Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 119: Chương 119: Nội Thị




Bốn năm trước, Đường Tử Trần từng bị nhóm đặc công đỉnh cấp của Cảnh sát quốc tế gồm Dương Anh Minh và hai gã có biệt hiệu “Ác Lang” và “Bạo Hùng” ám toán tại Thiên Tinh Hồ tỉnh S, có điều cả ba đều bị cô hạ từng người một. Ba đặc công này đều có bố trí nên sau khi chết, Tổ chức của họ vẫn nhận được tin tức.

Tuy trong biên giới Trung Quốc, thế lực của Mỹ không thể thâm nhập, song một vài điều tra vẫn có thể tiến hành. Đường Tử Trần ở cùng Vương Siêu một chỗ lâu như vậy, tin tức chắc đã lọt vào tai kẻ rắp tâm. Nước Mỹ mất người, tất nhiên cũng sẽ tiến hành điều tra...

“Người này đã đến Singapore?” Mấy sĩ quan cao cấp kia khó khăn lắm mới hiểu Smith định dẫn câu chuyện đi đâu.

Một sĩ quan cầm xấp tài liệu lên, chăm chú đọc. Có điều đọc hết mà trên mặt ông ta vẫn không hề tỏ vẻ kinh động, chỉ chậm rãi đặt tài liệu xuống bàn: “Tuy nhiên thưa ngài Smith, cô gái này đúng là đã đến Singapore tuần trước nhưng đi cùng ngài Thomas Yang, quan chức đầu não của. Họ đến đi đều hợp pháp, thạm chí còn theo hộ chiếu ngoại giao. Vậy theo ý của Hình cảnh quốc tế các ông, chúng tôi phải làm sao đây?”

“Lập tức điều tra Tập đoàn Trần thị, phong tỏa tất cả các sân bay, bắt ngay gã thanh niên người Hoa này giao cho chúng tôi!” Smith vẫn lớn tiếng.

Gã Smith mũi khoằm, thân phận bề ngoài là đại diện Hình cảnh quốc tế tại Đông Nam Á nhưng cũng giống Tào Nghị, gã còn có một thân phận khác. Chính là sĩ quan liên lạc của Tổ chức chống khủng bố CIA đặt tại Singapore.

Về thân phận bí mật của Smith, mấy quan chức cảnh sát Singapore đều có tìm hiểu, nhưng khi trao đổi thì vẫn dùng thân phận bề ngoài của y để nói chuyện, không ai muốn chuốc thêm phiền hà vào mình.

“Người Mỹ lúc nào cũng huyênh hoang quen rồi. Trung Quốc,, Hoa Kỳ, cả ba đều đang tranh giành lợi ích ở châu Phi, can hệ trong chuyện này là vô cùng phức tạp, chúng ta không dại gì dính vào!”

“Các người chống khủng bố thì cứ chống, mắc mớ gì đến chúng ta? Có điều cũng không thể đắc tội với người Mỹ, tốt nhất cứ kiềm chế xem họ có dự định gì, nếu việc không kinh động nhiều thì cứ mặc kệ họ!”

Trong lòng mấy sĩ quan cấp cao này đều đang tính toán: “Xem hồ sơ, cô gái kia không ngờ là đứng đầu một tổ chức khủng bố, lại quan hệ thế nào đó với cả Trung tâm. Nếu chúng ta đắc tội với cô ta để bị khủng bố trả thù tại Singapore, chỉ e là không ổn, huống hồ ai chống đối Mỹ mà chẳng bị họ gán cho cái mác khủng bố! Chuyện này còn liên quan đến Tập đoàn Trần thị, muốn điều tra cũng khó khăn. Hơn nữa Trần Ngãi Dương còn là giáo quan cao cấp của Tổng nha cảnh sát Singapore, chức danh còn cao hơn cả chúng ta. Điều tra thượng cấp, chúng ta đâu có ngu như vậy!”

“Ngài Smith, về Tập đoàn Trần thị chúng tôi phải xin ý kiến cấp trên, còn phong toả sân bay tôi thấy cũng không cần thiết, giám sát nghiêm mật là được. Đề nghị Hình cảnh quốc tế các vị tổng động viên, cùng chúng tôi đến các bến tàu, sân bay, nút giao thông cùng tác nghiệp!”

Smith chau mày đấm mạnh xuống mặt bàn, cặp mắt xanh hằn học đảo qua một lượt mấy sĩ quan Singapore, gắng gượng kiềm chế cơn tức giận: “Được, cứ làm như thế đi!”

Ra khỏi phòng, gã nhổ ngay bãi nước bọt xuống đất, lôi nhanh chiếc điện thoại vệ tinh, bấm số: “Trung tâm, hãy cho tôi thêm nhân lực đối phó với tên người Hoa Vương Siêu, hắn có tiềm lực và giá trị rất lớn. Tôi muốn bắt hắn, bí mật mang về thẩm vấn, nhất định sẽ có thu hoạch!”

