Chương 83 : Quang Tiêu
Tạ Giải nói với Đường Vũ Lân: “Vũ Lân, cô ấy nói ngươi hấp tấp, ta không thích xía chuyện người khác, nhưng nếu nói ta như thế, ta không nhịn đâu.”
Đường Vũ Lân lại nói với Cổ Nguyệt: “Đây là lần đầu chúng ta đấu với phi hành Hồn Sư , lúc đó đúng là ta hơi hấp tấp, xin lỗi!”
Tạ Giải giật mình: “Này, tính ngươi sao tốt thế. Cô ta phê bình ngươi, ngươi còn xin lỗi.”
Cổ Nguyệt phì cười, “Châm ngòi ly gián là vô dụng, người ta cái này nói thường thì gọi là biết sai liền sửa, nói tốt thì gọi là có phong độ thân sĩ. Ngươi tưởng ai cũng bụng dạ hẹp hòi như ngươi chắc? Vũ Lân, tối nay ta mời ngươi ăn món ăn Giáp. Nhưng chỉ một phần thôi đấy.”
Đường Vũ Lân cười: “Được! Con ruồi cũng là thịt. Đi thôi. Ta đói rồi.”
Diệp Anh Dung trợn mắt nhìn ba tên nhóc đi về hướng nhà ăn, dù cô hàm dưỡng rất tốt, khóe miệng cũng không khỏi co quắp.
Người ta rõ ràng là không hề lên kế hoạch tác chiến để đấu với phe mình, mà chỉ là ngay lúc đó nổi lòng tham mà thôi. Thế là nghĩa lý gì? Có nghĩa là, bọn chúng căn bản chính là gặp trận mới đấu, chứ không tính trước! Vậy sao chúng còn phối hợp ăn ý tới như thế?
Cô rút máy truyền tin Hồn Đạo, bấm mã số.
Trong đó vọng ra một giọng nữ trong vắt, lạnh lùng.
“Sao vậy tiểu muội?”
Diệp Anh Dung nói: “Tỷ, chúng ta thua.”
“Thua? Chẳng lẽ đối phương cũng có phi hành Hồn Sư?”
Diệp Anh Dung cười khổ: “Không có. Nhưng phối hợp của bọn chúng rất ăn ý, năng lực cá nhân cũng rất ưu tú. Tỷ, ngươi cũng phải cẩn thận. Lớp Một của tỉ lần này có thể gặp phải đối thủ rồi. Học trò của Lãnh ngạo nam thần không dễ đối phó đâu, tỷ phải chuẩn bị tâm lý a!”
Bên kia im lặng một lúc, sau đó giọng nói thanh lạnh còn trở nên lạnh hơn, “Ta chờ đợi ngày này đã lâu , lúc trước, hắn làm nhục ta thế nào, bây giờ, ta sẽ trả lại cho hắn.”
“Tỷ, ngươi. . .” Diệp Anh Dung còn chưa nói xong, bên kia đã dập máy.
Diệp Anh Dung bất đắc dĩ thở dài: “Tỷ quá hiếu thắng. Hồi trước người ta cự tuyệt tỷ, đâu có nghĩa là người ta sai, sao tỷ lại ghi hận mãi hai năm nay!”
Ăn cơm tối xong, Tạ Giải lại muốn rời khỏi học viện đi chơi, bị Đường Vũ Lân không đi. Nguyên nhân rất đơn giản, nó muốn tu luyện.
Hồn Lực là tất cả, Vũ Trường Không đã nói thế.
Muốn tăng Hồn Lực không có đường tắt, mà phải không ngừng minh tưởng để đề thăng.
Đường Vũ Lân không chịu đi, Tạ Giải cũng mất hứng, quyết định cùng minh tưởng với Đường Vũ Lân. Bỗng cửa phòng bị đẩy ra.
Chu Trường Khê từ bên ngoài chạy vào, “Không tốt, Tạ Giải, Vũ Lân, hai người mau ra xem đi. Ngoài cửa học viện có một đám người chặn ở ngoài. Chúng cầm hình của hai người và Cổ Nguyệt đòi học viện giao người, phòng giáo dục chắc sắp có người tới đó.”
Hai đứa nhìn nhau, chẳng lẽ là. . .
“Đi, đi xem!” Tạ Giải nhảy xuống giường, cùng Đường Vũ Lân đi ra, vừa ra khỏi ký túc xá, gặp Cổ Nguyệt.
“Ngươi cũng nghe nói?” Đường Vũ Lân nhìn Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt gật đầu, rất bình tĩnh, “Chắc là chuyện ngày hôm qua!”
Tạ Giải nổi giận, “Đi!” hắn xoay mạnh người đi ra cửa học viện, bị Đường Vũ Lân kéo lại.
“Đợi chút!” Đường Vũ Lân quát.
Tạ Giải cả giận: “Đợi cái gì? Nếu đúng là đám người đó, ta sẽ lại đánh cho chúng một trần. Thu tiền bảo kê, ăn hiếp người ta, làm người ác còn dám tố cáo trước! “
Đường Vũ Lân giữ chặt lấy hắn.
