Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 75: Chương 75: Trần Ngả Dương đích công phu




Nếu nhắc tới lịch sử trên sách vở, trong đó tất phải nói đến sự tranh chấp với Nhật Bản, đây là sự tranh chấp về mặt lịch sử không thể né tránh được.

Vương Siêu từng đọc sách dưỡng khí, từng đọc qua lịch sử võ thuật cổ truyền, đối với một số tình tiết trong đó cũng có sự lý giải nhất định.

Không nói tới "Không thủ đạo" bắt nguồn từ "Đường thủ".

Cũng không nói tới chuyện tổ sư "Hợp khí đạo - Aikido" thời trẻ đã từng tham gia chiến tranh Nga - Nhật ở vùng Đông Bắc, học được Thái Cực quyền.

Tổ sư "Cực chân Không thủ đạo" Đại Sơn Bồi từ năm 1932 đến năm 1938 tại nông trại Đông Bắc Mãn Châu học được Nam Quyền "Thập Bát thủ".

Càng không nói tới ba năm Dân quốc, võ sĩ Trung Hoa Thái Cực Hình ý đại sư Hác Ân Quang đến Nhật Bản, dạy võ thuật cho người Hoa, lại bị một vị cao thủ kiếm đạo Nhật Bản giả mạo người Hoa vào học trộm, cuối cùng lại ra mặt đấu với Hác Ân Quang, Hác Ân Quang không thể đánh thắng, buồn bực mà chết.

Chỉ riêng ở Thượng Hải, Tinh vũ thể dục hội của Hoắc Nguyên Giáp cùng Hồng khẩu đạo tràng của Nhật Bản võ lâm tranh chấp, đã tạo thành vô số kịch bản truyền hình, vô số tiểu thuyết, dân gian truyền kỳ, cho đến nay vẫn được nhiều người ưa thích.

Vô luận từ lớn đến nhỏ, người nào mà chưa từng nghe qua "Vạn lý trường thành vĩnh bất đảo, thiên lý hoàng hà thủy đào đào…"

(Trường Thành vạn dặm mãi không đổ, Hoàng Hà ngàn dặm nước vẫn trôi…)

Ân ân oán oán trong đó, cho tới nay cũng đủ có thể viết ra vô số tiểu thuyết lịch sử.

khi Vương Siêu từ miệng của Trần Bân nghe được cô gái tên là Tình Tử bên cạnh Từ Chấn bước ra khiêu chiến là người của giới võ thuật Nhật Bản, vấn đề trong lòng cũng không khó để lý giải.

"Thì ra là như thế, khó trách cô ta lại chủ động khiêu chiến. Quả nhiên là muốn chiếm tiện nghi. Ta nói Từ Chấn tuy cùng ta có cừu giết đồ đệ, nhưng dù sao cũng là một vị quyền thuật đại sư, sao lại dạy ra một đồ đệ không có quy củ đến như vậy?"

Lần này luận võ Vương Siêu thắng, thanh danh như mặt trời giữa trưa, có thể nói là ở giới võ thuật Đông Nam Á cũng đã thuộc hàng đầu.

Nếu như bị người khác tùy tiện thắng hắn một chiêu nửa thức, lập tức sẽ nở mặt nở mày, nổi danh lập vạn, chuyện hấp dẫn như vậy có thể nói là không nhỏ, hơn nữa hiện tại hắn đang bị nội thương, thân thể đang suy yếu.

"Tiểu tí thánh này vẫn có phong độ đại sư. Chỉ là không biết hắn vì cái gì mà dẫn theo nữ nhân Nhật Bản đến xem ta luận võ?" Thấy Từ Chấn rời đi, Vương Siêu cũng phát ra sự cảm khái.

"Tập đoàn Thiên Nhạc của Từ Chấn, cùng với rất nhiều xí nghiệp của Nhật Bản đều có lui tới àm ăn, nữ nhân Tình Tử này, cha của cô ta là Tổng giám đốc của Công ty cổ phần thương mại Mitsubishi, bản thân cũng là quán chủ tiền nhiệm của Không thủ đạo Cương nhu quán Nhật Bản, cùng với Từ Chấn cũng có trao đổi về võ thuật. Chẳng qua nói như thế nào đi nữa, cừu giết đồ đệ cũng là cừu hận, nhưng chung quy cũng là chuyện trong giới võ thuật người Hoa chúng ta, sao có thể tùy tiện đưa một nữ nhân trong giới võ thuật Nhật Bản đến chiếm tiện nghi? Ngươi đánh bại Trương Uy, nếu lại bị tiểu nữ Nhật Bản này đánh bại, thì danh tiếng đứng đầu Quảng Đông tam hổ của Từ Chấn quăng đi đâu?"

