Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 177: Chương 177: Tên Người Bóng Cây




“Này lão Lý, trận gió thổi qua vừa rồi hình như có người đi vào, anh thấy không?”

“Mắt anh hoa rồi, tôi có thấy ai đâu!”

Đúng lúc hai bảo vệ cửa ra vào KTV hỏi nhau, Vương Siêu đã vào đến phòng hát. Hắn muốn xem thế lực của tiểu tử Đàm Văn Đông này như thế nào, tuy ngoài cửa có bảo vệ nhưng với Vương Siêu thì có cũng như không.

Hắn lấy bộ dạng người qua đường thong thả đi ngang cửa quán, rồi nhằm đúng lúc hai bảo vệ tán gẫu dùng công phu thân pháp “Xà Thoán Thử Lưu (rắn trườn chuột rúc)”, loáng một cái xẹt qua cửa, cả bóng cũng không để lại, lách vào trong.

Người luyện võ, thân pháp khi đạt đến cực hạn có thể nháy mắt xuyên qua hơn mười mét, mắt người thường không thể phản ứng kịp, chuyện này hoàn toàn không phải là khoa trương.

Nam Bắc đại hiệp Đỗ Tâm Vũ biểu diễn võ công cho các quân nhân khi trước đã thực hiện điều này. Hai người ở trong căn phòng đóng cửa, cùng uống trà, vị quân nhân kia nói một câu, bưng tách trà lên, vừa uống một hớp quay đầu lại, Đỗ Tâm Vũ đang ngồi cạnh ông ta đã biến mất, trong khi cánh cửa không có chút động tĩnh.

Sau đó mới thấy Đỗ Tâm Vũ hóa ra đã ở trong căn phòng kế bên. Vị quân nhân này vô cùng kinh ngạc, cho rằng ông đã dùng thuật xuyên tường. Thực ra Đỗ sư phụ chỉ là trong lúc vị quân nhân uống trà phân tâm, dùng thân pháp “Ly Miêu Thượng Thụ (mèo leo cây)” nhảy qua cửa sổ.

Móng mèo có đệm thịt, đi chạy đều không phát ra tiếng động. Người luyện võ lớp thịt trên bàn tay bàn chân dày chắc, cũng giống như bàn chân mèo hay hổ, chụp, nhún, lăn, bổ, chỉ trong nháy mắt đã lánh đi, khiến tai mắt nhiều người nhầm lẫn.

Tiết Điên đánh quyền dưới ánh mắt chăm chú của khán giả, dùng chưởng đẩy chiếc bàn bát tiên to, khi chưởng dừng lại thì người đã đến bên kia chiếc bàn, thậm chí dù đã biểu diễn vô số lần nhưng người ta đều không thể nhìn ra ông đã đi vòng qua chiếc bàn như thế nào, cuối cùng cho đó là pháp thuật. Cho dù là người luyện võ nhãn lực tốt cũng chỉ khi toàn tâm chú ý mới biết, Tiết lão gia vừa tung quyền liền lao người qua dưới bàn, tốc độ còn nhanh hơn sự dịch chuyển của chiếc bàn.

Võ công Vương Siêu đã từ hữu thanh hóa vô thanh, gần tương đương những bậc đại sư đó. Trong nháy mắt lúc đối phương thiếu tập trung liền đi xuyên qua không chút tăm tích, đó là chuyện bình thường đối với hắn hiện nay.

Vừa bước vào quán đã nghe tiếng cười nói ầm ĩ của mấy cô tiếp viên. Tai Vương Siêu khẽ động, từ đám âm thanh hỗn tạp lọc ra giọng nói của Đàm Văn Đông, đi thẳng đến gian lớn nhất, đẩy cửa bước vào.

Cửa vừa mở, người trong phòng hát đều nhận ra. Chỉ khoảng nửa phú, mọi tiếng nói hát đều dừng lại.

