Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 121: Chương 121: Thiếu Lâm Lên Sàn!




“Thật đáng sợ, lúc chùy quyền của anh chạm vào cánh tay tôi, tại sao chỉ một chấn lực nhỏ mà khí huyết đảo lộn như thể bao nhiêu nội tạng máu huyết đều chực nhảy ra vậy? Bây giờ tôi vẫn ù tai hoa mắt...”

Vừa đọ tay với Vương Siêu, cả người Triệu Tinh Long đã bị hất văng đến tận tường mới dừng lại được. Gã nhỏm dậy, trong đầu vẫn thấy nặng trịch, trước mắt hoa lửa nhảy nhót, lục phủ ngũ tạng như đã rời khỏi vị trí, cảm giác buồn nôn mà không thể ói ra nổi

Tiếp một đòn “Ban Lan Chùy” của Vương Siêu, Triệu Tinh Long tưởng tượng hình như gã vừa đứng trước mặt một chiếc trống khổng lồ. Tiếng trống rung chấn, khí thế hừng hực, mới nghe âm thanh thôi cũng thấy khí huyết đảo lộn, hoa mắt chóng mặt.

“Nguyên tắc của Thái Cực Chùy Kình chính là phải tạo cho đối phương cảm giác rầm rầm tiếng trống. Hãy xem Lý Nguyên Bá trong Tùy Đường Diễn Nghĩa, một chùy đánh ra địch nhân dùng binh khí nào chặn đỡ cũng vô ích. Hễ chạm phải chùy, cả người lẫn binh khí sẽ đều bị chấn văng. Chính là luồng chấn lực của chùy chiêu, một tông sư Thái Cực Quyền thực thụ, khi đánh người chỉ cần một quyền tiếp xúc với đối thủ, kình lực sẽ từ điểm tiếp xúc đó bùng phát, chớp mắt lan tỏa ra khắp toàn thân đối phương. Vừa rồi đụng độ với tôi, anh bị khí huyết đảo ngược, hoa mắt chóng mặt vẫn còn là nhẹ nhất đấy!” Vương Siêu nói đoạn thu quyền, hai tay buông thõng, toàn thân thả lỏng, bộ dạng mềm oặt không một chút sức lực, hoàn toàn khác với vẻ uy phong lúc ra đòn “lôi cổ” khi nãy.

“Vậy Thái Cực chùy quyền, quan trọng nhất là gì?” Triệu Tinh Long lấy lại bình tĩnh, hỏi.

“Coi trọng nhất là lúc quyền chiêu tiếp xúc với cơ thể đối phương, chỉ cần một chiêu là xương cốt toàn thân đối phương bị chấn vụn. Lực chỉ phát ra tại một điểm, song lại lan tỏa khắp người địch nhân.”

Vương Siêu đến trước hồ nước giữa vườn trong võ quán, chỉ vào mặt nước phẳng lặng, nói với Triệu Tinh Long: “Thái Cực đại tông sư, tung chùy đánh người căn bản không cần phân biệt bộ vị yếu huyệt, bởi với Thái Cực chùy pháp lôi kình, bất kể đánh vào vị trí nào sức mạnh đều phân tán, khiến toàn thân đối thủ đều thọ thương!”

Nói đoạn cúi xuống nhặt lên một hòn đá, khẽ bật ngoán tay ném vào giữa hồ. “Tum” một tiếng, những vòng tròn sóng theo nhau tỏa ra từ trung tâm là chỗ hòn đá rơi xuống nước.

“Thấy chưa, đó chính là đạo lý phát lực. Đạo lý này, võ công chưa đạt đến cảnh giới thì hoàn toàn không thi triển ra được. Một khi võ công đã thực sự đạt đến cảnh giới thì chỗ nào cũng là yếu huyệt, tôi chỉ cần đánh vào tay anh, nhưng khớp xương toàn thân anh sẽ bị chấn vỡ theo.”

