Chương 17: CHÂN GIẢ LẪN LỘN
Minh Hàn ngồi nhấm nháp ly cà phê sáng cùng Toàn Hiếu. Sáng nay, ngày đầu tiên anh tới tái nhận chức. Anh tranh thủ ghé sang chỗ người tình.
Nhìn Toàn Hiếu mang vẻ mệt mỏi, mặt mày ủ dột. Lòng anh không khỏi xót xa.
– Lúc này em xanh xao quá, có việc gì không? Em có cần đi khám bác sĩ không?
– Em không có gì đâu, chỉ là em…em…gần đây em hay mất ngủ…nên hơi khó coi một chút mà. Toàn Hiếu trả lời qua loa.
– Nhìn cái kiểu lấp lửng của em là biết em đang nói dối anh rồi. Minh Hàn đến ngồi cạnh Toàn Hiếu. Nói anh biết, anh có giúp gì được cho em không? Em cũng biết anh luôn sẵn sàng làm mọi chuyện cho em mà.
– Anh nói thật không…? Anh không giận…khi nghe em nói chứ?
– Không, làm sao giận em được!
Nghe bấy nhiêu Toàn Hiếu đã bật khóc nức nở.
– Em biết mình sai khi làm cả hai chia cách…nhưng em không chịu nổi khi [nấc]…khi… anh gần gũi một người khác… Em đã rất cố gắng …[hic] cố gắng không để ý đến việc đó…nhưng… nhưng mỗi…đêm em không ngủ được. Em không thể ngủ khi nghĩ đến việc giờ này anh đang ôm ấp một ai đó mà không phải là em. Em không chịu nổi, chắc em điên mất.
Minh Hàn lặng người. Anh hiểu nỗi buồn của Toàn Hiếu khi biết người mình yêu gần gũi một ai khác ngoài mình. Có ai mà bình tĩnh được chứ.
– Em…em biết là mình không có quyền đòi hỏi. Toàn Hiếu vẫn tiếp tục nức nở nhưng xét cho cùng… lỗi cũng không phải do em mà. Em không muốn như vậy đâu… cũng chỉ tại Vũ Phong… Toàn Hiếu bất chợt như kịp nhận ra mình vừa lỡ lời, cậu vội im bặt.
– Có liên quan gì đến Vũ Phong? Minh Hàn nắm chặt hai vai của Toàn Hiếu hỏi. Chuyện tại sao em hành động khó hiểu em cứ không chịu nói cho anh biết. Nó thì có chuyện gì mà phải liên quan đến em?
– Anh đừng hỏi, em không muốn anh em anh xào xáo. Toàn Hiếu giọng thút thít.
– Nói cho anh nghe, chuyện gì đã xảy ra mà anh không biết. Đừng chịu đựng một mình anh sẽ đau lòng lắm. Mình Hàn tỏ ra thật nghiêm túc muốn biết.
– Anh thật sự không ân hận khi nghe chứ?
– Ừ.
– Thật ra…thật ra…Hồi đó em để ý đến anh…nhưng gia đình em đang lâm vào tình trạng sắp phá sản. Vẻ mặt Toàn Hiếu thật khó chịu khi buộc phải nói những chuyện mà cậu không muốn nói. Chủ nợ lại là cha anh. Với em, anh đã là một thứ cao xa ngoài tầm với. Em không dám mơ tới. Rồi một ngày không biết tại sao, em trai anh, Vũ Phong, lại biết chuyện em tương tư anh nên đã đề nghị với em một việc…
Toàn Hiếu lại ngập ngừng làm Minh Hàn thêm sốt ruột.
…Anh ta đề nghị sẽ tìm cách làm cho em có thể gặp anh, và anh sẽ yêu em. Và như những gì anh ta hứa, em đã gặp anh. Nhưng…em không ngờ, không ngờ rằng Vũ Phong đã lợi dụng mối quan hệ của chúng mình để làm hại anh, khiến cho anh bị cha đuổi khỏi nhà… Em đã rất ân hận, ân hận vì đã gián tiếp làm anh mất tất cả… Toàn Hiếu nức nở, tiếng khóc ngày càng thổn thức hơn khiến cho lòng ai kia quặn thắt.
– Em…nếu đã vậy sau đó…tại sao em lại tìm cách rời xa anh, tại sao?
– Em đã nhủ lòng, anh vì em mà mất tất cả, em sẽ bù đắp lại bằng tình yêu của em. Tình yêu không cần phải có tiền bạc địa vị mới hạnh phúc phải không anh? Toàn Hiếu đưa đôi mắt tràn đầy hạnh phúc nhìn Minh Hàn. Khi Vũ Phong trở thành giám đốc, anh ta đã dùng nợ nần của gia đình uy hiếp em. Bảo rằng em phải làm cho anh không được nghĩ tới chuyện quay về nữa, không được để anh nghĩ đến việc tranh giành với anh ta. Nếu không anh ta sẽ siết nợ, công ty của cha em sẽ không thể làm ăn được nữa. Em đã rất sợ…công ty của cha không thể làm ăn tự do, luôn bị Vũ Phong khống chế… Nước mắt không ngừng rơi trên gương mặt đẹp đẽ đó.
Minh Hàn lùng bùng lỗ tai, anh không nghe lầm chứ. Thằng em anh đã bày đủ trò khiến cho anh khốn đốn thế này, vậy mà nó còn thản nhiên trách anh phản bội nó.
– Em cứ nghĩ là chuyện sẽ không đến nỗi nào, nhưng Vũ Phong nào có chịu thôi. Em trai anh cứ dùng số nợ đó khó dễ cha em, công ty sắp bị em anh sát nhập luôn rồi. Em mới dùng hạ sách làm cho anh rời bỏ em, em không muốn đâu…em thực sự không muốn. Toàn Hiếu nghẹn giọng không thể nói thêm nữa.
– Em đừng buồn nữa. Mọi chuyện qua rồi, anh sẽ lấy lại công bằng cho em. Anh sẽ xem lại vấn đề về công ty của cha em. Đừng khóc…em quên hôm nay anh chính thức đi làm sao? Minh Hàn vỗ về người yêu.
– Không sao, chuyện công ty của cha, em đã lo xong rồi. Em không còn buồn về chuyện đó nữa. Em chỉ sợ lại mất anh lần nữa thôi. Hôm ở Huế, anh đã không đến khách sạn tìm em. Em tưởng mình có thể chết đi rồi. Em về thành phố mà không thể làm gì được ngoài nỗi ân hận trong lòng vì đã mất anh. Cũng may, còn có ngày em được ngồi cạnh anh như thế này, đáng lẽ em phải bằng lòng với những gì mình có, em không nên ganh tị với người yêu của anh như thế mới phải…em…m…em lại làm khó anh… Nhưng mong anh hiểu cho…em yêu anh biết chừng nào.
Minh Hàn đau lòng biết bao khi hai hàng nước mắt chan chứa trên đôi má người anh yêu.
– Không có, anh không có yêu cậu ấy. Chỉ là…chỉ là chút bồng bột thoáng qua thôi. Anh sẽ chia tay với cậu ấy, em đừng buồn nữa. Được không?
– Như vậy có được không? Như vậy sẽ làm cho anh trở thành kẻ xấu, chẳng phải người ta đã rất tốt với anh còn gì?
– Vì em, anh có thể trở thành bất cứ cái gì. Chuyện ơn nghĩa có thể trả bằng thứ khác mà.
Minh Hàn đi rồi nên không thấy Toàn Hiếu nở một nụ cười mãn nguyện, xen lẫn man trá. Cậu đã đạt được như ý, cậu luôn biết rõ mình có bao nhiêu quyền lực với Minh Hàn.
Ngày đó cậu tiếp cận Minh Hàn đúng là do Vũ Phong chỉ vẽ, nhưng một phần cũng do ý đồ của cậu muốn tiếp cận vị tân giám đốc. Nhưng không ngờ cậu bị Vũ Phong chơi một vố, hắn công khai chuyện của Minh Hàn và cậu, làm cậu chưa kịp xơ múi được gì đã bị đuổi khỏi cái hũ gạo béo bở bởi cái gọi là tình yêu.
Vũ Phong là con cáo già, hắn ta uy hiếp cậu không được bỏ Minh Hàn, vì Vũ Phong dư sức biết vì sao cậu tiếp cận ông giám đốc mới. Khi quyến rũ Minh Hàn thành công, như đã hứa, Vũ Phong xóa món nợ cho công ty của gia đình cậu mà cậu đang chuẩn bị thừa kế, nhưng thay vào đó một món nợ khổng lồ do thua cá cược của cha cậu mất vào tay Vũ Phong. Một điều kiện mới được đặt ra là cậu không được bỏ Minh Hàn, còn nếu do Minh Hàn tự ý rời bỏ cậu trước thì món nợ kia xem như không có.
Cho nên cậu đã liên tục dẫn đàn ông về trước mặt Minh Hàn để anh ta bỏ cậu. Cậu liên tục bắt Minh Hàn cung phụng cho mình hưởng thụ để anh ta chán mà bỏ. Nhưng không hiểu sao con người đó lì kinh khủng. Cậu không muốn sống những ngày khốn khổ nghèo nàn với Minh Hàn, cũng chẳng muốn làm một công tử với cái công ty bị phá sản… Cuối cùng cậu cũng toại nguyện.
Điều kiện sau cùng của Vũ Phong cậu chưa kịp nói với Minh Hàn thì anh ta đã đi. Không phải lỗi của cậu, là do anh ta không chịu nghe hết mà thôi. Cậu cười, rồi xem chỉ cần vài giọt nước mắt sẽ chẳng còn ai cản trở cậu với ông tân giám đốc nữa. Anh Kỳ cũng không, Vũ Phong cũng không.
…………………………………………�� �…
Ngọc Bình đưa cho ông Vũ Hải một tấm ảnh chụp Minh Hàn đang khoát eo một người con trai đi vào quán bar dành cho gay. Ông Vũ Hải choáng…
– Cha thấy chưa, anh ta có thay đổi gì đâu mà cha tin tưởng gọi về. Vất người này ra rồi mang người khác vào.
– Con lấy tấm hình này từ đâu?
– Thật ra con đi chơi, ngang qua chỗ bar này tình cờ thấy. Con chụp bằng máy điện thoại. Con muốn cho cha biết trước, tránh sau này cha cứ bị anh ấy lừa gạt. Không dám nói thuê người theo dõi.
– Thật sao?
Ông Vũ Hải nén chặt ***g ngực, đau nhói.
– Bác sỹ…gọi bác sỹ… Ngọc Bình la lớn.
…………………………………………�� �..
Minh Hàn đang đi cùng Anh Kỳ vào một phòng giao dịch địa ốc.
– Anh đã chọn được nhà rồi, em xem có vừa ý không?
Anh Kỳ cười tươi như mặt trời buổi sáng, cậu cùng anh đi chọn nhà. Tổ uyên ương của hai người.
– Anh chọn là được rồi, có gì mà phải bảo em cùng đi.
– Em sẽ sống ở đó mà, phải hỏi ý em mới đúng chứ?
