"Tôi đi đi lại lại như vậy, thông qua hai người gặp mặt là vì cái gì chứ? Tôi đường đường là một bộ trưởng, ủy viên trung ương, hiện tại giống như biến thành một bà mai rồi." Nghe thấy Nghiêm Nguyên Nghi đáo ứng gặp mặt cùng Vương Siêu để nói chuyện cụ thể, Liêu Tuấn Hoa cuối cùng cũng thở phào, trong lòng thầm chửi mấy tiếng, "Có điều những người này quả thực là quá hung mãnh, động một tí đánh sống đánh chết, giết người như ma, cho dù là trời sập cũng không sợ, cũng khó mà bảo trì được đại cục ổn định và hài hòa, ài, tôi đương nhiên cũng là như vậy, nhưng hiện tại lại biết thành cẩn thận rụt rè, bất kể là thế nào, cứ vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này đã rồi tính."
Liêu Tuấn Hoa phát thiện tâm tính của mình đích thực đã biến hóa, nhớ lại khi trước, hắn cũng dám đánh dám giết, hiện tại lại cẩn thận thu liễm hơn nhiều. Hắn cũng không muốn như vậy, nhưng vị trí mà hắn đang ngồi và một bước phát triển về sau lại thực sự đang hạn chế tính cách của hắn.
Hắn cũng biết, mình nếu cứ tiếp tục như thế này, võ công muốn tiến thêm một bước là không thể, có thể bảo trì không bị thụt lùi đã là phúc đức lắm rồi.
Có điều mỗi người có một con đường riêng, giống như là Trình Sơn Minh cũng bỏ qua quyền pháp, khổ luyện thuật bắn súng. Liêu Tuấn Hoa tới hiện tại cũng không cần võ công của mình đạt tới tuyệt đỉnh, hắn quyết định hướng tới con đường khác mà đi, đồng dạng có thể đạt tới tuyệt đỉnh, hơn nữa sau khi đại tới tuyệt đỉnh, thành tựu khẳng định là sẽ cao hơn Vương Siêu.
Con đường này tất nhiên là địa vị và tiền đồ. Cái này cũng giống như võ thuật, cũng là một loại truy cầu. Một đường đã không thông, vậy thì mình phải đi con đường khác, Liêu Tuấn Hoa cũng không phải là hạng người tầm thường.
"Liêu Tuấn Hoa, anh chuẩn bị cho chúng tôi gặp mặt ở đâu?" Ánh mắt của Nghiêm Nguyên Nghi thủy chung vẫn dán vào đồng nhân cao bằng mình ở trước mặt, ngón tay khẽ điểm lên những huyệt đạo ở bên trên, lơ đãng hỏi.
"Chỉ cần không ở tại quốc nội, tùy cô chọn địa điểm. Thoải mái ngồi trước mặt nhau nói chuyện. Kỳ thực các người cũng không có ân oán gì, không có cừu giận cha, cũng không có hận đoạt vợ. Ngồi xuống nói chuyện là tốt nhất, hà tất phải giết đi giết lại, bất chấp mạng sống của cả mình và người thân." Liêu Tuấn Hoa cảm thán.
"Đừng nói nữa. Liêu Tuấn Hoa, anh có nguyên tắc của anh, tôi có nguyên tắc của tôi. Nghe đồn năm đó lúc anh mười ba tuổi, lúc ở nước Mỹ, một mình một đao, xông vào địa bàn của một đám lưu manh, trong một đêm, giết liền hơn chục người. Đều là một đao cắt đứt yết hầu, lá gan đó, khí phách đó, thật sự là quá khác biệt với hiện tại, truyền nhân của Tâm ý lục hợp, từ lúc nào đã biết thành sợ đầu sợ đuôi như thế này."
Cái mà cô ta kể là chuyện cũ khi Liêu Tuấn Hoa mới mười ba tuổi.