******************

Trong khi đó, nhân vật chính của câu chuyện lại hoàn toàn không biết gì. Được Trần Bân sắp xếp, Vương Siêu và Chu Giai bình yên đáp máy bay thương vụ sang Thái Lan, từ đó chuyển máy bay về Hồng Kông, cuối cùng bay về Thanh Đảo Sơn Đông.

Anh em Trần Ngãi Dương không hổ là trùm ma túy có hạng, quan hệ với cả quân đội Thái Lan. Chiếc máy bay thương vụ cất hạ cánh không hề gặp bất cứ trở ngại nào, chập tối hai người đã về đến Thanh Đảo.

Chuyến đi Singapore vẻn vẹn chỉ vài ngày, nhưng Vương Siêu đã thu hoạch được rất nhiều.

Sát chiêu “Phi Mã Đạp Yến” của Trần Ngãi Dương tinh diệu tuyệt luân, cương nhu tương hỗ, mãnh trung tàng sát, lợi hại vô cùng.

Vương Siêu công lực vốn dĩ đã thâm hậu, sau khi luyện thành Phi Mã Đạp Yến, ám kình ở chân cuối cùng đã có thể quán thông cả nhu cương, bước đi liền tám bước trên tường, phần nào có được cảm giác của “Phi thiềm tẩu bích”.

“Phi Mã Đạp Yến”, Mã hình kết hợp Yến hình. Vốn dĩ Yến đạp nước Diều liệng mình đều là thân pháp bộ pháp, hai hình kết hợp thành một hình. Luyện thông sát chiêu của Trần Ngãi Dương, coi như Vương Siêu cũng đắc thành Điêu hình.

Trong “Thập nhị hình” thì cả Bát đại hình gồm Long, Hổ, Xà, Ưng, Hầu, Mã, Yến, Điêu, Vương Siêu đều đã luyện đến cảnh giới đại sư, mỗi quyền đánh ra đều như sấm xét bổ xuống, uy mãnh vô cùng.

Tứ hình còn lại là Hùng, Kê, Ngao, Thai, hắn cũng khá thành thục. Chỉ cần chuyên tâm lĩnh hội, nắm bắt quyền ý thần tủy thì việc đạt đến cảnh giới hình thần kiêm bị chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Nhất là công phu luyện thể của Vương Siêu hiện đã đạt đến mức “gân cốt tề minh, lôi âm đồng phát”, huyết nhục và cốt tuỷ trong ngoài ứng hợp, thẩm thấu đến toàn bộ lục phủ ngũ tạng.

Khắp thân Vương Siêu giờ đã dày đặc ám kình, có thể bùng phát tùy ý, đả thương người một cách vô hình, chỉ còn mặt và hạ âm là chưa luyện đến. Nói theo thuật ngữ chuyên môn thì hiện giờ Vương Siêu vẫn còn “tráo môn” (yếu huyệt mà ám kình chưa đến được).

Điều hắn phải làm lúc này chính là luyện được cả hai điểm “tráo môn” ấy, để ám kình toàn thân giao hòa, cảm nhận được tín hiệu từ đối thủ qua lỗ chân lông, khi đó mới đạt đến độ thông thần nhập hoá, thực sự bước vào tầng thứ của cao thủ tuyệt đỉnh.

Một khi ám kình luyện tới mặt, không phải đơn giản chỉ là da thịt hay xương mặt có thể chịu đựng được quyền kích của đối thủ, cái chính là thị lực, thính lực, xúc giác đều mạnh mẽ hơn người thường nhiều bậc. Khi ám kình lên tới mặt, cảm giác của các cơ quan trọng yếu như miệng, mắt, tai, mũi đều thính nhạy vô song, dù chỉ là một động tác rất nhỏ, những âm thanh li ti, thậm chí cả mùi vị của kẻ địch đều lọt vào trong cảm nhận bản thân. Lúc đó hắn có thể né tránh bất cứ đòn tấn công nào từ đối thủ, rồi kích sát kẻ địch trong vô hình.

Nếu công phu ám kình luyện đến mặt, đạt cảnh giới thông thần nhập hoá, vậy thì thị lực, thính lực, xúc giác cũng sẽ mạnh hơn gấp bội, muốn tránh đạn của hai ba tay xạ thủ bình thường cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Năm xưa, Trình Hữu Công cháu nội Trình Đình Hoa và đệ tử của Lý Thư Văn là Hoắc Điện Các giao tình mật thiết, hai môn phái của hai người là Bát Cực và Bát Quái cũng sáp nhập làm một, từ đó đào tạo ra rất nhiều đệ tử kiệt xuất. Thế hệ hiện thời của Bát Cực Bát Quái, rõ ràng Trình Sơn Minh chính là người đứng đầu.