“Chữ Viên (tròn) trong đấu pháp Thái Cực không có nghĩa là tròn trịa, mà là tròn tỏa. Kình có nhu kình cương kình, Viên cũng có cương viên nhu viên. Hãy xem một người chơi đàn thành thục, âm thanh lan tỏa khiến người ta cảm thấy vui tai mãn nhĩ, đó chính là những âm tròn nhu viên. Còn khi trống lớn đánh lên khiến người ta khí huyết nao nao, một tiếng sét nổ khiến người ta run rẩy, đó chính là cương viên. Nguyên tắc của Thái Cực Quyền chính là phải đánh ra cái ý của hai chữ Cương Viên này!”

Vương Siêu khẽ chau mày, trên mặt hiện ra chút thần sắc nuối tiếc: “Đấu pháp Thái Cực chính là Pháo chùy. Pháo kình vừa phát, tâm lực tại các lỗ chân lông cùng bùng ra là có thể thổi bay người, nhưng nếu là sát chiêu thì vẫn phải dựa vào chùy ý phía sau. Chùy ý mượn lực nổ chấn mạnh, có thể chấn đứt toàn bộ gân cốt, khí huyết đối thủ. Luyện Thái Cực là luyện dưỡng sinh, cần nhu viên. Nhưng đấu pháp là sát sinh, phải cương viên. Người luyện võ nếu ngộ được đạo lý phát kình cương viên này, có thể bỏ qua tất cả các thủ đoạn biến hóa, lạng lách né tránh hay đánh vào yếu huyệt. Đối đầu với địch thủ, bất luận tiếp xúc với vị trí nào trên thân thể đối phương đều có thể đánh cho đối phương toàn thân nát vụn. Như Lý Nguyên Bá đánh người chỉ cần một chùy, đánh vào đâu đối phương cũng chết. Tuy là nhân vật hư cấu, song cũng nói ra được đạo lý cương nhu này. Tôn Lộc Đường đầu tiên luyện Hình Ý Bát Quái, võ công đã rất cao thâm rồi, nhưng từ khi lĩnh ngộ được bí quyết cương viên phát lực mới thấy đó là Thái Cực thực thụ, vì thế đã gọi quyền thuật của mình là Tôn thị Thái Cực Quyền!”

Triệu Tinh Long chăm chú lắng nghe, chợt lên tiếng hỏi: “Vậy thì theo như anh nói, võ công thiên hạ Thái Cực Quyền là quyền thuật tối cao?”

Vương Siêu lắc đầu: “Thái Cực cũng có nhiều loại, chỉ cần phát được cương viên lực thì đều là Thái Cực. Anh thấy đấy, tôi cũng đâu có luyện Thái Cực Quyền mà là mượn thế chùy quyền đánh ra cương viên lực. Tôn Lộc Đường cũng chưa từng thực sự luyện Thái Cực, chỉ là mượn thế quyền trong thế võ của Hảo Vi Chân mà thôi!”

“Quyền thuật hiện giờ của anh đã đạt đến cảnh giới đại tông sư, giống như Tôn Lộc Đường rồi sao?” Triệu Tinh Long không giấu nổi vẻ mặt kinh ngạc.

Vương Siêu cười: “Sao đã được chứ! Lĩnh ngộ là một chuyện, thi triển thành thục lại là chuyện khác. Tôi mượn chùy quyền thi triển cương viên kình lực, một chiêu công làm khí huyết toàn thân anh đảo lộn, văng ngược về sau, nhưng vẫn chưa thể làm cho gân cốt toàn thân anh rụng rời. Tất nhiên anh là người luyện võ, gân cốt rắn chắc mạnh mẽ. Nếu đổi là người thường, một quyền hôm nay đủ khiến gân cốt cả người anh chuyển vị rồi. Những bậc tôn sư như Dương Lộ Thiền hay Tôn Lộc Đường, một khi phát lực thì bất kể gân cốt anh mạnh mẽ tới đâu, chỉ một quyền tiếp xúc là khớp xương toàn thân cũng đều vỡ nát, nội tạng huyết dịch bị ép ta thất khiều. Nói tóm lại là cuơng viên kình lực của tôi vẫn còn nông lắm!”