Minh Hàn chỉ cho cậu vị trí ngôi nhà, bản vẽ ngôi nhà. Một căn hộ chung cư, hai phòng ngủ với toilet riêng, một phòng khách, một phòng bếp.
– Em thích không, chọn cái này nhé. Anh xem kỹ rồi, vừa gần trung tâm, vừa an ninh.
– Được mà, nó quá sang trọng với em đó chứ. Anh Kỳ cười hạnh phúc.
Điện thoại reo. Minh Hàn nghe xong tái mặt.
– Cha anh vào bệnh viện cấp cứu, anh phải tới ngay. Em về trước nha.
– Ở đâu?
– Bệnh viện Thành Phố.
– Gần mà, cách đây hai con đường. Anh đừng vội quá coi chừng tai nạn.
– Anh biết rồi, anh đi trước.
Nhưng không hiểu sao, Anh Kỳ thay vì phải về trước lại mon men theo anh vào bệnh viện. Trước phòng cấp cứu cậu thấy có mẹ kế và em gái anh đang nhấp nhỏm chờ.
Khi bác sĩ đẩy băng ca mang cha anh ra, băng ca đi ngang chỗ cậu đứng. Anh Kỳ nép vào chỗ khuất sợ gia đình anh nhìn thấy. Cậu rón rén theo đến phòng bệnh, cậu muốn biết tình hình cha của anh có khá hơn không.
– Minh Hàn, lại cha bảo. Ông Vũ Hải đã hồi tỉnh, nhưng còn rất yếu.
– Cha tôi không sao chứ. Bác sĩ?
– Phải để ông ấy dưỡng sức. Ông ấy cần khỏe hơn cho ca mổ. Không nên để tình trạng này kéo dài, chỉ làm ông ấy mệt thêm.
– Mổ. Bà tổng kinh hoàng. Có nguy hiểm không? Ông ấy lớn tuổi rồi làm sao chịu đựng được?
– Tôi chịu được. Ông Vũ Hải thì thào. Minh Hàn, chỉ cần con từ bỏ những quyến rũ ma quỷ cạnh con đi, thì cái gì ta cũng sẽ chịu được.
– Cha, cha đang nói gì vậy? Minh Hàn tỏ ra rất không hiểu cha anh muốn nói gì.
– Cha đã biết anh đang chung sống với cái người tên Anh Kỳ nên cha mới ra nông nỗi. Ngọc Bình thẳng thừng tuyên bố.
– Con hứa đi, ta sẽ yên tâm đi mổ, không thì thà chết cũng không mổ. Ông thều thào vì kiệt sức.
– Hứa đi. Bà tổng giục. Con không thể để ông ấy chết vì con bất hiếu. Bà ta bắt đầu khóc lóc.
– Được mà cha. Minh Hàn nấn ná một vài giây rồi trả lời. Con hứa. Con sẽ không gặp cậu ta nữa. Cha yên tâm nghỉ ngơi lấy sức, chuẩn bị mổ.
– Con không nuốt lời chứ? Con đừng tiếp tục những mối quan hệ như thế. Ta không chịu nổi.
– Con hứa, cha cứ tin con. Cứ an tâm dưỡng bệnh.
Bên ngoài cánh cửa, có một người lòng đau còn hơn dao cắt. Tuy biết cha anh vẫn hơn cậu, nhưng cậu cũng mong một lời anh bênh vực cậu trước cha anh. Mà cũng khó trách, cha anh đang trong cơn nguy cấp mà, không nên làm ông ấy xúc động thêm. Nhưng cậu vẫn buồn, anh đã từng từ bỏ tất cả cho tình yêu của anh, nhưng cậu thì không được như vậy. Khẳng định thêm một lần nữa, cậu không là gì trong lòng anh cả.
Anh Kỳ quay trở ra, cậu nhớ cha mẹ mình cũng từng vật vã như vậy khi phát hiện cậu bỏ nhà để chạy theo một người đàn ông. Nhất là mẹ cậu, bà đã chết đi sống lại biết bao lần. Bà đến năn nỉ cậu từ bỏ thứ tình yêu tội lỗi đó mà quay về. Năn nỉ mãi không được, cha cậu đã tức quá mà từ cậu luôn… Bây giờ cậu bỗng nhận ra mình đã bất hiếu biết chừng nào, đã làm cha mẹ buồn biết chừng nào. Cậu muốn chạy về xin lỗi một lần, nhưng cậu lại không từ bỏ anh được thì xin lỗi có ích gì.
Anh Kỳ ngồi thẫn thờ trên ghế đá trong bệnh viện. Cậu nhìn thấy Toàn Hiếu đi vào và một lát anh chạy ra… Cậu lặng lẽ ra về.
………………………………………..
Chẳng bao lâu sau trận đấu võ đài lịch sử nhưng vô cùng lãng nhách của Vũ Phong. Tin đồn đổi giám đốc đã lan đi. Và cái gì tới đã tới, chiến lợi phẩm của Năm Sung tự dưng biến mất. Hắn tức ***g tức lộn. Gặp thêm câu trả lời của Vũ Phong càng làm hắn điên máu.
– “Không phải tôi không giữ lời hứa mà do giám đốc mới không thích kinh doanh hình thức này. Tôi chịu. Hay anh nên tới thương lượng với giám đốc mới xem sao.”
Hắn thừa biết Vũ Phong ra vẻ như thế thôi chứ sau lưng hắn Vũ Phong sẽ cười vào mặt hắn. Bây giờ hắn đã biết vì sao Vũ Phong dám đem một món hời như thế ra cá cược. Hắn muốn điên lên. Tin Vũ Phong cá cược với hắn lan khắp nơi, hắn chưa kịp nở mày nở mặt thì hắn thua thảm hại ngay tức thì.
– “Không đơn giản như thế đâu Vũ Phong, không có chuyện cho qua dễ như thế đâu.”
…………………………………………�� �………………
Ngồi trong xe Tùng lật tới lật lui cái áo cậu vừa được mua cho.
– Anh lại mua cái thứ này làm gì? Trông nó thật kỳ cục.
– Mua cho em mặc.
– Vì sao em phải mặc nó chứ. Nó thật diêm dúa.
– Bộ quần áo được nhà thiết kế tên tuổi làm ra, vào miệng em thành diêm dúa cơ đấy. Quay sang tài xế. Ghé nhà hàng đi. Vũ Phong tủm tỉm cười khi nghe cậu nhận xét về chiếc áo anh mua cho cậu.
– Anh cười gì chứ? Tự dưng hôm nay anh lạ thật.
Đúng là Vũ Phong đối xử với cậu lạ hơn thường ngày. Nhớ! Mới sáng hôm nay, cậu vác mặt về nhà sau một tuần vắng bóng, Vũ Phong đã hét vào điện thoại với trợ lý của anh như vầy:
– “Cắt ngay cái lịch làm việc này cho tôi… Không nhưng nhị gì hết… Từ chối hết đi… Mặc kệ họ.”
Tùng chẳng hiểu mô tê nào ráo trọi. Ba tiếng sau anh trợ lý tới rút lại cái lịch làm việc dày đặc của cậu. Mặt anh ta nhăn hơn cái bánh tráng nhúng nước.
– Ông chủ thật là, cứ thay đổi ý kiến nhanh như chong chóng. Tôi làm sao mà đỡ cho kịp.
– Chuyện gì vậy, ông chủ thay đổi lịch làm việc của tôi nữa hả?
– Thay đổi tôi còn mừng, ông chủ cắt hết rồi. Hồi thì ít quá bắt phải giới thiệu cậu thật nhiều, dành nhiều hợp đồng cho cậu, lúc thì bảo cắt hết. Mấy cái hợp đồng ký rồi, tôi biết ăn nói làm sao…? Hay cậu vào nói với ông chủ giùm tôi một tiếng đi. Cứ cái đà này uy tín của tôi mất hết, tui mất bao nhiêu nước miếng để giới thiệu cậu. Bây giờ có danh tiếng mà không giữ uy tín… chậc… thì công sức đổ sông đổ biển hết. Cậu nói giúp với giám đốc giùm, cũng là tốt cho cậu.
Anh ta đi rồi Tùng còn buồn cười, Anh ta nhăn nhó coi bộ khó xử lắm nhưng cậu là gì mà anh ta bảo nói này nói nọ với Vũ Phong giúp anh ta. Vũ Phong cắt nhân khẩu cậu bên này thì chắc chắn anh ấy sẽ đì cậu chỗ khác thôi. Anh trợ lý này hình như xem trọng cậu quá mức rồi. Nhưng đúng là cắt ngang thì cũng phi lý.
Tùng lò dò gõ cửa phòng làm việc của anh. Thò đầu vào sau khi được anh cho phép. Và cậu đã vô cùng ân hận khi mình bày đặt làm anh hùng. Nhìn cái mặt anh lúc này đang hung hăng quá cỡ, hình như vừa có chuyện gì đó.
– Có chuyện gì? Vũ Phong hỏi cộc lốc.
– Không, không có gì. Chỉ muốn biết anh có sai bảo gì không?
– Đừng vòng vo nữa, nói nhanh đi. Vũ Phong có vẻ bực bội.
– Cái lịch làm việc mà anh vừa cắt ngang Tùng đành phải nói anh có thể cắt từ từ không? Không nên làm khó anh trợ lý. Lại mất uy tín của công ty nữa…
– Tôi không việc gì phải lo cho cái công ty đó nữa. Mặc hắn. Vũ Phong như đống lửa bị châm thêm dầu.
– Vậy em xin phép. Tùng vội vã chuồn, kinh nghiệm cho biết đừng dây vào anh lúc này.
…………………………………………�� �……………….
Đêm nay võ đài sáng đèn. Vũ Phong công khai chuẩn bị từ nhà, Anh bắt Tùng giúp anh. Nói là giúp nhưng ngoại trừ việc anh tự tròng cái quần tây sắc lẹm vô thì mọi thứ còn lại đều tới tay Tùng. Ban đầu cậu thấy hơi kỳ quái, nhưng Vũ Phong nhìn cậu với ánh mắt “Sao còn chưa mặc vào cho tôi.” thì Tùng bắt đầu công việc bảo mẫu của mình, một cách cẩn thận, một cách kỹ lưỡng. Quần áo của anh, cầm vào cho Tùng một cảm giác không dám sơ xuất vì quá mắc, quá sang trọng.
Vũ Phong hôm nay trắng từ đầu tới chân, cái áo lụa trắng với chiếc cổ kiểu lãnh tụ nhưng để mở cổ. Quần tây trắng mềm hơi rộng, thắt lưng màu đen với mặt dây gắn hình con đại bàng xám bạc. Đôi giầy anh mang màu trắng sữa. Mái tóc thì bỏ rũ tự nhiên thêm chút keo mềm giữ cho không rối. Chỉ cái hoa tai màu bạc và chiếc nhẫn tổ bố trên ngón trỏ là không đổi.
Tùng nhìn anh đôi mắt không giấu được sự mê mẩn: “Anh với cậu sao mà khác xa nhau quá trời, nếu thành một cặp thì đúng là chuyện lạ cần ghi vào sách ‘những điều kỳ lạ’.”
– Bây giờ tới em.
– ??????????
Chưa hiểu điều anh muốn nói, trong phút chốc anh đã đặt tay lên thắt lưng cậu, mở nút.