"Mỗi người đều có tế ngộ riêng và cũng có phát triển riêng. Nghiêm Nguyên Nghi cô cũng đừng nhắc đến chuyện cũ của tôi làm gì nữa." Mắt Liêu Tuấn Hoa lóe sáng, giọng nói cũng biến thành lạnh như băng: "Nước Mỹ, Honolulu, tổng hội Hồng môn thế giới. Đại điểm tôi đã định rồi, chắc hẳn đây cũng là nơi tối nhất để các người gặp mặt nhỉ."
"Honolulu, tổng hội Hồng môn thế giới? Ừ, đúng là một địa phương tốt để nói chuyện. Ở chỗ đó cũng không cần phải lo lắng gì cả." Ngữ khí của Nghiêm Nguyên Nghi đối với Liêu Tuấn Hoa biến thành không còn ngang bướng nữa, gật đầu nói: "Không cần phải gọi điện cho Vương Siêu đâu. Tới lúc đó gặp mặt nói gì mà chẳng được? Hiện tại không cần phiền phức vậy đâu."
"Đã như vậy, hi vọng Nghiêm Nguyên Nghi cô tới lúc đó đến đúng giờ." Liêu Tuấn Hoa cũng không nói nhiều nữa, quay người bước đi.
Nghiêm Nguyên Nghi nhìn bóng lưng của Liêu Tuấn Hoa, lắc lắc đầu.
Sau mấy chục phút, trong căn nhà của Nghiêm Nguyên Nghi đã có thêm ba người, tất nhiên chính là Mộc Bạch, Vũ Vận Long và Triệu Quang Vinh.
Triệu Quang Vinh vẫn cả ngày tĩnh tọa, mắt nhìn mi tâm, thần thái ngưng luyện.
"Cái gì, Liêu Tuấn Hoa muốn gọi chúng ta tới hòa giải ư? Sao có thể như vậy được, cho dù là trì hoãn cũng không thể, Vương Siêu gần đây danh tiếng lên cao như mặt trời giữa trưa, hai ngày trước tôi nhận được tin tức, nói là hắn ở Pari được một đám người của Thanh bang, Hoa Thanh bang, Hồng môn mời tiệc, trong bữa tiệc hôm đó, người ta gọi hắn là cao thủ đệ nhất thiên hạ. Trên đại hội Võ đạo lần này, vừa hay thừa cơ đánh bại hắn, dù sao thì hắn cũng phải quyết chiến với tên thủ lĩnh GOD đó, chúng ta dĩ dật dãi lao, có thể giành được toàn thắng."
Lưu Mộc Bạch nghe thấy vậy liền lập tức phản đối. Hắn đang ma quyền sát chưởng, chuẩn bị tại đại hội Võ đạo lần này sẽ lấy lại mặt mũi.
Hắn và Vương Siêu thi súng lớn đã thua một chiêu, về sau năm lần bảy lượt liên thủ, đều không làm gì được Vương Siêu, luôn luôn canh cánh trong lòng chuyện này. Lần này vừa hay Vương Siêu và thủ lĩnh GOD quyết chiến, hắn khó lắm mới đợi dễ được cơ hội này, sao có thể dễ dàng bỏ qua. Tên Lưu Mộc Bạch này hiểu rất rõ đạo quỷ trá của binh pháp, khi hành sự luôn bách vô cấm kỵ.
"Nếu nói tới cái danh xưng đệ nhất thiên hạ này, tên Vương Siêu này đích xác là đảm đương được. Hắn nếu là đệ nhị thì không có ai dám xưng là đệ nhất." Vũ Vận Long nói, "Lần này là Liêu Tuấn Hoa liên hệ, muốn các người nói chuyện, tôi cảm thấy có nói chuyện cũng vô ích. Nhìn tình hình hiện tại của hắn thế nào rồi trực tiếp cự tuyệt, để áp chế nhuệ khí của hắn xuống, hắn phải quyết chiến với thủ lĩnh GOD, hiện tại chính là lúc dưỡng tinh súc tuệ, bị cô áp chế nhuệ khí, khẳng định sẽ ít nhiều có ảnh hưởng, dạng cao thủ như bọn họ, chỉ ảnh hưởng ít thôi đã đủ để trí mạng rồi. Đương nhiên, đây là cách nghĩ của tôi, còn cụ thế như thế nào, thì vẫn phải xem ý tứ của bản thân Nghiêm Nguyên Nghi cô. Nói chung, chúng ta cùng tiến cùng lui."
