Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 236: Chương 236: Huyền Môn Chánh Tông ( Hạ )




Trích - "Huyền môn chánh tông mới là chân chính, xuyên vào không khí cũng có hiệu quả xuyên vào thiết sa. Máu chảy đến tay có thể xoa dịu cơ, lại không tổn thương da tay. Năm đó khi ta luyện công ở đáy biển sau lại luyện trên đất bằng cũng hiểu được không khí quanh người cũng giống như chất lỏng dày đặc. Bây giờ ta ở trên đất đánh quyền cũng cảm giác được không khí xung quanh nặng như thủy ngân. Nếu theo khẩu quyết trong 'đan kinh' là ‘quyền luyện trong thủy ngân' chính là nhảy vào ao thủy ngân luyện quyền, còn không chết mới là lạ"...

Vương Siêu lưu lại hai binh lính đặc chủng của bộ độ chính phủ Indonesia Tiểu Xuyên Túc Nghĩa, Rall là để cho bọn hắn có hy vọng. Vương Siêu muốn mỗi khi giao thủ với bọn họ sẽ tìm hiểu Vũ Bộ huyền bí để hoàn thiện công pháp Bát Quái Chưởng.

Mặc dù với công phu của Vương Siêu bây giờ có hay không có Vũ Bộ cũng không sao cả. Nhưng học không có giới hạn, nếu như có thể tìm hiểu được tinh túy Vũ Bộ này nói không chừng công phu của hắn sẽ tiến bộ thêm một bước dài nữa.

Trận võ trang xung đột đại quy mô này của chính phủ, cuối cùng bị Đường Tử Trần lãnh đạo người Hoa võ trang giành được toàn thắng. Mặc dù là toàn thắng nhưng thắng lợi này không thoải mái chút nào. Giao đấu mấy giờ đã mất đi một phần ba tinh nhuệ cùng với trang bị vũ khí có giá trị 2 triệu USD.

Nhất là Trần Ngả Dương, lần này bỏ đi một số tiền thật lớn. Dùng thuyền vận chuyển của tập đoàn mình để cho quân hạm của chính phủ đánh hủy. Không tiếc trả giá để giúp Đường Tử Trần, nếu đổi là lão Trần Lập Ba giảo hoạt kia sẽ không làm như vậy.

Trần Ngả Dương làm điều này xem như là điên cuồng, không chút nào coi trọng lợi ích của gia tộc.

Hành vi của hắn như vậy trong gia tộc kinh doanh chỉ xem trọng ích lợi mà nói, thì chẳng khác nào một tên phá gia. Nếu không phải hắn là Thái Cực Quyền đại sư nỗi tiếng, giết vô số nhân vật tàn nhẫn, biết nhiều chuyện nội bộ đại gia tộc và các thế lực khắp nơi thì hành động lần này của hắn xem như một tên phá gia điển hình.

"Anh! Lần này chúng ta tổn thất một chiến thuyền trị giá năm chục triệu, sinh ý của bên Indonesia cũng chịu đả kích trầm trọng. Lý gia của Singapore lần này phái người đến cảnh cáo chúng ta không nên làm thái quá. Muốn cam đoan thị trường trên biển tại Đông Nam Á ổn định. Hơn nữa đợt vận chuyển hàng hóa đến Thái Lan cũng bị chậm. Bên Thái Lan muốn bồi thường. Đồng thời, sự kiện lần này khiến cho công ty vận chuyển đường biển của chúng ta bị chính phủ dòm ngó đến. Rất nhiều đối thủ đang thừa cơ cướp đoạn sinh ý chúng ta".

Tại tổng bộ tập đoàn Trần thị ở Singapore. Thân thể cao gầy của Trần Ngả Dương đứng trước cửa sổ nhìn ra biển rộng ở phía trước.

