Chỉ có vài ba chiêu công phu, đại cao thủ bậc bão đan luyện võ hóa điên Khâu Vĩ Mình đã bị Vương Siêu đo ván nằm trên sàn, sau đó thì bị nhào nặn, lập tức đã hôn mê không tiếng động, biến hóa như vậy, chênh lệch thực sự là quá lớn.
Nhìn vô sổ mảnh gỗ bị nghiền nát vụn dưới đất, cảm giác được sự yên tĩnh của tòa nhà đã trở lại, mọi người vốn tản ra ở đây tất cả cũng ngồi xuống vị trí của mình, nhìn Khâu Vĩ Minh hôn mê nằm dưới đất, còn Vương Siêu thì hời hợt vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, mọi người đều có một loại cảm giác dường như là cách hẳn cả một thế hệ.
Ngay lúc trước đó thời gian hai giây, cú liếc mắt địch ý của Vương Siêu đã khiến Khâu Vĩ Minh điên tiết, Khâu Vĩ Minh đột nhiên tung đòn, cái bàn vỡ tan, thân thể vút lên, nhô cao chưởng kích, tầng lâu chấn động, xé rách không khí, công phu trong nháy mắt thật giống như long trời lở đất, núi đổ biển động, bén nhọn tới cực điểm! Mọi người ở đây không khỏi vì thế công xuất hiện hung mãnh như vậy mà toát mồ hôi lạnh, trong lòng chỉ lo sợ rằng Vương Siêu sẽ ứng phó khó khắn.
Nhưng trăm ngàn lần không tới, chỉ trong nháy mắt, Vương Siêu tiện hươ nhẹ tay lên, giơ chướng đánh ra, hóa giải thế công khổng lồ ấy, ngược lại đập cho đối phương hôn mê bất tỉnh, tâm lý chênh lệch khổng lồ như vậy, tự nhiên làm cho mọi người ở đây sinh ra cảm giác dường như cách nhau cả một thế hệ.
Theo lý mà nói, tất cả mọi người ở đây đều thổi phòng Vương Siêu là cao thủ đệ nhất thiên hạ, cái hiểu biết về bản lãnh thần hồ kỳ thần mới vừa rồi, trong tâm lý đã ứng với sự thừa nhận năng lực, không hề toát mồ hôi lạnh, thế nhưng bọn họ cũng không phải người đạt đến bậc đan kình, căn bản không cách nào hiểu được trận quyết đáu của bậc đan kình.
Như vậy cũng giống như một cao thủ kì tài bình thường xem cao thủ tuyệt đỉnh thiên hạ đối chiến, một bên tung ra diệu chiêu, mắt thấy bên còn lại lảo đảo thành trì, như muốn sụp đổ, cơ hồ đã lầm vào tuyệt cảnh tất phải chết, căn bản không thể tưởng tượng ra bất cứ phương pháp hóa giải nào, đang lúc xem mà vắt hết óc lo lắng thì đột nhiên từ cái bên đã rơi vào tuyệt địa nọ phản kích lại, hàn huyên dăm ba chiêu thức, chuyển bại thành thắng.
Biến chuyển như vậy, cũng xem như là đại thế khắp thiên hạ bất ngờ thay đổi. Hôm nay là hoàng này, ngay mai là đế nọ, một đám dân chúng đương nhiên nghĩ không ra, chẳng khác này người thường xem náo nhiệt.
"Vương Siêu sư phụ, Khâu Vĩ Minh không có chuyện gì chứ?"
Chờ sau khi điều chỉnh tốt tâm tình, Đỗ Nguyệt Hà nhìn Khâu Vĩ Minh nằm dưới đất, vội vội vàng vàng đặt câu hỏi, rất là lo lắng. Khâu Vĩ Minh dù là gã điên, nhưng cũng là tuyệt đỉnh cao thủ trong ThanH bang, địa vị tương đương với địa vị của Worton, Morgan của Cục Quân Tình Mỹ Quốc. Đỗ Nguyệt Hà đương nhiên không thể trơ mắt nhìn hắn bị Vương Siêu đánh chết.
