Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 226: Chương 226: Tuy bại mà vinh




Vào giờ phút này, trong lòng Đường Vũ Lân đối với Vũ Trường Không tràn ngập cảm kích, đối mặt Tinh Thần Kiếm, hắn lại nhớ lại lúc trước đối mặt với Vết Sương của Vũ Trường Không.

Đối với kiếm kỹ mạnh mẽ trước mặt, hắn cũng có phương thức ứng đối của riêng mình.

Từng vầng sáng vàng óng xuất hiện trước mặt Đường Vũ Lân, đó là một cây Hoàng Sắc Lam Ngân Thảo mọc đầy vảy vàng kim. Tinh thần lực trên Tinh Thần Kiếm va chạm không cách nào đẩy nó ra được. Mà từng đạo ánh kiếm lại bị vầng sáng vàng óng này chặn lại phần lớn. Còn lại một ít cũng bị Kim Long Trảo của Đường Vũ Lân chặn lại. Có thể coi như miễn cường ngăn được thế tiến công mạnh mẽ của Diệp Tinh Lan.

Lam Ngân Thảo có thể ngăn trở được tinh thần lực đương nhiên là nhờ Tiểu Kim Quang. Vầng sáng vàng óng kia không chỉ ngăn trở công kích, mà còn dùng đây leo phát động Hồn Kỹ Quấn Quanh, bám vào trên ánh kiếm. Thiên Niên Hồn Kỹ dưới sự phụ trợ của Hồn Linh cuối cùng đã xuất hiện.

Một đoàn ánh sao tinh chuẩn cực kỳ dán vào trên cây Hoàng Sắc Lam Ngân Thảo này, đánh gãy hồn kỹ của Đường Vũ Lân. Thân hình Diệp Tinh Lan lóe lên, lướt qua Hoàng Sắc Lam Ngân Thảo, đã tiếp cận Đường Vũ Lân không còn bao xa.

Tinh Thần Kiếm trong tay đâm ra, mấy chục đạo kiếm quang lại lần nữa xuất hiện.

“Ta xem ngươi còn lấy cái gì để chặn!” Diệp Tinh Lan cũng vô cùng tức giận, nàng làm sao cũng không nghĩ tới, với thực lực của chính mình, đối mặt với một tên nhất hoàn Hồn Sư lại phải tốn nhiều sức lực đến vậy. Lại nữa, Võ Hồn của đối phương rất giống Lam Ngân Thảo, nhưng lại không hoàn toàn giống Lam Ngân Thảo, hẳn là Võ Hồn biến dị. Khiến nàng cảnh giác nhất vẫn là Kim Long Trảo Đường Vũ Lân.

Từ trên Kim Long Trảo, nàng rõ ràng cảm nhận được một sự uy hiếp vô cùng mạnh mẽ, nàng cũng không dám để cho Tinh Thần Kiếm của mình bị Kim Long Trảo đối phương nắm lấy. Nàng có cảm giác, một khi bị nắm lấy, nhất định sẽ phi thường thảm.

Nhưng Tinh Thần Kiếm của nàng uy lực phi phàm, rốt cục cũng nắm lấy cơ hội, Đường Vũ Lân Lam Ngân Thảo, kể cả Hồn Linh, cũng đã triệt để mất đi năng lực chống cự, nàng rất muốn nhìn xem, cái tên này còn có thủ đoạn gì nữa để chống lại nàng.

Đường Vũ Lân đúng là không chống đỡ được, dù cho hắn có thể sử dụng năng lực nhận biết của mình để đoán được hướng kiếm đâm tới, nhưng mà tốc độ của hắn lại không thể nào theo kịp.

Làm sao bây giờ?

Thế ngàn cân treo sợi tóc, hắn đưa ra một lựa chọn vô cùng dứt khoát.

Căn bản mặc kệ Tinh Mang kia bay đến, dưới chân hắn bỗng nhiên bạo phát, cứ như vậy phóng tới chỗ Diệp Tinh Lan, Kim Long Trảo chắn trước người, sau đó cố hết sức vung lên, bảo vệ lấy những chỗ yếu trên cơ thể, đồng thời chộp thẳng vào ngực của Diệp Tinh Lan.

Ngọc đá cùng vỡ!

Đường Vũ Lân đối với lực phá hoại của Kim Long Trảo vô cùng tin tưởng. Với tố chất thân thể của hắn, coi như bị Tinh Thần Kiếm đâm trúng, cũng sẽ không mất đi sức chiến đấu trong nháy mắt, mà ở trong thời gian này, hắn hoàn toàn có lòng tin có thể đánh cho Diệp Tinh Lan trọng thương.

Tinh Mang đâm trúng Kim Long Trảo, dễ dàng bị ngăn trở, rơi vào trên người Đường Vũ Lân, mang theo từng vệt hào quang màu máu. Tinh thần lực vẫn chưa nổ tung mà Kim Long Trảo của Đường Vũ Lân cũng đã tiếp cận đến Diệp Tinh Lan.

