Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 386: Chương 386: Thơ của quyền lý




"Đế Tinh phiêu diêu, thiên hạ chuyển ngược, núi sông dao động?"

Hoắc Linh Nhi nhìn qua Ba Lập minh, sau đó ngẩng đầu hướng lên trời, trên bầu trời tinh hà rực rỡ, quang huy sáng chói, dĩ nhiên là từ trước tới nay chưa hề có được khí trời tốt. Bầu trời trên biển Nam Dương đích thật là trong trẻo như nước, chất lượng không khí vô cùng tốt. Ngôi sao trên bầu cùng chung với sóng biển dâng, làm người ta thần thanh khí sảng. Có một loại ý cảnh thơ phú đặc biệt ở bên trong.

"Ngược lại.... Quyền ý như thế này.... Không nắm được a, thực sự nghĩ không ra..."

Trong miệng Hoắc Linh Nhi lẩm bẩm tự nói, liên tưởng đến Ba Lập Minh bình sinh kinh nghiệm, cố gắng tự hỏi ý cảnh ẩn chứa trong quyền pháp của hắn .

Nàng cũng là một cô bé thông tuệ tuyệt đỉnh, như châu như ngọc, đối với tầm quan trọng của quyền ý bên trong quyền pháp lĩnh hội rất sâu sắc. Lúc luyện một bộ quyền pháp, ý cảnh rất quan trọng, nếu như cùng là một chiêu "Lãm Tước Vĩ" (Nắm đuôi chim tước) của Thái Cực Quyền, tư thế giống nhau, nhưng có người bắt đầu luyện tâm tình linh hoạt kỳ ảo, có người bắt đầu luyện lại tưởng tưởng địch nhân dùng trường thương tấn công, trước tiên ta lui bước, lấy tay làm cán thương, đem thế thương của đối phương tay không hóa giải, có một nỗi kinh sợ, ý ẩn náu như lấy hạt dẻ trong lò lửa.

Chiêu thức như nhau, dùng kình như nhau, cùng là Thái Cực Quyền nhưng tâm tình một linh hoạt kỳ ảo và một kinh sợ, ẩn náu, người mang tâm tình lấy hạt dẻ trong lò lửa luyện ra hoàn toàn là bất đồng. Cũng không thể nói là ai tốt ai xấu, Thái Cực Quyền mang ý cảnh linh hoạt kỳ ảo luyện ra tính chất nhân khí có sự trầm tĩnh, phiêu dật, thể lực xa xưa, dùng ý kinh sợ, ẩn náu của hạt dẻ trong lò lửa, kí chất như sét đánh, mãnh hổ, đả pháp kinh người, có sở trường riêng.

Hoắc Linh Nhi bây giờ là học quyền ý, cũng không phải là học chiêu thức, cũng giống như năm đó Vương Siêu đi theo Lý Kim Thụ học.

Nhưng thật ra võ công luyện được cũng khá ổn, đều là người thông minh, những loại người mà chỉ biết mỗi đánh bao cát, đá chân, dù cho có khắc khổ, cũng bất quá mù quáng tập luyện, ngu xuẩn tập luyện. Ngay cả có thể nhất thời đánh được rất hung mãnh, nhưng nhưng không có cách nào bước đến đỉnh, tối thiểu đan đạo là vô vọng.

Thứ võ công này, phải cao thâm, cùng dạng với thơ phú, cũng phải cần ý cảnh.

Chiêu thức quyền pháp năm đó của Vương Siêu cũng đã thông hiểu, bởi vì Đường Tử Trần đã dạy cho hắn, nhưng quyền ý lại không giao, cho nên Vương Siêu đã tự mình đến chỗ Lý Kim Thụ đem theo quyền ý, sau đó dùng thời gian một năm hành tẩu, rốt cục đã đem quyền ý đó sát nhập vào trong quyền pháp, cuối cùng quyết chí tiến lên, tung hoành vô địch, đúng ở đỉnh cao nhất của thế giới.

Bất quá bây giờ Ba Lập Minh nói cho Hoắc Linh Nhi quyền ý, trong liên tưởng của Hoắc Linh Nhi, luôn khó khăn để tiến vào.

Bởi vì thời đại đó của Ba Lập Minh, trước thập niên sau mươi bảy mươi, Hoắc Linh Nhi căn bản không có kinh nghiệm, càng huống chi nàng là người Hongkong, hoàn cảnh ra đời bất đồng cùng với nội địa, thêm nữa không có cách nào tưởng tưởng ra hoàn cảnh ở thời đại đó, tự nhiên không thể dung nhập vào trong đó.

