Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 399: Chương 399: Thần! Thần! Thần




Có thể nói, cho dù là một người được đúc bằng sắt thép, dưới sự liên hợp đả kích của những cao thủ này, trong nháy mắt cũng phải biến thành một đống phế liệu.

Nhưng Vương Siêu không phải là người do sắt thuần chế thành, hắn là chân thần đã đả phá hư không, kiến thần bất phôi, thể lực siêu cường, lực bao phát còn hơn cả mười con voi cộng lại, là một loại tồn tại mà thân thể đã đạt tới cực hạn trên thế giới này.

Phải đối diện với nhiều sự đả kích như thế này, tinh thần của Vương Siêu trở nên vô cùng tập trung! Lập tức, mỗi một đả kích từ bốn phương tám hương trong nháy mắt đều hiện lên trong đầu hắn, quyền đầu nào đánh vòa bộ vị nào? Lực lượng đả kích đại khái lớn bao nhiêu? Có thể ngạnh tiếp hay không? Võ công của người nào là yếu nhất, có thể cường hành đột phá hay không?

Tình huống bạo phát trong nháy mắt này đều hiện lên rõ mồn một trong đầu hắn.

Vương Siêu thực sự là quá mẫn cảm rồi! Bất kỳ chiêu thức cao minh, hoa dạng như thế nào, trong mắt hắn đều giống như là một đứa trẻ con ở trước mặt cha mẹ, căn bản là không có bất kỳ điều gì có thể giấu được cả.

Vào sát na đột nhiên lắc người, Vương Siêu đã co rúc thân thể vào trong, ôm thân thể của Nghiêm Nguyên Nghi vào lòng, để tránh cho cô ta bị thương trong lúc hỗn loạn, đồng thời, đột nhiên xuất thủ, không ngờ lại công kích về phía Trình Sơn Minh.

Trong những người có mặt ở đây, sự uy hiếp của Trần Sơn Minh là lớn nhất! Tất cả mọi người đều không có được một nửa sức uy hiếp của vị Thương Vương Bắc Mỹ này! Chỉ cần đoạt súng trong tay ông ta, lập tức có thể thoát khỏi uy hiếp, Vương Siêu có thể nói là muốn đi thì đi, muốn ở thì ở. Với tốc độ của hắn, mặc dù phải mang theo một người, nhưng cho dù là lái xe Ferrari đuổi theo thì cũng chỉ có thể hít khói của hắn mà thôi.

Nào ngờ, Trình Sơn Minh tựa hồ như sớm dã dự liệu trước rằng Vương Siêu sẽ công kích ông ta trước tiên, khi mọi người vừa động thủ, ông ta không những không động thủ, ngược lại còn co người vào, lướt tới sau người Tạ Phiên Phiên và Kỷ Phù Trần.

Ông ta lướt chân, co người, cả thân thể có xương cốt rất lớn đột nhiên giống như biến thành một con báo chỉ hơi to, giảo hoạt vô cùng. Không ai ngờ rằng, Trình Sơn Minh nổi danh với Bát Quái chưởng cương mãnh, trong nháy mắt lại bạo phát ra công phu tiểu xảo tới cực điểm này.

Có điều, cho dù biến hóa của ông ta nhanh tới cỡ nào thì cũng vẫn bị Vương Siêu theo dõi, không thể thoát được.

Vương Siêu trực tiếp lướt người một cái, thân thể giống như quỷ mị, chân đạp ngược tư thế thất tinh, giống như cán chùm sao Bắc Đẩu lả lướt! Thân thể chợt ẩn chợt hiện, đột nhiên xông lên, kéo ra một vết rách không khí dài thượt và tiếng bạo phát như còi hơi của xe lửa, cương phong quanh người chấn động rồi nổ tung, rền vang như tiếng pháo liên châu. Đồng thời từng mảng lớn cát vàng ở dưới chân hắn bị hất lên, giống như bão cát phô thiên cái địa, trong không gian mấy chục trượng vuông, toàn bộ cát vàng đều tung bay ngập trời, từng hạt cát được kình phong thổi thốc lên, dánh lên mặt khiến người ta đau rát, giống như là bị hạt sắt của súng lửa đánh trúng vậy.

Vương Siêu lần này vừa phát uy, xông lên, hất cát, nhất thời cả tràng diện trở nên hỗn loạn hơn trước gấp cả chục lần.

Uy thế của hắn đột nhiên bạo phát, bất kể là thanh âm, gió thốc lên hay là cát vàng tung bay, uy lực trong thoát chốc đã vượt xa thanh thế của tất cả cao thủ có mặt tại trường cùng nhau phát lực.

Nếu như nói rằng, tất cả cao thủ Hồng môn có mặt tại đây cùng nhau phát kình, mang theo kình phong, gân cốt rền vang, là một tràng tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, vậy thì Vương Siêu lúc này đột nhiên phát lực, lại giống như một quả tên lửa đột nhiên bắn ra, khiến cho trời đất phải rung chuyển, át đi tất cả các thanh âm xung quanh.

Ta đây còn chưa mở miệng, ai dám lên tiếng trước?