"Yên tâm, ta chỉ đánh hắn hôn mê thôi, tim mạch hắn chì là bế khí lại, chút nữa sẽ khôi phục như cũ, trạng thái hắn điên cuồng như vậy, vũ lực tuy rằng mạnh, nhưng chỉ sợ sẽ đả thương nhân mạng, nếu như tham gia Võ Đạo đại hội, chỉ sợ sẽ gây ra rối loạn lớn, làm cho tình hình rối tinh rối mù, cá nhân ta đề nghị, vị trưởng lão Khâu Vĩ Minh này không nên tham gia Võ Đạo đại hội thì tốt hơn."
Vương Siêu lắc đầu, thở dài.
Hắn đưa ra vấn đề lời nói rất sắc bén! Khâu Vĩ Minh luyện võ tẩu hỏa nhập ma, đã tiến vào một trạng thái điên cuồng, tâm tư cố nhiên thuần tịnh, có thể khống chế khí huyết vận chuyển trong cơ thể. Nhưng có tật xấu trọng yếu đó chính là vừa mới cảm thụ được địch ý, tuy nhiên đã lập tức bạo phát, giết chết người có địch ý đối với mình.
Trạng thái như vậy mà tới Võ Đạo đại hội, thì thực là khó lường, ở Võ Đạo đại hội có bao nhiêu người? Có bao nhiêu cao thủ? Nếu như chỉ cảm giác thấy địch ý rồi giết người thì thực quá bạo loạn.
Hơn nữa năng lực của Khâu Vĩ Minh cũng có thể coi là cao thủ, cao thủ đan kình thiên hạ đều biết, vốn là tồn tại ở đỉnh cao của thế giới, phát uy là giết người lung tung, phá hư phá hoại, đích thật sẽ tạo thành phiền toái quá lớn.
Trong lúc Vương Siêu nói chuyện, xuất liên tục ra vài chiêu, tạo thành quyền ấn, bàn tay lập tức đỏ bừng tươi đẹp, như bôi chu sa, Đỗ Nguyệt Hà chỉ cảm thấy bàn tay hắn nhiệt khí bốc lên, giống như cái bếp lò lớn, biết rằng lúc Vương Siêu trở bàn tay ấy, sẽ đem máu toàn thân truyền tới cánh tay đó là một loại thủ pháp khí đấm bóp.
Vô luận là mấy thủ pháp khí công đấm bóp của Phật, Đạo, võ thuật, y học, dân gian, đều là trước tiên cần ma sát bàn tay, làm bàn tay phát nhiệt, sau đó mới đấm bóp, giống như dùng khăn mặt nóng đắp lên, mà kẻ luyện đến cao minh, không cần ma sát, trực tiếp vận khí chuyển máu, bàn tay tự nhiên sinh nhiệt, làm bàn tay đỏ au nóng bừng lên. Nhưng Vương Siêu chỉ cần hời hợt trở tay đã chuyển thành quyền ấn, lập tức bàn tay đã trở nên đỏ rực, nhiệt khí bốc ra đến dọa người, mọi người ở đây đều chưa từng thấy qua.
Chiêu đấm bóp này, quả thực là cái hộp lửa, lật bàn tay, Vương Siêu xuất thủ rất nhanh, liên tục đánh vào nhân trung, ngực, phía sau lưng, xương cổ, lòng bàn chân của Khâu Vĩ Minh, tay thoáng cái đã thu hẹp lại, người bên ngoài chỉ thấy được liên tiếp tàn ảnh.
Loạt chiêu thức đấm bóp xuất thủ đánh ra này, so với Truy Phong Đoản Đả của Nghiêm Nguyên Nghi còn nhanh hơn nhiều,
Sau khi thu chiêu, Khâu Vĩ Minh trở mình, trong cổ họng ho khan một tiếng, phun ra một cục máu, giống như mới tỉnh ngủ, sau khi gã tỉnh lại, lỗ tai giật giật, không cảm nhận được địch ý, liền lại dùng cái tư thế đơn bàn, chém ra hư chiêu, giống như lúc đầu, chút chuyện vừa xảy ra căn bản không nhớ gì cả.
"Có biện pháp nào không? Có thể khiến hắn khôi phục lại thần trí?" Đỗ Nguyệt Hà vội vàng hỏi. Lão cũng rõ ràng, dạng người như Khâu Vĩ Mình này đến Võ Đạo đại hội đúng là rất phiền toái, võ công Vương Siêu cao thâm như vậy, sự hiểu biết về thân thể nhất định đã vượt qua người thường, đối với bệnh trạng điên loạn nhất định cũng sẽ hiểu được sâu sắc như bất cứ thầy thuốc khoa thần kinh nào.