***************

Đàm Văn Đông ngồi trên chiếc sa lông chính giữa, bên cạnh là một cô gái tóc dài mặc đồ tuyền đen, khá xinh đẹp. Rõ ràng là bạn gái của gã.

Ngoài ra, các thuộc hạ Phong, Vân, Lôi, Hỏa đều có mặt. Đặc biệt còn có một nữ cảnh sát trẻ vóc dánh mảnh mai, đầu đội chiếc mũ rộng vành, và một nam cảnh sát.

“Đàm Văn Đông, nghe nói cậu vừa phế một tay của Hồng lão đại?” Nữ cảnh sát hỏi: “Phải kín đáo một chút! Tuy chúng ta có hợp tác qua, cậu giúp chúng tôi lập công tóm bọn buôn ma túy, nhưng những điều cậu đang làm là phi pháp. Nếu để tôi tóm được đầu mối, xảy ra chuyện thì tôi nhất định tự tay tống cậu vào nhà đá đó!”

“Được rồi khổ lắm, câu này chị nói nhiều lần rồi!” Đàm Văn Đông lười biếng ngã lên ghế, ngón tay như không buồn nhúc nhích: “Hôm nay là sinh nhật bạn gái tôi, vứt hết công việc chúng đi. Chúng ta đều là bằng hữu, cứ vui một trận đã!”

“Hừm!” Nữ cảnh sát cười khổ, tai mắt chợt động. Thấy Vương Siêu đẩy cửa vào liền hỏi: “Vị này là... bạn của Đàm Văn Đông...?”

Đàm Văn Đông nhận ra Vương Siêu liền bật mạnh người ngồi dậy, ánh mắt lập tức lóe sáng như sói rừng rình mồi.

“Lại là ngươi! Đến làm gi? Gây sự với Đông ca hả?” Phong, Vân hai tên thủ hạ đứng lên vẻ căng thẳng: “Ngươi vào bằng cách nào?”

Công phu nhị chỉ hủy thép của Vương Siêu hôm đó, hai tên vẫn còn nhớ rõ mồn một.

“Không có gì, chỉ là muốn tìm cậu trò chuyện...” Vương Siêu xua tay, đoạn thong thả bước đến chỗ Đàm Văn Đông, ngồi xuống chỗ còn trống bên cạnh.

“Hôm nay là sinh nhật bạn gái cậu hả?” Vương Siêu không khác một bằng hữu lớn tuổi của Đàm Văn Đông, vừa hỏi vừa lấy trong túi ra một chiếc hộp xinh xắn: “Quà sinh nhật, tặng cô!”

“Hả?” Cô gái nghi ngờ nhìn sang Đàm Văn Đông, thấy gã gật gật đầu mới dám nhận chiếc hộp, từ từ mở. Bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim gắn ngọc bích lấp lánh, hết sức quý phái. Chiếc nhẫn này, Vương Siêu vừa ghé qua hiệu nữ trang chọn mua.

“’Món quà quý giá như thế, không thích hợp đâu!” Mắt Đàm Văn Đông cũng tinh tường, vừa nhìn đã biết chiếc nhẫn ít nhất cũng phải trên vạn đồng.

“Hợp chứ, sao lại không hợp?” Mắt Vương Siêu sáng lấp lánh, chăm chú nhìn gã. Những người có mặt, cả đôi nam nữ cảnh sát cũng nhìn nhau kinh ngạc.

Trước ánh mắt tinh anh của Vương Siêu, Đàm Văn Đông lại ngã người ra ghế, lười nhác: “Vô công bất thụ lộc, anh có chuyện muốn nhờ tôi làm hả?”

“Đúng là có chuyện cần cậu làm!” Vương Siêu cười nhẹ.

“Nói nghe đi!” Đàm Văn Đông vẫn uể oải: “Với thực lực của anh lẽ nào còn có chuyện không làm được, hôm nay lại đặc biệt tìm đến cánh cửa nhỏ của tôi vậy?”

