“Vậy thì thế nào mới được đây?” Tào Tinh Tinh buông một câu, cảm thấy miệng khô liền uống một ngụm nước trái cây.
“Đơn giản thôi mà...” Vương Siêu khẽ chỉ tay: “Không làm được cũng cứ tỏ ra làm được, lâu rồi cũng sẽ cảm thấy mình làm được (!)”
“Hả..........?”
Tào Tinh Tinh ngạc nhiên chút nữa sặc cả nước ra ngoài, nhưng dường như Vương Siêu đã chuẩn bị, ngay lúc cô đưa tay bụm miệng liền chộp luôn ghế xoay lại... Nước trong miệng Tào Tinh Tinh bắn hết xuống đất, không vương chút nào ra bàn ăn.
“Anh bạn này... đúng là đi buôn bán có khác! Nhớ lại khi xưa cậu là người sống nội tâm nhất trong lớp, cả học kỳ chẳng nói được câu nào trọn vẹn...” Tào Tinh Tinh cầm giấy ăn lau miệng, trên mặt vẫn chưa hết vẻ ngạc nhiên.
Vừa rồi Vương Siêu xoay ghế cô ra ngoài, vừa hết nước liền xoay ngược lại vào trong, động tác nhanh như chớp. Chưa kịp định thần, Tào Tinh Tinh đã yên vị tại chỗ cũ.
“Được rồi... chút nữa thì hỏng hết cả bàn, ăn trước đi rồi nói!”
Suốt hai ngày đêm không ăn uống, Vương Siêu cũng đã đói mèm. Hắn gắp miếng thịt gà đưa lên miệng, nhai rau ráu rồi nuốt tất cả xuống bụng.
“Thân thủ cậu bây giờ nhanh quá nhỉ, có khi mình cầm súng cũng không phải là đối thủ của cậu. Ấy... Cậu ăn cả xương à?” Tào Tinh Tinh thấy Vương Siêu ăn liền mấy miếng thịt gà nhưng không hề bỏ xương, lại được một phen kinh ngạc.
“Xương tủy bên trong rất nhiều chất dinh dưỡng, không ăn thì phí. Có bao giờ nghe nói đến nhai xương gặm tủy chưa? Nhưng đừng bắt chước mình, hỏng hết răng đấy!”
Vương Siêu bỏ đũa xuống, không nói tiếp chuyện xương tủy mà là nhìn bàn tay Tào Tinh Tinh: “Cậu có học qua bắn súng?”
“Đương nhiên! Cha mình là Giám đốc Công an, bắn súng đâu có gì khó!”
“Đương nhiên không khó rồi, con ông cháu cha, thiên kim đại tiểu thư, công chúa của Đảng mà...!”
“Cậu thì tốt đẹp lắm hả? Buôn gian bán lận, kết cấu gian thương, đi lại với các cấp thành phố mà phát tài, cái gì mình cũng biết đấy!” Tào Tinh Tinh không hề chịu kém miếng.
“Thật ra hôm nay đến mời cậu đi ăn là muốn móc nối với tiểu thư của Giám đốc Tào. Nói thật, khi còn đi học mình đã thầm yêu cậu rồi, bây giờ mình thăng quan phát tài, cũng coi như có tiền có thế, chúng ta có thể coi là môn đăng hộ đối... Mình có cần tìm bà mối cầu thân với Giám đốc Tào không...?” Vương Siêu vừa nhai vừa nói, giọng tỉnh khô y như thật.
“Chết tiệt!” Tào Tinh Tinh cười nhăn nhó: “Có tiền rồi muốn làm mưa làm gió, quan tham kiếm bồ nhí hả?”
“À... đúng rồi, sao lại không nhỉ? Mình bây giờ có tiền có quyền, cậu có cô bạn nào xinh xinh giới thiệu giúp đi!”
“Tiểu thư Phù Dung được chứ hả?”
Đến lượt Vương Siêu chút nữa phì cơm ra ngoài, vội đưa tay ngăn không cho Tào Tinh Tinh nói tiếp.