Mọi người luyện võ có thể tự chữa bệnh, đó là một đạo lý bình thường.
"Không có nhiều khả năng....." Vương Siêu suy nghĩ một chút, cái này liên quan đến thần kinh não bộ, vô cùng phức tạp, hắn cũng khó mà nói, "Càng huống chi, loại điên cuồng vì võ học này cũng không thể coi là điên, nếu như khôi phục lại như cũ, ý niệm trong đầu hắn nhiều lên, phức tạp thêm, ngược lại sẽ không khống chế được khí huyết thân thể, rất có thể quyền pháp sẽ bị thoái hóa, hơn nữa khí huyết trong cơ thể tán loạn, nói không chừng chết bất đắc kì tử."
Khâu Vĩ Minh cũng không giống loại cao thủ như Nghiêm Nguyên Nghi, Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long, thần trí sáng suốt, tâm ý cường đại, lực lượng tuy rằng mạnh, nhưng trong thực chiến không có loại ý vị tinh xảo của sự cơ động, đụng phải cao thủ bậc đan kình trở xuống, đương nhiên là dùng lực lượng, tốc độ để chiếm được ưu thế áp đảo, nhưng một khi đụng phải cao thủ đan kình, nhất định sẽ bị thua, đó cũng là một loại giá cả cùng bi ai, dùng bệnh điên để tới được bậc bão đan, khống chế khí huyết, nhưng không được coi là bão đan chân chính.
"Ài, xem ra thế sự không song toàn, nghĩ biện pháp thôi." Đỗ Nguyệt Hà thở dài một tiếng, bỏ sự tình của Khâu Vĩ Minh sang một bên, quay đầu lại liếc mắt nhìn một vị Đại Lão trong Thanh Bang, đạt được một sự nhất trí: "Vương Siêu sư phụ, với thân thủ, địa vị của ngài đích thật là siêu nhiên, Đường Môn các ngài nghĩ muốn tạo ra đại liên minh bang hội người Hoa toàn thế giới, nối mọi người thành một mảnh, cùng hưởng lợi ích, kế hoạch này vô cùng hay, chỉ là chưa từng có nhân vật nào như thế, có thể liên hợp lại những bang hội của chúng ta, bất quá lần gặp mặt với ngài hôm nay, ta cũng đã thấy được hy vọng, tối thiểu, Thanh Bang chúng ta cũng sẽ như Hoa Thanh, sẽ mời đến Võ Đạo đại hội lần này nhân vật cao cấp, để thương lượng sự tình cụ thể của việc liên minh.
Đỗ Nguyệt Hà lời vừa nói ra, rất hiển nhiên cũng đã biểu lộ thái độ, thái độ của Thanh bang và Hoa Thanh là giống nhau. Ủng hộ lần liên minh này, cũng thực sự đã nhận thân phận và uy vọng Vương Siêu là cao thủ đệ nhất thiên hạ. Cho rằng Vương Siêu, ít nhất cũng có tư cách làm Đại Lão.
Về phần Vương Siêu tại Võ Đạo đại hội có thể chân chính làm những người ở bang hội khác tâm phục khẩu phục hay không, tạo dựng được uy tín hay không, cái đó là chuyện về sau.
Nếu như Vương Siêu tại Võ Đạo đại hội có thể áp đảo quần hùng, tổ chức đống bang hội không cam phục lại, như vậy liên minh tự nhiên là nước chảy thành sông. Nếu không, thì mọi người đấu đá một mạch tại Võ Đạo đại hội, lại lần nữa xác định chọn ra một người. Tối thiểu, cũng tạo ra uy phong của người Hoa quyền sư. khiến cho con người trên toàn thế giới biết được võ thuật người Hoa võ thuật là sắc sảo nhất.
"Thanh bang, Hoa Thanh Bang, hai đại xã đoàn các ông, lực ảnh hưởng khổng lồ, các thế lực ngầm trên toàn cũng đã xếp vào hàng TOP 10, nếu các ông tỏ thái độ, ta cũng đương nhiên việc nên làm thì phải làm, làm một long đầu, ít nhất cũng khiến mọi người biểu hiện ra sự đoàn kết, cùng hưởng ích lợi, mưu cầu phát triển lớn hơn nữa."