Vũ Vận Long trầm tĩnh phân tích.
"Được, anh nói rất đúng."
Nghiêm Nguyên Nghi nghe thấy cách nhìn của Vũ Vận Long, mắt sáng lên. Áp chế nhuệ khí mà Vũ Vận Long nói chính là đã nhìn thấy điểm mấu chốt của sự việc.
Hiện tại Vương Siêu và thủ lĩnh GOD đang quyết chiến, song phương đều là hạng nhân vật đả phá hư không, một khi xác định là quyết đấu sinh tử, đều không thể lơ là, cần dưỡng tinh súc duệ trong một khoảng thời gian, điều chỉnh tâm lý, thân thể, điều chỉnh tinh, khí, thần tới trạng thái cao nhất. Trong khoảng thời gian này, không thể xảy ra một chút sai sót nhỏ, nếu không rất có khả năng vào lúc quyết chiến thân tâm không viên mãn, từ đó rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
"Anh nói như vậy là nhắc nhở tôi hay là Vũ Vận Long anh thấyđó là phải." Khăn lụa đỏ thắm trên đầu Nghiêm Nguyên Nghi hơi phất phơ, càng tăng thêm một tia vũ mị trong anh khí của cô ta. "Người như thủ lĩnh GOD, một khi quyết định sẽ giao thủ, lập tức sẽ giải tán tổ chức khổng lồ, tiểu đội Luân Hồi của mình. Mà tên Vương Siêu này, cũng rất thâm độc, trực tiếp nhận danh xưng cao thủ đệ nhất thiên hạ, cũng vị tất không phải là tăng thế quyết chiến cho mình, tới lúc đó, một khi giao thủ, mang theo khí thế uy nghiêm của cao thủ đệ nhất thiên hạ, với Bát Quái chưởng thập phần bá đạo của hắn, cho dù là thủ lĩnh GOD cũng ăn không tiêu. Không được, nói như vậy, tôi không đi là không được rồi, ít nhất cũng phải làm giảm bớt một chút nhuệ khí của hắn."
Nghiêm Nguyên Nghi sớm đã nhận được tin tức Thanh bang, Hoa Thanh bang có ý tán dương Vương Siêu. Cô ta vẫn chưa hiểu, Vương Siêu vì sao lại tiếp nhận cái danh xưng này, vì nó chẳng có một chút ích lợi có tính thực chất nào cả, ngược lại còn mang theo hư danh phiền phức vô cùng vô tận. Nhưng hiện giờ thì cô ta cuối cùng cũng hiểu, Vương Siêu đây cũng là đang súc thế cho bản thân mình!
Trên đại hội Võ đạo, Vương Siêu mang theo uy danh cao thủ đệ nhất thiên hạ, lại thêm Bát Quái chưởng cương mãnh bá đạo của hắn, thiên hạ liệu có ai có thể chống đỡ nổi đây?
Thứ khí thế này, có quan hệ mật thiết với địa vị và thanh danh, cũng giống như chức quan càng cao thì uy nghiêm càng lớn. Tuy tới cấp độ như của Vương Siêu, thanh danh và địa vị đều không còn quan trọng, nhưng nếu có thì cũng càng thêm viên mãn.
"Có cần thông tri cho thủ lĩnh GOD không?" Lưu Mộc Bạch đột nhiên cất tiếng.
"Vậy thì không cần. Hắn hiện tại khăng khăng bắt chuyện với cô gái nhỏ ở Di Hòa Viên. Hơn nữa trước khi quyết chiến, hắn sẽ không gặp mặt của Vương Siêu đâu." Nghiêm Nguyên Nghi lắc đầu, "hơn nữa ngày mai tôi sẽ dẫn Triệu Quang Vinh đi cùng. Các anh cứ ở lại, nếu không, khí thế sẽ yếu đi, bị người ta cho rằng chúng ta sợ Vương Siêu hắn."
