Từ Lạp Trí dáng vẻ vô hại hiền lành, nhưng dù Nguyên Ân Dạ Huy cùng Nhạc Chính Vũ lần thứ nhất nhìn thấy hắn cũng không dám coi thường cái tên mập mạp này chút nào. Nguyên nhân rất đơn giản, vài chữ “Sử Lai Khắc học viện” nơi ngực nhân gia người ta là màu đỏ. Màu đỏ đại biểu cái gì? Bọn họ quá là rõ ràng.
Sử Lai Khắc học viện Nội viện, chính là địa phương tụ tập những nhân tài đứng đầu trên toàn đại lục. Địa phương tất thành Đấu Khải Sư.
Đường Vũ Lân không tiếp tục hỏi ba người cùng đội của mình, gật gật đầu, nói: “Được, vậy cứ như thế đi. Đoàn đội sẽ do ta chỉ huy. Trận hình chúng ta sắp xếp như thế này. Một mẫn công, Tạ Giải; ba cường công, ta, Nguyên Ân Dạ Huy cùng Nhạc Chính Vũ. Nguyên Ân Dạ Huy ở giữa, ta cùng Nhạc Chính Vũ tiếp ứng ở hai bên trái phải. Ta chủ khống đoàn đội, Cổ Nguyệt phụ trợ ta khống chế cùng viễn công. Tiểu Ngôn phụ trách viễn công. Từ Lạp Trí phụ trợ ở sau cùng.”
Mọi người dồn dập gật đầu, biểu thị không có ý kiến.
Đoàn đội bảy người lâm thời bọn họ, tuyệt đối là đi theo con đường bạo lực. Lực công kích khủng bố của một mình Nguyên Ân Dạ Huy đã đủ để tương đương với không biết bao nhiêu Hồn Sư cùng cấp bậc, hơn nữa còn có Nhạc Chính Vũ cùng Đường Vũ Lân. Đường Vũ Lân toàn thể sức mạnh vốn không bằng hai người bọn họ, nhưng khả năng bạo phát cũng không hề thua kém. Hơn nữa, Đường Vũ Lân lại còn lấy khống chế làm chủ.
Cổ Nguyệt chỉ cần có đầy đủ thời gian để chuẩn bị, nàng cũng sẽ có thể phát huy được năng lực khủng bố, hơn nữa còn là đánh lan trên phạm vi rộng. Hứa Tiểu Ngôn có sức quan sát mạnh vô cùng, luôn có thể xuất hiện ở thời khắc tốt nhất, Tạ Giải mẫn công cũng không phải ngồi không. Bảy người tạo thành một tiểu đoàn đội, tuyệt đối có thể được xem là cực kỳ mạnh bên trong đám bạn cùng lứa.
Là Phụ Trợ Hệ Hồn Sư duy nhất bên trong tổ đội, có Từ Lạp Trí ở đây, sức chiến đấu của Đường Vũ Lân chí ít có thể tăng lên 30%. Hơn nữa, năng lực phụ trợ của hắn hiển nhiên không chỉ có Khôi Phục Đại Màn Thầu một loại. Những hồn kỹ khác là cái gì, phải đợi thực chiến để kiểm nghiệm.
“Xuất phát!”
Bảy người rời khỏi ký túc xá công đọc sinh, ra ngoài học viện. Đường Vũ Lân đang chuẩn bị tìm hai chiếc Hồn Đạo Taxi, bỗng một chiếc xe thương vụ 7 chỗ hào hoa cũng đã đứng ở ngoài cửa học viện đợi sẵn.
Cửa mở, vị quản gia của Nhạc Chính Vũ từ phía trên nhảy xuống, giúp bọn họ mở cửa xe ra.
Đường Vũ Lân hướng về Nhạc Chính Vũ đưa ngón tay cái lên, lại hướng về các bạn bè nói: “Lên xe.”
Nhạc Chính Vũ ngồi ở ghế phụ phía trước, quản gia lái xe, mặt sau vừa vặn có sáu chỗ ngồi. Nếu như không có Từ Lạp Trí, sáu người ngồi tuyệt đối là thừa sức, nhưng Từ Lạp Trí một mình đã ngồi hẳn một ghế rưỡi rồi.
Đường Vũ Lân cùng hắn ngồi ở một băng ghế, Cổ Nguyệt ngồi ở bên cạnh hắn. Nguyên Ân Dạ Huy, Hứa Tiểu Ngôn cùng Tạ Giải ngồi ở một băng ghế khác.
