Chương 21
Tùng tức điên khi cậu chẳng thể cạy miệng Vũ Phong nói thêm bất kỳ một lời ngọt ngào nào sau lần đó nữa. Tùng bực bội gõ gõ vào cái nồi đang đặt trên bếp, miệng lẩm bẩm:
– Cho thuốc chuột vô cho chết luôn, cái đồ…
– Cái đồ gì? Xuân nheo nheo mắt nhìn Tùng đang ở trong bếp của Four vừa làm đồ ăn vừa lầm rầm rủa.
Four phải tạm đóng cửa do người kinh doanh chính phải nhập viện, và cái người phụ chính thứ nhất cũng lăng xăng chạy ra chạy vô bệnh viện tuốt. Tùng nhìn Xuân đang tới dọn dẹp quán giữ cho Four không quá bụi bặm.
– Nghe nói mấy tuần nay cuối tuần nào cậu cũng theo thằng Sơn về nhà tui hả?
– Chứ biết làm gì, thất nghiệp tạm thời. Nhưng mà nè cậu nhắm coi chuyện cha mẹ cậu định hỏi út Nhàn cho cậu đó, coi bộ hai ông già hăng lắm nghen.
– Gặp rồi hả?Út Nhàn ý.
– Ừ, lần nào về cũng theo thằng Sơn qua bên đó chơi, cũng dễ thương lắm, mẫu người vợ đảm đang… Mà cậu bàn với Vũ Phong chưa? Đằng nào hai người cũng rõ ràng rồi.
– Cậu có biết tại sao Anh Kỳ bị stress dù Minh Hàn đã bảo rằng yêu anh ấy không?
– Biết, vì dù có yêu nhưng chắc gì Minh Hàn chịu khó vì anh ấy mà đấu tranh.
– Đúng vậy, tui với anh Anh Kỳ cũng giống nhau, người ta xưa nay chưa từng xem trọng mình, chỉ mình cầu cạnh người ta…haizzzz…nhìn Anh Kỳ như vậy cứ như nhìn vào tương lai của chính mình vậy…chán…
– Vậy chấp nhận về lấy vợ hả? Út Nhàn cũng được lắm đó.
– Không muốn. Tùng lắc lắc đầu chán nản. Mấy hôm nay đang dò dò ổng coi sao mà ổng cứ cà lơ hoài.
– Ừ, đợi tới khi cha cậu lên tới trên này, đến gặp Vũ Phong xin cho cậu nghĩ phép về cưới vợ lúc đó ba mặt một lời bàn luôn cho tiện.
– Làm gì có chuyện đó.Tùng nhăn nhó phản bác.Đừng nói xui.
– Làm gì có? Chủ nhật rồi về dưới chơi tui nghe cha cậu hứa với ông xui tương lai như vậy đó.
Tùng thiếu điều muốn quăng luôn cái muỗng trên tay, mặt ngu ra…
– Bác trai từng lên tận trên này chỉ để cám ơn Vũ Phong rồi phải không? Nghe bác nói ông chủ cậu hiền lành dễ gần lắm…
– Chết tui rồi, có nói khi nào lên thiệt không?
– Bác nói kỳ này gọi mà cậu không về là sẽ lên lên thiệt đó.
– Hôm qua có gọi điện lên kêu rồi… Tùng ngắc ngứ nói với Xuân.
– Thì cho con rể gặp cha vợ luôn đi, dù gì bác cũng có thiện cảm với Vũ Phong rồi mà.
– Nhưng…lần trước tới…đâu có gặp…Vũ Phong…
– Chứ gặp ai? Xuân trợn mắt.
– …Là Kim Thành. Lần đó mà gặp ngay Vũ Phong là tui bầm giập chứ không giỡn… Trời ơi!!! Bây giờ thành hậu họa…
– Hà…có chuyện vui để coi…cho cậu chết. Chủ nhật này tui về dưới chơi nữa nè, để tui làm trinh thám cho. Hay để tui kiếm cớ gì đó chừa cho cậu con đường trốn…he…he…he.
………………..
Cửa phòng bệnh bật mở, Tùng đang ngồi tựa nhẹ vào vai Vũ Phong giật mình nhìn đám người vừa bước vào, nhìn lại bộ dạng kỳ lạ của mình và Vũ Phong cậu vội vàng đứng lên. Vũ Phong vẫn ngồi tựa trên thành giường nhìn những người vừa bước vào không chút biến sắc. Một người đàn ông cao lớn bệ vệ với gương mặt vô cùng u ám đứng giữa, ba người đàn ông đi theo sau. Tùng biết một người, đó là trợ lý của Vũ Phong trước đây, người vẫn đưa lịch làm việc cho cậu hằng tuần. Bỗng dưng Tùng có linh cảm không tốt…
– Cha, sao lại rảnh rỗi tới đây vậy?
Mỗi từ của Vũ Phong làm Tùng muốn rụng rời. Nghe tiếng cha Vũ Phong đã lâu, Tùng chưa từng gặp qua lần nào nhưng cả Vũ Phong lẫn Minh Hàn đều chưa chạy ra khỏi lòng bàn tay của ông thì… vả lại chuyện Tùng và Vũ Phong nếu cha anh biết thì…TRỜI!!!!