“Làm xã hội đen không có tiền đồ, thân thủ cậu rất tốt, tuổi lại còn trẻ, lớn lên có thể thành tài. Lăn lộn chốn phi pháp, mua bán thuốc phiện, quản lý đám du thủ du thực, thật đáng tiếc...” Vương Siêu bỗng cảm thấy mình có hơi giống một vị cao tăng đại đức trong phim hay tiểu thuyết, khuyên đại ma đầu “bỏ đao thành Phật”.

Đàm Văn Đông vẫn ngồi bất động, trên mặt tỏ vẻ như cười như không: “Hình như muốn thu nạp tôi làm việc cho anh? Nói gì thì nói, quan trọng nhất là giá cả. Chỉ cần có lợi, muốn tôi đi theo cũng không khó, có điều một chiếc nhẫn này... giá đó thấp quá đấy!”

Nghe qua mấy lời của Đàm Văn Đông, Vương Siêu biết thiếu niên này dã lăn lộn quá lâu trong giới xã hội đen, đến mức nhiễm cả chất đó vào xương tủy. Gian hùng trí trá, giảo hoạt có thừa, nếu là thời loạn chắc chắn sẽ hùng bá một phương.

Có điều giờ là thời bình, bất cứ nhân vật kiêu hùng nào cũng không thể có ngày rạng danh. Thời loạn mới sinh anh hào, không có thời loạn, những kiểu người như Đàm Văn Đông cao nhất cũng chỉ là bóng ma dật dờ bên lề xã hội.

“Tôi không mua cậu, tôi muốn cho cậu một cơ hội!” Vương Siêu giọng chắc nịch: “Võ công cậu rất xuất sắc, là người xuất sắc nhất dưới hai mươi tuổi mà tôi từng gặp, gọi là thiên tài cũng không quá. Nếu thêm thời gian, chuyên tâm luyện công, nhất định sẽ trở thành đại sư danh tiếng lẫy lừng. Tôi không muốn cậu dấn quá sâu vào con đường xấu, đến lúc khó thể quay đầu.”

“Rõ ràng muốn bảo Đông ca bỏ cả cơ nghiệp. Anh cho mình là ai? Chủ tịch nước chắc?” Tên ngồi cạnh Đàm Văn Đông nổi giận quát.

“Tôi là Quán trưởng nội gia quyền quán Lao Sơn!” Vương Siêu không quan tâm đến tên thủ hạ, nói thẳng với Đàm Văn Đông.

“Cái gì? Quán trưởng nội gia quyền quán Lao Sơn? Anh chính là Vương Siêu sư phụ sao?” Nữ cảnh sát chợt kêu lên.

“Sao cô biết tôi? Lẽ nào...” Vương Siêu quay đầu nhìn nữ cảnh sát, cảm thấy có chút thắc mắc. Tên tuổi hắn giới võ thuật hiện hầu như ai cũng biết, nhưng người ngoài lại không hề để ý. Cũng giống như người đánh cờ ai cũng biết Lý Xương Hạo, nhưng người không biết đánh cờ thì nghe cũng như không.

“Anh là Vương Siêu sư phụ, mấy tuần trước vừa dùng Hình Quyền đánh chết đại võ sư Thái Quyền Nguyễn Hồng Tu ở Hương Cảng đúng không? Tên tôi là Phương Bối...” Nữ cảnh sát đứng lên, vội vã tự giới thiệu.

“Văn Đông, đây là Vương Siêu sư phụ. Lần trước chúng ta hợp tác bắt thủ hạ tướng quân Tra Vượng Tam giác vàng, đầu mục Thái Cửu. Thái Cửu này chính là do Nguyễn Hồng Tu trực tiếp huấn luyện đó!”