– Không phải anh chuẩn bị đi sao? Tùng vịn tay Vũ Phong lại hỏi, trong khi da gà da vịt cậu nổi lên hết rồi.
– Phải, và em cũng cần thay đồ, anh không thích bộ đồ em đang mặc.
Và rồi nhanh chóng quần, áo của Tùng được lột ra.
– Em có thể tự thay được.
– Thẩm mỹ em quá tệ, không thể để em tự làm được. Anh không muốn xấu mặt với thiên hạ.
– “Mình thế nào thì can gì mà anh ấy lại xấu mặt chứ?” Dĩ nhiên chỉ nghĩ trong bụng thôi không dám nói.
– Xong.
Tùng đứng trước gương, cậu không biết người thanh niên đứng trong gương đang trố mắt nhìn cậu là ai. Hắn ta mặc một chiếc áo thun mềm màu trắng, cổ rộng lộ cả bờ vai và khuôn ngực, trên cổ áo phần vai có một ít lông vũ trắng muốt, tay áo ôm dài đến gang bàn tay, vạt áo trước vắt nhẹ trong lưng chiếc quần jeens màu đen ôm sát không thua gì chiếc áo. Để lộ dáng người thon, rắn chắc, khỏe mạnh. Mái tóc dài chấm tai được chải bẩy ba, ấp một bên má.
Trên cổ một sợi dây màu trắng trông có vẻ thô cứng ngự trị, trên cổ tay cũng một chiếc vòng màu bạc nhưng to bản, Và cuối cùng trên những ngón tay, mười ngón không ngón nào không có nhẫn. cái to cái bé, ngón một chiếc ngón hai ba chiếc với những hột đá trắng lấp lánh. Nhưng nhìn chung rất hợp, cả bàn tay như đeo một chiếc găng bằng trang sức, không còn dấu vết bàn tay chai sần vì lao động nữa.
– “Quyến rũ, gợi cảm.” Tùng nghĩ vậy.
Nhưng cậu vừa nghĩ gì vậy. “Quyến rũ, gợi cảm” chẳng phải người trong gương là cậu sao, vậy thì…
– Sao hả? Vũ Phong đứng phía sau nhìn cậu qua gương, hỏi.
– Là cái áo hôm trước anh mua?
– Ừ.
– Nhưng hôm đó nhìn đâu có hở hang dữ vậy. Cậu đưa tay sờ lên cổ, lên khuôn ngực. Những chỗ đang bị phơi ra. Cậu cảm thấy kì kì, không quen.
– Mặc cái này ra đường sao? Tùng hơi chau chau mày.
– Ừ. Đi thôi, trễ giờ rồi. Vũ Phong giục.
– Nhưng…
Vũ Phong đi ra, không cho cậu phản đối thêm gì nữa. Bước ra tới cửa, anh tài xế trố mắt nhìn Tùng. Cậu ngượng nghịu cố kéo cái cổ áo kín lại chút nữa.
Thấy Tùng còn ngập ngừng, Vũ Phong tự tay mở cửa đẩy cậu vào. Suốt từ nhà đến võ đài Vũ Phong để ý thấy Tùng cứ cố ý để tay che trên khuôn ngực.
Riêng Tùng thì cực kì lúng túng. Ở quê cởi trần đá banh hay lội sông, đánh nhau áo quần rách teng beng cậu cũng không có cái cảm giác này, nó cứ như cậu đang phơi bày thân thể mình cho người ta nhìn, dù xét về thực tế nó vẫn kín hơn ở trần, nhưng chính cái cách phục sức này làm lộ rõ ý đồ của người mặc. Cố ý khêu gợi, cố ý quyến rũ con mắt người ta.
Xe dừng lại trước cánh cửa một ngôi nhà khá rộng, lịch sự khang trang, tĩnh mịch. Xe dừng một người quần tây áo sơ mi trắng ra mở cửa. Vũ Phong như một người khác khi anh bước ra khỏi xe. Cặp kiếng đen làm cho người xung quanh khó đoán biết ý nghĩ của anh. Tùng cũng nhận thấy anh thay đổi hẳn với lúc là giám đốc ở công ty.
Tùng còn lóng ngóng chưa muốn bước xuống, cậu nghe anh hắng giọng để thúc giục cậu. Thò một chân và cái đầu ngó xung quanh, không có mấy người. Cậu mạnh dạn bước ra hơn.
Vũ Phong đi trước, Tùng nối gót theo sau, đi vào. Càng đi sâu vào Tùng càng thấy cảnh vật xung quanh quen thuộc.
– “Hôm nay anh ấy đến võ đài, nơi này trông quen quen.”
Tùng cuối cùng cũng nhận ra, đây là khuôn viên phía trên võ đài, nơi cậu vẫn thượng đài những tối thứ bẩy. Chỉ khác là cậu vào bằng một lối khác.
Bước xuống những bậc thang, võ đài đã đông người ngồi. Tư Hùng, tên Lý và mấy tên đàn em xếp hàng chào đón ông chủ lớn. Khi Tùng bước qua chúng, cậu để ý thấy họ đang cố gắng nhận diện cậu, có lẽ họ đã nhận ra nhưng còn nghi hoặc vì bộ đồ cậu đang mặc làm họ nửa tin nửa ngờ.
Vũ Phong bắt tay những người anh quen, chào hỏi cho phải phép xã giao. Anh bước thẳng lên trên, nơi Tùng đã nhìn thấy anh lần đầu tiên, ghế VIP. Vậy là hôm nay anh tham gia cá cược. Tùng tò mò nhìn phía đối diện, Năm Sung, đối thủ của anh lần trước. Không cần hỏi cũng biết lần này cả hai giải quyết những ân oán gì.
Ra hiệu cho trận đấu bắt đầu, Vũ Phong như cũ sau khi được đám đàn em chăm sóc chu đáo thì bắt đầu quan sát trận đấu. Tùng nhìn xung quanh mình, chẳng biết từ khi nào cậu đã đứng cạnh ghế anh ngồi, phía sau cậu đám đầu gấu xếp hàng giàn trận, và một kẻ cậu không bao giờ quên mặt, tên đao phủ của cậu, mà không, lần này phải gọi chính xác chức vụ của hắn là vệ sĩ. Phải, tên vệ sĩ đã đứng phía sau anh tự bao giờ.
Tùng nhìn xung quanh, ai cũng đứng phía sau anh chỉ mỗi cậu đứng ngang anh. Tùng bất giác khẽ lùi một bước, Vũ Phong khẽ liếc sang Tùng khi nhận thấy cậu lùi lại sau anh…
Phía dưới võ đài đang nóng, đối thủ của anh có vẻ đang thắng thế. Năm Sung mời về một nhà vô địch môn quyền anh. Khi biết lai lịch đấu thủ lần này Vũ Phong biết, muốn giành phần thắng thật vất vả. Kẻ dưới kia với thành tích bất bại và cũng nổi tiếng là người trầm tĩnh. Muốn hắn ta thua chỉ có một cách: Đó là làm cho hắn phân tâm. Làm cách nào để hắn phân tâm? Anh thừa biết, bây giờ không cần những cái gọi là quân tử hay công bằng trong những trận cá cược. Anh phải thắng, đúng chỉ đơn giản anh phải thắng…
– Mang cho anh ly rượu.
– Rượu? Tùng lặp lại khi nghe Vũ Phong nói. Chờ…chờ em một chút.
Trong khi Tùng còn đang lúng túng chưa biết lấy rượu ở đâu ra cho anh thì rượu đã được mang tới. Thay vì đưa tận tay ông chủ lớn thì ly rượu lại được đặt vào tay Tùng. Cậu mang ly rượu cho anh mà bất giác bị lây cái vẻ khúm núm của đám đàn em.
Vũ Phong cười rất tình, một tay anh đón ly rượu từ tay Tùng, tay kia anh khẽ choàng qua eo cậu kéo cậu vào lòng mình. Mọi con mắt đang liếc về phía anh vì ngại hay vì sợ mà không dám nhìn trực diện dám chắc một điều, với hành động của Vũ Phong thì võ đài bên dưới không có gì hấp dẫn bằng cái ghế VIP nữa. Kẻ tò mò muốn nhìn, người kinh ngạc nhìn, kẻ ganh tị nhìn.
Tùng thì ngượng chín cả người dưới bao nhiêu là ánh mắt chiếu vào cậu, nhưng Vũ Phong tỉnh như ruồi. Anh thản nhiên ôm eo cậu, kéo sát cậu vào mình hơn, dốc cạn ly rượu rồi thản nhiên quan sát trận đấu. Ly rượu lại được châm thêm.
– Anh…định làm gì vậy?
Vũ Phong kéo khẽ Tùng tiến tới sát anh chút nữa, mũi anh đang đặt trên cổ cậu.
– Anh uống rượu nhưng không có gì để đưa cay.
Nói rồi anh liếm nhẹ lên làn da trần đang phơi ra trước mũi anh, võ sĩ phía dưới đánh lỡ một cú đấm. Vũ Phong cười hài lòng, anh cắn một cái thật mạnh vào bờ vai trần của Tùng, bất ngờ Tùng la oái một tiếng làm kẻ dưới kia lãnh trọn một cú đấm.
– Bộ em là món nhấm rượu của anh sao. Đau quá…!
Vũ Phong vẫn cứ thản nhiên thưởng thức trận đấu, thưởng thức rượu và món nhấm đang ở ngay trên đùi anh. Tiếng kẻng kết thúc từng hiệp cứ lần lượt vang lên.
Vũ Phong ngày càng quá đà. Đó là ý của Tùng khi cậu bị anh “sàm sỡ” ngày một lộ liễu hơn. Vai áo cậu đã tụt xuống khỏi đầu vai, vài vết đỏ ửng đã ngự trên đó. Tùng không biết anh muốn gì mà lại lộ liễu giữa chốn đông người như thế. Không biết anh có nhớ anh đang ôm một tên con trai không?
– Anh…thực…không thấy kỳ sao?
– Em không thích sao?
– Kho…ô…ng…ph…ả…i…vậy…nh…ư…n g.
– Không là được rồi.
Tùng bị một nụ hôn của anh lấp mất, tay anh luồn trong áo cậu vuốt ve… vuốt ve.
Vũ Phong đoán không lầm. Nhà vô địch có thành tích bất bại nhưng không qua được ải tình cảm. Hắn từng tiếp cận anh vì một mục đích không trong sáng, khi mà anh không đồng ý thì lại thẳng thừng gởi thiệp đề nghị với anh một mối quan hệ trên cả bình thường. Hắn nhận lời Năm Sung đối đầu với anh cũng do muốn làm áp lực với anh thôi, muốn anh phải chịu thương lượng với hắn. Nhưng Vũ Phong dễ gì chịu thương lượng, hắn đã bị anh bắt thóp thì có lý gì anh chịu để thua.
Vũ Phong cố tình âu yếm một người con trai khác trước mặt hắn, không phải một cô gái mà là một tên con trai, và kết quả không ngoài những gì anh mong đợi. Anh càng lộ liễu bao nhiêu hắn càng mất bình tĩnh bấy nhiêu, càng lộ nhiều sơ hở bấy nhiêu. Võ sĩ của anh đang vất vả lấy được từng điểm của hắn.
