Ngô Cơ là tân tú võ đạo kiệt xuất nhất , cũng là thiên tài giống như Diệp Huyền năm đó, trong lúc Vương Siêu thử kiểm tra đã lập tức bị mù một mắt.
Trong nháy mắt máu đen chảy khắp mặt Ngô Cơ, khiến cho vị cao thủ võ đạo trẻ tuổi này thét lên chói tai che mắt mình lại. Ai cũng không ngờ được, trong nháy mắt giao thủ mà lại tàn khốc như thế, máu tuôn rơi!
Những người ở đây, không kể tới năm vị đại sư Không Thủ đạo, cho dù là Lạc Tiểu Manh, Vương Hồng Cát, Đàm Văn Đông cũng không hề ngờ tới, trong nháy mắt lại xảy ra chuyện tình thảm thiết như vậy!
Vương Siêu vừa mới chậm rãi nói chuyện, hào khí cũng không khẩn trương, thậm chí trong nháy mắt khi hắn kết “Xúc Địa ấn” thì cũng bình thản, kỳ ảo, không có một chút sát khí.
Nhưng là khi xúc địa ấn đánh lên khối gỗ thì đã làm đối phương mù một con mắt.
Giao thủ như vậy, hào khí thay đổi thật sự rất lớn.
Hào khí như vậy, tình thế đột nhiên biến hóa khiến cho tâm lý Lạc Tiểu Manh đột nhiên xuất hiện một cảm giác: “Quyền pháp luận võ không phải là mời khách ăn cơm, một khi đã động thủ thì không được khách khí. Ngô Cơ này luyện võ công rất giỏi, nhưng muốn khiêu chiến Vương Siêu thì mặc dù có nỗ lực và dũng khí vẫn không thể thắng được. Cao thủ như vậy không phải người nào cũng có thể dễ dàng khiêu chiến.”
Người trẻ tuổi có võ công cao thì luôn thích khiêu chiến với tuyệt đỉnh cao thủ để chứng minh bản thân, đột phá cực hạn. Sông Trường Giang sóng sau xô sóng trước, rất nhiều người trẻ tuổi cũng đều là kỳ tài, thường thường là giẫm lên những cao thủ tuyệt đỉnh của thế hệ trước, một bước thành danh.
Nhưng không phải tất cả người nào cũng có thể đủ khả năng tiến hành khiêu chiến.
Nhất là người như Vương Siêu, muốn khiêu chiến hắn thì trước tiên phải chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bỏ mạng lại.
Vương Siêu đối với loại người như vậy thì cũng tuyệt đối không có cái gì gọi là “ưu ái”, lưu thủ. Nhất là đối với kỳ tài của giới võ thuật Nhật Bản như Ngô Cơ. Nếu như Diệp Huyền năm đó không chết thì bây giờ cũng rất có thể đã bước vào Đan Kình. Mà Ngô Cơ này có thể luyện cho máu toàn thân lưu chuyển giống như thủy ngân thì khoảng cách tới Đan Đạo đã không còn xa.
Loại người trẻ tuổi xuất sắc như vậy thì cũng không có nhiều.
Phành!
Ngay lúc Ngô Cơ thét lên chói tai, đang che mắt mình thì khối gỗ thứ ba cũng đã bay đến trước mặt nàng!
Tổng cộng Vương Siêu bắn ra ba tấm ván gỗ, khối gỗ thứ nhất rất lớn, bị Ngô Cơ dùng khuỷu tay chấn vỡ. Khối gỗ thứ hai rất nhỏ đánh vào hai mắt của đối phương, trong nháy mắt đã khiến nàng bị mù. Mà khối gỗ thứ ba thì bắn thẳng vào giữa lông mày nàng.
“Ai da”.
Lúc này từ cổ họng Ngô Cơ phát ra tiếng kêu so với tiếng thét vừa rồi còn chói tai khó nghe hơn. Trong tình thế khẩn cấp này, người phụ nữ này biểu hiện không giống như tố chất của người thường, dĩ nhiên không chút quan tâm đến mình đang mù mắt trái, giơ quả đấm ra phía trước, vừa lúc chắn ngay giữa lông mày.
Phập!
Miếng gỗ cắt thật sâu vào tay nàng, thật giống như một thanh đao sắc bén.
Có thể hình dung được lực lượng trong nháy mắt này của Vương Siêu cường đại như thế nào, bắn ra phiến gỗ với tốc độ không gì so sánh được, lực sát thương cực lớn.