Đường Vũ Lân trầm giọng nói: “Ngươi đừng vọng động, chuyện này không đơn giản như vậy. Ngươi đừng quên chúng ta đang ở đâu. Đây là Đông Hải Học Viện, một học viện Hồn Sư. Đối phương biết như vậy, mà còn dám tới tìm, cho thấy chúng không hề sợ. Chúng ta còn quá yếu, đi tìm Vũ lão sư trước.”
Cổ Nguyệt cũng gật đầu, “Ta ủng hộ Vũ Lân, chúng ta đi tìm Vũ lão sư.”
Chu Trường Khê đi theo ngay sau lưng: “Ở ngoài đó ồn ào lắm, ít nhất cả hơn hai trăm người, vẻ rất kiêu ngạo ng. Các ngươi tới đó thì làm được gì! “
Đường Vũ Lân nói: “Đi, chúng ta đi tìm Vũ lão sư.”
Vũ Trường Không làm việc và nghỉ ngơi cực kỳ có quy luật, sau bữa cơm chiều là ở trong phòng tu luyện, nên tìm hắn không khó.
Vũ Trường Không mặc một bộ áo dài trắng mở cửa phòng, thấy ba đứa, thì hỏi: “Tu luyện gặp thắc mắc?”
Tạ Giải tuy cũng lãnh ngạo, nhưng trước mặt Vũ Trường Không lại chẳng còn chút tinh thần, theo bản năng nhìn Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân nói: “Vũ lão sư, chúng ta gây chuyện. . .” nó rành mạch kể lại mọi chuyện cho Vũ Trường Không.
Vũ Trường Không lạnh lùng: “Các ngươi giỏi thật!” Nói xong, đi thẳng ra ngoài.
Màu trắng trường bào lộ ra mỏng manh, bị gió dẫn, hắn xõa tóc cũng tiếp theo giơ lên, lướt qua xuất trần hương vị dẫn nhàn nhạt trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm cho người ta một loại như mộng ảo thị giác cảm giác.
Ba đứa nhóc vội chạy theo.
Ngoài cửa chính Đông Hải Học Viện, hiện đông chật như nêm cối, ít nhất hơn hai trăm người tướng mạo hung hãn cầm theo vũ khí chặn bít cửa, không ít người còn xách cả Hồn Đạo Khí người thường bị cấm sử dụng.
Theo sự tiến bộ của Hồn Đạo, Hồn Đạo Khí cũng phát triển tới mức người bình thường cũng có thể sử dụng được, địa vị Hồn Sư vẫn cao siêu, nhưng khoảng cách giữa họ với người thường đã bị khoa học kỹ thuật rút ngắn. Trong một cấp độ nhất định, Hồn Sư mà gặp phải người thường có hồn đạo khí thì ưu thế cũng chẳng còn bao nhiêu. Đây là lý do những kẻ này dám chặn cửa trường học của hồn sư.
Bên này, nhiều học trò của tụ tập ở cửa, nhìn tấm hình đám người kia đang cầm trong tay, là Đường Vũ Lân, Tạ Giải và Cổ Nguyệt.
Những người cản đường ở hàng đầu khiêng theo một cái cáng, trên cáng là Quang Long đang quấn đầy băng gạc.
Dàn người phía sau giăng cao một băng rôn to, “Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, giao ra hung thủ!”
Còn may đây là học viện Hồn Sư, đám người này tuy dữ dằn, nhưng không dám đánh vào học viện. Người cầm đầu, cao hơn hai mét, dáng người cực kỳ khôi vĩ, cũng để đầu trọc, râu quai nón, bộ dáng bưu hãn, là bản thăng cấp của Quang Long thăng. Đôi cánh tay trần đầy cơ bắp mạnh mẽ, đôi mắt âm lãnh không ngừng dò xét nhìn khắp để tìm người cần tìm.
“Các ngươi là ai, dám tới đây gây chuyện! “ gầm vang lên. Long Hằng Húc dẫn hơn mười lão sư giận dữ đi ra.
“Ta là Quang Tiêu, người đang nằm này là đệ đệ của ta.” đại hán đầu trọc lạnh lùng nói, giọng nói ồm vang như tiếng sấm.
Hồn Lực mạnh thật, tu vi tên này. . .
Mắt Long Hằng Húc rụt lại, hắn đã nhớ ra một cái tên.
“Quang Tiêu? Ngươi là đội trưởng đại đội cơ giáp của Đông Hải Thành, Quang Tiêu?” Mỗi tòa thành thị, đều có sức mạnh vũ trang của mình, ngoài duy trì trật tự thông thường, còn thực hiện nhiệm vụ quân sự. Đông Hải Thành là thành lớn, lại ở vùng duyên hải, nên thành được liên bang bố trí một đại đội cơ giáp với năm trăm Cơ Giáp Hồn Đạo.