Nhưng anh làm hắn mất bình tĩnh thì chính anh cũng đang mất kiên nhẫn. Anh đang không thể khống chế việc muốn cọ sát nhiều hơn vào cái thân hình đang ở trước mặt, anh đã quá xem thường ma lực của cậu đầu bếp của anh, anh không nghĩ cậu sẽ đẹp như vậy khi anh phủ lên người cậu ‘ lụa là châu báu’.
Ban đầu anh còn hơi ngại, nhưng sau đó anh không còn để ý đến những con mắt xung quanh đang nhìn anh kiểu gì. Anh cảm giác thật thoải mái khi được ôm cậu dù giữa chốn đông người, mân mê đầu vai cậu để lại những dấu đỏ hồng, cả những nơi làn da cậu lộ ra. Rồi chẳng biết tự lúc nào vai áo cậu tụt xuống khỏi đầu vai, đôi môi anh lần trên khắp làn da cậu. Tùng chỉ biết giấu mặt trên vai anh để khỏi phải xấu hổ. Anh ngày càng ôm cậu sát vào người mình hơn, nhưng mắt không rời khỏi những gì đang diễn ra trên võ đài.
KEEEENG!
Tiếng Kẻng kết thúc hiệp thứ mười hai, trọng tài tuyên bố võ sĩ bên xanh,bên Vũ Phong, hơn một điểm, Thắng!
Năm Sung bấu chặt tay nắm ghế, cặp mắt vằn đỏ nhìn Vũ Phong đang thản nhiên cười, hôn cái tên anh ôm nãy giờ ra chiều thích thú lắm. Võ sĩ quần đỏ, bên Năm Sung, rất tức tối ném về phía anh những tia nhìn rực lửa…
– Em chuẩn bị đi, trận sau đến lượt em đó. Vũ Phong thì thầm vào tai Tùng.
– Em? Sao anh không nói trước gì hết vậy?
Tùng bật khỏi bờ vai anh khi nghe Vũ Phong bảo rằng cậu phải chuẩn bị lên võ đài. Sau cả đống câu cậu rên rỉ nãy giờ rằng anh nên buông cậu ra thì hơn, mà anh chẳng để tâm cậu nói gì. Tùng vội bật dậy rời khỏi anh, Vũ Phong vẫn chưa buông, anh lôi cậu ngồi xuống như cũ.
– Nhớ, anh không thích em bầm chỗ nào trên người đâu đó. Như thế rất là xấu, nhanh gọn là trên hết.
– Anh nghĩ em là thánh chắc. Tùng liếc về phía võ đài. Đánh nhau mà bảo đừng bầm giập. Mà lần này anh cá cái gì thế?
– Trận vừa rồi anh cá cái võ đài này. Nhưng thắng rồi đó. Còn em, phải lấy lại danh dự lần trước cho anh. Em có biết hắn ta Vũ Phong chỉ về phía Năm Sung đã rêu rao khắp nơi rằng anh không có khả năng thuê một võ sĩ ra hồn nào cả, thua bạc không sao, mất danh dự là không được. Cho hắn thấy, người của anh hôn nhẹ lên chóp mũi cậu một cái có vô dụng như hắn nói không. Mặt Tùng đã đỏ lựng lên rồi Sao hả, làm được chứ? Đối thủ cũ đấy.
– Nếu vậy thì không thành vấn đề. Đền lại cho anh vụ lần trước vậy.
– Anh tin em, đi chuẩn bị đi.
Tùng đứng lên, rời khỏi cái ghế em ái, đùi Vũ Phong, đi xuống chuẩn bị. Vũ Phong ngoắc Tư Hùng đứng gần đó lại.
– Dặn tụi nó đừng có nhiều chuyện.
– Dạ, em biết rồi anh, em không dám làm sai đâu mà. Tư Hùng nịnh bợ.
– Coi cậu ta xong chưa thì cho bắt đầu đi. Tránh đêm dài lắm mộng.
– Dạ, em bảo tụi nó kiểm tra liền.
Tư Hùng dặn tên Lý những gì ông chủ lớn muốn. Xong hắn bật lửa mồi cho ông chủ lớn một điếu xì gà mới, cười xuề xòa.
– Anh Phong, thật ra thằng nhóc đó… anh không nói rõ tụi đàn em thất lễ thì tội nghiệp. Tư Hùng tranh thủ lúc ông chủ lớn rảnh rỗi vui vẻ với trận thắng vừa rồi để giải tỏa thắc mắc.
– Muốn nói chuyện gì? Vũ Phong giọng đều đều cắt ngang.
– Nhóc Tùng, nhóc…à cậu ấy…là…
Không hiểu sao hắn nghĩ nếu nói về một cô gái thì dễ hơn. Còn nói về một thằng con trai trong tình huống này thì, Tư Hùng khó thốt ra hai từ “người tình” mà hắn muốn xác nhận. Rốt cuộc hắn lại cứ ấp úng…
Nếu là trai gọi thì hắn thấy không ít, nhưng ông chủ hắn có khi nào rớ tới con trai đâu. Đùng một cái, vừa công khai vừa mùi mẫn. Làm hắn choáng, quan trọng là cậu nhóc không có vẻ là trai gọi. Vì nếu có ông chủ lớn bao bọc hà cớ gì thằng nhóc lại vay nợ rồi phải vất vả đánh võ đài trả nợ. Hắn chẳng thể trả lời nổi, hắn đành phải hỏi để mà còn biết đường cư xử.
Thấy Tư Hùng ấp úng mãi, Vũ Phong nói thay lời hắn
– Anh muốn biết có phải người của tôi không chứ gì?
– Anh cũng phải cho bọn em biết mà còn biết đường…hì…hì…không làm mất mặt anh.
– Cứ với tôi như thế nào thì cậu nhóc thế ấy. Vũ Phong buông một câu nhẹ nhàng.
– Hả!?!
Tư Hùng muốn hả họng khi nghe Vũ Phong trả lời ngoài sức tưởng tượng của hắn. Vậy thì cậu nhóc đó được ưu ái quá còn gì, không phải chỉ là giả vờ tôn trọng để nể mặt ông chủ mà là đối xử y như với ông chủ. Tư Hùng quay đi mà hơi hơi mừng trong bụng. Nếu thằng nhóc đó quan trọng như vậy thì hắn cũng đỡ lo, nếu lỡ trận kế kết quả có thế nào thì hắn cũng đỡ bị bầm giập. Có một cái khiên quá tốt che chắn rồi còn gì. Hắn nghĩ bây giờ nên vào quan tâm cậu ta một chút thì lợi nhất.
Việc đầu tiên Minh Hàn làm trong kỳ nghỉ cuối tuần này là hẹn Anh Kỳ. Ngồi đối diện khuôn mặt đang cười rạng rỡ kia Minh Hàn nhận thấy rõ ràng Toàn Hiếu mới là người cần anh.
– Lâu rồi mình mới ra ngoài cuối tuần như vầy, em vui lắm.
– Em lạ thật, mình vẫn gặp nhau mỗi ngày đấy thôi cần gì em phải vui như vậy vì một cuộc hẹn.
– Vậy à? Anh không vui?
– Không phải… thật ra anh có chút chuyện muốn nói với em.
– Quan trọng lắm sao? Không nói ở nhà…
Minh Hàn biết, nếu nói ở nhà thì khó cho anh. Dù gì Anh Kỳ đối với anh nặng tình nặng nghĩa, nếu anh phụ cậu ấy thế nào cũng to chuyện. Ở chốn công cộng chắc cậu ấy không đến nỗi làm ầm lên quá đáng. Thận trọng đặt xấp giấy tờ anh chuẩn bị sẵn lên bàn, đẩy về phía Anh Kỳ.
– Em xem có thích không?
Anh Kỳ chậm chạp lật từng tờ giấy trước mặt…
– Giấy tờ nhà hả?
– Ừ. Nó đứng tên em đó. Căn hộ cũng khá lắm.
– Sao lại đứng tên em, em đâu có bỏ đồng nào mua đâu…?
– Anh mua, anh muốn tặng em…anh muốn đề nghị một chuyện…anh…
Trái tim Anh Kỳ đập lô tô. Minh Hàn muốn gì đây, vô công bất thọ lộc. Tự dưng mang một căn nhà đắt tiền cho cậu, thật đáng nghi ngờ mà. Anh làm gì yêu cậu đến mức cho cậu nhà cửa…vả lại anh còn một Toàn Hiếu…mà nhắc đến Toàn Hiếu cậu nhói lòng… Hay là…không, dù gì cậu không muốn điều đó xảy ra…cậu đã im lặng ngoan ngoãn nhận một chút tình yêu thừa thãi của người ta rồi. Không lẽ anh tuyệt tình đến mức bỏ rơi cậu sao.
– Em không nhận. Tự dưng lại cho em thứ đắt tiền vậy làm gì?
– Nghe anh nói… Anh… thật ra anh tặng em món quà này để xin lỗi… anh vẫn không thể yêu em được. Anh…
Anh Kỳ chết lặng cả người, dù đã đoán được nhưng cậu cũng không tránh khỏi xót xa lòng.
– Em hiểu cho anh, anh…
Anh Kỳ vẫn ngồi yên không phản ứng gì. Minh Hàn cũng im lặng không biết phải nói tiếp thế nào… không biết bao lâu bỗng cậu lên tiếng.
– Vậy lời anh hứa sẽ từ từ yêu em. Giọng cậu nghẹn đi, cố lắm mới nói được hết câu.
– Anh xin lỗi, nhưng trái tim… thật khó điều khiển trái tim mình.
– Em hiểu rồi, nhưng anh cầm lại cái này đi.Em không nhận đâu. Vô công bất thọ lộc.
– Em nhận đi cho anh… Minh Hàn không biết nên dùng từ gì để nói tiếp.
– Anh có thể để em một mình một lát không?
– Để anh đưa em về.
– Không cần đâu, em tự đi về được, chỉ cần để em một mình một lát thôi.
Minh Hàn không nói gì nữa, anh lẳng lặng đứng lên. Anh Kỳ nhìn cái ghế đối diện đã trống, lòng cậu không cam tâm. Cậu lúc nào cũng yêu anh, yêu anh đâu thua gì người kia, ít ra anh cũng nên công bằng với cậu một chút chứ. Sao lại bỏ rơi cậu, sao lại không yêu cậu, sao không chút luyến tiếc gì cậu cả vậy? Cậu yêu anh quá nhiều, cậu làm sao đây khi không thể gặp anh nữa, không nhìn thấy anh là một cực hình với cậu. Cậu không thể mất anh đâu, cậu cần anh biết bao nhiêu… Phải rồi… có lẽ anh nghĩ cậu phiền phức, nghĩ rằng cậu sẽ cản trở anh yêu Toàn Hiếu, cậu phải nói cho anh biết cậu không đòi hỏi gì cả, cậu chỉ cần anh để cậu bên cạnh, đừng bắt cậu phải xa rời anh…đừng bắt cậu làm cái điều vô cùng đau đớn đó.