Cùng lúc đó, trong nháy mắt khi Vương Siêu ra tay thì năm đại sư Không Thủ Đạo cũng kinh hoảng đứng lên, kết thành một hàng phòng ngự.
“Đáng tiếc, lòng của ngươi vẫn như trước không yên. Tại tích tắc khi ta kết xúc địa ấn thì ngươi có rung động một chút, nếu không thì khẳng định có thể tránh được lần này rồi.
Vương Siêu thu tay lại, vẫn ngồi lẳng lặng như trước, nhìn máu tươi trên mặt và trên tay của Ngô Cơ.
Nếu như một khắc trước khi Vương Siêu kết Xúc Địa ấn, Ngô Cơ là một người bình tĩnh và thần bí, cường đại mang theo phong độ. Nhưng sau khi Vương Siêu kết xúc địa ấn thì nữ tử này đã máu me đầy mặt, tiếng khóc giống như tiếng cười, giống như đã biến thành ác quỷ.
Ngô Cơ trước và sau vô cùng tương phàn nhau, thật giống như Vương Siêu là phật tổ, lúc kết ấn đã dùng vô thượng pháp lực, đánh cho một yêu ma quỷ quái trong lốt người trở về nguyên hình.
“Bất quá cũng xem như ngươi phản ứng nhanh, nếu không tại tích tắc đó dùng tay che mắt để cản một chút thì lần này đã chết.” Vương Siêu lại lẳng lặng nói, thanh âm an bình vô cùng, tựa hồ đang làm cho tâm tình đối phương an định trở lại.
Đối với Ngô Cơ mà nói, tại lúc nguy cấp nàng lấy tay che hai mắt của mình là đúng, việc đó đã khiến cho phiến gỗ qua khe hở nơi tay nàng đánh vào hai mắt đã bị ngăn cản, uy lực giảm đi rất nhiều.
Nếu như không phải như vậy thì phiến gỗ Vương Siêu bắn ra, chẳng những có thể phá hủy hai mắt của nàng mà thậm chí còn có thể xuyên từ đầu ra phía sau.
Ngón tay Vương Siêu bắn ra mạnh đến cỡ nào? Nhẹ nhàng búng một cái đã giống như khẩu súng, hòn đá cũng có thể vỡ vụn. Lực lượng mạnh như vậy, hơn nữa còn có công pháp “Thủy tích thạch xuyên” tinh xảo, uy lực của phiến gỗ bắn ra có thể xuyên thủng kim thạch.
Có lẽ là do ngữ khí của Vương Siêu mang theo sự an bình cho nên Ngô Cơ dần dần trấn định lại. Trước thương thế nghiêm trọng như vậy thì trước tiên nàng dùng tay rút phiến gỗ đang cắm trên tay mình, đồng thời xé xuống một miếng vải trắng từ trên đạo phục của mình.
Nàng dùng vải trắng quấn kỹ quanh hai mắt bị thương, trong nháy mắt khi hoàn thành xong hết thảy thì mới nói ra vài chữ: “Ngươi… ngươi… ngươi.”
Nàng còn chưa nói hết thì thân hình nghiêng hẳn sang một bên, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
“Hai mắt bị mù mà còn có thể cầm cự lâu như vậy sao.”
Vương Siêu nhìn Ngô Cơ ngã xuống cũng không cảm thấy kinh ngạc. Hai mắt bị xuyên thủng còn có thể bộc phát lực lượng lúc nguy cấp để chặn một kích cuối cùng lại, thể lực như vậy so với tiểu võ thần Chu Bỉnh Lâm thì còn mạnh hơn.
“Đến đây đi Hoắc tiểu thư, chúng ta thực hiện đúng như trong hợp đồng.”
Nhìn thấy Ngô Cơ té xuống, năm vị đại sư Không Thủ đạo ở đây trong nháy mắt cũng đã thu hồi lại vẻ khiếp sợ, sau khi căm phẫn nhìn Vương Siêu thì đã bình tĩnh trở lại. Người vừa nói chuyện chính là người đã kí hợp đồng sinh tử với Hoắc Linh Nhi, quán chủ của Cương Nhu lưu Không Thủ đạo, Cung Thành Dã.
“Tốt!”
Hoắc Linh Nhi đối mặt với khiêu chiến của vị cao thủ Cung Thành Dã này thì mặt không chút biểu tình. Từ trên vẻ mặt mà xem thì thậm chí lúc Vương Siêu dùng một chiêu đánh mù Ngô Cơ cũng không khiến nàng rung động tinh thần.