Vương Siêu gật đầu
"Nếu là thế, như vậy cuộc tụ hội của chúng ta hôm nay, hai đại bang hội chúng ta cũng sẽ đương nhiên lưu truyền ra ngoài, tạo thành thanh thế, bất quá cứ như vậy, Vương Siêu sư phụ sẽ thực sự phiền toái rất nhiều, không biết ngài nghĩ như thế nào?"
Khanh thúc nhìn thấy Thanh bang đã tỏ thái độ , vì vậy nói tiếp lời.
Ý tứ trong lời nói này của lão biểu đạt rất rõ ràng, chính do lần tụ hội mở tiệc chiêu đãi Vương Siêu này, chuyện đã thừa nhận hắn là đệ nhất thiên hạ cao thủ của Thanh Bang, Hoa Thanh Bang sẽ truyền ra ngoài, đương nhiên sẽ tạo cho vs một thanh thế.
Bất quá cứ như vậy, nhất định sẽ là khiến cho Vương Siêu rước lấy không ít phiền toái. Cho nên trước tiên phải có một cuộc trưng cầu ý kiến.
"Cái này không vấn đề gì. Ta lại là kẻ không sợ phiền toái." Vương Siêu nhẹ nhàng cười một tiếng, "Hơn nữa nếu đảm đương danh tiếng này, không thể nào không có phiền toái."
"Vậy thì tốt."
Sự tình đãc đến trình độ này, cũng coi như đã xác định ra bản chất vấn đề của lần này tụ hội mở tiệc chiêu đãi này, đồng thời danh tiếng cao thủ đệ nhất thiên hạ của Vương Siêu cũng sẽ lưu truyền ra ngoài rất nhanh, mà cũng không phải danh tiếng đó chỉ là một vài người bằng hữu trước kia thổi phồng lên như vậy .
Lực ảnh hưởng của hai đại xã đoàn Thanh Bang, Hoa Thanh là bao nhiêu? Trong đó có bao nhiêu cao thủ? Bọn họ đều đã thừa nhận danh tiếng của Vương Siêu, như vậy kể cả là phía quan viên chính phủ cũng có ảnh hưởng nhất định.
Bắt đầu từ hôm nay, uy danh của Vương Siêu, mới chính thức bắt đầu được truyền bá và thừa nhận rộng rãi. Đương nhiên, sau đó nhất định là sẽ có một số không cam phục, hơn nữa không phải là nhỏ. Vậy thì nhất định sẽ nán lại tại Võ Đạo đại hội.
"Được rồi, ở đây lộn xộn quá, gọi người vào don dẹp đi, chúng ta trước nghỉ ngơi một chút, ăn bữa cơm đạm bạc, sau đó hãy tự mình an bài." Vào lúc này Liêu Tuấn Hoa cũng đứng lên.
Vốn là lần tụ hội này, có sư phụ của hắn ở đây, lại có thêm rất nhiều Đại Lão nữa, hắn không có tư cách nói như vậy. Nhưng thân phận khác của hắn cũng khiến cho địa vị của hắn so với tất cả mọi người ở đây đều có lực uy hiếp. Bởi vì hắn là quan lớn của quốc nội. Hơn nữa những Đại Lão , nguyên lão, đám trẻ tuổi này đều loáng thoáng nghe được lời đồn đãi, nói rằng có một đạo sĩ ở núi Võ Đang xem tướng cho Liêu Tuấn Hoa, tướng cực kỳ đẹp đẽ phú quý, có khí chất vương giả.
Lời đồn đại với thân phận như vậy, làm cho thân phận của hắn cho dù có ở trước mặt mấy vị Đại Lão bang hội nước ngoài cũng tăng hơn nhiều, ai chăng muốn làm quen? Ai dám không nể mặt?
Không để cho kẻ có khí chất vương giả mặt mũi, chán sống rồi chăng?