Anh Kỳ bật dậy, chạy theo hướng Minh Hàn đã đi. Cậu phải cho anh biết cậu chỉ cần ở bên cạnh anh là đủ rồi. Ra khỏi quán cà phê hai người đã hẹn, bên ngoài trời đã đổ mưa lớn tự lúc nào, Anh Kỳ nhìn quanh quất.
“Minh Hàn đâu rồi, anh ấy đâu rồi? Cậu phải gặp được anh ấy, phải nói cho anh ấy biết nhanh nhanh lên không thì anh sẽ đi mất, anh sẽ bỏ cậu mất…
…Kia rồi, cậu đã nhìn thấy anh. Anh đang chuẩn bị rời đi cùng người đó. Cậu phải nhanh lên không thì muộn mất.”
– Anh, làm ơn đừng rời bỏ em. Xin anh, đừng rời bỏ em.
Nước mắt cậu nhạt nhòa, giọng cậu nghẹn ngào, cậu quýnh quáng. Bao nhiêu lời muốn phân trần không thể thoát ra khỏi miệng. Cậu làm sao thế này, sao cậu chỉ có thể lập đi lập lại bấy nhiêu thôi.
Minh Hàn không biết nói gì nữa khi Anh Kỳ yêu cầu được yên một mình. Anh không thể nói thêm gì vì mọi tội lỗi đều do anh mà ra. Ra đến cửa Toàn Hiếu đã đợi anh từ lâu, mưa quá lớn. Bắt một chiếc taxi, chưa kịp bước lên xe anh đã bị kéo lại.
Anh Kỳ nắm chặt tay anh nước mắt ràn rụa, miệng chỉ nói đi nói lại mỗi một câu: “Đừng rời bỏ em.” Toàn Hiếu lôi mạnh anh vào xe nhưng Anh Kỳ giữ anh cũng thật chặt. Anh còn chưa biết phải làm sao thì Toàn Hiếu đã uất ức băng mình vào mưa.
Minh Hàn lo lắng, anh không thể bỏ Anh Kỳ lại nhưng nếu ở lại Toàn Hiếu sẽ nghĩ anh không chọn cậu ấy. Đẩy Anh Kỳ đứng sát vào mái hiên nơi khuất mưa. Anh nói như hét, át cả tiếng mưa và tiếng Anh Kỳ vẫn còn liên tục van xin anh.
– Đứng yên đây chờ anh, anh quay lại liền. Nhớ không!
Minh Hàn băng mình vào mưa chạy theo Toàn Hiếu… khi anh quay lại nơi anh dặn Anh Kỳ đứng đợi chỉ còn một vũng nước ướt sũng. Không hiểu sao lòng anh có chút dao động, khó chịu vô cùng.
…………………………………………�� �………………………..
Vừa đẩy cửa bước vào, một câu hét to, giận dữ đập vào tai cậu
– ANH CỐ TÌNH LÀM TÔI PHÂN TÂM, ANH CỐ TÌNH ÔM MỘT TÊN KHÁC TRƯỚC MẶT TÔI LÀM TÔI THUA. ANH LÀ TÊN KHỐN!!!!!!!!!.
Quay lại thấy Tùng đứng ở cửa, mắt hắn long lên sòng sọc. Vũ Phong vẫn chậm rãi trả lời hắn không chút giao động vì cơn giận đang bộc lộ của hắn.
– Tôi làm gì là quyền của tôi, không thắng được là lỗi của cậu. Không liên quan gì tôi.
– Anh được lắm, chờ đó. Anh sẽ phải trả giá.
Nói rồi hắn hằn học rời khỏi phòng, đi ngang Tùng hắn đẩy cậu muốn bật ngửa. Bất bại… nhưng bây giờ bại rồi. …có khác, mạnh như trâu.
– Có chuyện gì không?
– Hắn vừa bảo anh làm hắn thua?
– Không có gì, chuyện của anh, em không cần quan tâm. Thua là thua, không nguyên do nào hết.
– …
– Em về trước đi, anh còn nhiều chuyện chưa làm xong. Ban nãy đánh hay lắm, hôm nay mới tận mắt thấy.
– Anh nói quá… Vậy thôi, em về trước.
Vừa bước ra khỏi cửa phòng Tư Hùng đã khoát vai cậu thân thiện.
– Hôm nay đánh khá lắm. May là cậu thắng không thì cả đám te tua. Mất việc luôn ấy chứ…ha…ha…Ông chủ lớn thiệt tình, mang cả cái võ đài này ra cá… Cậu có biết mấy hôm nay bọn anh hồi hộp chết được không?
– Sao lại cám ơn, em đâu có đánh trận đó đâu. Không phải trận trước…
– Hai trận, thắng trận trước ông chủ đã có nguyên sòng bạc ở biên giới rồi. Trận sau là cái võ đài này đấy, ông chủ sợ cậu bị áp lực nên không cho ai nói trước với cậu, giờ thì thắng rồi thoải mái. Cậu đi uống vài ly với anh em chúc mừng nha.
Tùng nổi hết gai ốc, may là cậu thắng không thì… Tư Hùng huyên thuyên mãi, hắn hình như đang cố tình kết thân với cậu.
– Cậu cũng hay thật, cua được ông chủ lớn. Cậu không biết cái tên bất bại…à là cái tên đấu ở trận đầu, trước đây cũng cất công mồi chài ông chủ lớn dữ lắm đó. Hắn mê ổng như điếu đổ vậy, hôm nay thấy ông chủ ưu ái cậu vậy chắc tức lắm. Tức tới thua luôn mà.
Tùng khựng lại, những gì Tư Hùng vừa huyên thuyên với cậu phải chăng khớp với chuyện cậu vừa nghe ở chỗ Vũ Phong.
– Thôi tôi về đây, tôi không uống đâu.
– Sao vậy? Không nể mặt anh em chút nào sao?
– Anh Phong kêu tôi về. Tùng thoái thác.
– Ừ nếu đã thế thì chờ dịp khác vậy.
Tư Hùng đành phải để Tùng về theo lệnh ông chủ lớn. Hắn cũng hơi tiếc cơ hội tiếp cận cậu để lấy lòng. Tùng thì đang buồn nẫu ruột, nghe những gì Tư Hùng nói cậu thất vọng quá chừng. Cậu vốn cũng có chút giao động khi anh công khai với cậu. Nhưng bây giờ ráp nối những gì nghe được cậu có thể kết luận. Anh chỉ lợi dụng cậu cho mục đích của anh. Chán!
Không về nhà, Tùng lang thang qua mấy con đường cho đỡ buồn. Ngồi xuống bồn hoa bên đường nhìn mọi người nhộn nhịp qua lại hối hả, trời có vẻ sắp mưa. Gió mang hơi nước lạnh thổi đến từng chặp. Tùng nghe lạnh lạnh nơi cổ.
Giờ cậu phát hiện mình chưa thay đồ. Vẫn cái bộ dạng khêu gợi con mắt người ta mà cậu cứ đi lang thang.
Nên về thôi…
Những hạt mưa nặng nề tuôn nhanh trên đường, Tùng lùi lại vào mái hiên, không thể về kịp, đành trú một lát vậy.
Mưa ngày càng lớn, càng kéo dài. Nước bắt đầu ngập đường. Gió thổi ngày càng lạnh khiến cậu bắt đầu run.
Hay dầm mưa về luôn ta, túi không đủ tiền cho taxi. Mà đường thì vắng người qua lại rồi… “Nếu cậu gọi bây giờ anh có đến đón không nhỉ?” Chỉ là cậu muốn tưởng tượng một chút thôi chứ dễ gì…
Cậu bất chợt thấy một người quen… mà không, cậu nghĩ là cậu thấy quen mặt, hay ít ra cậu có gặp qua. Người này đi dưới mưa, bước qua trước mặt cậu thái độ hờ hững. Chẳng thấy lạnh hay sao mà cứ đi dưới trời mưa như thế? Hình như là không bình thường. Cậu quyết định gọi dù chưa nhớ ra người đó là ai vì cái dáng liêu xiêu đó trông buồn bã cô đơn quá.
– Này, anh gì ơi, anh có sao không đó.
Vẫn không trả lời.
– Anh ơi. Tùng bước ra, kéo người thanh niên vào mái hiên. Anh có sao không, trông anh không ổn chút nào.
– Tôi không sao. Người thanh niên lên tiếng.
– Trông anh quen lắm. Hình như gặp anh ở đâu rồi?
– Tôi không biết, cậu buông tôi ra.
– Anh ổn chứ? Anh có tỉnh táo không đó?
– Tôi có sao đâu. Tôi có bị gì đâu, chỉ có hơi…
– Buồn Tùng tiếp lời.
– Sao lại nói vậy?
– Vì trông anh buồn thật mà. Em trông anh quen quen nhưng không nhớ ra gặp ở đâu, em gặp nhiều người quá nên… AAA !!! Nhớ rồi. Anh có quen anh Minh Hàn phải không. Anh tên gì đó… cái gì…cái gì ta…
– Anh Kỳ. Người thanh niên nhắc.
– Phải. Anh Anh Kỳ. Nghe kỳ quá.
– Gọi Anh Kỳ thôi, mà cậu là ai?
– Em là người gặp anh và anh Minh Hàn ở Huế. Ngồi nói chuyện bên bờ sông đó.
– À, à tôi nhớ rồi. Người yêu của Vũ Phong. Sao cậu đứng đây giờ này. Không phải khuya rồi sao?
– Người yêu gì, đừng nói vậy anh ấy nghe được thì chết em. Mà em phải hỏi anh mới đúng, sao lại giầm mưa giờ này… Anh Minh Hàn đâu, không phải anh ấy về Sài Gòn cùng anh sao?
Anh Kỳ ngồi bệt xuống vỉa hè, mặc cho cả người ướt sũng. Tùng cũng ngồi xuống bên cạnh.
– Phải, về cùng. Nhưng… nhưng mới đây thôi…chúng tôi không cùng nhau nữa…tôi…anh ấy đi rồi.
– Nên anh một mình lanh thang trong trời mưa vậy sao? Anh…
– Tôi không sao, tôi chỉ muốn làm cho cái đầu dịu lại thôi. Một lát sẽ không sao…
– Anh Minh Hàn sao lại bỏ đi?
– Anh ấy đi cùng Toàn Hiếu, cậu biết Toàn Hiếu chứ?
– Biết, vậy là em hiểu rồi. Ai chứ Toàn Hiếu thì Tùng có lạ gì.
– Còn cậu, sao giờ này lại ở đây. Vũ Phong của cậu đâu rồi?
– Của em khi nào đâu. Cũng giống anh thôi, tự làm mình khổ.
Anh Kỳ cười, vậy là có thêm một người giống anh. Không cần nói nhiều, chỉ một vài câu cũng làm cả hai hiểu nhau và cảm giác thân thiện nhanh chóng nảy nở. Cùng một hoàn cảnh mà…
– Anh muốn uống không? Em bỗng muốn uống thật say, có bạn nhậu cũng đỡ buồn.
– Ừ. Tôi chắc cũng phải cần rượu mới ngủ yên đêm nay được.