Tạ Giải ngồi ở chính giữa, một bên là Hứa Tiểu Ngôn, một bên khác là Nguyên Ân Dạ Huy.
Hắn vẫn là lần thứ nhất cùng Nguyên Ân Dạ Huy ở khoảng cách gần như vậy, lại là ở trong không gian nhỏ như băng ghế bên trong chiếc ô tô. Tạ Giải nhất thời trong lòng có chút toả nhiệt, trong đầu không thể khống chế lại tua lại hình ảnh khỏa thân của cô nàng bên cạnh, những hình ảnh ngày đó vốn không nên nhìn thấy.
“Ngươi nếu như dám loạn tưởng, ta liền giết ngươi.” Đúng vào lúc này, bên tai đột nhiên truyền tới một thanh âm lạnh như băng nhưng lại hết sức thu nhỏ lại.
Tạ Giải cơ linh linh rùng mình một cái, chận lại nói: “Không có, không có, tuyệt đối không nghĩ bậy nhiều.”
Tiếng nói của hắn không nhỏ, Đường Vũ Lân ba người ngồi ở hàng trước không hẹn mà cùng quay đầu lại. Một bên khác của hắn, Hứa Tiểu Ngôn cũng lộ ra một vẻ mặt quái dị.
Ngoại trừ Từ Lạp Trí không biết là chuyện gì xảy ra, những người khác làm sao không hiểu Tạ Giải đang nói chính là ý gì?
Nguyên Ân Dạ Huy trên mặt nhất thời nổi lên một vệt đỏ ửng, nàng tuy rằng như trước cải nam trang, nhưng thuật hóa trang của nàng mạnh phi thường, khuôn mặt không có nửa điểm không tự nhiên.
Sắc mặt Tạ Giải trong nháy mắt lại trở nên trắng bệch, nguyên nhân rất đơn giản, trên đùi hắn có thêm hai ngón tay thon dài, nắm ở trên thịt mềm, siết lại, xoay tròn 180 độ.
Tạ Giải một tay che miệng mình, mới không để cho mình kêu đau thành tiếng. Nhìn vẻ mặt đó của hắn, trong mắt mọi người không khỏi toát ra vẻ mỉm cười, nhưng không có một người giúp hắn kêu oan.
Kỳ thực, lúng túng không chỉ có một mình hắn, tình huống Đường Vũ Lân bây giờ cũng là có chút lúng túng.
Từ Lạp Trí thực sự là quá béo, đè ép không gian của bọn họ còn có chút xíu. Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt mặt ngoài thân thể hoàn toàn cọ xát vào nhau. Dù là như vậy, vẫn có chút không ngồi đủ. Cổ Nguyệt không thể không nghiêng nửa người ép vào mặt bên của xe, nửa phần mông đều ép vào một bên bắp đùi của Đường Vũ Lân.
Hồn Đạo Xa đã chạy ở trên đường, tình cờ xóc nảy, thân thể Cổ Nguyệt cùng Đường Vũ Lân tiếp xúc với nhau, “vị trí đó” bất tri bất giác đã bắt đầu có dấu hiệu tỏa nhiệt lên.
Ôn nhuyễn mà co dãn, hai gò má của Đường Vũ Lân cùng của nàng không tự chủ đều đỏ lên. Nhưng tình huống hiện tại như thế lại không có cách nào. Đường Vũ Lân muốn chen qua bên kia của Từ Lạp Trí một chút, nhưng thể tích nhân gia người ta chình ình ở nơi đó, ngươi muốn chen, cũng phải cử động mạnh mới chen được.
Đường Vũ Lân cảm giác mình đang có lửa cháy, miệng khô lưỡi khô, một cảm giác chưa bao giờ có quanh quẩn ở trong lòng. Hắn mới 13 tuổi, đang ở tuổi dậy thì, đối với chỗ khác nhau giữa nam sinh cùng nữ sinh trong lúc đó vẫn còn có chút tỉnh tỉnh mê mê. Thân thể có chút căng thẳng, ánh mắt cũng không dám nhìn về phía Cổ Nguyệt bên kia.
Quản gia lái xe vừa nhanh lại vừa ổn, Hồn Đạo Xa rất nhanh chạy ra khỏi phạm vi Sử Lai Khắc nội thành, tiến vào đường cao tốc, chậm rãi gia tốc hướng về phương hướng Truyền Linh Tháp Tổng Bộ mà đi. Đây chính là địa phương mang tính biểu trưng của Sử Lai Khắc Ngoại thành.