Lúc này Hoắc Linh Nhi hoàn toàn tiến vào trạng thái tập trung cao độ chiến đấu.
Nàng cũng biết đó là quán chủ nổi danh lẫy lừng, võ đạo gia này tại sao không khiêu chiến Vương Siêu mà lại lựa chọn khiêu chiến nàng, đó là bởi vì thực lực Vương Siêu rất cường đại, những người này nếu như khiêu chiến thì cũng chỉ là thiêu thân lao vào lửa. Mà bây giờ khiêu chiến nàng đúng là con đường vòng để cứu nước. Từ trên người nàng vãn hồi lại tinh thần võ sĩ đã mất đi, đồng thời còn có thể đả kích Vương Siêu.
Bất quá đối mặt với khiêu chiến như vậy, Hoắc Linh Nhi không thể không chấp nhận, hơn nữa nàng cũng muốn thử.
Nàng muốn nghiệm chứng một chút quyền pháp của mình, vị danh gia tại nơi này đúng là thí nghiệm xứng đáng nhất của nàng.
Võ đạo gia Nhật Bản với danh gia Trung Quốc, vì hoàn cảnh to lớn, nguyên nhân chính sách mà nơi chinh chiến và luật chiến rất phong phú. Một võ thuật gia tuổi trẻ nhất định phải tham gia qua vô số cách đấu tàn khốc.
Hoắc Linh Nhi đối với mặt này thì vô cùng rõ ràng.
“Xem như ta đi bước đầu tiên.”
Đối mặt với Cương Nhu lưu Không Thủ đạo Cung Thành Dã, Hoắc Linh Nhi cũng không thủ thế, chỉ là đứng một chân trước một chân sau, trên người giống như đang được tích súc rất nhiều lực lượng mạnh mẽ.
Nhìn thấy Hoắc Linh Nhi đứng như vậy thì ánh mắt Cung Thành Dã ở phía đối diện cũng trở nên cẩn thạn, thân thể phía trước uốn cong, nửa người ngồi chồm hổm, như là mèo ngồi. Đồng thời mười ngón tay của hắn tựa như hóa thành dao, giơ lên một chút muốn bảo vệ những chỗ hiểm như trái tim và yết hầu.
Hai người làm ra hai tư thế khác nhau. Từ biểu hiện bên ngoài thì một người là đại hán toàn thân gân cốt rắn chắc, người đối diện lại là một thiếu nữ xinh đẹp mềm yếu, tình cảnh như vậy thì không cần xem tựa hồ cũng có thể đoán được ai thắng ai thua.
Nhưng lúc hai người đứng thẳng thì vị danh gia võ thuật Cung Thành Dã này cũng không cảm giác nhẹ nhàng chút nào, ngược lại dường như đang phải đối mặt với một cổ áp lực cực lớn.
“Hoắc tiểu thư, quyền pháp của ngươi quả nhiên đã cao minh đến trình độ như thế?” Cung Thành Dã cảm giác được áp lực thì đột nhiên trong lúc đó cười ha ha.
“Võ thuật Nhật Bản trước lúc đánh nhau, thì trước tiên là đấu khẩu để suy yếu tinh thần khí thế kẻ địch, tìm được nhược điểm của kẻ địch. Nhưng hôm nay ta không chuẩn bị làm như vậy, ta động thủ trước đây!”
Nghe thấy Cung Thành Dã nói thì Hoắc Linh Nhi cũng nói rõ, không định cùng vị quán chủ Không Thủ đạo này trong trận chiến sinh tử đấu khẩu với nhau, mà là bắt đầu ngay.
Trong lúc nàng đang nói chuyện thì hai chân chập vào phía trong, giống như là cái kéo cắt tôn. Xương chân trong lúc đó rung động kịch liệt, giao nhau tại một chỗ, xuyên thấu qua da thịt phát ra thanh âm như sắt thép va chạm nhau.
“Một chiêu “Tiễn tử bộ” này của Hoắc Linh Nhi xuất ra, hai chân nhanh như gió, bắn thẳng về phía trước, thật sự giống như một cái kéo đang liên tục cắt sát mặt đất.
“Thật là lợi hại!”
Trước khi Hoắc Linh Nhi động thủ thì Cung Thành Dã đã tập trung toàn bộ tinh thần, nhưng khi đột nhiên hai chân của nàng chạy tới nhanh như tên bắn thì trong lòng hắn vẫn nổi lên một cơn sóng lớn.