Cả hai hùn tiền, gọi taxi về phòng trọ chỗ thằng Sơn em Tùng. Thằng Sơn quá mức ngạc nhiên khi thấy anh hai nó xuất hiện giữa đêm hôm thế này. Đã vậy còn bảo nó đi mua rượu, mua quá trời nữa chứ. Nó định phản đối nhưng thấy không ổn. Cả hai người, anh nó và người cùng về đều có vẻ không ổn. Nó đành đi mua rượu phục vụ hai ông anh nhậu.
Trời sáng, thằng Sơn ngủ quên từ lúc nào. Giật mình dậy vẫn thấy hai ông ngồi nhậu. Chai lọ quăng tùm lum. Nó suýt xỉu khi nhìn đống rượu mà cả hai tiêu thụ, vậy mà không người nào tỏ ra muốn ngừng. Không người nào say. Và việc đầu tiên của nó là xách tiền đi mua thêm rượu.
– Công nhận, tửu lượng cậu cao thật.
– Anh cũng thua gì. Vẫn không say.
– Cậu đừng coi thường anh chứ, làm ở bar bao nhiêu năm, toàn tiêu thụ rượu mạnh không đấy.
– Uống miễn phí ha, sung sướng.
– Sướng gì đâu. Ban đầu là buồn quá vì thấy anh ấy cứ tay trong tay với người khác nên uống, sau thì khách đến bar mời uống. Uống riết rồi không biết khi nào mình có thể say.
Tới chiều thằng Sơn đi làm về thấy hai cái xác nằm quay đơ trên đất. Xung quanh bừa bãi chai lọ, đồ ăn… Chuông điện thoại thì đổ inh ỏi. Điện thoại của Tùng, Sơn cầm lên, màn hình hiện hai chữ ‘Ông Chủ’. Cậu không dám bắt máy. Gọi anh nó thì hơi khó, anh nó uống không biết say, say rồi thì có trời mới gọi nổi.
– Khi không uống chi dữ vậy, bây giờ ông chủ gọi tới biết làm sao đây trời.
Điện thoại cứ réo mãi không thôi…cuối cùng sốt ruột quá nó đành bắt máy. Vừa bật máy, chưa kịp Alo, một giọng giận dữ chát chúa đập vào tai nó.
– Cậu đi đâu suốt từ tối qua hả? Gọi mãi không chịu bắt máy là sao?
– “Thôi tiêu anh hai rồi, ông chủ có vẻ tức giận lắm!”
Sơn khẽ Alo một tiếng, xong nó nhẹ giọng nói, nó cũng hơi khớp. Nó biết ông chủ anh nó ra làm sao rồi mà.
– Alo, dạ anh Tùng ngủ rồi ạ.
– Ngủ, cậu là ai?
– Dạ, em là em anh ấy.
– Sơn đó hả. Giọng anh dịu xuống. Gọi anh cậu cho tôi.
– A!… Bây giờ thật khó mà gọi lắm ạ…anh hai xỉn rồi.
– Say?
– Phải, anh ấy uống với bạn suốt từ tối qua tới giờ mà. Anh ấy mà say thì có trời gọi. Sơn không biết nó đang vô tình tố cáo anh nó. Uổng công Tùng cứ giả vờ hiền lành.
– Bạn, bạn như thế nào?
– Em không biết…
– Chỗ cậu ở đâu?
Không đầy một tiếng đồng hồ, Vũ Phong đứng trước cửa căn phòng trọ của Sơn. Thằng Sơn lúc này đã dọn dẹp sạch sẽ chiến trường của anh nó. Kéo hai cái ‘thây’ nằm ngủ ngay ngắn cạnh nhau.
Vũ Phong đứng trước căn phòng trọ của Sơn, chân mày anh cau lại khi nhìn thấy cái cảnh hai ‘thằng’ nằm cạnh nhau ngủ.
– Tôi mang anh cậu về.
Chỉ một câu không hơn. Vũ phong vác Tùng lên mang thẳng ra xe trước con mắt tròn xoe của Sơn.
Quẳng nguyên cái ‘thây’ còn hôi rình mùi mồ hôi, mùi rượu, mùi hai ngày không tắm lên giường. Vũ Phong chống nạnh nhìn chằm chằm.
Anh chẳng biết làm gì với cái ‘thây’ lúc này vẫn không biết nguy hiểm đang bên người mà thản nhiên ngáy khò khò.
Đứng ngó một hồi Vũ Phong vào nhà tắm xả nước vào bồn tắm ào ào. Trong khi chờ cho nước dâng đầy anh trở ra. Nhẹ nhàng tháo chiếc thắt lưng của Tùng ra, rồi tới cái khuy quần. Kéo cái quần jeans quẳng ra một bên, rồi tới cái áo thun . Không hiểu sao khi đặt tay lên lưng chiếc quần chip thì Vũ Phong lại dừng lại. Có lẽ sợ kéo ra rồi thì cưỡng không nổi.
Bế thốc Tùng lên tay mình, anh ẵm cậu vào nhà tắm. Vừa định đặt cậu vào bồn tay anh chạm phải nước lạnh. Nhìn Tùng vẫn thản nhiên ngủ, nhìn bồn nước lạnh, Vũ Phong thở dài, một lần nữa anh quẳng cái ‘thây’ đó lên giường quay vào phòng tắm mở van nước nóng xả thêm vào bồn.
Nhìn Tùng nằm tay chân xoải thoải mái trên giường mình, phơi thân hình cậu rắn rỏi, những cơ thịt không cuồn cuộn nhưng những múi cơ hiện rõ đâu ra đó, nhìn xuống nơi không nên nhìn lúc này cả thân dưới anh bỗng nóng ran.
“Chỉ cần hé mắt ra thì cả tuần cậu đừng hòng có thể ngóc dậy được.”
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Vũ Phong chẳng làm gì mà lại lẳng lặng bồng cậu một lần nữa vào phòng tắm. Đặt cậu ngay ngắn trong bồn. Đứng chần chừ vài giây Vũ Phong cũng thay đồ ra bước vào.
Cẩn thận đánh bọt xà phòng xoa đều trên khắp cả người Tùng, khắp cả người và cái gì còn vướng víu thì bỏ ra hết. Khuất mắt mới dám cởi ra. Tắm gội cho anh, cả cho Tùng thật kỹ, anh chà xát từng milimet trên cơ thể mà anh đang cố kềm chế chiếm đoạt ngay lập tức kia. Nhưng càng cố kềm chế mà tay chân cứ đụng chạm, thân thể cứ mời gọi, cọ sát. Trời mới chịu nổi.
Đương yên đường lành Vũ Phong hét lên, xả hết kiềm nén trong lòng. Anh quẳng miếng bọt biển nãy giờ vẫn dùng kỳ cọ cho cả hai, kéo Tùng dậy, xả cho cả hai thật sạch sẽ, ra khỏi nhà tắm.
Tùng vẫn ngáy khò khò trên giường, bên cạnh Vũ Phong nằm nghiêng chống tay gối đầu nhìn.
Hôm qua chính thức thấy một trận đấu hoành tráng của Tùng, anh tin hôm đó khi bất ngờ nhìn thấy anh Tùng đã kinh ngạc cỡ nào. Lúc ôm cậu để chọc ghẹo tên kia thực ra trong lòng anh chỉ muốn ngay lập tức mang cậu vào một phòng trống nào đó. Chứng kiến cậu tỏ rõ thực lực anh say lại càng say. Rất miễn cưỡng anh phải để Tùng về trước trong khi anh có nhiều chuyện cần giải quyết, không thể trì trệ.
Anh đã từng an ủi mình rằng anh sẽ giải quyết mọi chuyện nhanh chóng để có thể thư thả gặm nhấm món nhắm hảo hạng của mình một cách từ từ, một cách thỏa thích.
Gấp gáp về nhà tưởng chừng có thể nhìn thấy thứ cần thấy, nhưng không có gì hết. Khao khát biến thành phẫn nộ, càng điên hơn khi cả ngày vẫn không thấy cậu vác xác về. Anh đã cố giữ nhuệ khí của mình không gọi điện cho cậu để tránh cảm giác anh cần cậu. Nhưng tới chiều, đúng hơn là quá nhiều thời gian chờ đợi không thấy tăm hơi, nhất là khi ra khỏi võ đài cậu vẫn mặc bộ đồ xốn con mắt người ta đó. Và chắc chắn cậu chưa về qua nhà để thay.
Anh bắt đầu mất kiên nhẫn để chờ. Điện thoại Tùng reo liên tục nhưng không ai bắt máy.
“Làm cái gì lại không nhấc máy, không có chuyện cậu không bắt máy khi anh gọi trừ khi… Chỉ có hai lý do: Một là cậu bị gì đó không bắt máy được hai là đang làm gì đó bận đến nỗi không thể nhấc máy. Trong đầu Vũ Phong nghĩ tới chuyện Tùng đang abcdxyz cùng ai đó Mà hai lý do thì lý do nào cũng đáng lo.”
Và như đã biết, điện thoại Tùng réo dồn dập để cuối cùng kết thúc bằng việc anh điên người phải đích thân hộ tống cậu về.
Như châm dầu vào lửa khi thấy Tùng nằm cạnh một ai đó. “Có chuyện gì xảy ra giữa hai người?” Thằng em cậu bảo rằng cậu say, uống từ tối qua đến giờ. Vậy là anh phát hiện ở cậu một chuyện nữa. Tửu lượng của cậu thật kinh khủng. Nhưng người thân giao thế nào mà Tùng nhậu nhẹt lâu dữ vậy, bỏ qua cả anh.
Nếu như Tùng không quay đơ nằm đây chẳng biết trời trăng gì thì chắc chắn một điều là cơn thịnh nộ của anh cậu lãnh đủ hết. Chẳng biết là may hay rủi mà Tùng cứ bình chân như vại khò khò mặc cho cơn giận của anh tự bùng rồi tự tắt. May là Tùng say như chết thoát cho Tùng một ‘mối họa sát thân’.
Sau cơn giận, cơn thèm khát va chạm chưa được thỏa mãn lại bốc lên. Vũ Phong không ngần ngại ôm cậu vào lòng mặc cho cậu như khúc gỗ. Anh chắc chắn bắt cậu phải thức dậy, phải đáp trả anh. Anh ngấu nghiến cơ thể trần trụi của cậu với khao khát, với giận dỗi, với ham muốn đang dâng cao.
Tùng chớp mắt, hé nhẹ mi mắt. Cảm giác đầu tiên cậu cảm thấy là đau rát, nhưng êm ái, mềm mại và dễ chịu. Cảm giác đau rát cậu xác định nó râm ran khắp người, trên tay, trên cổ, trên ngực, dưới chân. Còn cảm giác êm dịu là cậu đang nằm trên một mớ chăn nệm mềm mại, bên cạnh lại có một cái gối ôm mát lạnh.
Mở lớn mắt chút, cậu nhìn ra khoảng không gian trước mặt để xem cậu đang nằm ở đâu mà lại có những thứ cảm giác đó: “Không phải trần nhà của phòng trọ nghèo nàn. Rõ ràng cậu nhậu với Anh Kỳ ở phòng trọ của thằng Sơn. Vậy chỗ này là chỗ nào?”