“Chỉ cần một quyền chạm vào, có thể lan tỏa ra gân cốt nội tạng khắp người địch nhân? Làm được như vậy thì đúng là không cần phải đánh vào yếu huyệt. Kình lực ấy, ai còn dám đối đầu với anh?” Triệu Tinh Long vẫn chưa hết kinh ngạc.

“Đó chính là sức mạnh tột đỉnh nhất trong hóa kình. Minh kình để bùng phát, ám kình để chấn vỡ. Tiếc là cương viên lực tôi mới chỉ thi triển được bằng hai tay, hơn nữa công lực còn chưa mạnh, nói ra cũng chỉ là mọt phần sáu hoá kình mà thôi.”

“Trần Ngãi Dương mang danh Thái Cực Đại Sư, cương viên lực của anh ta như thế nào?” Triệu Tinh Long lại hỏi.

“Con đường của Trần Ngãi Dương và tôi không giống nhau, Điêu Thiền Kình của anh ta là pháp môn hô hấp luyện khí, trước luyện nội tạng, sau cường hoá gân cốt. Còn tôi lại luyện gân cốt trước, đến mức đồng phát lôi âm mới cường hóa cốt tuỷ, sau đó trong ngoài kết hợp. Đấu pháp Thái Cực Quyền của anh ta là lấy biện thủ (roi tay) làm trọng, cũng có nghĩa là lực quất, còn chưa đạt đến mức cương viên kình lực. Tuy nhiên, hiện giờ cương viên lực trong Thái Cực Chùy kình của tôi vẫn chưa thể động được vào gân cốt anh ta. Nếu giao đấu, tôi vẫn phải thực sự thi triển thân pháp giải vây, đánh vào yếu huyệt mới được.”

Mấy ngày liền Vương Siêu ôm quả cầu thủy ngân xuống đáy biển luyện công, đặc biệt trong những dịp mưa bão, để những dòng nước ngầm khổng lồ va đập vào người. Tuy nhiên do thời gian quá ngắn nên hắn vẫn chưa thể luyện được ám kình lên mặt và hạ âm.

Dù sao, chính nhờ các dòng nước mà Vương Siêu đã ngộ ra được sức mạnh rung chấn của cương viên lực, kết quả mấy ngày này hắn gạt sang bên tất cả mọi quyền thuật phức tạp, mượn thế Thái Cực ngũ chùy để luyện kình lực này.

Lĩnh hội được cương viên lực rung chấn, chỉ nhờ một điểm phát lực mà quyền kình lan toả khắp toàn thân dối thủ, thực ra đó là nhờ vào Đường Tử Trần và đoạn băng ghi hình đấu võ của Trần Ngãi Dương hôm trước.

Trận đấu ấy Trần Ngãi Dương dùng biện thủ quất đánh, Đường Tử Trần dùng pháo chùy ứng tiếp, mỗi quyền mỗi cước đều thể hiện ưu thế áp đảo rõ rệt.

Khi hai người gặp nhau Trần Ngãi Dương còn kể lại cho Vương Siêu, rằng khi quyền thân va chạm, sức mạnh của đối phương đều chấn cho anh ta hai tai ong ong, mắt mũi hoa lên, khớp xương lệch lạc vị trí, khí huyết đảo lộn.

Tình cảnh như vậy chẳng khác nào bị nhốt trong một quả chuông khổng lồ, rồi người bên ngoài dùng hết sức đánh mạnh vào chuông. Nếu còn đánh tiếp, Trần Ngãi Dương nói anh ta thực sự lo ngại bản thân sẽ bị kình lực từ quyền cước của đối phương chấn chết tại trận.

Tuy chỉ là tay chân va chạm, song kình lực lại thẩm thấu vào khắp các vị trí trên người. Đó chính là Pháo chùy cương viên lực, cũng là kỹ xảo đỉnh cao của hóa kình lực quyền, lợi hại hơn bất kỳ cách phát lực nào khác.

Cương viên Thái Cực quyền kình khi luyện đến cảnh giới tối cao, bất luận kể địch là cao thủ cỡ nào, gân cốt mạnh mẽ đến đâu cũng không cần đánh vào yếu huyệt. Chỉ đơn thuần là những cú va chạm tay chân cũng có thể chỉ bằng lực rung chấn phá nát vụn xương cốt đối phương, ép khí huyết từ thất khiếu tràn ra.