Tùng lặng thinh chẳng nói gì, lặng lặng chờ ý kiến của Vũ Phong, chẳng hạn như bảo cậu ra ngoài chờ một lát hay đến mời họ ngồi hay cứ ở yên đó. Tùng đưa mắt nhìn Vũ Phong tìm một ‘mệnh lệnh’…
– Em cứ ra ngoài một lát. Vũ Phong nhìn Tùng cười, nhẹ giọng bảo.
Tùng lập tức gật đầu, khi ra tới cửa cậu không quên lễ phép chào cha Vũ Phong và lịch sự chào ba người đi theo. Ra tới ngoài cậu phát hiện cả ba người kia cũng theo gót cậu đi ra. Tùng ngồi xuống dãy ghế ngoài hành lang chờ, anh trợ lý cũng đến bắt chuyện…
Ông Vũ Hải bước tới ghế sofa chậm rãi ngồi xuống. Vũ Phong trở mình định ngồi lên…
– Không cần, ta không phải khách.
– Con khỏe mà. Nói rồi Vũ Phong ngồi ngay ngắn bên mép giường nhìn cha anh.
– Ta vừa thấy điều không nên thấy. Ông nói mắt nhìn ra phía cửa.
– Cha có nhìn thấy hay không thì nó vẫn vậy mà.
– Ta không biết con cũng có sở thích giống Minh Hàn, hay lại bị những hạng không biết liêm sỉ quyến rũ.
– Cha…
– Bài học của Minh Hàn không làm con sáng mắt chút nào sao, hạng người như thế không nhắm vào tiền bạc của con thì…
– Cha…Đừng mở miệng là bài xích mọi thứ chứ, cha còn chưa hiểu người ta ra sao mà. (anh ta cũng từng như thế, cha nào con nấy)
– Ta thấy con xưa nay làm việc lúc nào cũng cẩn trọng hơn Minh Hàn, không ngờ có ngày cũng phải lo tới.
– Cha từ xưa đã không cần lo thì bây giờ cũng đừng lo nữa, cứ lo cho con trai bảo bối của cha là được rồi. Chuyện của con cha đừng quan tâm, con yêu ai ghét ai cũng không cần cha lo lắng.
– Mày…mày biết rõ ta sẽ không chấp nhận chuyện như vậy xảy ra trong nhà ta. Ông Vũ Hải gằn giọng.
– Cha hôm nay tới thăm bệnh hay tới hỏi tội đây? Thăm bệnh con hoan nghênh, hỏi tội thì con đang mệt không trả lời cha được.
Vậy là cứ thế không khí căng thẳng cứ tiếp tục, ông Vũ Hải không phải là một người dễ đối phó, dù Vũ Phong dùng nhiều từ ngữ khó chấp nhận, ông vẫn tiếp tục nói việc ông muốn nói, hỏi việc ông muốn biết.
Vũ Phong lần đầu tiên lo lắng như vậy trước mặt cha mình, từ trước tới nay anh không có việc gì quan trọng đến không thể mất hay có việc gì mà anh muốn gìn giữ tới cùng. Ngay cả hôm anh nói với Tùng anh yêu cậu thì anh cũng không thấy có gì quan trọng lắm hay ngay cả khi anh nghĩ tới cha mẹ Tùng anh cũng chẳng thấy nó là vấn đề cần phải suy nghĩ hay anh cũng không đặt nặng chuyện cha anh có đồng ý hay không, nhưng hôm nay đứng trước thái độ bình tĩnh cứng ngắc của cha, anh bắt đầu sợ. Anh không thấy mình ở thế chủ động nữa mà anh thấy mình đang bị đe dọa. Cái cảm giác bất cần mọi khi biến đâu mất, sự tự tin cũng bỏ anh mất tiêu.
……………………
Tùng ngồi nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng bệnh của Vũ Phong, lúc nãy cậu chắc chắn một điều là đã bị cha Vũ Phong nhìn thấy cảnh thân mật rồi, sự tình sẽ không đơn giản dừng ở việc đi thăm bệnh. Nhưng có một điều cậu không hiểu, từ khi Vũ Phong nhập viện cấp cứu sao không hề thấy ông ấy tới, bây giờ mọi chuyện êm xuôi ông ấy lại xuất hiện.
Khoảng nửa giờ sau khi ông Vũ Hải bước ra khỏi phòng bệnh, ba người đi theo cũng đứng lên chuẩn bị đi. Tùng cũng vội vã đứng lên, cậu nhận thấy cha Vũ Phong đưa mắt nhìn cậu không biểu thị rõ đang nghĩ gì làm tim cậu đập thình thịch.
Tùng càng thót tim hơn khi ông ta dừng lại trước phòng bệnh của Anh Kỳ và gõ cửa, chờ ông vừa khuất bong, Tùng ba chân bốn cẳng xông vào phòng, Vũ Phong vẫn ngồi nguyên trên mép giường hai mày chau lại, Tùng đến bên cạnh đẩy nhẹ anh một cái. Vũ Phong ngước lên nhìn vào mặt Tùng, anh thở dài.