Bát Cực cương mãnh, Bát Quái mềm dẻo, hai môn công phu một cương một nhu, một vững chãi một uyển chuyển, kết hợp với nhau quả nhiên hiệu quả gấp bội.

Trình Sơn Minh dùng nhị âm “Hự, Ha” của Bát Cực để luyện tuỷ tôi rèn gân cốt, lại lấy công phu của Bát Quái làm đấu pháp, khi rắn chắc như đại phủ chém đá, lúc mềm mại như tơ sợi giăng mắc. Tuyệt kỹ “Đà đao kình” của ông ta chính là kết hợp hoàn mỹ giữa quyền pháp của hai môn phái này.

Trong trận đấu với Trình Sơn Minh, tuy Vương Siêu sớm bộc phát khí thế Thiên nhân hợp nhất, tung một quyền tấn công hoàn hảo giành thế thượng phong ngay từ đầu, cuối cùng thi triển sát chiêu Phi Mã Đạp Yến, song thực sự hắn chưa có lúc nào áp chế hoàn toàn được đối thủ, cục diện cuối cùng vẫn là cả hai cùng tổn thương.

Cuộc đấu hôm đó, nếu như cả hai không thu tay thì Vương Siêu có thể một cước đá nát cổ họng Trình Sơn Minh, nhưng họ Trình cũng sẽ đánh gãy chân hắn. Một kẻ mất mạng, một người tàn phế suốt đời, rõ ràng là một kết quả không có gì tốt đẹp.

Cao thủ như Trình Sơn Minh, bất kỳ ai muốn đoạt mạng ông ta chắc chắn đều phải trả một cái giá thê thảm. Muốn đánh bại ông ta mà bản thân không bị chút thương tích nào, chỉ có cao thủ võ công đạt đến cảnh giới chí hư mới có khả năng làm được.

“Luyện kình trong nước, đúng là một phương pháp luyện công thượng tầng!”

***************

Trên bãi cát vịnh biển phía trước Lao Sơn, một ngày đẹp trời đầy nắng gió.

Những gợn sóng lăn tăn trải dài vô tận, làn nước trong xanh nhìn rõ cả những đàn cá biển lội tung tăng. Lao Sơn với những rặng núi trải dài ven biển là khu du lịch nổi tiếng, môi trường chưa bị xâm hại nhiều, còn giữ được chất mộc mạc của tự nhiên, khiến Vương Siêu có được một môi trường luyện công lý tưởng.

Trong tay cầm một quả cầu to hơn quả bóng rổ, Vương Siêu vẫn tuyệt nhiên không hề tỏ ra khó nhọc, dáng vẻ thanh thoát tự tại.

Quả cầu lớn ấy chính là quả cầu chỉ trong có thủy ngân mà hắn dùng luyện công khi ở tiểu khu Thiên Tinh Hồ tỉnh S. Vương Siêu lại một lần nữa cần đến, có điều mục đích lần này là giữ chắc cơ thể trong nước, chống lại phản lực của nước vá lực đẩy của những dòng nước ngầm.

Hai chân hắn đứng ngập trong nước đến ngang rốn. Làn nước xanh trong trước mặt có thể trông thấy tận đáy, nhưng chỉ cần ra xa một chút là sâu xuống, sâu đến mức có thể dìm chết người.

“Còn có phương pháp luyện công như vậy sao? Luyện quyền trong nước, sóng biển đập vào đa phần là ngang lưng. Hô hấp bị nước đè sẽ ảnh hưởng đến phổi, rất có hại cho cơ thể. Anh còn muốn chui xuống đáy biển luyện quyền… Việc này……e là không dễ, phải hô hấp thế nào đây?” Triệu Tinh Long cũng đang đứng trong nước, nhìn Vương Siêu tay ôm quả cầu đi dần ra chỗ nước sâu sắp sửa chìm qua đầu, trong lòng rất lấy làm kinh ngạc.

“Gân cốt anh chưa luyện xong, nội tạng càng chưa đâu vào đâu, tất nhiên không thể bắt chước tôi. Chuyến đi Singapore vừa rồi tôi đã học được pháp môn phát lực luyện tủy trong quyền thuật Bát Cực chính tông, đợi sau khi tôi xuống nước lĩnh ngộ thực tế, đạt hiệu quả sẽ giảng cho anh nghe!” Vương Siêu ha ha cười lên hai tiếng, hít sâu một hơi, toàn bộ người đã chìm nghỉm trong nước.