Có điều, hiện giờ Vương Siêu tuy dựa vào Thái Cực Ngũ Chùy làm thế, hai tay đã lĩnh hội được cách phát cương viên lực trong Thái Cực Quyền Kình, song do công lực không đủ nên chưa thể giống như cảnh giới của Lý Nguyên Bá, chỉ cần một chùy đánh ra, bất kể là ai, đánh vào đâu, đối phương cũng phải bỏ mạng.

Có lẽ chỉ khi hắn luyện được ám kình đến khắp toàn thân, lôi âm thấm vào tận nội tạng, sau đó hợp nhất công phu trong ngoài, cốt tuỷ, lục phủ ngũ tạng, gân cốt, huyết nhục, da thịt đều thông suốt, đưa tâm ý đến chí hư, không cần nhìn nghe cũng có thể phản ứng trước nguy hiểm, mới có thể thực sự đánh ra cương viên Thái Cực Kình Quyền với uy lực lớn nhất.

Đến khi ấy toàn thân đều có thể phát lực, chỉ một va chạm dù là ở vai, đỉnh đầu, cùi trỏ hay đầu gối, đều có thể lấy mạng địch. Dù chỉ là dùng thắt lưng để đọ với tay của đối thủ, kết cục cũng vẫn sẽ là đối phương bị chấn gãy rời gân cốt, thất khiếu xổ máu mà chết.

Thậm chí một cái liếc mắt cũng có thể làm kẻ địch khiếp hãi, khí thế triệt tiêu, không đánh cũng tự thua.

“Hai người đang thảo luận gì vậy?” Đúng lúc Vương Siêu đang giảng đạo lý cương viên quyền kình cho Triệu Tinh Long thì Lâm Nhã Nam bước vào.

Vừa thấy cô, Vương Siêu biết ngay là lại có chuyện.

Sau hôm từ Singapore về đến Sơn Đông, Chu Giai hết kỳ nghỉ đã trở về đài truyền hình làm việc, tuy nhiên vẫn thường xuyên giữ liên lạc với hắn. Võ quán Lao Sơn của Vương Siêu thời gian gần đây tuyên truyền quảng cáo nhiều, rất đông người tìm đến học nghệ, Lâm Nhã Nam nhân cơ hội vào trong thành phố Thanh Đảo mở chi nhánh.

Tuy trên danh nghĩa Vương Siêu là quán trưởng, song chưa bao giờ hắn ra mặt truyền dạy đồ đệ. Các sư phụ của võ quán, toàn bộ đều là quyền sư trong dân gian được mời về với mức lương cao, ngoài ra còn có một số cao thủ từ Sơn Đông Quốc Thuật Quán, thậm chí cả một số nhân tài được Lâm Nhã Nam mời về từ các võ quán Teakwondo, Karate. Thỉnh thoảng Triệu Tinh Long cũng đóng vai giảng dạy.

Lao Sơn Nội Gia Quyền Quán tất cả đều phát triển theo hướng thương mại chính quy, học theo sách lược kinh doanh của Thiếu Lâm Tự.

“Anh xem đi!” Lâm Nhã Nam khẽ lật tay, hiện ra một tấm thiệp mời dát vàng. Trên thiệp mời, đập vào mắt là một chữ “Phật” rất lớn.

Vương Siêu mở ra, chỉ thấy trên đó viết: “Nhân dịp Công ty tập đoàn Thiếu Lâm Tự được niêm yết tại sàn chứng khoán, xin mời các vị đồng nghiệp trong giới võ thuật. Kính mời Vương Siêu sư phụ!”

Lật lại mặt ngoài, Vương Siêu vẫn không hiểu, phải hỏi Lâm Nhã Nam: “Cái này là thế nào?”