– Cha anh mắng chuyện của em phải không?
– Một lát phải đi kiếm Minh Hàn mới được, bây giờ anh muốn ngủ.Vũ Phong lăn ra giường, chẳng buồn nằm cho ngay ngắn.
– Em thấy cha anh vào phòng bệnh của Anh Kỳ, giờ này chắc có anh ấy ở trỏng lẫn mẹ của Anh Kỳ. Em thấy không xong rồi, mà tìm Minh Hàn làm gì?
– Thật hả, vậy là ông ấy theo chuyện này lâu rồi tới hôm nay mới ra mặt. Vậy em nên lo đi, lý lịch em ông ấy nắm rõ trong lòng bàn tay rồi. Còn Minh Hàn… chà! Lần này khốn đốn đây, cả hai bên đều không thuận xem anh ta làm sao.
– Anh lại hù em, mà có ai bỏ nhà theo em đâu mà em phải lo hử?!
Vũ Phong dùng con mắt sắc lẹm nhìn Tùng đầy ẩn ý rồi anh kéo cậu đè chặt xuống giường.
– “Theo em!”? Cho em ba giây để sửa lại lời nói. Nhanh! Kèm theo tiếng Vũ Phong đe nẹt là tiếng cười khúc khích của Tùng, hình như chẳng có gì để mà lo thì phải.
…………………………….
Vũ Phong nằm dài xuống nhắm mắt, Tùng thấy anh muốn ngủ cũng giữ im lặng. Vũ Phong không ngủ, anh nhớ buổi sáng cách đây hai ngày, trong giờ khám bệnh anh đã đến phòng 515.
Vũ Phong nhìn thấy người thanh niên kém anh không bao nhiêu ngồi co ro trên nệm ánh nhìn tận đâu đâu, anh tằng hắng báo có người tới.
– Cậu là Anh Kỳ, không Kỳ Long mới đúng?
Người thanh niên quay nhìn anh, đôi mắt từ trống rỗng trở nên có thần pha thêm ngạc nhiên.
– Tôi là Vũ Phong, tôi tới thăm bệnh. Cậu chắc không biết tôi đâu.
– Anh là em Minh Hàn, là người Tùng yêu chứ gì, nhưng tôi với anh có liên quan gì đâu sao anh lại ở trong giấc mơ của tôi nhỉ?
– … Vũ Phong hơi ngẩn người “Mơ?” có phải cậu muốn nói rằng cậu nằm mơ thấy tôi không?
– Chứ không lẽ tỉnh, lúc này tôi thường hay mơ, ban đầu còn ít sau này hình như lúc nào cũng mộng mị. Anh Kỳ như tự nói cho mình hơn là nói cho Vũ Phong nghe.
– Cậu biết mình mơ sao không tỉnh lại? Vũ Phong thận trọng dò hỏi, anh muốn biết người này có đang thực sự tỉnh.
– Tôi thấy mình tỉnh táo lắm chứ, nhưng cuối cùng cũng là tỉnh táo trong mơ. Thôi đành vậy, dù gì cũng dễ chịu hơn tỉnh lại thật.
Vũ Phong im lặng một chút rồi anh tiếp.
– Cậu lấy gì chứng minh cậu mơ, như lúc này tôi nói rằng cậu rất tỉnh, cậu nhận biết tôi, dù chúng ta chưa từng tiếp xúc bao giờ.
– Không mơ sao tôi thấy cha mẹ tôi cùng Minh Hàn ở cùng một chỗ mà không có chuyện gì. Dù họ không nói gì với nhau nhưng ở cùng một chỗ mà không có chuyện gì…chỉ có nằm mơ. Anh Kỳ lại tiếp tục có thái độ như tự nói chuyện.
– Hiểu rồi, vậy tôi giúp cậu một chút, cậu nghe rồi hãy quyết định lúc này mơ hay tỉnh nhé. Không cần chờ sự đồng ý của Anh Kỳ Vũ Phong đã tiếp Theo tôi biết thì ông anh của tôi sau khi bị mẹ cậu tát một cái và mắng chửi rất nhiều lần thì đồng ý cho anh tôi tới thăm cậu.
– Minh Hàn chịu vì tôi mà thiệt thòi sao?
– Thì cậu cũng từng chứng kiến anh tôi một khi yêu thì si tới cỡ nào mà. Đúng không? Vũ Phong cẩn thận dò xét thần sắc của Anh Kỳ.
– Cũng phải, lúc yêu Toàn Hiếu anh ấy chịu không ít thiệt thòi. Anh Kỳ suy nghĩ một chút rồi trả lời.
– Vậy bây giờ anh ấy yêu cậu, chẳng phải cũng có thể chịu một chút thiệt thòi sao? “Quả nhiên cậu ta đã rất tỉnh táo” Vũ Phong chắc chắn.
– Yêu tôi? Anh Kỳ nhìn Vũ Phong, đôi mắt rất bình thản hỏi.
– Ừ, anh tôi có từng nói yêu cậu không?
– …Có…lần này thần sắc có vẻ sống động hơn.