Trần Bân lặng lẽ đứng ở phía sau anh nàng mà báo cáo tình hình. Lần này vì giúp Đường Tử Trần vận chuyển tên lửa oanh tạc phi cơ chiến đấu của quân đội chính phủ Indonesia, mà mang đến hậu quả thật lớn.

"Bồi thường là được. Em à, tài vụ hiện tại của gia tộc do muội phụ trách. Em chỉ cần xem rồi làm là được!"

Trần Ngả Dương lẳng lặng trả lời, dường như trong lòng hắn hoàn toàn không có sinh ý của tập đoàn.

"Anh! Em biết anh đang suy nghĩ gì. Ài! Chị Đường quả thật rất ưu tú. Trên thế giới này khó có thể tìm được người phụ nữ thứ hai như vậy. Nhưng em nhìn thấy mối quan hệ của nàng và Vương Siêu…" Trần Bân nhìn anh mình một cái. Đến bây giờ Trần Ngả Dương không có kết hôn cũng không có bạn gái. Có thể nói chính là một tên có tâm tư bằng sắt. Lấy thân phận hiện tại của hắn: thế lực, tài sản thì phụ nữ trên thế giới này xứng với hắn không có nhiều.

"Em cần gì đoán mò" Trần Ngả Dương quay đầu lại, ánh mắt hiện ra một tia bất đắc dĩ: "Anh chỉ lo lắng tình huống sau này mà thôi. Được rồi, em đi thay quần áo đi. Chúng ta đi gặp người của Lý gia!"

Sau khi Đường Tử Trần thấy Vương Siêu đưa hai người Tiểu Xuyên Túc Nghĩa và Rall đến taàng hầm. liền đi đến một bên nói:

"Tiểu đệ! Gần đây em hãy ở Minh Luân Đường này. Chị muốn đến Filley - Malaysia một chuyến. Đến lúc khi mừng năm mới sẽ trở về".

"Tỷ! Tỷ đi làm gì?" Vương Siêu hỏi.

"Lễ xuân năm nay chị muốn cử hành đại hội khẩn thân Đường Môn ở Nam Dương. Đến lúc đó những người cầm quyền của Đường Môn ở Filley - Đường Môn ở Malaysia sẽ đến đây. Mọi người tụ lại thì chị cũng sẽ giao vị trí hội trưởng của Đường Môn ở phương nam cho em" Đường Tử Trần trả lời.

"Nam Dương, Đường Môn khẩn thân đại hội?" Vương Siêu nhìn Đường Tử Trần khó hiểu.

Đường Tử Trần giải thích: "Bảy tám mươi năm trước Đường Môn gọi là 'Âu châu đường nhân nhai liên minh'. Sau đó được chị lãnh đạo, vì muốn đối lập với Hồng Môn. Mới tụ tập người Hoa lại thành lập Đường Môn nhưng không có gọi chính thức thôi. Lần này triển khai khẩn thân đại hội cũng là để xác nhận tên chính thức".

Thì ra ngoại trừ Indonesia, Filley - Malaysia Đường Tử Trần cũng thành lập người Hoa võ trang riêng.

Theo sự giải thích của Đường Tử Trần, thì Vương Siêu cũng thấy rõ chị của hắn nắm giữ thế lực lớn bao nhiêu.

Chỉ cần tính những binh lính được trang bị võ trang tận răng, huấn luyện đầy đủ thì Indonesia có hơn hai ngàn người. Filley có ba ngàn người. Cái này là còn chưa tính những thành viên bên ngoài có thể bổ sung vào bất kỳ lúc nào.

Nếu như tính kỹ thì Đường Môn ở Nam Dương có tổng cộng một trăm ngàn người Hoa là thành viên. Hoàn toàn có thể sánh vai với các tổ chức lớn trên thế giới như Mafia Ý, Yakuda của Nhật, Đảng 3K của Mĩ, Đảng đầu trọc của Nga và một ít thế lực lớn nữa...