“Thôi được anh bạn, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi!” Tào Tinh Tinh gõ gõ đũa xuống bàn: “Lần đó bị kẻ xấu gây chuyện may mà cậu đã cứu mình, cũng từ lúc ấy mình đã quyết tâm học Đài Quyền Đạo. Luyện tập suốt mấy năm nhưng đến nay vẫn chưa được như ý, mình muốn cậu chỉ bảo thêm cho mình. Cậu thấy thấy đấy, mình đã bỏ rất nhiều công sức...”
Vương Siêu đưa mắt nhìn một lượt Tào Tinh Tinh, phát hiện cơ bắp và gân cốt của cô rất săn chắc, hơn người thường khá nhiều. Nhà họ Tào đã đắc tội với không ít người, Tào Tinh Tinh không biết chút võ công đúng là cũng không được!
Sau khi tốt nghiệp phổ thông, Tào Tinh Tinh bắt đầu học thuật phòng thân, lên đại học lại tham gia lớp Đài Quyền Đạo. Mỗi ngày cô đều dành thời gian tập đá, đứng tấn, xoạc thẳng, chạy đeo bao cát, đấm bao cát, chặt tấm gỗ... hết sức công phu khổ cực. Liên tục ba năm thân thủ Tào Tinh Tinh đã vô cùng linh hoạt, hạng lưu manh đầu đường xó chợ khẳng định đều không phải là đối thủ.
Có lần cùng một bạn nữ dạo phố gặp hai tên cướp giật, Tào Tinh Tinh ngay tại chỗ đá một tên đập đầu xuống đất, tên kia còn thảm hơn, bị gãy cổ. Sự việc này vẫn được nhắc đi nhắc lại ở trường, Tào tiểu thư vì vậy càng thêm nổi tiếng.
“Được thôi!” Vương Siêu vẫn gắp hết món này đến món khác: “Ăn xong hãy tìm một chỗ yên tĩnh. Không đến nhà thi đấu nữa, bài tập của mình không nói cho người ngoài được”.
Hai người ăn xong liền đến Di Hòa Viên, cách Đại Học Bắc Kinh không xa. Hiện giờ đang là tháng Mười, sáng tối có hơi lạnh nhưng buổi trưa mặt trời vẫn chiếu gay gắt, đi bộ một chút là mồ hôi ướt đẫm lưng. Tuy vậy vào đến Di Hòa Viên, quang cảnh râm mát cây cỏ xanh tươi, không khí hết sức mát mẻ dễ chịu.
“Chẳng trách Hoàng Đế ngày xưa đã cất công xây cái vườn này!” Vương Siêu cùng Tào Tinh Tinh dường lại phía sau một bụi cây lớn.
“Mình thử đá lại một cước đó cho cậu xem, được chứ?”
Vương Siêu nhìn Tào Tinh Tinh đã chuẩn bị xong, gật đầu” “Thử xem!”
Tào Tinh Tinh xoay người, co chân, giữ thẳng lưng, nhảy lên đá mạnh ra. Vụt! Đòn cước vẽ trong không một quỹ đạo tuyệt đẹp... Vương Siêu chỉ im lặng đứng nhìn, đoạn giơ một tay thủ thế như đầu rắn án trước ngực, tay kia đặt sau lưng, chân trước chân sau tạo thành tư thế rắn rình mồi, đứng yên bất động...
Tào Tinh Tinh chờ mấy phút vẫn không thấy hắn nhúc nhích, bèn mở miệng toan hỏi. Đúng lúc ấy Vương Siêu thu thế, đứng thẳng lên rồi mới nói: “Nhìn rõ rồi chứ? Cậu cứ tập đứng tư thế này là được rồi!”
“Cứ đứng yên như vậy sao?”
“Đúng!”
“Để làm gì?” Tào Tinh Tinh ngây người, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc.
“Sức lực cậu đã có nhưng cơ thể rất rời rạc, cơ xương chưa có liên kết chặt chẽ. Vì thế nên khi tung cước, bất kể nhảy lên thế nào gân cốt cũng bị vặn đau” Vương Siêu trả lời.