Người sáng lập Không thủ đạo cương nhu lưu là Cung Thành Trường Thuận, vào năm 1906, đến Phúc Kiến Trung Quốc học tập Nam Thiếu Lâm Bạch hạc quyền pháp cùng với các loại kỹ xảo, cuối cùng về nước sáng lập Cương nhu lưu phái.

Cái tên Cương nhu lưu này, chính là xuất phát từ tám câu trong bí thư “Vũ bị chí” của Bạch hạc môn truyền lưu "Pháp cương nhu thôn thổ, thân tùy thời ứng biến" là một câu khẩu quyết trong quyền kinh.

Trần Bân cười hai mắt cong lên như ánh trăng non, nhìn sắc mặt Vương Siêu nói: "Ngươi mạnh mẽ hút khí, phổi đã bị thương. Nếu không phải thể chất của ngươi tốt, công phu thâm sâu, hiện tại có thể đã ngất xỉu đi rồi. Chẳng qua tối thiểu trong nửa năm tới không thể cùng người động thủ".

Trần Bân cũng là cao thủ luyện Thái Cực quyền, tuy so với ca ca Trần Ngả Dương còn kém rất nhiều. Nhưng nhãn lực độc đáo, đối với cơ thể con người hiểu biết rất sâu. Cùng Vương Siêu nói mấy câu, quan sát trong chốc lát, cũng đã nhìn ra nội thương của Vương Siêu thực sự nghiêm trọng.

Thùy phổi bị xé rách, ứ huyết tắc khí quản. Cái này khác với gãy xương đưat gân bình thường, hơi chút không chú ý, mạng liền sẽ ô hô.

Nội thương cùng ngoại thương khác nhau rất lớn, ngoại thương về mặt biểu hiện trông rất dọa người, nhưng trị liệu lại rất dể, hậu hoạn về sau cũng nhhỏ.

Nhưng nội thương thì lại khác, biểu hiện bên ngoài nhìn không ra một chút dấu hiệu nào, thậm chí bản thân người bị cũng không biết, bởi vì hệ thống thần kinh của ngũ tạng lục phủ phát triển thua xa gân cốt da, có chỗ thậm chí không có.

Cho nên khi có thể nhận ra nội thương, thì thương thế đã lan ra bên ngoài, cũng chính là bệnh đã phát triển đến thời kỳ cuối, phát tác ra ngoài, đã không thể trị liệu được nữa.

Vương Siêu công phu tuy chưa luyện đến trong ngoài hợp nhất, tới bước thẩm thấu vào ngũ tạng lục phủ. Nhưng độ mẫn cảm của tim phổi cũng đã mạnh lên. Đối với cảm giác về khí quan trong cở thể mình cũng dần dần mẫn cảm. Tự nhiên biết thương thế của mình nghiêm trọng đến thế nào.

Thùy phổi bị xé anh hưởng đến hô hấp, mà người luyện võ khi vận động hô hấp cũng kịch liệt. Hơn nữa khi đánh người, "Tuyền tòng khẩu xuất (Theo miệng mà ra)". Khi mãnh liệt công kích đối thủ, luồng hơi liên tục không ngừng, thử hỏi lực lượng của phổi phải mạnh đến thế nào?

Vương Siêu hiện tại bị thương ở phổi, căn bản là không thể hô hấp như vậy được, đánh quyền còn có lực lượng gì nữa?

Khi hắn cùng Trần Bân nói chuyện, các quyền sư được mời đến thấy Từ Chấn đã đi, cũng đều lên canô rời khỏi du thuyền.

"Triệu lão đệ, đi thôi".

Ngô Dĩnh Đạt trong số ba công tử xem như là không ngoan nhất, thấy sự tình đã đến bước này, lập tức trở về tính kế lâu dài, đối sách đối sách mới, không muốn ở trên thuyền nữa.