Rầm!

Thân thể của Vương Siêu trực tiếp va chạm với Hồng quyền "Phục hổ trương cung" của Tạ Phiên Phiên, một tay ôm Nghiêm Nguyên Nghi, một tay đưa ra, trực tiếp đánh một quyền, lấy cứng chọi cứng, đánh cho Tạ Phiên Phiên cả người xoay tròn, suýt chút nữa thì ngã cắm đầu xuống đất. Đồng thời Vương Siêu đẩy ra một chưởng, kết thành Mãn Nguyện ấn, lòng bàn tay lồi lên, phản kích bá thủ (tay bừa) của Kỷ Phù Trần. Một cái nắm này, đã dánh cho cổ ta của Kỷ Phù Trần đảo ngược, khí huyết toàn thân chấn động, cơ hồ như ngất đi.

Đồng thời, một cước của Vương Siêu vung ra sau, vừa hay chạm vào cánh tay của Triêu Dương Thủ Lục Thủ Dương.

Hai tay của Lục Thủ Dương giống như cái liềm, cắt thật mạnh, nhưng chân của Vương Siêu lại quá nhanh, lực lượng cũng quá lớn! Hai tay của hắn tuy luyện giống như là câu liêm thương, nhưng hiện tại lại giống như là dùng câu liêm thương cắt một cái cột sắt thô như cột điện.

Chân của Vương Siêu, so với chân ngựa thì mạnh hơn nhiều.

Chân cong vòng một cái, giống như đại thủ ấn của thủ chưởng, chặt một cái vào cánh tay của Lục Thủ Dương. Đồng thời sau đó lại xoay một cái đập trúng ngay vai của Lục Thủ Dương, lực lượng cực mạnh trực tiếp đánh bay hắn, ngã lăn tròn, không đặt vững được chân, không ngờ lại bay vào trong biển ngoài mấy chục mét.

Vương Siêu lần này là dùng tống kình chứ không phải là thấu kình, cho nên chỉ đánh bay Lục Thủ Dương chứ không đá thương hay là đá chết hắn. Có điều như vậy cũng đã đá bay mất một nửa hồn vía của vị Triêu Dương Thủ Lục Thủ Dương này rồi!

Đúng vào lúc này!

Mấy đạo quyền kình lăng lệ đã đánh tới lưng Vương Siêu.

Hiện trường tuy là môt mảng cát vàng mịt mù, thò tay ra không nhìn thấy ngón, mọi người toàn bộ đều dựa vào cảm giác mà hành sự. Lúc này đã lộ ra quyền pháp của ai tinh diệu, đả pháp của ai mẫn cảm!

Cao thủ quyền pháp cao thâm, kinh nghiệm thực chiến phong phú, trong bóng đêm chỉ vừa chạm một cái là thích ứng ngay.

Ngoại trừ Triêu Dương Thủ Lục Thủ Dương ra, trong giây phút cát vàng ngập trời, kình phong bạo liệt này, ba vị Hóa kình quyền sư có công phu có thể tìm thấy vị trí của Vương Siêu, là những người có công phu cao nhất, kinh nghiệm phong phú nhất.

Hai tay Vương Siêu chấn tan hợp thế của phu phụ Tạ Phiên Phiên và Kỷ Phù Trần, một cước đá bay Lục Thủ Dương, cho dù hắn là cao thủ đệ nhất thiên hạ đi chăng nữa thì kình lực cũng có chút không còn nguyên vẹn, giờ lại phải đối diện với ba quyền ở phía sau đang đới tới, hơn thế nữa hắn lại còn phải phòng bị súng của Trình Sơn Minh, căn bản là không thể xoay người để đối địch nữa.

Có điều vào giây phút khẩn yếu quan đầu này, Vương Siêu lại không hoảng loạn một chút nào, hắn có sóng to gió lớn nào mà chưa từng thấy qua chứ? Cao thủ hắn cũng gặp rất nhiều, bất kỳ gặp phải tình huống nguy hiểm, hung hiểm như thế nào, trong lòng hắn đều không dâng lên dù là một chút dao động nhỏ.

Hống!

Khi ba quyền đã tới sau lưng, Vương Siêu không né, cũng không tránh, hai mắt nhìn xuyên qua cát vàng, thủy trung vẫn tập trung vào tất cả trạng thái thân thể của Trình Sơn Minh.

Trong đầu hắn, nhịp tim, mạch đập trong người của Trình Sơn Minh như thế nào cũng đều lồ lộ hiện ra hết.

Một cỗ khí, bịc bịch bịch! Lưng của Vương Siêu lập tức nhô lên ba cái cục thịt to như miệng bát.

Ba cục thịt này lôi lên trên lưng, chọc thủng cả quần áo, từ bên ngoài nhìn vào, giống như là bên trong áo có đút ba quả cầu sắt lớn vậy.

Ba cái cục thịt to như miệng bát này vừa hay tương ứng với ba quyền của ba vị cao thủ Hóa kình đang đánh tới.

Rầm, rầm, rầm!