– Vậy thì đúng rồi.
– Nhưng còn cha mẹ tôi, ông bà chưa từng nhượng bộ…
– Bác sĩ bảo họ nếu không muốn mất cậu thì cậu cần gì muốn gì nên đáp ứng. Họ thấy cậu vui khi hai bên không gay cấn. Họ không muốn mất cậu thì phải chấp nhận cậu và Minh Hàn…à chuyện này là Tùng nói tôi biết…Tôi ngồi được chứ?
– Đâu có dễ như vậy, cha mẹ thà từ tôi vẫn không chấp nhận tôi yêu một người đàn ông… À mời anh ngồi, có cần tôi rót nước không?
– Không, tôi tự lấy được. Vũ Phong đến ngồi trên ghế sofa, Anh Kỳ ngồi trên giường cũng hướng về phía Vũ Phong. Theo tôi nghĩ, mất qua một lần mới thấy quý, bây giờ có lẽ họ thấy chuyện cậu yêu một người cùng giới không quan trọng bằng việc mất đứa con duy nhất.
– Nếu như anh nói những gì tôi vẫn tưởng là mơ nhưng thật ra nó là sự thật thì tôi cũng biết rõ một điều, cha mẹ tôi đã rất miễn cưỡng chấp nhận để Minh Hàn bước vào phòng này, họ không nói với nhau lời nào.
– Vậy thì mới càng là thật, nếu mơ thì phải là cả nhà đại đoàn viên rồi. Vũ Phong nhún vai tự rót một tách trà.
– Đúng Anh Kỳ có vẻ bắt đầu tin rằng cậu không phải đang mơ. Nhưng mọi người vẫn xem tôi là người bệnh, tôi vẫn có bệnh mà.
– Vì ai cũng nghĩ cậu bệnh nên cứ săn sóc như người bệnh làm cậu dù đã tỉnh vẫn cứ tưởng mình bệnh thật. Tôi ban đầu tới đây cũng định đi xem một người bệnh.
– Vậy sao anh lại biết tôi hết bệnh?
– Vì tôi và cậu chưa từng gặp qua, có lẽ không bị ám thị trước nên nhận thấy cậu đang rất tỉnh. Cậu cảm thấy rõ ràng như vậy bao lâu rồi?
– Cả mấy tuần nay rồi, Anh giống bác sĩ quá!
– Tôi có hỏi qua bác sĩ rồi mới tới đây. Ông ấy cũng bảo cậu đã rất tốt, không hiểu sao cứ biểu hiện như người bệnh mãi.
– Nếu không phải mơ thì việc anh tới đây không chỉ đơn thuần thăm bệnh. Anh nói thẳng đi, anh đến tìm một người điên như tôi để làm gì?
– Tôi muốn đến xem trước khi cha tôi tới thôi. Cũng muốn xem xem người điên này có bản lĩnh gì mà anh tôi chịu thiệt thòi, xem thử người điên này có đủ năng lực làm anh tôi một lần nữa bỏ nhà ra đi không.
– Chắc anh thất vọng rồi.
– Không, chỉ là cậu có muốn có Minh Hàn không hay thôi. Tôi thấy cậu có vẻ không hề tin tưởng anh tôi yêu cậu. Một ý nghĩ quỷ quái chạy qua não… Hay chúng ta thử nhé?
– Thử? Anh nghĩ tôi thế nào mà lại có thể nghe theo lời của một người tôi chưa từng gặp qua như anh.
– Vì sao? Lẽ ra câu trả lời này cậu đã có rồi chứ. Cậu yêu anh tôi lâu như vậy không lẽ không muốn biết mình có đạt được chân tình hay không sao?
– Anh có lợi gì khi Minh Hàn ra đi, gia tài hả?
– Dĩ nhiên, cậu thấy anh tôi đâu có tha thiết tài sản, nhưng anh ấy có đồng ý bỏ tất cả để yêu cậu hay không, cậu không thực sự không muốn biết? Anh tôi bỏ nhà theo Toàn Hiếu, nhưng cậu hơn Toàn Hiếu một bậc, cậu là người điên vả lại cậu không có dung mạo như Toàn Hiếu. Nhưng nếu anh tôi vẫn chấp nhận bỏ tất cả vì một người điên thì cậu từ nay an tâm mà yêu anh tôi rồi, không sợ một ngày Toàn Hiếu hay một đống Toàn Hiếu nào đó khác đến tranh giành với cậu. Cậu lợi tôi lợi và anh tôi cũng có thiệt thòi gì đâu, mà anh tôi chỉ có thể chọn nhà hoặc tình yêu.
– Anh ấy từng hứa với cha sẽ bỏ tôi để đổi lấy gia sản Anh Kỳ bị lung lay bởi những lời Vũ Phong nói, nó đánh trúng điều cậu vẫn mang nặng trong lòng…rồi anh ấy lại bỏ tôi vì Toàn Hiếu…Tôi rất muốn biết thực ra anh ấy có yêu tôi không, có yêu nhiều như từng yêu Toàn Hiếu hay không, có yêu hơn yêu Toàn Hiếu hay không, có vì tôi mà bỏ Toàn Hiếu hay không, có vì tôi mà hy sinh mọi thứ hay không. Tôi thực rất muốn biết, câu trả lời không thỏa đáng tôi thực không yên tâm sống hạnh phúc với tình yêu này. Ngày ngày tôi vẫn sẽ nghi kị, vẫn sẽ ghen tuông vẫn sẽ lo lắng mà không buông xuống được.