Đây là du thuyền của tập đoàn Trần thị, bọn họ cho dù thua không phục, cũng không dám ở trên thuyền này mà lập âm mưu gì. Càng huống chi, chuyện làm ăn của tập đoàn Ức Khoa cùng tập đoàn Trần thị hàng năm cũng rất lớn.

Thấy Trần Bân cười nói với Vương Siêu. Ngô Dĩnh Đạt đã biết, tập đoàn Trần thị đã nhắm trúng Vương Siêu này, muốn mượn sức.

Tuy nhiên tập đoàn Ức Khoa cùng tập đoàn Trần thị còn có qua lại làm ăn. Dựa theo đạo lý kẻ địch của bằng hữu cũng là kẻ địch của ta. Tập đoàn Trần thị không nên làm như vậy, nhưng giữa tập đoàn cùng tập đoàn chẳng khác nào là nước lớn giao phong, không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có ích lợi vĩnh viễn.

Triệu Quân thua một trận này, sắc mặt đã có chút trắng bệch. Ngô Dĩnh Đạt sợ tính khí công tử của hắn lại nổi lên, không để ý tới đại cục, dây ra sự tình hỗn loạn, lập tức ra dấu với Vương Tiểu Lỗi, gọi một tiếng, bảo người đưa thi thể của Trương Uy đi.

Dù thế nào, Trương Uy cũng là quyền thủ của tập đoàn bọn họ, chết cũng phải đem xác về cũng là chuyên tất nhiên.

Một giờ sau, người trên thuyền đã đi sạch sẽ, thậm chí cả Tiết Liên Tín cũng bị một một đám đệ tử vây lấy mời lên du thuyền nhằm hướng Phúc Kiến Đài Loan mà rời đi.

Lúc này, trên boong thuyền chỉ còn lại có Vương Siêu, Triệu Tinh Long, Diêu Hiểu Tuyết, Trần Bân, Trần Ngả Dương cùng với đám vệ sĩ, người làm vệ sinh boong tàu.

"Ta cũng nên cáo từ" Vương Siêu sớm đã muốn rời đi, nhưng đều bị Trần Bân nói chuyện lôi kéo ở lại, hiện tại mọi người cũng đã đi rồi, lại lập tức đề xuất cáo từ.

"Không cần gâp như vậy, chúng ta là bằng hữu, sao không vào trong ngồi xuống nói chuyện chứ?" Trần Bân vẫn như trước cười sáng lạn. Nhưng Vương Siêu xem thế nào cũng giống như là chó sói giả dạng bà ngoại dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ.

"Vương sư phụ" Một thanh âm hòa nhã truyền tới. Trần Ngả Dương bước chân vững vàng, ôn hòa nói: "Cậu và ta đều là người luyện quyền, ta thấy thương thế của cậu cũng không nhẹ. Vừa lúc ta cũng biết về y thuật, để xem qua có thể trợ giúp gì cho cậu được không. Cậu không cần khách sáo, có thể dùng võ kết bạn, cũng là chuyện bình thường trong giới quyền thuật".

Vương Siêu nghe thấy hai huynh muội này một xướng một hòa, nghẫm nghĩ, cũng không hề chối từ.

Mọi người tiến vào trong khoang thuyền, Triệu Tinh Long quan sát tứ phía, trong lòng than thở không thôi. Khoang thuyền này trang hoàng hào hoa không giống bình thường, so với khách sạn năm sao còn muốn sa hoa hơn nhiều, hành lang rộng mở, khắp nơi đều trải thảm hoa hồng màu tím được chế tác thủ công.

Từ đó có thể thấy được, tập đoàn Trần thị giàu có, hào hoa, phú quý, tao nhã có kiểu cách. Tuyệt không phải như các ông chủ mỏ ở Sơn Tây, trong túi tuy có cả trăm triệu, nhưng đi xem triển lãm xe ngay cả mỹ nữ cũng muốn mang về.

"Vương sư phụ, mời ngồi".

Mấy người đi vào một cái thư phòng rộng lớn trang hoàng cổ kính, một loạt ghế dựa bằng gỗ hoàng hoa lê, cái bàn bằng hồng mộc. Sách vở, đồ hình kinh mạc trên cơ thể con người treo tường được chế tác thủ công, giấy và bút mực, kiếm trên vách tường. Đều hiện ra trước mắt mọi người.