Hoắc Linh Nhi vừa động thì hai chân Cung Thành Dã có một cảm giác như đang có một cái máy cắt cỏ cắt tới chân mình, muốn đem chân mình cắt đi giống như cỏ vậy.
Trong tích tắc này, sâu trong nội tâm của vị đại sư Không Thủ đạo này nổi lên một sự xúc động.
Đích xác, “tiễn tử bộ” lần này của Hoắc Linh Nhi lủi tới rất ác liệt, làm cho chân của người ta có một cảm giác như chỉ một chút đã có thể dễ dàng cắt đứt chân mình. Đối mặt với uy thế như vậy trừ phi tránh né thì cơ hồ không còn chiêu thứ hai.
Nhưng đối mặt với chiêu này, Cung Thành Dã lại không nhảy lên, thậm chí cũng không di chuyển chân của mình mà là giang rộng hai chân ra một chút, trọng tâm trầm xuống, tạo thành thế kỵ mã chồm tới, một chưởng đánh ra phía trước trùng với bộ vị của Hoắc Linh Nhi, tựa hồ là một thanh đao muốn đem nàng đang còn sống sờ sờ chém thành hai nửa.
Tiễn tử bộ của Hoắc Linh Nhi tại ngay trước khi tay đối phương bổ tới cách chóp mũi mình còn một tấc thì dừng lại, đột nhiên nhấc tay lên, năm ngón tay như mũi câu hướng về cổ tay của Cung Thành Dã.
Tay Cung Thành Dã biến chiêu, giống như là đầu rắn, lung lay một chút tránh thoát bàn tay của Hoắc Linh Nhi, rồi lại đột nhiên nhấn xuống dưới một cái, vị trí đúng là cổ tay của Hoắc Linh Nhi.
Lúc vị đại sư Không Thủ đạo này ra tay, hai chân dính sát vào như bị nam châm hút, gắt gao đính chặt lên sàn nhà không hề nhúc nhích, toàn bộ đều là dùng tay ra chiêu. Thật giống như là đang luyện Đằng Quyển Thủ tại nam phái Vịnh Xuân Quyền.
Hoắc Linh Nhi biết, đây là đấu pháp Cao Đoan trong Không Thủ đạo. Lúc đánh nhau thì dồn khí vào hai chân dính sát trên mặt đất, cho dù có thế nào thì vẫn không ngã. Phía dưới là một miếng sắt mỏng, phía trên là hư không, tùy thời có thể phản kích lập thành thế bất bại.
Nàng vốn học tập Không Thủ đạo cho nên đối với những thứ này hiển nhiên là vô cùng quen thuộc.
Đối mặt với Cung Thành Dã đang ấn vào cổ tay mình, tay Hoắc Linh Nhi duỗi về phía trước, cánh tay vặn lại, như một cái rìu lớn bổ vào cổ tay đối phương.
Hai chân Cung Thành Dã như trước vẫn không hề di chuyển, cánh tay hướng lên trên chà xát một chút, giống như là chà xát vào quần áo, cùng Hoắc Linh Nhi liều mạng
Phành!
Hai người chạm một cái liền lập tức tách ra, chân Cung Thành Dã vẫn như trước không di chuyển, nhưng Hoắc Linh Nhi đã nhanh hơn, đột nhiên thi triển ra sát chiêu.
Sát chiêu của Hoắc Linh Nhi rất đơn giản, trực tiếp tiến đến bắt lấy! Đồng thời chân nàng mạnh mẽ đá ra, như đại tướng thời xưa mạnh mẽ kéo cung, đá về phía dưới Cung Thành Dã.
“Vãn cung khai cước” chính là công phu ngạnh khí công!
Mà hai tay của nàng cũng trở nên vô cùng cứng rắn, năm ngón tay mở ra, các thớ thịt trong các đốt ngón tay lúc đó đột nhiên bạo khởi, hai tiến thình thịch như tim đập từ trong lòng bàn tay truyền ra.
Nhìn uy thế đó của Hoắc Linh Nhi, ánh mắt Cung Thành Dã chợt biến, hai chân rút ra, đột nhiên nghiêng người nhảy qua một bên khoảng hai thước.
Đối mặt với bước chân trầm vững không ngã của đại sư Không Thủ đạo, Hoắc Linh Nhi dùng “Vãn Cường cung” mạnh mẽ đá ra phá đi thế của hắn.
Sau khi phá vỡ bước chân trầm ổn của đối phương thì một tay Hoắc Linh Nhi có quyền có thế, lập tức triển khai thế công như vũ bão.