Hắn làm tư thế chuẩn bị như vừa rồi, đoạn từ từ uốn mình, chuyển động cơ thể, cơ gân tạo lực từ bàn chân đến cẳng chân tới lưng, cứ thế lặp đi lặp lại vài lần.
“Hãy làm lại như mình, làm thật chậm, cảm nhận thật kỹ quá trình tạo lực rồi ta phân tích từng bước một!” Vương Siêu giảng giải: “Đầu tiên chuyển động gân cơ bàn chân rồi đến cẳng chân, khớp gối, đùi, lưng... Chỉ được vận động cơ gân, không được lay động thân mình, hãy dùng ý nghĩ điều khiển sự vận động!”
“Động tác nhẹ nhàng nhưng phải thật nhuần nhuyễn, luôn luôn theo thứ tự từ chân đến lưng. Làm đi làm lại như vậy, cơ gân sẽ dần dần cứng cáp đàn hồi, tung cước không bị vặn đau cơ thể”.
“Được!" Tào Tinh Tinh chăm chú nghe rồi bắt đầu tỉ mỉ luyện tập, từ chân chầm chậm đến lưng.
“Không được!” Vương Siêu chợt lắc đầu: “Chuyển động cơ gân chưa đủ, cần phải luyện cả cảm giác, nếu không công lực sẽ không thể tăng tiến. Bây giờ hãy tập trung thần khí suy nghĩ, tâm ý luôn luôn đi theo sự vận động của gân cốt!”
“Thế nào gọi là tập trung thần khí và suy nghĩ?” Tào Tinh Tinh hỏi.
“Cái này...” Vương Siêu nghĩ một chút, giải thích: “Có hình dung được cảm giác khi người khác kề dao sắc vào da mình không? Tốt lắm... Bây giờ cậu hãy nhẹ nhàng vận động bàn chân chẳng hạn, hình dung có người đang cầm một con dao sắc kề vào chân, khi nào cảm nhận được lưỡi dao nghĩa là thần và ý đã vươn đến chỗ đó. Cứ thế từng bộ phận, qua thời gian tích góp dần lên, không được coi nhẹ bất cứ giai đoạn nào. Hàng ngày tập đứng im hai tiếng, sau một năm đảm bảo công lực sẽ tiến bộ lớn, trở thành cao thủ Đài Quyền Đạo!”
Những lời vừa rồi của Vương Siêu là tinh lược của bí pháp luyện công chính tông, luyện cách đứng tấn vận động cơ chân và cơ lưng. Hắn không dạy cho Tào Tinh Tinh Tam Thể Thức, bởi mặc dù là tinh hoa của quyền thuật nhưng Tam Thể Thức cũng là khó nhất.
Có điều nguyên lý cốt lõi trong đó Vương Siêu đã nói rõ cả rồi, về phần lĩnh hội được hay không phải xem công phu luyện tập của Tào Tinh Tinh nữa.
“Chỉ một chút thế, không còn gì nữa à?” Tào Tinh Tinh thắc mắc.
“Chỉ có vậy thôi, cậu tưởng nhiều lắm sao?” Vương Siêu nhếch mép cười.
“Chẳng phải còn tọa công, vận khí, luyện gân cốt huyệt đạo... đó chứ?”
“Ha ha ha... Mấy thứ đó còn xa lắm, phải luyện công đến cực cao, đến mức từng nơi máu thịt đều nắm vững, mới luyện được gân cốt huyệt đạo. Võ công phải tập theo từng bậc mới có thể cảm nhận được, mới bắt đầu mà đã nói đến tọa công vận khí là sai lầm lớn đó... Cậu tưởng võ công là thứ gì thần bí lắm hả? Bạch Cư Dị viết thơ, phải đọc cho bà vợ không biết chữ nghe hiểu được mới coi là thơ hay, võ công cũng thế thôi!”
“Chẳng lẽ như vậy...?” Tào Tinh Tinh chớp chớp mắt: “ Trong trường cũng có vài người luyện khí công, múa may hàng ngày mà đâu tác dụng gì, mình dùng một chân cũng đá bay cả chục!”