Trong mắt Diệp Tinh Lan toát ra một vẻ khiếp sợ, Tinh Thần Kiếm đâm thẳng, hai cái Hồn Hoàn đồng thời toả sáng, một đoàn ánh sao trước tiên che ở phía trước, sau đó lại tạo thành một vòng bảo vệ quanh người nàng.

Ánh sao trong nháy mắt va chạm với Kim Long Trảo, hai loại kim quang khác nhau đồng thời bạo phát, Kim Long Trảo hợp lại, hung hãn đem những viên tinh cầu đánh cho vỡ nát, tiếp theo, lại xé rách lồng ánh sáng bảo vệ trên người nàng.

Thời khắc mấu chốt, Diệp Tinh Lan thể hiện ra được năng lực ứng biến mạnh mẽ của học viên Sử Lai Khắc học viện. Thân thể mềm mại của nàng bỗng nhiên ngửa ra sau, một chiêu Thiết Bản Kiều né khỏi hướng chính diện của Kim Long Trảo, cùng lúc đó, Tinh Thần Kiếm đâm lên, nhắm vào bên nách phải của Đường Vũ Lân.

Đường Vũ Lân thu tay lại, đập lên Tinh Thần Kiếm.

Lần này, Diệp Tinh Lan cuối cùng cũng không có khả năng né tránh. Vuốt phải của Đường Vũ Lân tóm lấy bản thể của Tinh Thần Kiếm, “Khanh!” một tiếng vang nhỏ.

Diệp Tinh Lan chỉ cảm thấy một nguồn sức mạnh truyền đến, khiến mình suýt mất kiểm soát đối với Võ Hồn.

Vào lúc này, từng tiếng trầm thấp nổ vang bên trong người Đường Vũ Lân, chỉ thấy một đoàn ánh sáng nổi lên, Đường Vũ Lân rên lên một tiếng, Kim Long Trảo trên tay đột nhiên biến mất, thân thể của chính mình cũng bị nổ ngửa ra sau rơi xuống mặt đất.

“Dừng lại!” Trọng tài la lên một tiếng, cũng tự bay vọt lên đài, ôm chặt lấy Đường Vũ Lân, một đoàn bạch quang trên tay sáng lên, vỗ vào trên người Đường Vũ Lân, ngăn chặn lấy những dòng máu chảy ra từ trên thân thể nổ tung vô số chỗ của hẳn. Diệp Tinh Lan cũng đã đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, nhìn Đường Vũ Lân, đôi mắt đẹp của nàng có vẻ hơi thất thần.

Từ nhỏ đến lớn, trong đám bạn cùng lứa tuổi, nàng còn chưa từng bao giờ có một chiến thắng chật vật đến như vậy.

Tên trước mắt này, vì sao lại có chiến ý cường hãn như thế. Lại còn cái vuốt rồng của hắn nữa, thật sự quá mạnh! Thậm chí ngay cả hồn kỹ Tinh Thần Kiếm cũng không ngăn nổi sao? Từ lúc vừa mới bắt đầu, chính mình cũng đã lơ là, ngạo mạn, mới khiến bản thân mình rơi vào cục diện bất lợi đến như vậy.

Hắn không có sao chứ?

Đây là suy nghĩ kế tiếp của Diệp Tinh Lan, lúc này Đường Vũ Lân, nhìn qua có chút vô cùng khốc liệt, toàn thân đẫm máu nhuộm đỏ toàn bộ y phục của hắn, mặt như giấy vàng, hai mắt nhắm nghiền lại. Hiển nhiên đã ngất đi.

Lúc trước quyết đấu, Đường Vũ Lân hoàn toàn tấn công vô cùng liền mạch, đến thời điểm tinh thần lực bạo phát không thể áp chế được, hắn cũng rốt cục cũng không  chịu nổi, hồn lực trong cơ thể tan vỡ, tự thân bị trọng thương. Do đó, Kim Long Trảo của hắn cũng không cách nào tiếp tục duy trì. Nếu như hắn lại có thể kiên trì thêm một chút, có thể kết quả đã khác.

Vũ Trường Không lúc này đã bồng bềnh đi lên đài, tiếp nhận Đường Vũ Lân từ trong tay trọng tài, một tầng sương vụ nhàn nhạt bao phủ, niêm phong lại toàn bộ các vết thương trên người Đường Vũ Lân, hắn không hề liếc mắt nhìn Diệp Tinh Lan một chút nào, đã mang theo Đường Vũ Lân bồng bềnh đi xuống đài thi đấu.

Cổ Nguyệt, Tạ Giải hầu như là đồng thời vọt tới trước mặt Vũ Trường Không, nhìn máu me be bét khắp người hắn, Cổ Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt vốn sáng ngời, lúc này trong nháy mắt tràn ngập sát ý.

Trên đài, Diệp Tinh Lan vừa đứng lên, cơ linh linh rùng mình một cái, theo bản năng hướng về phía Cổ Nguyệt nhìn tới.

Hai ánh mắt thiếu nữ trên không trung va chạm, bắn ra đốm lửa loá mắt.

Vũ Trường Không tay phải nhanh chóng điểm vào trên người Đường Vũ Lân, một lát sau, hắn mới nói: “Không có chuyện gì, chỉ bị thương ngoài da. Ta trước tiên dẫn hắn trở lại.” Nói xong, hắn ôm lấy Đường Vũ Lân, rón mũi chân, người đã hóa thành một đạo khói xanh biến mất không còn tăm hơi.