Sa sa sa sa sa sa sa sa (tượng thanh tiếng cát sột xoạt)

Hoắc Linh Nhi đứng dưới sóng biển có hình ảnh của các vì sao, đứng tư thế Bão Thất Tinh của Bát Quái Chưởng, vẫn cố gắng tìm kiếm cái loại ý vị "Đế Tinh phiêu diêu, thiên hạ chuyển ngược" theo như lời Ba Lập Minh.

Ba Lập Minh nhìn đến nỗi trực tiếp lắc đầu, ánh mắt của vị đại hành gia này sắc bén, tư thế Hoắc Linh Nhi đứng đều chính xác nhưng chính là không được tự nhiên, không có được ý vị đó.

"Thôi bỏ đi, bỏ đi, ngươi đem linh tính của bản thân luyện được chẳng có gì, có luyện nữa sợ rằng quyền pháp cũng không thể tiến bộ, ngược lại sẽ tụt lùi."

Ba Lập Minh thở dài, ngăn cản Hoắc Linh Nhi luyện tập thêm.

"Ài, cái thứ quyền ý này đích thật là như vậy, không thể cưỡng cầu, nếu không sẽ hoàn toàn ngược lại, Hàm Đan học bộ a (có nghĩa là "học theo Hàm Đan" học theo người chẳng thành, lại còn quên cả cái vốn có.Tích rằng: thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu, nổi tiếng về thuật đi bộ. Người nước Yên hâm mộ, sang học thuật đó, nhưng đã không học được, lại quên cả cách đi bộ của chính mình, trở nên đi đứng lạch bạch tức cười. Câu trên ngụ ý chớ nên đua đòi rởm). Hoắc Linh Nhi cũng ngừng lại, nàng vừa rồi cũng cảm thấy vô cùng không tự nhiên. Học quyền ý của Ba Lập Minh giống như là muốn bóp méo tính cách nàng.

Vô luận là Ba Lập Minh hay là Hoắc Linh Nhi, một già một trẻ đều là người thông minh tuyệt đỉnh cũng biết chỗ mấu chốt trong đó.

"Đến cái phần này, ra cũng không giúp được ngươi nữa. Quyền pháp là do bản thân tự mình luyện." Ba Lập Minh thêm lần nữa lắc đầu.

Quyền pháp là phải tự luyện, danh sư cũng không nhất định xuất cao đồ, ngược lại không phải là danh sư, lại có thể bồi dưỡng ra cao đồ. Quyền pháp đến trình độ nhất định, cũng cần dựa vào chính mình mà tìm kiếm, đường dài từ từ khó khăn bước vào, dùng trí tuệ, nghị lực lớn lao của bản thân, hơn nữa các loại linh cảm vận khí thành tựu đỉnh cao cũng không phải là có một sư phụ giỏi, một quyển bí kíp võ công tuyệt thế, hay một viên đan dược gì... rồi mà có thể một phát là thiên hạ vô địch được.

"Nhân tự thu hồng lai hữu tín, sự như xuân mộng liễu vô ngân. . ."

(Con người như thu hồng đến có sự đáng tin, chuyện như mộng xuân, một chút dấu vết cũng không còn....)

Hoắc Linh Nhi còn bỏ quên quyền ý của Ba Lập Minh, nàng đang nhớ lại Vương Siêu đánh ra một chiêu Trảm Xích Long với quyền ý như mộng xuân không dấu vết kia, bất tri bất giác bắt đầu bắt chước lại.

"Đế Tinh phiêu diêu. . . . Tinh động diêu. . . . . Ngũ canh cổ giác thanh bi tráng, Tam Hiệp tinh hà ảnh động diêu!" (Đế tinh phiêu diêu.... vì sao dao động.... Trống trận canh năm vang lên bi tráng, sông sao Tam Hiệp, bóng ảnh dao động!)

Hoắc Linh Nhi đột nhiên linh quang chợt lóe, vẫn như cũ đứng tư thế Bão Thất Tinh, sau đó từ từ đẩy ra một chưởng, dùng Thất Tinh Can Thương Thuật trong Bát Quái Chưởng, lấy tay thay thương, đâm xuyên qua tay.

"Ồ?"

Ánh mắt Ba Lập Minh sáng lên, hắn cảm giác được chiêu thức đó của Hoắc Linh Nhi xuất ra, ý cảnh mênh mông bi thương, giống như có ý vị chiến tranh liều chết, sinh linh lầm than thảm thiết bên trong, một chiêu nhô ra tinh ảnh dao động, muốn ngừng binh qua.

