Vương Siêu ở Bắc Kinh tổng cộng đã được năm ngày.
Trong năm ngày này hắn cũng không nhàn rỗi, khởi động một hệ thống điều tra khổng lồ, vận hành các cơ cấu xã đoàn, cơ quan quốc gia, Vương Siêu gần như góp nhặt lại toàn bộ một ít tư liệu của các cường giả đã xuất hiện tại các quốc gia trong gần ba mươi năm qua, tỉ mỉ xem qua một lần.
Toàn bộ Hồng Môn, Đường Môn, Thanh bang, Đại Quyển, Hoa Thanh, Đông Bắc, Phúc Thanh vân vân tất cả các xã đoàn người Hoa có máu mặt, cũng đã khởi động mạng lưới tình báo của chính mình, bốn phía hưởng ứng lời kêu gọi của Vương Siêu, thu thập lại toàn bộ tư liệu của các cao thủ cường giả đã nghe thấy, đã chứng kiến, trông thấy ở đâu đó, cung cấp cho Vương Siêu để điều tra nghiên cứu.
Không thể không nói, Vương Siêu hiện tại thật sự đã xác lập được uy vọng, nói là nhất ngôn cửu đỉnh cũng không quá. Hắn muốn hạ quyết tâm làm một việc, chỉ cần nói ra ngoài, bất kể là ai cũng phải cấp một chút mặt mũi.
Huống chi, hai nữ nhân Phong Thái, Nghiêm Nguyên Nghi, hiện tại lại hạ quyết tâm toàn lực hỗ trợ hắn.
Đặc biệt là trong khi chờ thu thập tư liệu, bất kể là Hồng Môn, Thanh bang, Đông Bắc, Hoa Thanh... các đại bang hội, khi khởi động mạng lưới tình báo đều dùng hết toàn lực, không có chuyện lười biếng.
Bởi vì đại hội võ đạo sắp được tổ chức, đến lúc đó, anh hùng thiên hạ sẽ tụ tập cùng một chỗ. Những người muốn ở trên võ đài khoe mẽ cũng không ít, ai cũng không biết trên võ đài liệu có chui ra vài nhân vật lợi hại gì đó không, ai cũng không biết mình biết đâu đấy lại đụng phải một nhân vật lợi hại, bị một đòn đánh chết tươi.
Sở dĩ phải nắm giữ tư liệu một cách tỉ mỉ, vì đó là việc cần thiết.
Nhưng mà thu thập tư liệu của cường giả trên toàn thế giới, nhất là một ít người mai danh ẩn tích, ẩn nấp đã lâu, đây tuyệt đối là công trình lớn hạng nhất, nếu chỉ lấy riêng thế lực của một bang hội xã đoàn thì tuyệt đối không thể làm được, cho dù là cường đại như Hồng Môn cũng tuyệt đối không cách nào làm được.
Nhưng hiện tại lại là Vương Siêu đứng đầu kêu gọi, lấy uy vọng thiên hạ đệ nhất cao thủ của hắn, sau lưng lại có lực lượng khổng lồ hỗ trợ, chỉ cần đứng lên hô một tiếng, lại có người đáng tin cậy, xử lý sự tình tự nhiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Càng huống chi những cao thủ của xã đoàn người Hoa, những người lãnh đạo đều đã biết, Vương Siêu cũng không phải chỉ đơn thuần điều tra một chút tư liệu mà thôi, mà còn muốn mời một vài cao thủ có tiềm lực đến Nam Dương quốc thuật quán, tụ tập cùng một chỗ, mở một tiểu hội trước đại hội võ đạo.
Trước đại hội võ thuật, mời tất cả cao thủ có tiềm lực đến địa bàn của chính mình, tìm hiểu thông tin, hoàn toàn khống chế được cục diện của đại hội võ đạo. Việc này mạnh tay như thế nào? Quả thực là muốn đem "Thiên hạ anh hùng, đều nằm trong tầm tay của ta".
Có thể nói, hiện tại Vương Siêu bày ra tư thế này, toàn lực giao hảo với Đường Môn, liên hợp với các thủ lĩnh bang hội, người sáng suốt đều biết rằng, Vương Siêu đang muốn hoàn toàn khống chế được cục diện của đại hội võ đạo, chứ không phải để cho trên đại hội võ đạo lại lộn xộn một đoàn, ngươi giết ta rồi ta lại giết hắn, tất cả mọi người giết đến đỏ cả mắt.
Nhưng mà việc mời toàn bộ thiên hạ anh hùng đến Nam Dương, khống chế được toàn bộ cục diện, chính nó đã là một loại chuyện vô cùng nghịch thiên. Vì thế nên hiện tại tất cả những người sáng suốt, một mặt tích cực phối hợp hành động cùng với hắn, đồng thời cũng đều xem hắn rốt cục làm như thế nào để khống chế được cục diện.