– Còn cha mẹ cậu nữa đúng không, sao không nhân lúc này vừa thuyết phục họ vừa kiểm chứng tình yêu của anh tôi giành cho cậu…và còn một điều nữa có lẽ cậu chưa biết, anh tôi chưa hề nói chia tay với Toàn Hiếu, thằng nhóc đó vẫn ở nhà của anh tôi trong khi nó biển thủ cả một khách sạn làm cho ông anh tôi đang phải đối mặt với cả hội đồng quản trị nhưng anh tôi vẫn chưa nói nặng thằng nhóc đó một câu. Sao? Cậu không mất gì, sao không làm cho lòng mình rõ ràng đi.
– Tôi nên làm gì?
Vũ Phong ban đầu chỉ định tới xem một Anh Kỳ mà Tùng hay nhắc tới cũng là người ông anh anh đang điên đảo, nhưng không ngờ sự việc lại đi xa đến vậy. Anh làm việc đó cũng có chút không thiện chí, anh vẫn muốn làm cho Minh Hàn khốn đốn anh mới hả dạ. Cái tên Minh Hàn đáng ghét, hắn làm anh nuốt cục tức bao nhiêu năm thì không dễ dàng tha như vậy. Và anh cũng muốn cho cái người đàn ông anh gọi là cha sẽ phải tức điên, ông ta sẽ chứng kiến bảo bối của ông ta năm lần bảy lượt làm cái việc khiến cho ông ta tức ói máu.
……………………………….
Nằm lăn qua lăn lại bỗng dưng anh lại muốn tìm Minh Hàn, cũng có hơi hối hận chuyện hôm đó khích bác Anh Kỳ chơi trò thử lòng người yêu. Hôm nay sau khi cha anh tới thăm bệnh, lần đầu tiên anh thấy phục Minh Hàn ba lần bốn lượt đứng trước cha anh mà vẫn đủ dũng cảm làm theo ý mình. Mà dù gì cha cũng cưng anh ta thấy mồ, sai lớn như vậy vẫn yên vị trên chức giám đốc, để xem lần này có còn tiếp tục cho qua hay không.
– Vũ Phong anh không ngủ phải không, dậy uống thuốc đi. Tùng gọi khi thấy Vũ Phong chẳng có vẻ gì ngủ cả.
Vũ Phong ngồi dậy, đón ly nước và thuốc Tùng đưa, lặng lẽ uống. Anh từ ngày bảo với cậu rằng anh yêu cậu không phải chỉ như người tình qua đường thì Tùng khác hẳn, nụ cười lẫn đôi mắt luôn lấp lánh niềm vui, niềm hạnh phúc khó giấu được. Thái độ đối với anh cũng khác, không còn xa cách như ngày trước lại còn nhiều lần làm nũng với cả người bệnh là anh nữa. Mở lòng với Tùng anh nhận được niềm hạnh phúc dịu dàng ấm áp Tùng mang tới cho anh, hai người như có mối liên kết nào đó có thể tựa vào nhau không còn đơn lẻ. Lần đầu tiên anh có chút đồng cảm với Minh Hàn “yêu và được yêu-cái cảm giác tuyệt vời như vậy…hèn chi Minh Hàn cứ cắm đầu lao vào”
……………………………….
Từ ngày ông Vũ Hải bước vào phòng bệnh của Anh Kỳ, Minh Hàn càng thêm khốn đốn. Anh Kỳ xuất viện được đưa trở về nhà tĩnh dưỡng, Minh Hàn chỉ theo được đến cổng, cánh cửa đóng kín trước mặt anh.
Nhưng anh vẫn kiên trì, mỗi ngày sau giờ làm việc anh đều tới. Đứng trước cánh cổng đóng im ỉm, hít một hơi sâu rồi nhấn chuông và đứng chờ. Cả tuần liền anh phải ra về sau khi mất mấy tiếng đồng hồ đứng trước cổng chờ vô ích. Sau đó cánh cửa đã mở nhưng anh chỉ vào nhà được vài phút, chỉ kịp nhìn người yêu một lát là đã bị mời về. Nhưng anh cũng hài lòng, chỉ cần kiên nhẫn chờ thì cuối cùng cánh cửa cũng mở ra cho anh thăm Anh Kỳ một lát. Từ khi biết chắc mình mỗi ngày đều có thể vào thăm, anh mạnh dạn mua những món ngon đến cho Anh Kỳ, đủ thứ từ đồ ăn đến đồ uống, trái cây bánh ngọt. Được cái những thứ anh mang đến Anh Kỳ đều rất thích thú, và mỗi ngày cậu đều ngóng anh đến để có quà. Lúc nào nhìn thấy anh cậu đều bắt đầu dòm ngó xung quanh để tìm quà của mình mà chẳng thèm dòm mặt anh một cái. Minh Hàn nhiều khi cười khổ, anh vì gói đồ ăn mang tới mới được vào nhà nhưng cũng mừng vì Anh Kỳ mỗi ngày đều ngóng anh nên cửa mới mở ra cho anh, nếu một lúc nào đó Anh Kỳ không ngóng anh nữa thì sao, anh không dám nghĩ.