Ý vị trong chiêu thức Thất Tinh Can Bát Quái Chưởng ấy của Hoắc Linh Nhi, cũng là vì sao dao động, rồi lại cùng Đế Tinh phiêu diêu, rõ ràng là bất đồng.

"Tiếng trống trận canh năm vang lên bi tráng, sông sao Tam Hiệp, bóng ảnh dao dộng. Đó là thơ của Đỗ Phủ, ý chính là nghe thấy tiếng trống trận, mang ý cảnh chiến tranh loạn đả, rời xa quê hương, chiêu thức ấy, đã dung hợp thơ phú ý cảnh, rất có ý vị, rất có ý vị."

Ba Lập Minh cẩn thận thưởng thức chiêu thức ấy của Hoắc Linh Nhi, liên tục gật đầu.

Ba Lập Minh này so với Vương Siêu có văn hóa hơn nhiều, đối với thơ phú ca từ của các triều đại đều vô cùng tinh thông, hơn nữa còn nghiên cứu rất sâu, lĩnh hội ý cảnh của thi nhân, văn nhân. Cho nên Hoắc Linh Nhi vừa mới đưa ra một chiêu, phát cả tiếng, cũng đã hiểu được ý vị ẩn chứa bên trong chiêu thức đó là gì.

"Sao buông xuống cánh đồng rộng, trăng nhô cao chảy xuống Trường Giang."

Hoắc Linh Nhi đột nhiên lại thì thầm hai câu thơ, đồng thời biến đổi thủ pháp, cánh tay lay động, một thế thương "Phồn Tinh Loạn Điểm Đầu" lay động, đột nhiên mở hướng ra ngoài, chuyển thành "Thôi Song Vọng Nguyệt" của Bát Quái Chưởng. Ba Lập Minh nhìn tư thế này, qua nhiên ngay lúc đầu đã ngàn sao loạn điểm, theo sau củ bổ, nhất thời trống trải, thật như có khí thế của ánh sao rơi xuống cánh đồng rộng, "Thôi Song Vọng Nguyệt" sau đó cũng rất liền mạch, trước đóng sau mở, đầy khí thế, ý cảnh giống như con người buồn bực đang ở trong căn phòng tối tăm, đột nhiên đẩy cửa sổ ra, trong nháy mắt ánh trăng chiếu vào, sáng ngời căn phòng, toàn thân mát mẻ, mà Trường Giang dưới ánh trăng, vắng vẻ cuồn cuồn, trăng trong nước, nhô lên trước, khí thế bàng bạc.

Một chiêu "Thôi Song Vọng Nguyệt" của Bát Quái Chưởng này cùng "Hổ Phốc" trong Hình Ý Quyền rất tương đồng, phát lực cũng như nhau, đều là bước giả chuyển thành kiểu bước chân dáng bắn cung, hai tay thôi kích mạnh mẽ địch nhân về phía trước, thân thể cũng bổ nhào ra.

Nhưng ý cảnh của Hổ Phốc là một loại bắt vồ hung ác mà Thôi Song Vọng Nguyệt lại là một loại mát mẻ trong sáng.

Sở trường Ba Lập Minh là về Bát Quái Chưởng, Hình Ý Quyền, cũng biết động tác Bát Quái Hình Ý, phát kình đều là một thể, nhưng ý cảnh lại hoàn toàn bất đồng, hắn cũng hiểu điểm khác biệt trong đó.

Thế nhưng, Hoắc Linh Nhi lúc đó đột nhiên thì thầm phát ra câu thơ "Sao buông xuống cánh đồng rộng, trăng nhô cao chảy xuống Trường Giang", phối hợp với hai chiêu "Phồn Tinh Loạn Điểm Đầu rồi chuyển hóa thành "Thôi Song Vọng Nguyệt", vậy mà khiến cho hắn thật giống như tiến thêm một bước, đối với quyền pháp vốn quen thuộc có chút mới mẻ.