Quyền đầu của ba vị cao thủ Hóa Kình đánh đúng lên cục thịt nhô lên ở sau lưng Vương Siêu, đều giống như là đánh trúng quả cầu sắt, ai ai cũng rên lên một tiếng, thu thủ chưởng lại như điện xẹt.

Lần này tuy đánh trúng lưng của Vương Siêu, nhưng lực lượng cơ nhục phản chấn cơ hồ như khiến thủ chưởng của bọn họ nứt toạc ra.

Vương Siêu trúng ba quyền, thân thể lại bước lên trước một bước lớn, chỉ là trên mặt lại hiện ra một tia đỏ, sau đó lại trở về trạng thái bình thường giống như là không có chuyện gì. Đơn thủ của hắn đột kích, trong cát vàng mê loạn, trời đêm tăm tối, dưới hình huống hỗn loạn, bỏ giả tìm thật, tóm về phía tay của Trần Sơn Minh.

Trình Sơn Minh lúc này cũng có chút không nắm rõ tình hình, ông ta tuy có thể xác định được vị trí của Vương Siêu, nhưng vào lúc này lại không thể nổ súng, nếu không bắn không trúng sẽ ngộ thương người khác. Người có mặt ở đây quá nhiều, tràng diện cũng quá hỗn loạn rồi! Thân pháp của Vương Siêu cũng quá linh hoạt!

"Không ổn!"

Vương Siêu tay tóm một cái, thực sự là quá nhanh, đừng nói là Trần Sơn Minh, cho dù là cao thủ Đan kình cũng khó mà né được, lập tức nắm được khẩu súng đã trượt từ trong ống tay áo ra ngoài của Trần Sơn Minh, bóp nhẹ một cái, rắc rắc! Nòng súng bằng thép vôn-fram đã bị bóp cho kêu rắc một tiếng.

"Trình lão ca, đắc tội rồi!"

Sau khi bóp vỡ nòng súng, Vương Siêu đột nhiên lắc mình một cái, người đã thoát ra ngoài mấy trược, lại lắc thêm vài cái nữa, đã biến mất ngoài trăm mét. Sau đó phát lực chạy như điên.

Đây không phải là cuộc tỷ võ chính thức, không giống như lần trước Vương Siêu đã tỉ võ với sáu vị danh gia Hóa kình của nước Mỹ, không thể bỏ đi, chỉ có thể ngạnh kháng. Hiện tại địa phương này quá lớn, sau khi Vương Siêu giải quyết được súng của Trình Sơn Minh, lập tức lắc người ly khai, lướt vội mà đi.

Phốc!

Vương Siêu vừa đi, hiện trường lập tức trầm lặng, sau hai phút, mọi người cũng xông ra khỏi phạm vi của bụi cát.

Trìn Sơn Minh ném khẩu súng đang cầm trong tay đi, mặt khác tay khéo léo như làm ảo thuật móc ra một khẩu Desert Eagle cỡ lớn, cơ hồ không cần nhắm đã chĩa đúng ngay vào lưng Vương Siêu.

Lập tức, ánh mắt của mọi người đều trập trung lên người Trình Sơn Minh.

Nhưng tiếng súng lại không vang lên.

"Trình Sơn Minh! Ông..." Mọi người sau một giây, đột nhiên nổi giận, cho rằng Trình Sơn Minh định thả Vương Siêu đi.

Tiếng bóp vỡ nòng súng vừa rồi của Vương Siêu bọn họ cũng đều nghe thấy rõ, nhưng những người có mặt ở đây đều biết rằng trên người Trần Sơn Minh có hai cây súng chứ không phải chỉ một cây. Hiện tại lại không nổ súng, mọi người đều coi ông ta là cái đích để đả kích.

"Hừ!" Trình Sơn Minh hừ lạnh một tiếng, mắt vẫn nhìn vào mũi súng.

Mọi người lúc này mới phát hiện, mũi súng trên cây súng thứ hai của Trình Sơn Minh cũng đã bị bẻ cong. Như vậy nếu như nổ súng thì súng sẽ nổ tung.

"Sao lại có thể như vậy! Rõ ràng chỉ nghe thấy một tiếng rắc thôi mà." Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, vừa kinh lại vừa sợ!

"Lão Trình, tôi biết anh còn có một cây súng nữa!" Kỷ Phù Trần đột nhiên tiến lên một bước, "bí mật này, chỉ có tôi biết. Cây súng thứ ba đó không thể bị bóp vỡ được, anh thường giấ nó ở trên chân mà."

"Hừ!"

Trình Sơn Minh lại hừ lạnh một tiếng, mọi người lại một lần nữa chăm chú nhìn vào cẳng chân của ông ta, nhưng phát hiện, mảng y phục bên trên đã bị xé rách, súng bên trong cũng không cánh mà bay.

Rất rõ ràng, là vừa rồi Vương Siêu đã hạ thủ trong bất tri bất giác.

"Đệ nhất thiên hạ... đệ nhất thiên hạ... Thần! Thần! Thần!" Những người có mặt ở đây lúc này mới biết rằng Trình Sơn Minh căn bản không hề có ý thả Vương Siêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.