Vương Siêu vuốt mũi, cười nhẹ: “Thực ra Thái Cực Quyền là bổ sung rất tốt cho Đài Quyền Đạo. Thái Cực Quyền động tác rất nhẹ nhàng chậm rãi, Trong khi Đài Quyền Đạo lại rung lắc, bật nhảy, quay người, giống như tập aerobic. Thi triển những động tác như thế rất dễ bị vặn đau, do vậy cần những động tác nhẹ nhàng tĩnh tại để điều dưỡng, kết hợp xoa bóp mới tránh khỏi tàn phế...”
“Về cơ bản cậu đã có căn cơ, tập đúng cách nữa là sẽ ổn!” Vương Siêu động viên: “Nhưng có điều này mình phải nói, đòn cước Đài Quyền Đạo chỉ là để luyện tập và biểu diễn, không phải là phương pháp ra đòn lúc thực chiến. Dùng Đài Quyền Đạo đánh người tất nhiên thắng được người bình thường, nhưng chẳng may gặp cao thủ sẽ nguy ngay... Cậu đá lại mà xem, từ khi nhấc chân đến lúc tung được cước ít nhất phải mất hai giây, hai giây đó đủ để một cao thủ đánh chết cậu vài lần rồi!”
Tào Tinh Tinh hếch mũi: “Vậy cậu dạy mình cách ra đòn đúng kiểu được không?”
“Không được, không cẩn thận có thể làm chết người. Nếu vẫn muốn học, đợi đến khi cậu khá hơn rồi tính” Vương Siêu vội chối từ.
“Thế nào mới gọi là khá hơn?” Tào Tinh Tinh lại hỏi.
Vương Siêu thản nhiên: “Đã nhìn mấy người vô địch Thế Vận Hội chưa? Các động tác nhào lộn, xoay người, bật cao đều rất khá, vô cùng linh hoạt. Như bọn họ là gần khá rồi đó”.
“Hứ... lẽ nào mấy người đó cũng là cao thủ võ lâm? Theo mình biết, họ có tập luyện kiểu đứng yên xoay chân của cậu đâu?” Tào Tinh Tinh gặng hỏi.
“Họ không phải là cao thủ võ lâm vì không hiểu cách ra đòn, nhưng công phu lại tiềm ẩn sẵn trên người. Đưa mình một vận động viên vô địch Thế Vận Hội, đảm bảo chỉ cần ba tháng mình sẽ bồi dưỡng thành cao thủ võ lâm. Người giàu chẳng lẽ lại không biết tiêu tiền, cậu hiểu chứ?”
Vương Siêu nói đoạn, gật gật đầu: “Nói họ không tập như mình vừa bảo cậu hả? Rất đơn giản thôi, nếu cậu cũng có một chuyên gia xoa bóp như họ thì không đứng tấn cũng được, có điều mình nói cho cậu biết, cao thủ xoa bóp còn hiếm hơn cao thủ võ lâm, thậm chí xoa bóp ngoài rồi mà không biết cách xoa bóp trong thì chỉ gây hại thêm...”
Tào Tinh Tinh nhăn mặt: “Vẫn cảm thấy cách của cậu quá đơn giản, không giống như mình nghĩ chút nào!”
Vương Siêu đưa mắt nhìn rừng cây xa xa, từ tốn: “Muốn phức tạp thì khó gì, dùng cái đơn giản để giải đạo lý cao thâm mới là đại võ sư. Dạy cậu đúng mà cậu nghe không hiểu, chính là vì cậu không có cơ bản thôi.”
“Nói như vậy, cậu là đại võ sư?” Tào Tinh Tinh hỏi ngay.
Vương Siêu không trả lời mà chợt nói to, hướng tới một thân cây cách hơn hai mươi mét: “Bằng hữu, đã nghe lâu như thế sao còn không ra gặp mặt?”
**************
“Chà...!” Tiếng cảm thán vọng ra từ sau thân cây, rồi một người xuất hiện...
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810