Một ngày, Anh Kỳ chơi chán rồi nằm trên chân anh ngủ, kêu mãi không dậy mà trong nhà chỉ có mỗi mẹ Anh Kỳ và bà vú ở nhà. Anh cuối cùng cũng được phép mang Anh Kỳ về phòng ngủ. Ôm Anh Kỳ trên tay, anh không nghe nặng chút nào, lâu như vậy cuối cùng cũng có ngày anh được ôm người yêu trong tay mình, anh cố tình đi chậm một chút. Mẹ Anh Kỳ đẩy cửa phòng nép người cho anh mang Anh Kỳ vào.
– Đặt nó lên giường. Bà chỉ về phía chiếc giường đơn trong góc phòng.
Đặt Anh Kỳ nằm ngay ngắn, tranh thủ trong lúc mẹ Anh Kỳ lót gối đắp cái chăn mỏng lên người con trai, anh tranh thủ nhìn một vòng. Nơi riêng tư của Anh kỳ lần đầu tiên anh bước vào, cũng không cầu kỳ gì. Chiếc bàn nhỏ đặt bên cửa sổ bên cạnh là một kệ sách cao ngất. Chiếc tủ quần áo khá to…trên tường treo một bức tranh thiếu nữ bên bình hoa rực rỡ. Và có một thứ mà anh không ngờ tới, trên bàn làm việc, trên tường, ngay đầu giường đâu đâu cũng nhìn thấy hình của chính anh và hình như không có tấm nào chụp chính diện, cứ như dù Anh Kỳ có nhìn vào đó cả trăm lần thì anh cũng chẳng bao giờ nhìn lại cậu. Lòng anh bỗng dấy lên một cảm giác chua xót không thể tả.
Trong khi Minh Hàn vất vả với việc mỗi ngày phải đến công ty, rồi mỗi chiều háo hức tới thăm Anh Kỳ thì Vũ Phong nhàn nhã xuất viện, về nhà hưởng thụ sự chăm sóc của Tùng. Nhưng không vì vậy mà mọi thứ dừng lại, mỗi ngày trên bàn anh đều có những báo cáo từ khắp các cơ sở gởi về cho anh. Nhưng hứng thú nhất vẫn là…
Vũ Phong quăng xấp giấy dày gần hai mươi trang xuống cười, những báo cáo này tuy hơi chậm so với dự đoán của anh và có lẽ có cả của Minh Hàn nữa. Chậm nhưng mà không hề nhẹ tay chút nào, vậy mới biết cha anh một người từng lăn lộn mấy chục năm lòng dạ thâm sâu thế nào.
Ban đầu anh cứ ngỡ chỉ là công ty của cha Toàn Hiếu phá sản là hết, nhưng không ngờ không những nó phá sản mà nó ngang nhiên trở thành tài sản của cha anh, danh chính ngôn thuận. Ép Toàn Hiếu vào tội lừa gạt ngân hàng, không có đồng xu nào để gỡ tội, buộc lòng phải đi tù.
“Minh Hàn thực sự không can thiệp sao? Hay chưa biết gì, thằng nhóc Toàn Hiếu không lẽ không đến tìm người”.
Không như Vũ Phong nghĩ người đã đến, và không chỉ đơn giản là cầu xin.
– Anh không giúp tôi lần này tôi sẽ bày hết mấy chuyện xấu của anh cho cả công ty biết, xem anh có còn mặt mũi làm giám đốc nữa không.
Toàn Hiếu sau khi năn nỉ hết lời chỉ nhận được lời nói “Tôi không đủ sức. Là tự cậu làm phải tự ghánh vác” thì chỉ còn nước đe dọa. Nhưng khổ cái Minh Hàn thuộc dạng mặt dày, chắc chắn chỉ có thể dùng hai từ “mặt dày”.
– Chuyện xấu của tôi ai cũng biết, cậu có nói thêm thì cũng không làm ai ngạc nhiên. Giám đốc tôi vẫn làm, chừng nào tôi không đủ bản lĩnh giữ vị trí này tôi tự động từ chức, ai dám nói ra nói vào.
Toàn Hiếu chỉ còn có nước muốn á khẩu. Cậu không ngờ cái con người luôn bị cậu qua mặt một ngày lại có thể nói những câu ngang như cua thế với cậu.
– Anh tưởng anh sẽ yên ổn sống với tên khốn đó hả, nếu tôi không xong, tôi cũng lôi hai người theo. Tôi sẽ cho cả công ty, không! mà cả các đối tác của anh biết mối quan hệ của anh, xem anh và hắn ra đường có dám ngẩng mặt không.
– Tôi cũng đang nghĩ cách giới thiệu cậu ấy với mọi người nếu cậu giúp tôi một tay thì tiện quá.