Điều này làm cho Vương Siêu nghĩ mình đã vào một thư phòng của cao quan đại nho thời Minh Thanh.

"Trần sư phụ, xin mời ngồi".

Vương Siêu cùng Trần Ngả Dương khách sáo một chút, đều ngồi xuống.

"Cậu hô hấp không thuận, chi bằng để ta xem trước" Vừa ngồi xuống, Trần Ngả Dương cũng không nói linh tinh, trực tiếp đi vào chủ đề.

Vương Siêu cũng cũng muốn biết Trần Ngả Dương làm thế nào giúp mình trị liệu. Gật gật đầu, Trần Ngả Dương bảo Vương Siêu đưa tay ra, bản thân đưa ra hai ngón tay trắng trẻo đặt ở trên mạch môn trên cổ tay.

Vương Siêu cảm giác được cổ tay bị hai ngón tay Trần Ngả Dương đặt lên, lỗ chân lông trên làn da ngón tay của đối phương lập tức khẽ chuyển động, khi mở khi đóng như là những hạt cực nhỏ vậy. Sau đó, vô số cỗ kình lực mềm mại tiến vào trong lỗ chân lông của mình.

Ám kình của Trần Ngả Dương bộc phát, lại hết sức hòa nhã. Không giống như cương châm, ngược lại cực kỳ mềm mại như bông vậy.

Là ai hết lần này tới lần khác phá tan bầu trời củaTrung Quốc?

"Người này giỏi thật, hắn có thể đem ám kình luyện đến bước hòa nhã như vậy" Vương Siêu trong nội tâm rất là khiếp sợ, hắn tuy luyện thành ám kình, nhưng cũng chỉ có thể chợt bộc phát ra, phún kình như châm, không thể đem ám kình như châm này làm cho mềm mại ra được.

Muốn đem ám kình luyện nhu, công phu phải thẩm thấu đến ngũ tạng lục phủ. Hoàn toàn khống chế nhịp đập tim của mình bộc phát nhanh chậm một cách chính xác.

"Người này không hổ là cao thủ đệ nhất giới võ thuật Đông Nam Á, ta so với hắn chênh lệch cũng không phải là lớn một cách bình thường".

"Trần sư phụ công phu thật giỏi, ta tự thẹn không bằng" Vương Siêu phát ra cảm thán.

"Cái này cũng không có gì, chỉ là so với Vương sư phụ ta đã ăn cơm trước tám chín năm mà thôi" Trần Ngả Dương khôi hài nói một câu, hắn so với Vương Siêu lớn hơn khoảng tám chín tuổi.

"Không biết công phu của Trần sư phụ có thể chân đạp nước ngập đến đâu? Đã qua đầu gối chưa?" Vương Siêu đột nhiên nhớ tới chuyện này.

"Hổ thẹn, ta đứng ở trong nước, nhiều nhất cũng chỉ có thể trên mặt nước tới bắp đùi, còn ba tấc nữa mới tới đầu gối" Trần Ngả Dương thấy Vương Siêu hỏi vấn đề này, trước tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức nghĩ ra Vương Siêu cũng luyện Thái Cực quyền.

"Ài! Nước không qua đầu gối. Đó là đỉnh điểm của kình lực, ta còn kém ba tấc, mỗi một tấc ít nhất cũng phải hơn năm năm công phu. Có thể đem quyền thuật luyện đến đỉnh điểm, cái này cũng không phải thời gian có thể bù lại, mà còn phải xem kỳ ngộ cùng trình độ ngộ tính, nhập thần. Ta chỉ là hy vọng mà thôi".

Vương Siêu than thở một chút: "Chỉ là hy vọng, ngời luyện quyền bình thường, cho dù luyện đến một trăm năm, cũng không có hy vọng này".

Trần Ngả Dương buông hai ngón tay ra, mỉm cười một chút: "Cậu cũng có hy vọng này".