Cho nên hắn vừa nói như thế, người ở đây đều rất nể tình, mà ngay cả Chu Hồng Trí cũng không thể cho là hắn ngang tàng, ngược lại cười đến sáng cả mặt mày, có thể nhìn ra được, với việc có thể thu nhận được một đồ đệ như vậy, lão vô cùng hài lòng.
Liêu Tuấn Hoa một khi đã nói, lập tức tất cả Đại Lão đều đứng lên, lúc kêu người tới dọn dẹp, đều tự mình yên lặng tới một chỗ nói chuyện với nhau, đợi sau khi dọn dẹp xong mới ngồi lại xuống ăn cơm.
Mọi người đều tự mình tản ra nói chuyện với nhau, có vài người trẻ tuổi tự nhiên muốn cùng Vương Siêu làm quen, nhưng nhìn thấy Liêu Tuấn Hoa nghênh đón, đều biết điều tránh ra, biết hai người này có lẽ muốn nói chuyện riêng với nhau.
Thực sự, Liêu Tuấn Hoa muốn tìm Vương Siêu cần nói chuyện một chút.
"Thế nào, Liêu Bộ trưởng, gần đây công tác thật sự không tốt à?" Chỉ có Vương Siêu và một mình Liêu Tuấn Hoa ở trên hành lang, Vương Siêu hỏi nửa giỡn chơi.
Quan hệ giữa hắn và Liêu Tuấn Hoa mặc dù không có tới mức cởi mở như cùng Trần Ngải Dương, nhưng cũng coi như là giao tình thâm hậu hơn mức bằng hữu.
"Chuyện lần trước ngươi ở Bắc Kinh bị Nghiêm Nguyên Nghi bắt giữ, ta đã không chiếu cố được, không biết xảy ra chuyện gì, ta thật xấu hổ." Liêu Tuấn Hoa vừa mở miệng đã xin lỗi. Nhắc đến sự tình ở Bắc Kinh lần trước của Vương Siêu.
Lần trước Vương Siêu ở Bắc Kinh, Liêu Tuấn Hoa cũng không bảo vệ được, còn để cho Nghiêm Nguyên Nghi đại náo một trận, chuyện này đích thật là rất mất mặt. Tuy rằng sau đó Nghiêm Nguyên Nghi cùng vị hôn phu đã tự mình đi nói lời xin lỗi, tiêu trừ đi ảnh hưởng bên trong, nhưng vẫn muốn xin lỗi Vương Siêu.
"Cái đó cũng chẳng có gì, tôi có thể hiểu được, với thế mạnh của Nghiêm Nguyên Nghi, cũng không bất ngờ gì.". Bối cảnh Nghiêm Nguyên Nghi rất dọa người, thế lực của vị hôn phu cũng khổng lồ, tự thân nắm giữ quyền lực lớn, lại là cao thủ đan kình, người như vậy, nghĩ không có thế mạnh cũng khó khăn, đồng thời người như vậy, cũng là kẻ thích phá luật.
"Võ Đạo đại hội lần này, có Nghiêm Nguyên Nghi nhúng tay, rất phiền toái, càng huống chi, ta nghe được một vài tin tức, tay thủ lĩnh GOD đó, rất có thể ở cùng một chỗ với Nghiêm Nguyên Nghi , nếu như chúng liên hợp lại. . . . ." Liêu Tuấn Hoa nói một chút tin tức đơn giản của mình.
"Đó cũng là chuyện không thể giải quyết, cho dù bọn chúng có liên hợp lại, tôi cũng không quan tâm." Vương Siêu cười cười.
"Cậu không quan tâm, bất quá chuyện bọn cậu đánh nhau sống chết, đã quá ảnh hưởng tới đại cục." Liêu Tuấn Hoa thở dài: "Ta có một biện pháp vẹn toàn đôi bên, không biết cậu có chịu nghe hay không?"
"Biện pháp vẹn toàn đôi bên? Còn có biện pháp như thế sao?" Vương Siêu tựa hồ cũng lấy làm kinh hãi.
"Biện pháp rất đơn giản, ngươi theo đuổi Nghiêm Nguyên Nghi đi, hết thảy sự tình sẽ được giải quyết hết, trong nước, ngoài nước một mảnh hài hòa." Liêu Tuấn Hoa dùng ngữ khí rất trịnh trọng, ánh mắt ngưng trọng, đột nhiên túng ra câu nói long trời lở đất.