Vừa ngập trong nước, lập tức hắn cảm thấy vô số nước biển đổ dồn vào tai mũi, đè nén đến từng lỗ chân lông trên cơ thể.

Da thịt toàn thân Vương Siêu rất mẫn cảm, có thể cảm nhận rõ ràng, trong nước biển có rất nhiều luồng lực nhỏ bé đang đánh vào mọi nơi trên cơ thể.

Ục ục, ục ục!

Ôm Diên Hống Cầu, cơ thể Vương Siêu giữ chặt tại đáy biển, không bị đẩy lên. Cùng lúc đó, sức mạnh của các dòng nước xâm ép mọi lỗ chân lông trên người hắn càng lớn lên, nhất là vùng phổi. Áp lực nước dường như đã ép hết cả không khí trong phổi ra ngoài, khiến hắn có cảm giác ngạt thở.

Khẽ động tay, Vương Siêu thử đi lên hai bước, hai tay nắm chặt, chuyển động Diên Hống Cầu. Vừa thử phát lực tạo ra Hổ hình, tức thì phổi hắn dường như muốn nổ tung ra.

“Phát lực trong nước quả nhiên khó khăn gấp trăm lần trên cạn. Mỗi động tác bộ vị đều hứng chịu một lực cản không ngờ!”

Một bài Hổ hình Ưng Trảo còn chưa đánh xong, Vương Siêu đã cảm thấy mình đến giới hạn. Vừa há miệng, hàng loạt bọt khí phun ra cùng những tiếng òng ọc không ngớt, cùng lúc đó hắn cảm thấy phổi mình vô cùng khó chịu.

Biết khó có thể chống đỡ thêm, Vương Siêu vội buông Diên Hống Cầu xuống, chòi lên khỏi mặt nước: “Đúng là thoải mái!”

Hít sâu một hơi, lập tức cảm thấy nhẹ nhàng như chưa bao giờ có. Một hơi hít thở này gần như xuyên thấu hết lục phủ ngũ tạng, thậm chí thấu cả vào tủy nhục, đoạn thẩm thấu ra ngoài qua lỗ chân lông. Lỗ chân lông toàn thân vốn bị nước chèn ép, giờ hoàn toàn được giải phóng.

Khoảnh khắc ấy, Vương Siêu cảm thấy dường như lỗ chân lông toàn thân đều biết hô hấp, nhất là khi hít vào thở ra, nội tạng và da thịt cảm tưởng đều hoà đồng trong một nhịp.

“Khí hành ngũ tạng đạt đến biểu bì, xem ra công phu của ta đã thực sự thẩm thấu đến ngũ tạng lục phủ!”

Chỉ một hơi hít thở, Vương Siêu đã kiểm nghiệm ra võ công của mình. Hắn lại hít sâu một hơi, trữ khí vào tràn ngập trong phổi, hai chân rung lên phát ra những tiếng “ục ục”, một lần nữa đi xuống biển.

Ngập trong nước, hai chân hắn giậm mạnh xuống đáy, tung ra một cú đá móc hất bay Diên Hống Cầu lên tay. Cơ thể xoay vòng nương theo những thay đổi nhỏ ti trong dòng nước, Vương Siêu liên tiếp di chuyển, dùng pháp môn Thái Cực Quyền để chế lực.

Mỗi xung kích của dòng nước chạm đến người đều bị hắn nắm bắt rõ khuynh hướng. Đánh một hồi, đến khi khí tức không thể chịu thêm nữa hắn lại nổi lên mặt nước, hít thở trao đổi không khí.

Ròng rã bốn năm ngày luyện với Diên Hống Cầu trong nước, hàng trăm hàng nghìn lần hít thở. Mỗi lần đó Vương Siêu đều tập trung tinh thần, cảm nhận tỉ mỉ từng chuyển động, từng co giãn trong phổi.

Dần dần sau khi tập trung tinh thần, cùng với mỗi lần hít thở, trong đầu Vương Siêu dường như hiện lên hình ảnh bên trong lá phổi của chính mình, chẳng khác gì mắt hắn nhìn được vào trong cơ thể.

Đây chính là hiện tượng “Nội thị” tất nhiên sinh ra, sau khi võ công đã luyện đến nội tạng.

Không phải mắt Vương Siêu thực sự có thể nhìn thấy bên trong cơ thể, chỉ là cảm giác thân thuộc đến cực điểm đối với một sự vật sau khi đã dày công nghiên cứu. Việc này cũng không khác gì một người mù sau nhiều lần mò mẫm một đồ vật, đến một chừng mực nào đó trong đầu sẽ hiển hiện lên hình ảnh chuẩn xác về đồ vật ấy, mặc dù không nhìn thấy nó.

Có thể “Nội thị”, mới cho thấy võ công đã thực sự thẩm thấu vào nội tạng.

Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.