Có một vài cao thủ bí ẩn, khẳng định là mời sẽ không tới.
"Vậy làm phiền hai vị... Lần lượt điều tra những người này rồi mời tới. Đến đại hội võ đạo, ta muốn hoàn toàn khống chế được cục diện." Sau năm ngày, Vương Siêu gập lại một chồng tư liệu thật dày, mấy ngày nay hắn tổng cộng chỉ ra khoảng ba bốn mươi nhân vật, xác định phải mời đến Nam Dương.
"Tốt, ta tin rằng chỉ cần có tư liệu tỉ mỉ, với năng lực của chúng ta liên hợp lại, không có điều gì là không điều tra ra được."
Trong năm ngày này, tinh thần của Nghiêm Nguyên Nghi cũng đã được tĩnh dưỡng đầy đủ, hoàn toàn khôi phục lại thể lực sau bệnh nặng mới khỏi, hiện tại hai ánh mắt sâu thăm thẳm, khí chất trên người phát ra càng có chiều hướng tĩnh lặng, trong cảm giác của Vương Siêu, sau khi nhắm mắt lại, Nghiêm Nguyên Nghi thật giống như biến thành một loại thủy tinh bán trong suốt gì đó.
Hiện tượng này phải dựa vào tu vi, tinh thần cảnh giới, tinh tiến.
"Ngày hôm qua ta cũng đã điều tra xong tin tức của mấy vị cao thủ mà ngươi đã chỉ định, nhất là đôi thầy trò đã từng trộm răng Phật, hiện đang ở trong nhóm thành viên của tổ chức Mãnh Hổ sau khi bị Sri Lanka giải tán, thế nên đã báo cho Liễu Viên Phi của Đại Quyển bang cùng một vài người nữa đến mời bọn họ. Hơn nữa cũng đã tra ra tung tích của hơn phân nửa số cao thủ ẩn tàng mà ngươi chỉ định, hiện tại đều đã nhờ chuyên gia đi mời, bây giờ ta cũng phải đi một chuyến, làm chân chạy cho ngươi. Chỉ tiếc là, Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long không đồng lòng cùng chúng ta, bằng không, nếu có sự hỗ trợ của bọn họ thì sự tình sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Nghiêm Nguyên Nghi nói xong câu này, đã nhấc chân bước ra khỏi phòng.
Có nhiều cao thủ ẩn tàng cần phải mời đến như vậy, khẳng định là phải vận dụng vũ lực.
Ngay khi Vương Siêu điều tra xong tất cả tư liệu, khi mạng lưới tình báo khổng lồ được mở ra một cách phô trương, rất nhiều sức người, sức của cũng chuyển động theo.
Đồng thời, động tác lớn như vậy của Vương Siêu, đương nhiên là không giấu diếm được một ít người có ý đồ đang ẩn nấp trong bóng tối.
Vương Siêu điều tra rõ ràng, Hồng Môn, Đường Môn liên hợp điều tra hành động ở trong nước, thật sự là rất khổng lồ, những kẻ ẩn nấp trong bóng tối, không có khả năng không bị phát hiện.
Cho nên, trước khi đại hội võ đạo diễn ra không hề có một bầu không khí yên ả.
Gió lốc mạnh mẽ, đủ các loại tranh đấu cũng đã bắt đầu nổi lên.
Sri Lanka.
Đây là một đảo nhỏ thuộc vùng nhiệt đới, có rừng cây nhiệt đới rậm rạp, tài nguyên đá quý khoáng sản phong phú, là viên ngọc sáng của Ấn Độ Dương. Càng trọng yếu hơn là, quân chính phủ ở nơi đây phải trường kỳ kháng chiến bằng hỏa lực với tổ chức vũ trang Mãnh Hổ, song phương đánh nhau tới không thể chấm dứt, tạo thành vô số hỗn loạn, cũng tạo ra một thị trường cung cấp vũ khí đạn dược muôn hình muôn vẻ.
Tóm lại, nơi đây quanh năm bốn mùa lúc nào cũng như đầu hạ, môi trường sinh hoạt cực tốt, rừng cây bí ẩn, đường thủy phong phú, quân chính phủ bạc nhược, cục diện hỗn loạn, cung cấp con đường hành động tuyệt vời cho những kẻ buôn lậu, lính đánh thuê, tổ chức quân phiệt tư nhân.
Hoàn cảnh xã hội ở nơi đây cũng hỗn loạn giống như Nam Dương.