– ANH…!…!…!
– Tôi nghĩ chúng ta dừng ở đây thôi, cậu muốn xin chuyện gì xin đến gặp tổng giám đốc, tôi cũng chỉ là kẻ làm công ăn lương. Tạm biệt, không gặp lại.
– Minh Hàn, anh nỡ đối xử với người yêu như vậy hả? Toàn Hiếu hét với theo Minh Hàn đang quay lưng đi. Minh Hàn dừng lại nhưng rồi tiếp tục đi không hề nhìn lại cái nào.
Cuối cùng thì Toàn Hiếu chấp nhận án tù vì không có tiền hoàn lại cho ngân hàng cũng như công ty cha cậu phá sản không thể nương tựa bất kỳ thế lực nào nữa. Nhưng án có vài tháng, Vũ Phong áng chừng Minh Hàn ít nhiều cũng có can thiệp, anh ta là vậy dù gì cũng hay có mấy thứ lòng tốt bất hảo.
Bỏ xấp báo cáo vào phong bì anh lấy điện thoại gọi đi…
– Vũ Phong, Tư Hùng tìm anh kìa. Tùng ló đầu vào sau khi gõ lên cửa vài tiếng lấy lệ.
– Được, anh xuống liền.
…………………………………………�� �
Tùng ngồi tựa trên giường mắt nhìn bộ phim X-MEN đang chiếu trên tivi, miệng đang nhâm nhi trái bắp luộc, bên cạnh Vũ Phong úp mặt trong cổ áo cậu cọ nhè nhẹ.
– Nhột em. Tùng đẩy mặt Vũ Phong ra, nhẹ giọng cằn nhằn.
– Trước giờ đâu có thấy em than nhột, tự dưng hôm nay lại sợ nhột.
– Em đang xem phim.
– Không xem nữa.
‘Phụt’ tivi bị tắt mất.
– Đang khúc hay mà, em muốn xem tiếp.
– Nhưng anh ‘muốn’ quan trọng hơn.
Cậu lập tức bị đè bẹp, trái bắp còn đang gặm dở dang cũng văng tuốt luốt.
Cộc…cộc…cộc…
Tiếng gõ cửa cắt ngang hứng thú của Vũ Phong, anh hỏi giọng gắt gỏng thấy rõ.
– Chuyện gì?
– Có khách thưa ông chủ.
– Khách gì giờ này cơ chứ, thật mất hứng.
– Dạ anh ta bảo anh ta tên Anh Kỳ.
Một cái tên làm hai người lập tức nhỏm dậy.
– Nói khách tôi xuống ngay.
– Dạ.
– Anh Kỳ sao lại đến đây được…kỳ vậy Tùng với một đống thắc mắc trong đầu vội thay quần áo. Có nhầm lẫn gì không đây.
Nhưng không nhầm, dưới nhà quả nhiên là Anh Kỳ.
…………………………………………�� � ?……
Quán Four đã mở cửa trở lại, Xuân cũng tranh thủ thời gian quán đóng cửa đã theo học một lớp pha chế thức uống. Hôm khai trương trở lại dĩ nhiên không thể thiếu những gương mặt mạnh thường quân: Dĩ nhiên nhân viên của quán Tùng, Xuân, Anh Kỳ, Sơn phải có mặt còn có cha mẹ Anh Kỳ, dĩ nhiên Vũ Phong, Minh Hàn cũng không thể thiếu.
Vừa bước vào quán Minh Hàn đã gặp cha mẹ Anh Kỳ đang ngồi gần ngay cửa ra vào, anh nhẹ nhàng cúi chào, cha mẹ Anh Kỳ cũng chỉ nhìn Minh Hàn rồi thôi, không đuổi cũng không nhiệt tình đón tiếp. Một chút sau Vũ Phong dẫn cả đám đàn em thân tín tới khai trương cho xôm tụ, Khai trương tưng bừng cũng một tay bọn Tư Hùng đảm nhiệm, lệnh ông chủ lớn đã vậy không thể làm sơ sài. Đám đàn em đứa nào cũng phải đáo qua ủng hộ.
Xuân và thằng Sơn cứ nhìn nhau, cảm thấy mọi thứ có cái gì đó kỳ quặc, không khí rất xôm tụ nhưng có vẻ gì đó thật khó diễn tả. Những vòng hoa sặc sỡ chúc mừng khai trương đặc kín phía trước quán, băng rôn đỏ treo dọc phía trên, cờ màu bay phấp phới thu hút khách qua đường tò mò nhìn vào.
– Toàn khách quen không, chưa có khách lạ. Xuân nói với thằng Sơn đang lui cui thu dọn chén đĩa trên bàn.
– Từ từ rồi cũng có thôi, bọn mình nghỉ lâu quá mà, nợ bác trai (cha Anh Kỳ) mấy tháng nay chưa trả đồng nào.
– Hy vọng vào buổi tối khi bar hoạt động sẽ khá hơn. Xuân chắt lưỡi Sao tự dưng muốn nghỉ ngày hôm nay ghê!
– Ừ! Em cũng thấy vậy, không khí giữa mấy người kia khủng bố quá.