Đây mới chỉ là thực lực của tổ chức Đường Môn ở Nam Dương thôi. Ở Châu Âu, Châu Phi, Bắc Mĩ, Nam Mĩ đều có thế lực tinh nhuệ của Đường Môn.

Nói cách khác, đại hội được Đường Tử Trần triệu khai vào lễ hội đầu năm nay sẽ giao phân hội Đường Môn ở Nam Dương lại cho Vương Siêu. Sau đó Vương Siêu sẽ trở thành một BOSS lớn trên thế giới.

Vương Siêu sẽ trở thành một nhân vật đầy quyền uy, lão đại ở Nam Dương.

Hơn nữa đây chính là thế lực của chính mình, chứ không phải cái hư hàm thiếu tướng của quốc gia kia.

Cho dù là chức thiếu tướng của quốc gia trông coi quân đội cũng không thống khoái bằng tự trông coi quân lính của mình. Không có ước thúc, muốn gì làm đó. Hoàn toàn không cần xem sắc mặt người khác.

Cả Nam Dương, tổ chức Đường Môn của người Hoa có võ trang tinh nhuệ gần mười ngàn. Có phi cơ, có xe bọc giáp, súng ống, pháo đạn và vô số trường học của chính mình, tài sản, cửa hàng buôn bán. Nắm trong tay đường dây buôn lậu, thuốc phiện, vũ khí thậm chí cả dầu hỏa. Đồng thời những cửa hàng lớn hàng năm đều phải nộp một số tiền lớn quân phí.

"Bất quá lần này chị triệu hội khẩn thân đại hội thì em cũng phải chú ý một chút. Ngườil ãnh đạo hiện tại của Filley - Malaysia đều là nhân vật lợi hại. Mặt dù trên danh nghĩa là do chị lãnh đạo, là hội trưởng nhưng mấy năm nay đều kinh doanh tại Châu Âu và Châu Phi. Ở Nam Dương này không quản lý để cho bọn họ tự mình làm.

Muốn bọn họ nghe lệnh của em thì sợ rằng đó là chuyện không dễ dàng gì".

"Đệ đương nhiên đã chuẩn bị tâm lý rồ. Tỷ tỷ muốn duy trì một tổ chức lớn như vậy đương nhiên sẽ không quản được hết. Hơn nữa tổ chức càng lớn thì nội đấu càng nhiều" Vương Siêu nói: "Bất quá, Tỷ. Thật ra em muốn ở cùng một chỗ với tỷ, phụ tỷ một tay, còn cái gì cũng không cần".

Đường Tử Trần lắc đầu: "Tiểu đệ, em không biết rồi, là một nam nhân xuất sắc không có quyền lực là không được. Em không phải muốn giúp chị sao?

Hiện đang giúp chị đó. Tỷ đang quản một tổ chức lớn như vậy cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể làm được. Tỷ không có người đáng tín nhiệm. Đệ là người duy nhất. Tỷ không giao thứ này cho em thì đưa cho ai?"

"Lần này đến Nam Dương sẽ không tiếc gì. Cùng chính phủ đối kháng cũng chính là muốn uy hiếp cho người cầm quyền ở Filley và Malaysia. Để cho bọn họ ngoan ngão đến tham gia khẩn thân đại hội cho em nắm giữ phân lộ Nam Dương".

"Ừm!" Vương Siêu gật đầu đáp ứng: "Em rõ rồi…"

Thời gian kế tiếp, Đường Tử Trần rời khỏi Indonesia đến Filley - Malaysia và Nam Dương. Bản thân cũng muốn gặp mặt đại ca Đường Môn còn lại yêu cầu tham gia khẩn thân đại hội. Xác định thời gian và một vài chuyện khác.

Mà Vương Siêu đang ở giữa sân trường học "Minh Luân' lớn nhất tại Jakarta dạy quyền pháp cho một trăm tên chiến sĩ được chọn ra từ hai ngàn chiến sĩ tinh nhuệ.