Đồng thời, nơi đây cũng có một ít sinh ý qua lại của Đường Môn. Nhưng không giống như ở Nam Dương, Đường Môn có thể lấy một tay che trời, ở địa phương này tình báo của Đường Môn không tới được.
Có điều là, hiện tại đang có vài người bước lên hòn đảo nhỏ này.
Người cầm đầu mấy người này, rõ ràng là Liễu Viên Phi của Đại Quyển bang, còn có Mai Thiên Vận, lại thêm hai vị cao thủ Đường Môn, một người trẻ tuổi, một người lớn tuổi, trong đó một người hóa ra lại là Hoắc Linh Nhi, người còn lại là Bạch Tuyền Di.
Bọn họ tới Sri Lanka là để mời những cao thủ ẩn tàng trên tư liệu.
Ngay sau khi Liễu Viên Phi, Mai Thiên Vận, Hoắc Linh Nhi, Bạch Tuyền Di bước lên mảnh đất Sri Lanka này, trong khu rừng nhiệt đới trên hòn đảo nhỏ mở ra một mảnh đất bằng phẳng, vài ngôi nhà gỗ tinh xảo cao vút, giống như chốn bồng lai tiên cảnh vậy.
Vài căn nhà gỗ này kết cấu theo kiểu dáng thang gác, cách mặt đất ước chừng khoảng hai thước, ở dưới có những cây cột thô to chống đỡ, đây là phong cách kiến trúc điển hình của vùng nhiệt đới, ở trên cao cách ly mặt đất, phòng hơi ẩm cùng rắn rết sâu bọ, chuột và kiến.
Ở trong chốn bồng lai tiên cảnh này, một trung niên nhân trên đầu buộc khăn trắng dày, quần áo trên người, màu da toàn thân trắng như thịt heo luộc, như được luyện qua tuyết vậy, ánh mắt nhấp nháy sinh quang, đang nhìn một vài người trẻ tuổi luyện quyền cước trên khoảng sân rộng bằng phẳng ở trước lầu gỗ.
Mảnh sân rộng ở trước lầu gỗ toàn là bùn, nhưng hiện tại lại bóng loáng bằng phẳng như gương, cứng như sắt, nhìn qua tưởng chừng giống như gương có thể phản chiếu bóng người, hiển nhiên là đã trải qua vô số bước chân người giẫm lên, khiến cho bùn trở nên cứng rắn như sắt.
Tình huống như vậy, chỉ có sân phơi lúa của một vài nhà thế gia luyện võ thời cổ, trải qua rất nhiều thế hệ hàng ngày luyện võ giẫm lên, mới có thể tạo nên cảnh tượng như vậy, ở trong nước có thôn Trần Gia Câu (nơi khởi nguồn Thái Cực quyền), Mạnh thôn ở Hà Bắc (cái nôi của Bát Cực quyền), một ít thôn trang bên cạnh Thiếu Lâm tự.
Từ điểm này là có thể nhìn ra được, chốn bồng lai tiên cảnh trong khu rừng này, chính là nơi luyện võ tu luyện thanh tịnh lâu năm của một nhóm người.
Vài người trẻ tuổi này đều có nước da khỏe khoắn, quấn trên chân tay là những mảnh vải trắng tinh, dường như là luyện Thái quyền, nhưng từng chiêu từng thức của bọn họ không cương liệt như Thái quyền, mà các bộ dáng có khi thì là Hình Ý quyền, có khi là Thiếu Lâm quyền, có khi là Hồng quyền, có khi là Bát Cực. Đương nhiên, đôi khi pha trộn cách đánh đơn giản mà lại có lực sát thương lớn giống như Thái quyền, đấu vật, quyền anh.
Nhưng mà, phương thức bọn họ luyện quyền lại không giống như một vài bộ sách võ thuật điển hình, bởi vì trước mỗi động tác tập luyện của bọn họ, đều phải tĩnh tọa, sau khi chuẩn bị xong mới đánh ra một quyền, hoặc là đá ra một cước.
Người ngoài nhìn vào thì cảm thấy nhóm người này căn bản không phải đang luyện công phu, bởi vì bọn họ cứ ngừng rồi lại luyện, luyện rồi lại ngừng, giống như tiểu hài tử đang chơi đùa vậy.
Nhưng người trung niên trên đầu quấn khăn bố trắng, khi nhìn những người này luyện công phu, lại gật gật đầu.