Lâm Nhã Nam cười cười: “Trên thiệp đã viết rất rõ mà? Cổ phiếu của Thiếu Lâm Tự chuẩn bị tham gia sàn chứng khoán Nasdaq NewYork, đây là buổi tiệc mừng sự kiện đó. Thiếu Lâm Tự muốn mở rộng ảnh hưởng, đương nhiên còn có ý khoe mẽ, nên mời rất đông người trong giới võ thuật đến sự, đây là thiếp mời giành cho anh!”

“Thiếu Lâm tự sắp lên sàn chứng khoán Mỹ?” Vương Siêu nghe mãi mới hiểu lõm bõm, không khỏi giật mình: “Cái này... đúng là kinh thiên động địa!”

Lâm Nhã Nam lại không chút tỏ ra bất ngờ: “Thế thì có gì lạ? Thiếu Lâm Tự vốn đã là một tập đoàn lớn, bao gồm đủ các lĩnh vực du lịch, dạy học, sản xuất kinh doanh các đồ trang phục sức Phật môn. Mấy năm nay họ còn vươn sang lĩnh vực điện ảnh, nhiều ngôi sao hành động Hollywood đều xuất thân hay từng thọ giáo tại Thiếu Lâm Tự, huống hồ bên trên còn có người ủng hộ. Anh tưởng cái ngôi đại biểu Đại hội đồng nhân dân toàn quốc của Phương trượng Thiếu Lâm chỉ là cho vui chắc?”

“Sơn Đông Quốc Thuật Quán chính là một công ty con của Tập đoàn Thiếu Lâm Tự, thời gian vừa rồi chúng ta mở quyền quán, đã giành của họ không ít mối làm ăn rồi!” Triệu Tinh Long xen vào.

“Chúng ta giành mối làm ăn của họ, theo lý mà nói chắc chắn có người đến đập phá, vậy vì sao mấy ngày nay vẫn bình yên? Lại còn gửi thiệp mời đến nữa?” Chuyện Sơn Đông Quốc Thuật Quán nổi tiếng Sơn Đông là một công ty con của Tập đoàn Thiếu Lâm Tự, Vương Siêu đã biết từ lâu.

“Đâu có dễ dàng như thế? Danh tiếng của anh đã nổi khắp trong ngoài, ép Trương Uy phải nhảy biển tự tử, đánh chết thiên tài võ thuật Nhật Bản Diệp Huyền, anh nghĩ ai dám đến đập quán của anh? Tự tìm tới ăn đòn ư? Giờ anh đã là đại sư phụ trong giới võ thuật, đâu còn là một võ sư nhỏ nhoi nữa!” Lâm Nhã Nam một lời khai sáng, Vương Siêu cũng không khỏi chợt giật mình... Hóa ra hắn đã nổi tiếng trong giới võ thuật, đã là Đại quyền sư rồi.

“Thiếu Lâm Tự lên sàn cũng là có người ở trên bố trí và ủng hộ. Có điều mấy năm nay Thiếu Lâm và người Mỹ đi lại rất mật thiết, tuy bề ngoài là quan hệ làm ăn thương nghiệp song trong đó có rất nhiều chuyện đáng để suy nghĩ. Tổ chức đang muốn điều tra rõ ràng!” Lâm Nhã Nam bây giờ mới nói vào vấn đề.

Vương Siêu gật đầu bày tỏ đã hiểu ý. Quả thật, nếu Thiếu Lâm Tự bắt đầu chú trọng phát triển thương mại điện ảnh ở Hollywood, chắc chắn phải hợp tác với người Mỹ, nếu không thì đừng hòng vươn tay vào được. Việc hợp tác này khẳng định không thể đơn giản, giờ đột nhiên lại thông báo lên sàn, đúng là có rất nhiều điểm đáng ngờ.

“Liêu Tuấn Hoa và Đái Quân cũng nhận được thiếp mời, chuyện sư phụ Liêu Tuấn Hoa là Chu Hồng Trí đã truyền ra rồi.”

Vương Siêu hỏi: “Còn có ai nữa?”

Lâm Nhã Nam nhún vai: “Người được mời thì rất nhiều, ngưu mã quỷ thần đều có thể đi. Chỉ cần là người trong giới võ thuật, có thể đánh đấm, có chút danh tiếng là được!”

Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.