Vũ Lân xưa nay đều chưa bao giờ dám coi thường. Hắn tuy rằng chưa bao giờ cùng Cổ Nguyệt đơn đả độc đấu, nhưng cũng biết, năng lực của chính mình hầu như là bị Cổ Nguyệt khắc chế, chí ít là trên phương diện chưởng khống này. Không đề cập đến phương diện sử dụng vũ khí như Trầm Ngân Chuy.
Sau khi trải qua hành trình Thiên Đấu Thành, Đường Vũ Lân ngày càng ý thức được, thân là Hồn Sư, dựa vào ngoại vật không bằng dựa vào mình. Dù cho là Đấu Khải, cũng không bằng phát huy năng lực của bản thân.
Đáy mắt lóe qua một vệt tử ý, chân trái đột nhiên bước lên trước một bước, hữu quyền nổ ra. Một tầng vảy màu vàng kim cũng thuận theo đó bao trùm bên trên hữu quyền. Cùng lúc đó, từng cây từng cây Lam Ngân Thảo tựa như khổng tước xòe đuôi, trong nháy mắt tỏa ra từ phía sau hắn. Trong đó một cây quấn quanh bên lưng Hứa Tiểu Ngôn, những cây Lam Ngân Thảo còn lại sau khi dựng thẳng lên, lại tựa như một tấm bình phong.
“Ầm!” Quả cầu lửa phá toái, nổ tung thành một đoàn hỏa diễm. Trên nắm tay, Kim Lân của Đường Vũ Lân đều bị rọi sáng, thế nhưng dưới sức mạnh của cú đấm này, một đoàn hỏa tinh vậy mà không hề chạm được vào người hắn, đốm lửa tản ra chung quanh cũng đều đã bị Lam Ngân Thảo chặn lại được.
Tạ Giải, vẫn đang cao tốc lao vào Đường Vũ Lân, hít vào một ngụm khí lạnh.
Hắn ngơ ngác nhìn thấy dưới chân Đường Vũ Lân, nương theo Lam Ngân Thảo xuất hiện, một vòng Hồn Hoàn màu tím cũng thuận đó tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Màu tím? Thiên Niên Hồn Hoàn!?Tiểu Kim Quang cũng leo lên trên cánh tay trái của Đường Vũ Lân, dài tầm một thước, quấn quanh cánh tay nhỏ của Đường Vũ Lân tầm ba vòng, dán chặt vào tay hắn.
Kim quang trên người Tiểu Kim Quang lóe lên, hết thảy Lam Ngân Thảo Đường Vũ Lân thả ra đều dập dờn một vầng sáng màu vàng, vô cùng rạng rỡ soi sáng ánh hào quang xanh lam vốn có của Lam Ngân Thảo.
Ngàn năm? Hắn thăng linh lúc nào? Hơn nữa còn là Thiên Niên?Chấn động không chỉ là mấy người đang đối kháng. Đồng thời còn có Long Hằng Húc trên khán đài.
Để trả lời lại nghi vấn của Long Hằng Húc đối với Đường Vũ Lân, Vũ Trường Không sáng sớm hôm nay đã yêu cầu hắn sắp xếp thời gian đến xem huấn luyện thực chiến của Linh Ban một hôm.
Long Hằng Húc vừa đến không bao lâu đã nhìn thấy một vòng Hồn Hoàn màu tím xinh đẹp.
Trong nháy mắt này, Long Hằng Húc đã hiểu rõ được, những tiêu tốn mà học viện dành cho Linh Ban hết thảy đều đáng giá. Đừng xem Đường Vũ Lân hiện tại chỉ có nhất hoàn, nhưng là tử sắc Hồn Hoàn, thậm chí so với nắm giữ ba cái Hồn Hoàn còn khiến cho hắn mừng rỡ ngạc nhiên hơn! Bởi vì ý nghĩa của chuyện này chính là, hắn sẽ không có cái Hồn Hoàn nào thấp hơn Thiên Niên cấp độ. Đây đã không phải thiên tài, mà là quái tài. Chẳng trách, Vũ Trường Không lúc trước đã nói, Linh Ban bọn họ chỉ lấy quái vật, không thu người bình thường. Câu nói này, vốn thuộc về Sử Lai Khắc học viện. Thì ra, sự tự tin của hắn khởi nguồn từ thực lực!