Ý cảnh của câu thơ này, thật sự thích hợp với hai chiêu biến hóa, quả thực khéo léo vô cùng, rất là khéo léo, viết vào bên trong quyền phổ, chính là võ công tâm pháp tốt nhất. Thậm chí so sánh với lúc ban đầu cũng còn giỏi hơn nhiều lần. Đích xác sự hình thành tâm pháp quyền lý chính là văn lý, mà văn lý có văn tự nào có thể so sánh được với ý cảnh thơ phú truyền lưu thiên cổ càng thêm sâu xa hơn, càng thêm khắc sâu hơn? Người ta có quyền ý của người ta, không nghĩ tới a, không nghĩ tới, người đồ đệ này của Vương Siêu, không học được quyền ý của ta, nhưng bản thân lại học được những thứ từ bên ngoài."

Ba Lập Minh lẩm bẩm nói.

Tâm pháp quyền pháp, chính là quyền ý cũng chính là lúc sư phụ dạy quyền pháp cho ngươi, nói cho ngươi biết động tác của chiêu thức này cần phải bắt chước ra làm sao.

Ví dụ như một vài câu chữ bên trong quyền phổ: "Trạng Như Phong Ngưu (Hình dạng như trâu điên)" "Phong Ma (Điên dại)" "Tâm Như Hỏa Dược Quyền Như Tử, Linh Ky Nhất Động Điểu Nan Phi (Tim như hỏa dược quyền như con, linh cơ vừa động, chim khó bay)" Những mánh khóe ví dụ đó đều là tâm pháp của quyền pháp. Như "Hổ Phốc" "Thôi Song Vọng Nguyệt" "Như Phong Tự Bế (Như phủ mà như đóng)" "Lãm Tước Vĩ" "Dã Mã Phân Tông (Ngựa hoàng phân chia bờm)" Những tên gọi của các chiêu thức này, bản thân nó chính là tâm pháp. Kẻ luyện quyền, vừa nhìn thấy cía tên này, sẽ biết quyền ý là gì.

"Mã tố địa lô phi khoái, cung như phích lịch huyền kinh."

Hoắc Linh Nhi lúc này cũng không chú ý tới Ba Lập Minh đang suy nghĩ gì, chiêu pháp vừa biến đổi, do Bát Quái Chưởng chuyển đổi thành hình ý mã hình (hình ngựa), sau đó thân thể cong lên, trong cơ thể lôi kéo ra một tiếng sét đánh của dây cung thép.

Lần này mã hình cung bộ pháo, câu thơ lại hoàn mỹ khép lại bệnh tật cay cực, tung ra sự dũng mãnh của nơi sa trường điểm binh.

"Phong trần tam xích kiếm, thần tắc nhất nhung y."

Đột nhiên thoáng cái, Hoắc Linh Nhi dùng tranh bộ xông xáo hai bên trái phải, Bát Quái Chưởng cũng chỉ như kiếm, chỉ đông đánh tây, lại hướng ra ngoài treo ngược, làm ra động tác phòng ngự phê y, lần này là chuyển chưởng phách quải trong Bát Quái Chưởng, trước tiên chuyển thành đánh, trở mình phong ngự, nhưng Hoắc Linh Nhi lại đánh ra thật giống như đại hiệp khách một lòng vì nước, nâng kiếm bôn ba ở phong trần.

"Nhân sinh đáo xử tri hà tự, kháp tự phi hồng đạp tuyết nê, nê thượng ngẫu nhiên lưu chỉ trảo, hồng phi na phục kế đông tây." Hoắc Linh Nhi lại luyện được một lần Hạc Hình Bộ (bước chân hình chim hạc), đang khép lại ý cảnh ngoài bài thơ của Tô Đông Pha.

Hoắc Linh Nhi cứ như vậy, dưới ánh sao, bờ biển, tùy ý thoải mái, dùng chiêu pháp Bát Quái Chưởng, Hình Ý Quyền, hoặc Long Xà Hợp Kích cùng với Trảm Xích Long, tùy ý thoải mái, thế nhưng mỗi một chiêu nàng diễn luyện trong lúc đó, cũng có thể là từ ngàn năm trước ở Trung Quốc, trong kho thơ từ phong phú, tìm ra ý cảnh một câu thơ đối ứng, hoàn mỹ dung nhập vào bên trong tâm tình của quyền pháp.

Võ học Trung Quốc bác đại tinh thâm, nhưng văn học càng thêm bác đại tinh thâm! Mỗi một chiêu thức võ học cũng có thể xác minh được trong văn học, đúng như một chiêu "Trảm Xích Long" của Vương Siêu, thật sự như "Sự vô xuân mộng liễu vô ngân" Mà ngay cả bản thân Vương Siêu cũng cho rằng bài thơ này của Tô Đông Pha này đã vẽ ra hình người hoàn mỹ nhất của chiêu thức kia.