Đồng thời hắn cũng trở thành thầy của Hoắc Linh Nhi và Đàm Văn Đông. Giúp bọn họ tổng kết lại kinh nghiệm trên chiến trường.

"Thế nào? Chiến trường chính thức, mưa bom bão đạn, đánh giáp la cà thì các ngươi cảm thấy như thế nào? Một ít thủ đoạn trước kia cũng không cần dùng đến đúng không?"

Đàm Văn Đông và Hoắc Linh Nhi tham gia trận đánh lần này đạt được kinh nghiệm và bài học thật lớn. Võ công của hai người cảm giác được luyện rất tốt, nhưng khi trên chiến trường đồng thời đối phó với hai ba bộ đội đặc chủng liền cảm thấy ứng phó không được.

"Quyền pháp chưởng pháp của ta lực lượng không đủ. Bộ đội đặc chủng này chịu huấn luyện quá nghiêm khắc. Có thể chống lại lực lượng mạnh mẽ. Toàn thân lại được phòng hộ chắc chắn. Cầm nã chiết cốt của ta không có tác dụng gì với họ. Bởi vì bọn họ đã luyện qua nhu thuật chống lại cầm nã, kỹ sảo các đốt ngón tay. Nếu như đánh một người thôi ta có thể nắm chắc phần thắng nhưng đánh ba người còn phải phân tán sự chú ý tránh đạn lạc, thật sự là rất khó!"

Hoắc Linh Nhi lấy tay hung hăng đánh một cái lên bao cát.

"Trên chiến trường phải phân tâm chú ý đạn lạc, tinh thần không thể tập trung, ám kình không không thể xuất ra. Thể lực toàn thân không đủ khẳng định sẽ chết. Trên chiến trường dùng công phu minh kình là tốt nhất. Sư phụ, Bát Quái Chưởng nhẹ nhàng dùng trên chiến trường rất tốt. Nhưng áo chống đạn, mũ giáp bảo vệ những nơi yếu hại đánh không vào được. Ta cảm thấy hay là dùng Bát Quái Chưởng pháp kết hợp với Thiết Sa Chưởng ngạnh công đánh trên chiến trường là tốt nhất".

"Sư phụ. trong bốn người bọn Lưu Thanh thì Phương Vĩ tu luyện chính là Thiết Sa Chương ngạng công của Nam Phái Diệp Thị. Một chưởng đánh vào không cần ám kình là có thể bể đá. Bàn tay của hắn đã giết rất nhiều người. Người ta gọi hắn là Thiết Bát Quái. Ta chú ý một chút lên tay hắn thì phát hiện đao chém cũng không làm được gì. Ngạnh công phu như vậy rất đáng để học tập".

Nàng vận khí huyết một chút khiến cho hai tay đỏ bừng, sau đó hai tay đan vào nhau đánh lên bao cát mấy trăm lần khiến cho bàn tay chảy máu nhưng nàng vẫn không dừng lại.

Vương Siêu lắc đầu đi đến nắm tay Hoắc Linh Nhi: "Loại phương pháp huấn luyện này phá hư thân thể để đạt được vũ lực đã tiếp nhập ma đạo không phải là huyền môn chánh tông. Ngươi không cần phải cùng đánh với Bạch Tuyền Di rồi sao? Trên tay hắn có nốt chai không? Báo quyền trên tay hắn có lợi hại hay không? Một trảo đánh xuống liền móc tim người ta ra. Hơn nữa Huyền môn chánh tâm Thiết Sa Chưởng cũng không phải luyện như vậy".

"Vậy thì cái gì mới là luyện pháp của huyền môn chánh tông đây?" Hoắc Linh Nhi hỏi.

"Luyện pháp của Huyền môn chánh tông sao? Chính là vận khí huyết. Xem tay của ta!" Vương Siêu vươn bàn tay trắng noãn, thon dài không có một nốt chai nào.