Khổng Tước Phụng Vĩ - Lam Ngân Thảo ở trong không khí sinh trưởng, Đường Vũ Lân thoáng nheo cặp mắt lại, vào giờ phút này, cảm thụ của hắn cực kỳ mới mẻ. Hắn có thể cảm giác rõ ràng được mỗi một cây Lam Ngân Thảo mình thả ra đều tràn ngập sức sống, đều cùng tâm thần của mình tương thông, mình có thể khống chế mỗi một cây trong bọn chúng đạt đến biến hóa linh hoạt nhất.
Lam Ngân Thảo bản thân vẻ ngoài không phát sinh thay đổi, nhưng nương theo tiến hóa đến cấp độ Thiên Niên Hồn Linh, bọn nó cũng đồng dạng phát sinh biến hóa về chất. Nếu như nói trước đây bọn chúng chỉ là dây leo, lúc này bọn chúng lại như là trường xà thật sự tồn tại, lan ra, linh động, cứng cỏi, mạnh mẽ, chưởng khống.
Đây chính là Thiên Niên Lam Ngân Thảo của hắn đó!
Tạ Giải vốn đã vọt tới phạm vi 10 mét cách người Đường Vũ Lân, nhưng khi hắn nhìn thấy những cây Lam Ngân Thảo này của Đường Vũ Lân, hắn hầu như là trong nháy mắt phanh lại, thân thể nhảy vọt lên, lộn ngược ra sau, đồng thời giảm tốc độ. Một đạo Quang Long Nhận vung ra, đồng thời tay trái giơ lên, Ảnh Long Chủy cũng đã phóng thích ra ngoài.
Đối mặt Quang Long Nhận, Lam Ngân Thảo xung quanh cơ thể Đường Vũ Lân trong nháy mắt hợp lại, bện thành một tấm khiên kiên cố che ở phía trước.
Thời điểm đối chọi với Quang Long Nhận, hầu như hết thảy mặt trên của Lam Ngân Thảo đều có ánh sáng lóe lên, đồng thời chịu đựng đòn đánh này nhưng vẫn hồn nhiên vô sự.
Gánh vác! Tiến hóa đến ngàn năm cấp độ, Lam Ngân Thảo lại có thêm một năng lực mới. Hiện tại khi gặp phải công kích, bọn nó sẽ tự mình gánh vác công kích bằng cách chia sẻ đều lực cho từng cây, từ đó đem những công kích này hóa giải.
Gánh vác không tính là hồn kỹ, mà là tinh thần lực khống chế của Đường Vũ Lân. Ở trong nháy mắt đó, Đường Vũ Lân có thể khống chế bao nhiêu cây Lam Ngân Thảo để gánh vác, sẽ khiến tấm khiên mới này của hắn kiên cố thêm bấy nhiêu.
Muốn chạy?
Lam Ngân Thảo trong chớp mắt khép kín phòng ngự, cũng đã đường như hóa thành trường mâu bắn ra, đuổi sát Tạ Giải. Đệ nhất Hồn Hoàn dưới chân Đường Vũ Lân toả sáng! Quấn Quanh.
Thiên Niên Hồn Kỹ, Quấn Quanh!
Từng cây Lam Ngân Thảo cấp tốc đan chéo thành một tấm lưới lớn trên không. Vào lúc này, trong đầu Đường Vũ Lân hồi tưởng lại thời điểm khó khăn khi đối phó với Nhân Diện Ma Chu, mạng nhện ràng buộc của nó đã từng gây cho bọn họ uy hiếp to lớn như thế nào. Mà Thiên Niên Hồn Kỹ quấn quanh của hắn lần này, chính là mô phỏng theo tấm lưới nhện này của nó.Khống Chế Hệ khắc Mẫn Công Hệ, là điều mọi người trong giới Hồn Sư ai cũng biết.
Năng lực khống chế của Đường Vũ Lân đã từng quá yếu kém, không tỷ lệ thuận với Tạ Giải, cho nên chưa bao giờ phát huy được điểm này. Thế nhưng, Hồn Hoàn duy nhất của hắn hiện tại đã tiến hóa đến ngàn năm, như vậy, tất cả giờ đã không giống như trước đây.