Đàm Văn Đông có lần phối hợp với cảnh sát đánh đám buôn thuốc phiện từ Tam giác vàng đến thành phố này gây dựng cơ sở, đứng đầu bọn này là một đầu mục tên gọi Thái Cửu. Trọn ba ngày trời, hy sinh mấy người, cảnh sát mới dùng súng ép được tên này vào góc chết, bắt sống. Đàm Văn Đông lúc đó cũng nổi máu xuất mã, mấy lần giao đấu với Thái Cửu thừa sống thiếu chết.

Thái Cửu này là lính do Nguyễn Hồng Tu huần luyện ra nên chuyện họ Nguyễn bị Vương Siêu đánh chết ở Hương Cảng, cảnh sát nơi đây ít nhiều đều biết đến.

Bản thân Đàm Văn Đông cũng bán thuốc phiện, nhưng lại hợp tác với cảnh sát tấn công thế lực buôn thuốc phiện nước ngoài. Điều này nghe qua thì có chút phi lý, nhưng nghĩ kỹ cũng hợp lẽ thường.

“Anh là Vương Siêu sư phụ, đệ nhất võ sư Đông Nam Á?” Đàm Văn Đông ngồi thẳng dậy, sắc mặt nghiêm trang hẳn.

“Đệ nhất Đông Nam Á thì không dám, nhưng tôi chính là Vương Siêu. Cậu có thể cùng luyện võ với tôi không? Làm xã hội đen không có tiền đồ...”

Vương Siêu hiện đã là đại sư, ngang hàng với những bậc Trưởng lão như Chu Hồng Trí, Tiết Liên Tín. Tuy chỉ lớn hơn Đàm Văn Đông vài tuổi nhưng địa vị đã là lão tiền bối rồi.

Hắn rất hy vọng Đàm Văn Đông cũng là người say mê võ thuật, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

“Tôi có một người anh họ là cao thủ Đàn Thoái, giỏi hơn tôi rất nhiều. Nhưng anh ấy không dựa vào Đàn Thoái kiếm cơm mà đi đá bóng, giờ là cầu thủ nổi tiếng, cuộc sống rất tốt. Tôi từ nhỏ đã tập võ, cũng không dựa vào võ công kiếm cơm. Vương sư phụ, anh bảo tôi chuyên tâm luyện công phu, chỉ e không có tiền đồ. Không lăn lộn như bây giờ thì tôi biết làm gì? Lẽ nào suốt đời luyện võ?” Đàm Văn Đông nghĩ một lát mới nói.

“Tôi có công ty kinh doanh riêng, bản thân tôi cũng không dựa vào luyện võ kiếm cơm...” Vương Siêu cười: “Nói thực, cậu là thiên tài, tôi rất hi vọng cậu có thể cùng tôi làm việc. Luyện võ với tôi cậu không phải sa vào con đường phi pháp nữa.”

“Văn Đông, đúng là cậu không thể như thế này mãi. Cấp trên đã thông báo tiền hành chiến dịch chỉnh đốn trật tự xã hội, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt cậu xử lý. Đã nói nhiều lần mà cậu chẳng chịu nghe, tôi cũng hiểu chỗ khó của cậu. Vương sư phụ muốn thu nhận, đây là cơ hội tốt không nên bỏ qua...” Phương Bối vội nói: “Vương sư phụ có quan hệ rất tốt với quân đội!.”

“Vương sư phụ, quyền pháp của anh tôi đã được lĩnh giáo, rất mong có thể học với anh. Có điều chuyện này tôi phải suy nghĩ một chút!” Đàm Văn Đông thận trọng.

“Không cần gấp. Hai tháng tới tôi sẽ làm giáo quan cho trường dã chiến, khi nào nghĩ thông cứ đến đó tìm tôi!” Vương Siêu gật đầu, đứng dậy đi ra.

Nữ cảnh sát vội ra theo, hỏi: “Tôi có thể nói chuyện với anh một chút không?”

“Chuyện gì vậy?”

Phương Bối khẽ mím môi: “Chuyện Đàm Văn Đông, anh nhất định phải kéo cậu ta khỏi con đường xã hội đen...”

Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.