Xoay người qua quan sát xung quanh xem cậu đang ở đâu. Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là một cái mũi, sát tới nỗi mắt cậu sắp chạm vào nó. Hết hồn, cậu ngồi bật dậy. Căn phòng quen thuộc, không gian quen thuộc và người cũng quen thuộc nốt.
Cậu hết cả hồn, bằng cách nào mà cậu có thể bò về nhà vậy, lại vào trong phòng anh chứ không phải phòng mình. Càng chết điếng hơn khi nhìn lại thấy mình trần trụi chỉ có cái chăn đắp ngang. Chết hơn nữa là trên làn da cậu chi chít những dấu đỏ, có những dấu còn in y dấu răng cắn vào.
“Trời, làm gì mà dữ vậy, chắc cảm giác đau rát ở dưới chân và ở lung tung những chỗ khác cũng do mấy cái này mà ra.”
Tùng chợt lắng lại, lắng nghe coi phần dưới phía sau có dấu hiệu gì không. Không có, bình thường. Vậy là anh ngoài cắn xé cơ thể cậu không có làm gì nữa hết.
Nhìn Vũ Phong nằm ngủ sát bên cậu, tay anh còn vắt ngang bụng cậu, chân anh đè trên chân cậu. Và cậu phát hiện một chuyện nữa, người cậu sạch bong, đầu tóc mình mẩy được gột rửa sạch sẽ thơm tho. Ai tắm cho cậu, ngoài anh thì còn ai, nhưng nếu khẳng định là anh thì thôi… thà nghĩ anh sai ai đó trong nhà làm việc đó còn dễ tin hơn.
Cậu bất ngờ bị kéo mạnh, đập trở lại dưới nệm. Cậu nhăn mặt, lập tức một sức nặng đè lên trên thân người cậu.
– Bây giờ mới chịu dậy sao? Hôm qua vui vẻ quá hả?
Tùng ngơ ngơ nhìn anh chưa xác định anh muốn nói chuyện gì. Nếu là chuyện những vết đỏ nổi khắp người cậu thì lúc đó cậu có biết gì đâu mà vui với không vui.
Bất ngờ mặt cậu bị chộp lại bấu chặt…
– Đau… anh…?
– Cậu làm gì suốt ngày hôm qua? Vũ Phong gằn giọng.
– Hôm qua? Em có làm gì đâu.
– Không làm gì? Cậu đi suốt cả ngày, không báo. Điện thoại tôi gọi, không bắt. Cậu quên tôi nói những gì rồi sao?
– Không quên…không quên…em chỉ gặp bạn uống vài ly thôi.
– Chỉ uống thôi? Vũ Phong lặp lại, khẳng định.
– Chỉ uống thôi. Tùng khẳng định thêm lần nữa.
Mặt cậu được buông ra, Tùng rờ rờ chỗ vừa bị bóp chặt. Cậu lầm rầm trong bụng “Hôm qua tới giờ mình có làm gì sai đâu cơ chứ, tự dưng lại bị mắng nữa rồi. Mọi khi cũng đi liên miên có sao đâu.”
– Nói tôi biết, người cùng cậu uống hôm qua là ai? Vũ Phong rời khỏi giường, khoác chiếc áo ngủ lên người, đến bàn rót cho mình một ly nước rồi chờ Tùng trả lời.
– Là bạn em.
– Bạn gì, quen ở đâu, bao lâu rồi, tên gì, nhà ở đâu, bao nhiêu tuổi, làm nghề gì?
Tùng suýt ngộp chết khi nghe Vũ Phong hỏi một hơi. Cậu quên trả lời cứ trố mắt nhìn anh. Từ đó giờ có bao giờ anh quan tâm hỏi mấy chuyện đó đâu. Cậu làm gì anh có khi nào quan tâm, anh không đì chết cậu thì thôi chứ làm gì có cái bộ dạng giống như cha quan tâm lai lịch bạn trai của con gái vậy.
– Không trả lời được phải không? Có thực sự là bạn không hay là cái gì đó khác hả?
Tùng lần này đúng là không thể trả lời thật. Cậu có biết hiện giờ Anh Kỳ làm gì ở đâu đâu, mấy tuổi, tên càng chắc không biết ngoài hai chữ Anh Kỳ. Suốt cả đêm hai người chỉ uống rồi tâm sự chuyện tình cảm của hai người đi vào bế tắc, chẳng hỏi gì tới những chuyện khác. Giờ lấy gì mà trả lời cho anh.
– Trả lời nhanh.Vũ Phong nhắc.
– Em không biết!
Mắt Vũ Phong tối lại, tiến dần đến cậu từng bước nặng nề. Tùng thấy lần này tiêu rồi. Cậu bắt đầu lắp bắp…
– Em…em…
– Cậu có biết tôi rất ghét sử dụng chung đồ với người khác không? Cậu dám làm việc đó với kẻ khác. Vũ Phong gầm gừ.
– Làm chuyện gì…em có làm chuyện gì đâu.
– Tôi tận mắt nhìn thấy hai người nằm cùng nhau. Vậy tôi nên nghĩ hai người quan hệ thế nào.
– Ahhhhhhhhhhhhhhh.
Tùng giật mình, cậu hiểu ra anh muốn nói gì rồi. Anh tận mắt thấy, vậy là không phải cậu say đến nỗi xỉn quắc mà có thể mò được về. Vậy là chính anh mang cậu về nhà. Vậy là anh nhìn thấy cái gì đó mà nghĩ rằng cậu đã làm gì gì đó mà anh không thích.
– Nói, người nằm với cậu là ai. Đừng để tôi nổi nóng không thì hối không kịp.
Tùng chau mày, hôm qua khi nhậu xong cả hai đã đờ ra rồi, mắt quờ quạng, đầu óc mù mờ. Chắc đã lăn ra ngủ và bị Vũ Phong nhìn thấy và anh đang không bằng lòng vì chuyện đó. Nhưng cái gì mà đồ của anh sử dụng cơ chứ. Cậu nghe xót xa, bức bối trong lòng.
– Đó là Anh Kỳ người quen của anh Minh Hàn. Hôm qua trên đường về vô tình gặp nên rủ nhau uống một chút. Tùng trả lời, giọng xụi lơ.
– Cậu lại làm gì mờ ám với Minh Hàn? Vũ Phong đốt một điếu thuốc.
– Anh thôi cái kiểu cứ kết tội em một cách vô tội vạ đi. Tùng bực bội trả lời “không lẽ mình đối với anh ấy thế nào anh ấy không biết hay sao mà cứ một mờ ám, hai cũng mờ ám.’’
– Anh Kỳ là bạn chung phòng với anh Minh Hàn ở Huế, anh ấy theo anh Minh Hàn vào đây. Nhưng bây giờ anh Minh Hàn không muốn thuê chung phòng nữa nên anh ấy đi. Tùng giải thích tiếp.
– Em nói chuyện cũng cầu kỳ thật. Bị bỏ thì nói là bị bỏ. Không muốn chung phòng…
– Thì Minh Hàn đi cùng Toàn Hiếu nên bỏ anh ấy, được chưa. Bỗng dưng Tùng thấy giận.
– Toàn Hiếu? Vũ Phong thực sự kinh ngạc.
– Phải, Toàn Hiếu. Người hôm trước vừa ăn cướp vừa la làng, tới nhà mình bắt gian đấy. Nghĩ Vũ Phong không nhớ cậu nhắc.
Tùng nãy giờ lo thanh minh trong tâm trạng khá bất ổn do nhiều cảm xúc tích tụ mà không biết tình thế của cậu hiện giờ rất buồn cười. Cậu không mặc gì trên người chỉ đắp tấm chăn ngang hông phô mấy dấu hôn còn chưa tan.
Vũ Phong không nói gì khi nghe tới hai chữ Toàn Hiếu. Vậy là có thể lý giải cho những chuyện rắc rối gần đây xảy ra với anh. Anh cũng nghĩ do Minh Hàn nhúng tay rồi nhưng chưa đủ bằng chứng. Hôm nay nghe tin Minh Hàn về với người yêu cũ thì chín mười phần anh biết Toàn Hiếu nói những gì với Minh Hàn. Dĩ nhiên là không có gì tốt cả. Và cái ông anh ngu ngốc của anh chắc là vì người yêu đòi nợ anh đây mà. Được! Anh không nghĩ tình anh em, xem người ngoài hơn thằng em này, chắc chắn sau này anh sẽ hối không kịp. Không đến năn nỉ tôi, tôi thề không là Vũ Phong.
Thấy Vũ Phong cứ lặng im không nói, Tùng lân la.
– Hôm qua anh chở em về hả? Có chuyện gì không mà cần tìm em gấp dữ vậy? Trận đấu em thắng rồi mà.
Tùng ngu ngốc mà không biết. Vũ Phong đã quên bẵng chuyện anh tìm cậu gấp gáp thế làm gì rồi, ai ngờ cậu nhắc lại.
Chợt nghe Tùng hỏi ngu ngu như vậy Vũ Phong nở một nụ cười gian tà. Tùng nhìn nụ cười của anh lập tức cảnh giác.
Phải ha, mục đích anh chạy tuốt tới cái phòng trọ chật hẹp đó làm gì suýt chút anh quên. Cả đêm qua dù anh có cố mấy cũng không làm thức được cái tên say chí tử này. Cuối cùng anh đành bỏ cuộc ôm cậu ngủ đỡ ghiền. Bây giờ khác rồi, cái miệng kia rất tỉnh táo, còn đang ‘lách chách’ nặng nhẹ với anh nữa kìa. Quá lắm rồi mà, chắc được cưng quá hóa hư rồi. Anh phải đòi cả vốn lẫn lãi.
Vũ Phong càng tiến gần giường, Tùng càng lùi xa mép giường.
Cạch
Một tiếng kim loại kêu khô khốc. Chuyện gì vậy, chân cậu bị níu lại không tiếp tục lui được nữa. Cậu muốn tung chăn ra xem nhưng cậu biết bên dưới cậu không có gì che chắn mà tung ra bây giờ trước mặt anh thì, xấu hổ chết mất. Dù cái món này Vũ Phong thấy hết trơn hết trọi từ lâu rồi.
– Anh làm gì cái chân em vậy? Tùng nhúc nhích cái chân, tiếng kim loại vang lên rõ rệt hơn. Vũ Phong, anh…?
Tùng túm cái chăn, kéo từ dưới lên để lộ hai bàn chân cậu. Và kia, thủ phạm của những tiếng lanh canh. Hai sợi xích màu trắng xích hai cổ chân cậu lại và đầu bên kia có lẽ là chân giường.
– Vũ Phong, sao lại làm vậy?!! Tùng hoảng, cậu đang có một suy nghĩ vô cùng kinh dị.
– Xích em lại chứ làm gì! Phạt em cái tội đi không xin phép. Từ nay xích chặt ở đây.
– Khônggggggggggggg!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng thét kinh hoàng của Tùng chấm dứt bằng đôi môi của cậu bị lấp mất. Vũ Phong dĩ nhiên đang đòi cả vốn lẫn lãi rồi.
…………………………………………�� �…………….