"Đúng là nên như vậy, đã gặp mặt ở Honolulu tổng hội Hồng môn thế giới, có nhiều người thì cũng vô dụng. Hơn nữa chúng ta chỉ bí mật tới nước Mỹ thôi, nếu ngênh ngang tới tổng hội Hồng môn thế giới, quá bắt mắt sẽ bị cục quân tình của nước Mỹ nhìn chằm chằm vào thì cũng quá phiền phức."
Nước Pháp. Pa-ri.
"Honolulu của nước Mỹ? Tổng hội Hồng môn thế giới, gặp mắt nói chuyện với Nghiêm Nguyên Nghi? Liêu Tuấn Hoa không ngờ lại muốn anh theo đuổi Nghiêm Nguyên Nghi.., Ừ. Gan của hắn hơi lớn đấy."
Đường Tử Trần ngồi trên sa lông, im lặng nghe tin tức mà Vương Siêu có được từ Liêu Tuấn Hoa, khi nghe đến chuyện Liêu Tuấn Hoa không ngờ lại muốn Vương Siêu theo đuổi Nghiêm Nguyên Nghi, trêm mặt lộ ra biểu tình vô cùng kỳ quái.
Khi Vương Siêu kể lại cho Đường Tử Trần nghe, không hề giấu diếm điều gì.
"Ở núi Võ Đương, đạo sĩ Ngô Tuyền Nam dã xem tướng cho hắn, nói là hắn có khí chất vương giả. Mà người có khí chất vương giả, gan không lớn thì cái gì lớn đây." Vương Siêu nhìn Đường Tử Trần, "Có điều anh đã đáp ứng Liêu Tuấn Hoa rồi, cố gắng làm trọn tình bằng hữu vẫn là cần thiết."
"Ừ, anh đi cũng tốt. Trên đại hội Võ Đạo, anh cần phải quyết chiến với thủ lĩnh GOD, Nghiêm Nguyên Nghi là một trở ngại lớn, nếu thực sự có thể để mọi chuyện về sau mới giải quyết, vậy thì cũng không tồi. Có điều em đoán rằng, với tính cách của Nghiêm Nguyên Nghi, tám chín phần mười là sẽ không đồng ý đâu, vào thời điểm mấu chốt của cuộc nói chuyện, đột nhiên cự tuyệt, sau đó lập tức bỏ đi, để đả kích nhuệ khí và làm ảnh hưởng tới cuộc quyết chiến của anh. Tâm địa gian xảo, tâm tư quỷ quái của nữ nhân này sao có thể qua được mắt của em? So với em thì cô ta vẫn còn kém một chút."
Đường Tử Trần nhắm mắt lại, giống như là đang âm thầm suy nghĩ.
"Làm nhụt nhuệ khí của anh ư?" Vương Siêu mắt hơi trợn lên, cảm thấy buồn cười.
"Tổng hội Hồng môn thế giới ở Honolulu, cao thủ như mây, anh và Nghiêm Nguyên Nghi hội đàm, Liêu Tuấn Hoa đã trù hoạch ở đó, khẳng định là có bố trí mật thiết, sợ các người ngôn ngữ bất hòa rồi sinh ra đánh nhau." Đường Tử Trần giới thiệu một số tình huống cụ thể về tổng hội Hồng môn thế giới ở Honolulu cho Vương Siêu nghe, giống như là một người vợ đang dặn dò trượng phu trước khi đi xa.
Honolulu của nước Mỹ là một thắng địa du lịch nổi tiếng, bởi vì nó là một thành phố nằm trong quần đảo Hawaii.