"Luyện công phu, cũng giống như viết văn, cần nhiều thời gian để chuẩn bị. Viết một bài văn, trước khi đặt bút, ngươi phải chuẩn bị thật tỉ mỉ, chuẩn bị đi chuẩn bị lại, cuối cùng đạt tới mạch suy nghĩ như dòng chảy, linh cảm như nổ ra, đến thời điểm chính mình không chịu nổi áp lực, mới đặt bút viết, như vậy văn chương mới có khí thế hào hùng, hành văn liền mạch lưu loát, thoải mái tự nhiên. Đạo lý của quyền cước cũng là như vậy, không phải luyện tập vội vàng, mà trước khi luyện mỗi một chiêu thức, đều phải tĩnh tọa, dự trữ nuôi dưỡng tinh thần và thể lực, suy nghĩ về sự biến hóa xảo diệu của mỗi chiêu, hướng đi của huyết dịch trong cơ thể, suy nghĩ tới khi toàn thân ngứa ngáy, tinh lực cả người như trào ra, không thể không phát tiết một chút, mới đứng lên luyện một lần. Như thế mới là chân chính tu luyện, mới là chân chính luyện tinh hóa khí. Hơn mười năm trước ta đã du lịch qua Trung Quốc, Nhật Bản những quê hương của võ thuật. Ở những địa phương này đại đa số võ thuật gia thế nhưng lại không biết đạo lý này, trong đó phần lớn những người thông minh cũng chỉ biết khổ luyện, mà không biết rằng, dự trữ nuôi dưỡng tinh lực khi luyện võ, cũng như linh cảm trong văn học, trước tiên phải thai nghén đến bão mãn, mới có thể động thủ luyện tập."
Người trung niên đột nhiên hô dừng lại, sau đó vẫy tay với vài người trẻ tuổi, toàn bộ tụ tập ở dưới lầu gỗ, đều khoanh chân ngồi xuống, mà hắn cao cao tại thượng ngồi trên lầu gỗ, giống như Phật tổ với đệ tử, dùng thổ ngữ trôi chảy, giảng giải một đạo lý thâm sâu.
Ngay lúc người trung niên đang giảng giải đạo lý, ở bên rìa khoảng sân rộng, có một người trẻ tuổi đang từ bìa rừng bước tới.
Người thanh niên này, cả người mặc áo ngắn tay, dáng người cũng không rắn chắc, đem hơi thở hung hãn thâm sâu ẩn giấu đi, thật giống như mãnh hổ đang ẩn náu ở trong hang động tối đen như mực.
Sau khi hắn bước vào khoảng sân rộng, giẩm nhẹ nhàng lên mặt đất, "vù", cái bóng nhoáng lên một cái, người đã nhảy lên lầu gỗ cao hai thước. Lầu gỗ cũng không rung động tí nào, quả thực còn nhanh nhẹn gấp bội so với vượn và khỉ.
Hắn hành lễ với người trung niên, sau đó khoanh chân ngồi xuống, miệng dùng tiếng Anh kiểu Ấn kể chuyện.
"Người Hoa trên thế giới điều tra nhóm chúng ta? Là Đường Môn? Chúng ta cũng không có xung đột gì với Đường Môn, vì sao lại điều tra ta? Hơn nữa, chúng ta bí ẩn như vậy, làm sao lại bị bọn họ tìm được?" Người trung niên nghe thấy người trẻ tuổi nói vậy, nhíu mày lại.
"Bọn hắn đang tiến hành đại điều tra. Với lại, có thể là chúng ta cũng đã thông qua một vài con đường bí mật, liên hệ với một vài người Mỹ, bọn họ treo tiền thưởng, muốn mời cao thủ khi đại hội võ đạo diễn ra sẽ lên sàn đối kháng với người Hoa. Có thể là do dấu vết để lại này mà bị tra ra."
Người trẻ tuổi nói.
"Nghe nói, gần đây trong số quyền sư người Hoa, lại xuất ra một cao thủ?" Người trung niên hỏi.
"Phải. Chi tiết của người này, ta đúng là đang muốn gặp ngài để giải thích kỹ càng." Người trẻ tuổi nói.
"Từ từ? Có người đến đây."
Người trung niên đang nghe, đột nhiên dùng tay ngăn lại, ánh mắt giống như tia sét đánh trên bầu trời, nhìn vào sâu trong rừng cây.
"Ha ha ha ha, Chu huynh đệ, lâu ngày không gặp vẫn khỏe ghê, đây là tên giả mà ngươi dùng trước kia, cũng không biết tên thật của ngươi là gì, rốt cục là người nước nào. Ngươi cũng không cần biết chi tiết về Vương Siêu tiên sinh, hắn hôm nay ủy thác cho chúng ta tới tìm ngươi, chính là muốn mời người tới Nam Dương để nói chuyện."
Đúng lúc này, từ bên trong rừng cây đi ra một vài thân ảnh, chính là đoàn người Liễu Viên Phi.