Tùng lóp ngóp bò lại thành giường, nửa nằm nửa ngồi dựa vào đó. Vũ Phong đang thay đồ, anh xăn xăn tay áo sơ mi, nút còn chưa thèm cài nhìn Tùng bộ dạng rất buồn cười. Nhưng anh không cười, mặt anh nghiêm túc.
– Ở yên đó cho tới khi nào anh thấy em hối lỗi đủ thì sẽ thả. Nếu còn cố gắng gây chuyện…hừ…đừng trách anh không nhẹ tay.
“Không nhẹ tay gì chứ, có lần nào anh nhẹ tay với cậu đâu.” Tùng nghĩ thầm trong bụng cũng như nảy giờ… Trời, bây giờ cái mông cậu, hai chân cậu tê không nhấc lên nổi. Hết ngày nay không biết có trở lại bình thường được chưa, làm gì mà dữ thế không biết, cứ như muốn giết người ấy. Nhưng không hiểu sao anh vẫn tỉnh thế cơ chứ không biết mệt là gì sao, bây giờ còn thản nhiên tắm rửa đi làm.”
– Nghe anh nói gì không?
– Nghe rồi! “Khi thì anh anh em em ngọt sớt, khi thì cậu cậu tôi tôi lạnh ngắt. Sao cái thân mình hẩm hiu quá trời!” Nhưng anh xích em thật hả? Còn công việc phải làm mà, vả lại em có phạm lỗi gì đâu. Tùng bắt đầu giở chiêu nài nỉ.
– Phạt em cái tội đi mà chưa được sự cho phép của anh. Xích như vậy cho nhớ!
Mặt Tùng nhăn không bút nào tả xiết. Vũ Phong bước ra khỏi cửa, vừa khép cửa Tùng đã xả ấm ức. Chỉ vô tấm hình Vũ Phong đặt ngay trên tủ con bên đầu giường cậu mắng.
– Người ta là tình nhân được cưng muốn chết, lên xe xuống ngựa. Mình cũng ở trong giường người ta mà suốt ngày không bị đòn thì cũng bị mắng, cấm cái nọ cấm cái kia, vô tù ra khám, hôm nay còn bị xích nữa chứ. Cái đồ vô lương tâm!
– Anh nghe hết đó!
Tùng giật bắn cả người, tay cậu trượt khỏi mép giường suýt té luôn xuống đất, hất đổ cả tấm hình. Mặt cậu cắt không còn giọt máu, vội vội vàng vàng dựng tấm hình lên. Vũ Phong đi ra nhưng chưa khép hẳn cửa đã nghe tiếng cậu rủa, anh đẩy cửa đứng nhìn, thấy Tùng nhè tấm hình anh mà chửi anh vô lương tâm. Anh thản nhiên lên tiếng và trông thấy bộ dáng cậu hốt hoảng thực sự anh cũng thấy sao sao…
– Em không có nói gì đâu…không có…
– Nếu không hối lỗi anh sẽ còn vô lương tâm hơn thế nữa đó. Liệu hồn em, tội này chiều về anh sẽ tính.
– Em biết rồi. Tùng gật gật đầu như gà mắc tóc.
Vũ Phong xuống cầu thang vừa đi vừa cười. Anh ngày càng thỏa mãn và vui vẻ khi ở cạnh Tùng. Anh phạt cậu vì cậu dám ăn nằm với kẻ khác ăn = nhậu và nằm = xỉn quắc, lăn quay làm anh một phen đứng tim. Anh phạt cậu vì cậu làm anh phát hiện một thứ mà anh không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ có. ‘Ghen’. Phải, cảm giác muốn xé cậu và người nằm cạnh cậu ra ngay lập tức, cái cảm giác bức bối không chịu được đó anh không nghĩ rằng có ngày anh lại có. Anh ghen, anh công nhận điều đó. Khi Tùng giải thích rõ ràng thì cái cảm giác đó mất đi. Nhưng anh không muốn thừa nhận với thằng nhóc đó là anh thua, chết cũng không nhận. Anh chỉ thừa nhận với lòng mình rằng anh bị thằng nhóc khống chế trái tim mất rồi.
Tùng nằm dài trên giường, không thôi lẩm bẩm. “Kì này tiêu thật rồi, không biết cái thân này nát cỡ nào đây. Sao không đợi anh ta đi rồi hãy mắng chứ…ngu…ngu…ngu…Bộ không nhớ là anh ấy rất không để tâm chuyện mày đau hay không sao. Mới được người ta nhẹ nhàng một chút đã ỉ lại rồi. Tỉnh táo lại tỉnh táo lại…hay là mình chạy trước nhỉ?”
Tùng mò xuống chân giường, sợi xích rõ ràng làm bằng bạc rỗng, mềm lắm. Sức cậu bứt một cái ra ngay. Kéo nhẹ thử, những mắt xích đã giãn ra.
Chợt chuông điện thoại cậu réo. Vũ Phong gọi… cậu thận trọng bắt máy.
– Alo.
– Nếu em bứt đứt dây xích đó thì em biết hậu quả thế nào rồi. Đừng làm anh có thêm lý do phạt em đó nha, đừng làm anh thất vọng. Hôm nay anh sẽ về sớm.
Vậy rồi Vũ Phong cúp máy cái rụp.
Trời!
Vậy mà anh cũng biết cậu định làm gì, hay là anh cố tình báo cho cậu biết cậu có thể tự giải thoát rồi để xem cậu sẽ như thế nào. Có vâng lời hay không, có biết sợ anh hay không?
Không lẽ anh ấy muốn mình lúc nào cũng nơm nớp e sợ anh ấy hay sao? Thời buổi gì thế này, tự do, dân chủ vậy mà có kẻ tự nguyện làm con rối cho người khác như mình sao nè trời.
Chán quá cậu nằm dài xuống giường… Chợt nhớ tới Anh Kỳ cậu lại lồm cồm ngồi dậy tìm cái điện thoại.
Anh Kỳ có vẻ còn chưa biết đi đâu nên còn ở lại chỗ thằng Sơn, cậu thuyết phục một hồi Anh Kỳ đồng ý ở lại chia tiền phòng với thằng Sơn Lần này chia tiền phòng thực sự chứ không phải nghĩa bóng. làm Tùng cũng đỡ lo một chút.
An nhàn được một chút cậu bắt đầu đói. Không lẽ Vũ Phong bỏ đói cậu cả ngày với sợi dây xích này sao. Còn ba cái chuyện nhu cầu cá nhân nữa, không lẽ bắt nhịn.Tùng lúi húi leo xuống, không đến nỗi tệ, vào được đến toilet nhưng không ra được cửa phòng.
Khoảng một tiếng sau khi Vũ Phong đi, thức ăn được mang vô. Ban đầu nghe tiếng gõ cửa cậu định lên tiếng cho vào, nhưng thoáng thấy người hơi trống trải mới nhớ nãy giờ cậu vẫn trình diễn màn con nhộng. Ngó quanh chỉ nhìn thấy cái áo ngủ Vũ Phong thay ra còn vứt trên thành ghế, Tùng vội tròng vô, tót lên giường kéo chăn che cái chân với sợi xích lại. Trong bụng lầm bầm “Vũ Phong chết tiệt.”
Người làm mang cho cậu thức ăn và đồ uống cả bánh trái. Dư ăn đến trưa, chị ta nhìn cậu cười cười không biết nghĩ gì. Chờ cho chị ta đi khuất cậu mới nhảy ra giải quyết cho cái bao tử rỗng tuếch của mình.
Đến chiều khi cậu đang nằm xem tivi thì Vũ Phong về.
– Xem nào, không hề giống có người đang chịu phạt. Phải tăng hình phạt lên thôi.
Giọng nói không mang chút ý sẽ làm thật nên Tùng cũng không lo lắng lắm.
– Anh mới về.
– Ở nhà vui không? Thực ra ý là hỏi có buồn không.
– Vui! Tùng trả lời thật lòng vì từ khi đi làm tới giờ có ngày nào cậu được nhàn nhã nghỉ ngơi sung sướng như vậy đâu, lúc nào cũng vắt giò lên cổ mà chạy.
– Vậy em vui rồi tới anh.
Hậu quả của việc bàn tay vàng ngọc của Vũ Phong tắm rửa bồng bế cậu một đêm cậu phải trả lại cả tuần sau đó. Tắm gội cho anh, phục vụ ông chủ ăn và điều không thể thiếu là phục vụ ông chủ ngủ. Mà ông chủ của cậu đâu chỉ lên giường là nhắm mắt ngủ, chỉ tội mỗi cậu nhắm mắt đưa mông rên rỉ. Mà cảm giác làm mọi chuyện trừ lúc tắm với dây xích dưới chân cũng giống một nô lệ lắm, cảm giác rất lạ.
Nhưng nói đi thì cũng nói lại, Tùng sung sướng cũng không ít, đêm nào chẳng mặn mặn nồng nồng ân ân ái ái trong tay người mình yêu. Vũ Phong lại có chút thay đổi, cậu chẳng phải trân mình chịu đau đớn xen lẫn thỏa mãn mà cứ thản nhiên để khoái lạc chiếm lĩnh toàn bộ cơ thể, đầu óc cậu đến ngất ngây.
Nhưng đến ngày thứ bảy thì Tùng chịu hết nổi. Cậu liều rên rỉ với Vũ Phong.
– Khi nào mới thả em ra, em còn cả đống hợp đồng chưa thanh lý kìa. Chắc thế nào em cũng bị nghĩ là chảnh cho coi, không có uy tín. Mất uy tín của anh nữa. Chủ yếu là muốn cho cái mông cậu được nghỉ ngơi.
– Không cần em nghĩ giùm. Hôm nay được tha. Ngày mai anh đi công việc vài ngày mới về.
– Anh đi đâu?
– Không phải chuyện của em. Vũ Phong phán lạnh tanh.
Tùng bị quăng nguyên một cục đá lạnh vô mặt sượng trân. Cậu im lặng không nói gì…
– Hết ngày hôm nay mới thả. Vũ Phong nhấn mạnh.
Nói rồi Vũ Phong đi mất tiêu. Nhưng cậu lập tức quên ngay chuyện của Vũ Phong khi mà điện thoại cậu báo Xuân gọi.
– Alo ra bên xe đón tui đi.
– Hả bến xe nào? Tùng há hốc miệng không biết nó nói bến xe nào.
– Tui xuống tới thành phố rồi. Ra lẹ đi.
– Trời! sao không báo trước, lỡ tui đi làm chỗ khác thì sao.
– Ờ ha. Nhưng bây giờ có ở nhà không?
– Có.
– Vậy được rồi. Tui chờ đó.
Nói rồi nó cúp cái rụp. Tùng quýnh quáng nhào xuống giường chạy ra cửa…nhưng…KỊCH…cậu bị giật lại mém té. Cậu quên cậu chưa được thả.
– Chết, làm sao bây giờ? Cái thằng chuyên làm mấy chuyện…
Làm sao đi đón nó bây giờ? Nó lại chưa lần nào vô thành phố, loay hoay một hồi cậu nhớ tới thằng Sơn và Anh Kỳ.
Lật đật gọi điện nhờ vả. Sơn đi làm không có nhà, Anh Kỳ nhận sứ mạng đi đón với manh mối duy nhất là số điện thoại của thằng Xuân.