Thi đấu cá nhân, Đường Vũ Lân thua! Bị đào thải ở vòng thứ hai.

Vũ Trường Không đi rồi, Cổ Nguyệt từng bước một đi đến phía đài thi đấu, bên trong hai con mắt của nàng, mơ hồ có sáu loại hào quang lưu chuyển, lệ khí trên người cũng càng ngày càng mạnh. Ngay cả Tạ Giải ở bên cạnh nàng, đều cảm nhận rõ ràng được khí thế khủng bố tựa như núi lửa muốn phun trào.

Diệp Tinh Lan lúc này cũng rời khỏi đài thi đấu, nhìn Cổ Nguyệt từng bước một hướng về phía mình, nhưng cũng không có một nửa phần hoảng hốt.

“Ta muốn khiêu chiến ngươi.” Âm thanh của Cổ Nguyệt tràn ngập sự lạnh lẽo. 

Diệp Tinh Lan hừ lạnh một tiếng, “Thi đấu cá nhân, ta chỉ đánh một trận này, muốn khiêu chiến, đợi thi đấu đoàn đội gặp.”

Nói xong câu đó, nàng quay đầu bước đi. Cổ Nguyệt vừa muốn truy, lại bị Tạ Giải kéo lại, “Đừng kích động, Cổ Nguyệt, nàng là người của Sử Lai Khắc học viện.”

“Sử Lai Khắc học viện thì thế nào?” Cổ Nguyệt đột nhiên quay người lại, lớn tiếng hét lớn, dọa Tạ Giải nhảy một cái.

Tạ Giải vội vàng buông nàng ra, ngượng ngùng nói: “Ý của ta là, chúng ta phải công bằng đánh bại bọn họ trên đấu trường, như vậy mới càng có ý nghĩa, mới có thể gây đả kích lớn hơn cho ả ta. Kỳ thực, vừa rồi Vũ Lân cũng là chỉ thiếu một chút nữa mà thôi. Nguyên lai thực lực của Sử Lai Khắc học viện cũng chỉ có như vậy.”

Lệ khí trong mắt Cổ Nguyệt dần dần biến mất, hừ lạnh một tiếng, xoay người liền bỏ đi ra ngoài.

“Này, trận thi đấu cá nhân của ngươi vẫn còn chưa đánh mà.” Tạ Giải vội vàng gọi nàng.

“Không đánh! Ta đến xem Vũ Lân.” Cổ Nguyệt quăng lại câu nói này, cũng đã tăng nhanh tốc độ chạy ra bên ngoài.………

Một cảm giác thoải mái mát mẻ, lúc Đường Vũ Lân thanh tỉnh lại, đập vào mắt là khuôn mặt lạnh lẽo trước sau như một của Vũ Trường Không.

“Vũ lão sư.” Đường Vũ Lân nhẹ giọng kêu lên, hắn giẫy giụa muốn nhúc nhích, nhất thời, toàn thân truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, tựa như muốn đem thân thể xé rách.

Vũ Trường Không quay đầu nhìn về phía hắn, “Tỉnh rồi? Ngươi cần phải tĩnh dưỡng.”

Đường Vũ Lân nói: “Nhưng mà, con còn thi đấu...”

Vũ Trường Không nói: “Không nên nghĩ tới việc thi đấu, trước tiên khôi phục lại rồi hãy nói. Ngày hôm nay, ngươi đã làm rất tốt. Trận này, ngươi đã có cơ hội thắng. Khuyết điểm hiện tại của ngươi chính là năng lực cận chiến. Chờ ngươi khỏe lại rồi, ta lại truyền cho ngươi một môn tuyệt học của Đường Môn.”

Đường Vũ Lân ngẩn người, “Nhưng mà không phải con chỉ có thể học tập hai môn sao? Con chỉ thông qua trung cấp sát hạch mà thôi.”

Vũ Trường Không nói: “Cấp 3 chức nghiệp giả có thể học nhiều hơn một môn nữa. Lúc trước chỉ là sợ ngươi ham nhiều nhưng không tinh thông, vì lẽ đó không có dạy ngươi, ta sẽ chọn một môn thích hợp nhất với tình huống hiện tại của ngươi để truyền thụ. Trước tiên cố gắng dưỡng thương.”

“Vũ Lân, ngươi tỉnh rồi.” Cổ Nguyệt bưng một ly nước đi tới. Lấy ra một cái ống hút bỏ vào ly, đem đầu còn lại cho vào miệng Đường Vũ Lân, “Uống chậm một chút, đừng vội.”

Nhìn ánh mắt nàng tràn ngập ân cần, Đường Vũ Lân nở nụ cười, uống hết mấy ngụm nước mới nhả uống hút ra, “Đa tạ, giờ là lúc nào rồi?”

Cổ Nguyệt nói: “Vừa qua khỏi buổi trưa. Ngươi có đói bụng hay không? Ta chuẩn bị cho ngươi ít đồ ăn nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.