Bên trong xe rất yên tĩnh, ai cũng không hề mở miệng nói chuyện. Sắc mặt Tạ Giải vào lúc này đã biến trở lại bình thường, hắn lại như là một đứa trẻ phạm lỗi, đem hai tay đặt ở trên đầu gối của mình, cúi đầu. Không dám nhìn Nguyên Ân Dạ Huy bên kia nữa.
Toàn bộ bên trong buồng xe đều tràn ngập một tia khí tức thanh xuân như có như không.
Sử Lai Khắc thành thực sự là quá to lớn, dù đã dành phần lớn thời gian tiến nhanh trên đường cao tốc, khi bọn họ đến Truyền Linh Tháp Tổng Bộ, cũng mất tận hơn 40 phút.
Xe chậm rãi giảm tốc độ, cửa mở, Cổ Nguyệt nhanh như cắt là người đầu tiên nhảy xuống xe.
Đường Vũ Lân sát bên nàng, một bên bắp đùi vẫn là cảm giác ấm áp, mang theo mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng. Hắn vào lúc này rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xuống xe.
Ngẩng đầu nhìn về phía Truyền Linh Tháp trước mặt, thật sự đã đến rất gần rồi, càng bị vẻ nguy nga của nó làm chấn động.
Toà Truyền Linh Tháp này thực sự là quá hùng vĩ. Ngẩng đầu nhìn lại, dĩ nhiên lại có loại cảm giác nhìn không đến đỉnh. Một nửa phần trên của Truyền Linh Tháp, hoàn toàn bị mây mù che lấp như ẩn như hiện. Thân tháp có loại cảm xúc kì dị, tựa hồ bản thân nó đang thai nghén cái gì.
Những người khác cũng lục tục xuống xe, những người lần đầu tiên đến nơi này cũng không khỏi bị ngọn tháp lớn hùng vĩ trước mắt làm chấn động. Đây chính là một trong những nơi có quyền uy lớn nhất trên toàn đại lục đấy!
Sử Lai Khắc thành có địa vị ở trên đại lục cao như thế, không chỉ là bởi vì có Sử Lai Khắc học viện ở đây, còn có một nguyên nhân khác, chính là Truyền Linh Tháp Tổng Bộ cũng ở đây.
Hai tổ chức lớn nếu như liên minh lẫn nhau, coi như là toàn bộ Chính phủ Liên Bang đều phải run sợ.
Dù sao, Sử Lai Khắc học viện càng thêm bá đạo, tự thành một thể. Sử Lai Khắc Thành, ngoại trừ khu vực Truyền Linh Tháp Tổng Bộ này ra, hầu như đều tuân theo chỉ thị của Sử Lai Khắc học viện.
Truyền Linh Tháp phạm vi khống chế lại càng lớn hơn. Giữa bọn họ và Chính phủ Liên Bang có quan hệ vô cùng hòa hợp, hợp tác, hỗ trợ lẫn nhau. Quan hệ cùng Sử Lai Khắc học viện cũng xử lý rất tốt. Truyền Linh Tháp hội nghị quyết định quan trọng nhất chính là, không tham dự chuyện chính trị, không chưởng khống Hồn Sư. Toàn bộ tổ chức Truyền Linh Tháp, hội nghị hạt nhân chân chính, hiện tại chỉ có 36 người. Phân biệt đến từ chính các đại thế gia của tổ chức. Trong đó cũng có một phần nghị viên đến từ chính Liên Bang. Nó hoàn toàn là một tổ chức từ khắp nơi dung hợp lại. Hồn Sư đăng ký đông đảo, nhưng lượng Hồn Sư mà tổ chức này chân chính quản hạt, lại không vượt quá 3.000 người. Những người này là hạt nhân của tổ chức Truyền Linh Tháp, nhưng lấy tốc độ phát triển hiện nay của Hồn Đạo Khí trong xã hội, những Hồn Sư này tuyệt đối không đủ để tạo thành uy hiếp đối với Liên Bang.
Cũng vì nguyên nhân như vậy, trăm ngàn năm qua, sự phát triển của Truyền Linh Tháp vẫn luôn được Liên Bang đại lực chống đỡ.Chế độ đại nghị được thành lập, chính là do vị sáng lập Truyền Linh Tháp, Linh Băng Đấu La kiến nghị. Cũng chính nhờ đề nghị này của hắn, mới có thể làm cho toàn bộ Truyền Linh Tháp có thể bền vững phát triển vạn năm, cho đến hôm nay vẫn như trước sừng sững đứng trên đỉnh đại lục.