Khí hậu của quần đảo Hawaii so với Nam Dương thì tốt hơn nhiều, là một ức vạn phú ông của các nước trên thế giới, nhà cao san sát, bờ biển dài lung linh rực rỡ, mang theo gió biển ẩm ướt và ấm áp, pha lẫn một chút khí tức của Nam Dương. Nhưng khí tức của nam Dương là một loại nguyên thủy vẫn chưa được khai hóa, còn Honolulu ở quân đảo Hawaii này lại là một nơi có văn minh phát triển đến cực độ.
Vương Siêu chỉ một mình đi tới Honolulu, không dẫn theo bất kỳ một thủ hạ nào ở bên cạnh.
Có điều lúc hắn vừa xuống máy bay, tại phi trường đã xuất hiện một đám người nghênh đón, tộng cộng có ba mươi sáu người, lễ tiết vô cùng nồng hậu, hơn nữa có thể nhìn ra là những người này đều là thiên tài có ánh mắt sáng quắc, khí vũ trầm tĩnh, bước chân trầm ổn, tố chất trong ngàn người chỉ chọn được một, tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Rất rõ ràng, tổng hội Hồng môn vì tiếp đãi hắn, đã lựa chọn hình thức tiếp đãi long trọng nhất.
Hắn là cao thủ đệ nhất thiên hạ, lại là lãnh tụ của Đường môn, oai phong một cõi. Tổng hội Hồng môn dĩ nhiên biết danh tiếng và thực lực của hắn, cho nên không dám chậm trễ. Đương nhiên, cũng nhờ những tin tức mà Hoa Thanh bang và Thanh bang đã đưa ra mấy ngày trước.
Ngoại trừ ba mươi người tinh nhuệ ra, còn có một nam tử trung niên và một nữ tử trung niên khí độ bất phàm thuộc cao tầng của tổng hội Hồng môn, cùng với mấy nam nữ tử trẻ tuổi nhìn thân thủ cũng không tồi, mang theo khí chất cao quý, tu dưỡng rất tốt.
Khi những người này ngênh đón Vương Siêu, ánh mắt của những người tinh nhuệ của Hồng môn đều dừng lại trên người Vương Siêu, rõ ràng là muốn tranh giành xem ai thấy được phong thái của cao thủ đệ nhất thiên hạ trước, xem xem rốt cuộc hắn có phải là ba đầu sáu tay hay không?
Khi Vương Siêu nhận được sự nghênh đón của bọn họ, trên người của cảm thấy được những ánh mắt nóng bỏng này, và biết được rằng những người này quả thật là đã nảy sinh sự tôn trọng đối với mình, thầm chí còn là sùng kính. Không hề có loại ánh mắt không tin vào công phu của anh, muốn tí thử tử xem anh cao thâm ở chỗ nào như trước kia.
Đây rõ ràng là vì hung danh của Vương Siêu đã chân chính được truyền ra ngoài, ít nhất thì người có mặt ở đây không có ai dám có ý tranh giành thanh danh và không phục hắn.
"Hồng môn là bang hội lớn đầu tiên của người Hoa trên thế giới, trong tổng hội cao thủ như mây, những người này tuy cũng được tính là tinh anh, nhưng chưa đảm đương được hai chữ cao thủ." Vương Siêu vừa nhìn là đã nhìn thấu những người đến tiếp đón hắn ở đây, cho dù họ tất nhiên đều luyện được công phu rất giỏi, nhưng trong mắt hắn, vẫn không có ai được coi là cao thủ.
"Vương Siêu sư phụ, mời. Chúng tôi đã đã mở tiệc lớn ở tổng hội để tiếp đón ngài và Nghiêm tiểu thư. Nghiêm tiểu thư đã tới tổng bộ trước rồi, đang đợi ngài đến. Mọi người hiện tại đều đang ở yến hội đợi một mình ngài."
Người thuộc cao tầng của Hồng môn được phái đi đón Vương Siêu rụt rè nói.
"Thì ra mọi người đều đang đợi một mình tôi, vậy thì đi thôi." Vương Siêu gật đầu, tỏ ý đã hiểu, lững thững bước lên xe