"Mấy cái này đều là cảnh giới của các tiền bối, hiện tại trên thế giới, có thể đã không còn có người như vậy nữa. Ngay cả hai vị đại sư Tiết Liên Tín, Chu Hồng Trí, vào thời điểm bốn năm mươi tuổi cực thinh nhất, cũng bất quá là trong ngoài liên thông, kình lực nhập hóa mà thôi. Bắc Kinh một số lão quân nhân có thể cũng có cảnh giới như vậy. Cho nên những người như cậu, ta, Từ Chấn, Trương Uy cũng chỉ là đảo qua bề mặt của ám kình mà thôi".

"Ừm?! Chẳng lẻ Trần sư phụ còn chưa đem ám kình thông đến toàn thân?" Vương Siêu [hỏi].

"Ta còn một chỗ chưa luyện đến" Trần Ngả Dương nói một câu, tựa hồ không muốn quấn quanh đề tài này nữa, chuyển sang vấn đề khác, "Phổi của cậu đích thực đã bị xé, không thể trị khỏi hẳn. Chẳng qua may mắn là trong Thái Cực môn chúng ta có loại thuốc bồi bổ phổi, cũng có thể giúp cậu không ít".

Nói xong, Trần Ngả Dương từ trên một cái giá sách trong thư phòng lấy xuống một bình thuốc, lại dùng một cái thìa nhỏ múc thuốc từ trong đó ra.

Thuốc đen nhánh, vừa ra tới đã tỏa ra mùi sơn trà.

"Cao sơn trà?" Vốn thấy Trần Ngả Dương lấy thuốc, Diêu Hiểu Tuyết trong lòng hết sức kích động. Tưởng là thần dược gì đó trong tiểu thuyết, ăn vào tăng thêm mấy trăm năm công lực, nội đan thiên hạ vô địch, nhân sâm ngàn năm, hà thủ ô vạn năm vân vân. Ai ngờ Trần Ngả Dương lấy ra một thứ giống như cao sơn trà vậy. Diêu Hiểu Tuyết trong nhà có người bị ho khan, cũng thường xuyên dùng thứ này.

"Không sai biệt lắm, chẳng qua có thêm một vài vị mà thôi, nói tóm lại sơn trà vẫn chiếm phần chính" Trần Ngả Dương biết tâm tư của Diêu Hiểu Tuyết: "Thuốc thật ra cũng giống nhau, theo chứng mà thôi, sau đó mới nói tới hấp thu. Hấp thu không tốt, dược lực lắng đọng lại, ngược lại còn làm tổn thương tới thận".

"Muội muội, muội dẫn Diêu tiểu thư ra ngoài thăm quan một chút đi".

Đợi Trần Bân cùng Diêu Hiểu Tuyết ra ngoài xong. Vương Siêu cởi áo ra, Trần Ngả Dương đem cao thuốc xát vào một vuông vải trắng rồi dán vào sau lưng cùng trước ngực của Vương Siêu.

Lúc hắn dán cao vào, thủ pháp luân chuyển, chợt bộc phát ám kình!

Vương Siêu cảm giác được cao sơn trà kia bị ám kình chấn động, từng chút thẩm thấu tiến vào trong lỗ chân lông mà tới phổi của mình.

Nhất thời bên trong phổi mát lạnh nhẹ nhàng khoan khoái. Cảm giác nóng rực đã giảm bớt đi rất nhiều.

Trần Ngả Dương trên lưng hắn liên tục dùng chưởng nhẹ nhàng đánh vào. "Dược lực muốn toàn bộ thẩm thấu vào, cần ta dùng lực lượng ám kình mềm nhẹ đánh vào nửa giờ, toàn bộ số thuốc này thấm vào, cậu tu dưỡng nửa tháng nữa, sẽ khỏi hẳn".

Người thường uống thuốc, đều là uống từ miệng, sau khi uống vào, đại bộ phận đều lãng phí bài tiết ra ngoài, mỗi ngày chỉ có thể hấp thu một chút dược lực, cho nên ngày này qua tháng nọ đều phải uống. Hơn nữa thúôc khi bài tiết ra phải tuần hoàn qua đại tràng, thận, uống càng nhiều, đối với hai nơi này thương tổn rất lớn.

Nhưng Trần Ngả Dương dùng thủ pháp trực tiếp thoa ngoài da, thông qua ám kình đánh vào, đem dược lực trực tiếp đến nội tạng nơi cần thiết, một chút cũng không lãng phí.

Hai khái niệm này khác nhau một trời một vực.

Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.