"Ngưoi xem ta vận khí huyết!" Vương Siêu nói một câu thì tay hắn vận kình. Xoát! Hoắc Linh Nhi nghe được một tiếng đạn nổ nhỏ vang lên trong tai lại giống như là dây đàn bị đứt. Hai bàn tay đầy gân xanh phồng lên như những con giun quấn quanh. Cả hai tay đen thùi kinh khủng cực điểm.

Sau đó Vương Siêu lại vận Thái Cực Vân Thủ, đôi bàn tay to xanh đen kia liền đổi thành màu đỏ như một tầng son đỏ được bôi lên.

Lần này lại giống như là máu toàn thân đều dồn lên tay. Đôi tay hắn trong nháy mắt như bùng nổ, tràn ngập máu như lớn hơn gấp đôi.

"Đây mới chính là Thiết Sa Chường huyền môn chánh tông Trong Thiếu Lâm Tự dùng cát đỏ luyện tay. Co bắp bùng nổ đánh người mà không cần ám kình. Tảng đá vỡ ra chỉ là nhỏ thôi. Thiết Sa Chưởng không chân chánh đâm xuyên thiết sa thì không thể cảm nhận được đau đớn trong đó".

Vương Siêu vừa nói vừa vung tay lên. Màu máu tràn ngập cũng tán đi, trở lại bộ dáng mềm mại trắng nõn.

Hoắc Linh Nhi bắt chước bộ dáng xuyên vào thiết sa của hắn đâm vào không khí. Kết quả mỗi lần xuyên vào thì bàn tay như cắm cào cát thật, đỏ bừng.

"Huyền môn chánh tông mới là chân chính, xuyên vào không khí cũng có hiệu quả xuyên vào thiết sa. Máu chảy đến tay có thể xoa dịu cơ, lại không tổn thương da tay. Năm đó khi ta luyện công ở đáy biển sau lại luyện trên đất bằng cũng hiểu được không khí quanh người cũng giống như chất lỏng dày đặc. Bây giờ ta ở trên đất đánh quyền cũng cảm giác được không khí xung quanh nặng như thủy ngân. Nếu theo khẩu quyết trong 'đan kinh' là ‘quyền luyện trong thủy ngân' chính là nhảy vào ao thủy ngân luyện quyền, còn không chết mới là lạ".

"Vương huấn luyên viên. Ta có một vấn đề. Cái gì gọi là 'khí'?" Ngay lúc này thì một chiến sĩ đang huấn luyện một bên liền đặt câu hỏi.

Chiến sĩ này đang luyện ở giữa sân nghe Vương Siêu giảng bài. Đây chính là khóa tu luyện mỗi ngày.

"Cái gì gọi là xe hơi nước?" Vương Siêu hỏi ngược lại một câu: "Xe hơi nước, có khí thì xe mới chạy được. Khí là khí huyết. Máu khi lưu động thì tức là khí. Máu không lưu động thì ngươi không còn khí. Khí là huyết mà huyết là khí".

Tất cả mọi người bừng tĩnh đại ngộ. Như đã thông suốt điều gì. Khi luyện quyền hăng hái hẳn lên.

Vốn Vương Siêu dạy quyền pháp cho bọn họ chính là một bộ Hình ý công lực quyền, mềm yếu như thái cực, hành khí quyết, xa xa không bằng huấn luyện vật lộn hung hãn, nhiệt liệt lại giống như nhảy múa khiến cho nhiệt tâm của họ không thể cao nổi.

Thân thể của các chiến sĩ này trải qua hàng năm đều đánh trận xem như cường hãn nhưng đều có nội thương. Vương Siêu dạy cho bọn hắn cách điều dưỡng nội thương, da thịt. Lực chiến đấu sẽ tăng lên một cấp độ mới.

Một lúc sau Tạ Lỵ đi đến: "Anh Siêu. Bạch Tuyền Di và một ít quyền sư khác đến đây muốn tìm anh".

"Ồ! Gọi bọn hắn đến đây đi" Vương Siêu suy nghĩ một chút liền nói.

Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.