Nhưng muốn từ trong văn học xác minh võ học, yêu cầu này cần có bản lĩnh văn học vô cùng thâm hậu, tựa như Hoắc Linh Nhi vậy, hạ bút thành văn, tùy ý tự nhiên, phối hợp hoàn mỹ với chiêu thức, vậy thì yêu cầu cần phải vô cùng am hiểu sâu nội tình.

Ba Lập Minh cũng không nghĩ tới, người thiếu nữ Hoắc Linh Nhi này lại có thể xác minh được cả văn lẫn võ, tìm ra được tâm pháp tốt nhất cho mỗi chiêu số.

Luyện tập, tập luyện, Hoắc Linh Nhi đem quyền pháp sở học của mình đều tung ra, lại biến chuyển thành Quý Phi Túy Tửu, Quỵ Bộ Hiến Tửu, Trảm Xích Long! Một chiêu này tung ra, ý cảnh dạt dào, vậy mà lại mơ hồ có vài phần ý vị của Vương Siêu, như mộng xuân vậy, không để lại dấu vết.

Một đường quyền tung ra, Hoắc Linh Nhi thu chiêu thức lại, đứng vững vàng ổn định, nhưng nét mặt tựa hồ hoàn toàn say mơ với ý vị của quyền lý và thơ phú kết hợp lại trong đó.

Trạng thái tinh thần của nàng tuy rằng đắm chìm vào, nhưng thân thể lại chỉ thư giãn đôi chút, sau khi điều chỉnh, đột nhiên dâng lên một cỗ bạch khí, khoảng cách ba xích toàn thân, thật giống như lò lửa, nhiệt khí bốc hơi, đồng thời hỗn loạn hương thơm nồng đậm của thiếu nữ.

Đây rõ ràng là hiện tượng thể hô hấp công phu nhập hóa.

"Ta không có dạy ngươi, ngược lại ngươi tự mình lĩnh ngộ ra, không tệ, không tệ. Sư đệ của ngươi tiểu tử Đàm Văn Đông kia tuy rằng thiên tư rất tốt, nhưng nội tình văn hóa lại ít hơn, cho nên không bằng ngươi. Bất quá ta nghĩ không ra, gã Vương Siêu kia là một kẻ mù chũ, tại sao lại có thể đả phá hư không, bước vào cảnh giới tối cao được? Ài, sự tình của thế giới này rối rối loạn loạn, không thể dùng một tiêu chuẩn để cân nhắc."

Trên phương diện tu dưỡng văn học, vô luận là Ba Lập Minh hay Hoắc Linh Nhi, đều có đầy đủ tư cách khinh thường Vương Siêu.

Đối với việc tinh thông văn sử, điển cố, từ ngữ, tín khẩu Ba Lập Minh càng lợi hại thêm, đem tâm pháp quyền pháp dùng các loại thơ phú phiêu dật, bàng bạc, thâm trầm đủ các loại phong cách biểu đạt ra cho Hoắc Linh Nhi. Vương Siêu chính là thuộc giới mù chữ.

Nhưng hết lần này tới lần khác gã mù chữ đó lại bước chân lên cái đỉnh chí cao, còn Ba Lập Minh vẫn thủy chung bước không tới, hẵng còn kém một bước chút xíu nữa.

Xê xích một chút, khoảng cách đã là ngàn dặm (Sai một li đi một dặm). Giống như là một sự tỉnh ngổ, chút xíu khoảng cách mà bước không nổi, thì ngươi chính là một tên đồ tể, còn một bước bước ra ngoài, ngươi đã tựu thành Phật.

Thở dài một tiếng, Ba Lập Minh xoay người rời đi, cũng không để ý tới bờ cát đã đi vào hóa kình quyền pháp của Hoắc Linh Nhi. Hoắc Linh Nhi đã tiến trên con đường của bản thân mình, quyền lý, quyền pháp của hắn đều không có bất cứ công dụng nào, nhiều nhất chỉ có thể dạy được một chút kinh nghiệm đả pháp, nhưng ở những cành nhánh cuối đó, đều không liên quan đến đại cục.

"Trời đất quá lớn, đạo tàng quá sâu, thực sự không thể dùng một cây thước để đo được, nói không ra, nói không ra. Ai có thể nói rõ đây...."

Sau khi Ba Lập Minh bước đi, hắn khẽ thở dài thật sâu, nương theo sóng biển, ánh sao, trải qua một hồi thật lâu, tựa hồ như lúc đó sát nhập vào trời đất


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.