Mặt Tùng chằm hằm không thèm nhìn Vũ Phong lấy một cái từ lúc Vũ Phong bước vào, anh cũng không thua, một con mắt liếc nhìn cậu cũng chưa từng làm Tùng càng tức ác. Mặt Anh Kỳ thì méo xẹo thỉnh thoảng lại nhìn về phía Minh Hàn đang nhấm nháp bữa ăn sáng của mình, đối diện anh ngạc nhiên nhất chính là Vũ Phong. Họ thỉnh thoảng nói gì đó với nhau mà Anh Kỳ không thể nghe được.
Tùng đứng trong bếp nên cũng không để ý lắm tới cái sự kỳ lạ là hai anh em kia có thể ngồi chung nhau sau bao nhiêu chuyện như vậy mà không có chuyện gì lớn xảy ra. Chỉ có cha mẹ Anh Kỳ là khá vui vẻ nhất trong cả bọn.
– Một mì kiểu ý Xuân gọi vào trong bếp Này không khí hôm nay sao khủng bố thế hả, đáng lẽ phải ăn mừng chứ. Vừa tái khai trương vừa mừng bạn hiền hết bệnh kia mà.
– Ai biết, đi mà hỏi kẻ nào gây chuyện ấy. Tùng dừng tay, khua khua cái vá cầm trong tay về phía Xuân Này cơm Dương Châu ra trước đi, mì chờ chút.
Xuân vừa quay người đi liền bị Tùng gọi giật lại.
– Này, lát tính tiền cho cái “lão đó” gấp mười cho tui.
– “Lão đó” là ai? Xuân cười khiêu khích.
– Đừng hỏi đố, cậu không tính lát tui bắt cậu móc tiền túi bù vô, cả cái đám đàn em của lão nữa, tính gấp ba cho tui. Gom vô cho lão trả hết…hừ…
– Ác quá thế, đằng nào cũng là người yêu mà… Chưa dứt lời Xuân vội chạy mất tránh cho nguyên cây cải đang bay về phía cậu…oái …giết người vô tội…giết người…
Anh Kỳ trợn mắt nhìn hóa đơn tính tiền của Vũ Phong.
– Cậu tính tiền cái kiểu gì vậy, lộn hết rồi kìa.
– Ông “chủ nhỏ” muốn vậy…nhún vai đành chịu thôi, không em phải tự bỏ tiền túi bù đó. Anh có ý định móc tiền túi bù không?
– Không… Anh Kỳ lắc đầu Giá cả buổi sáng anh không quản. Cứ tự nhiên.
Không loại trừ suy đoán của Xuân, Vũ Phong quắc mắt nhìn phiếu tính tiền Sơn cầm tới như muốn thiêu cháy nó, biết trước sau gì cũng vậy nên Xuân dặn Sơn rất kỹ trước khi tới thu tiền “ông chủ lớn của Tùng”, thằng Sơn vốn hay khớp trước mặt Vũ Phong nên cậu chắc nó sẽ ngắc ngứ với cái khí thế của Vũ Phong nếu không chuẩn bị cho nó trước, dĩ nhiên Xuân không điên đi làm thay nó, dù gì nó cũng có cái mác “em Tùng” còn Xuân có cái cóc khô gì đâu. Xảy ra chuyện gì thì nó chỉ cần đem cái bia đỡ đạn trong bếp ra là được.
– Thế này là sao? Vũ Phong hỏi giọng hơi trầm đi.
– Anh hai em nói, với khách quý này phải phục vụ đặc biệt nên tính giá cũng phải đặc biệt. Giá là do anh ấy… quyết, em chỉ là người thực hành, anh thông cảm Nó nói một hơi lời Xuân dặn như sợ ngừng một cái là nó quên hết vậy, không hiểu sao nó thực sự khớp khi đứng trước mặt Vũ Phong.
– Anh cậu nói vậy? Gọi anh cậu ra đây.
– Anh ấy dặn khách ăn quịt mai mốt quán không tiếp nữa. Miệng nói nhưng trong bụng nó khen Xuân hết lời, sao anh ấy hay vậy, đoán trước nó sẽ bị hạch cái gì mà dặn trước hết trơn.
Vũ Phong mặt không còn chút gì có thể gọi là…dễ coi…
– khặc…khặc… Tiếng ai đó cố nín cười.
Vũ Phong dằn tay xuống bàn
– Anh cười gì?!
Minh Hàn nghe cái đoạn đối thoại đó mà không thể nín cười, anh chỉ vào Sơn vẫn đang đứng chờ lấy tiền.
– Suy nghĩ cho kỹ trước khi làm dữ đi, nó là em ruột của Tùng đó, em-ruột… Minh Hàn nhấn mạnh hai chữ em ruột Trừ khi cậu muốn qua đường với anh nó còn không ít nhiều cũng sẽ cần sự ủng hộ của nó trong căn nhà tương lai đó. Dù gì cũng là anh em, anh lấy ân báo oán nhắc nhở em một chút…
– … Vũ Phong nhìn Minh Hàn, rồi nhìn Sơn, rồi nhìn xuống hóa đơn, tức điên chưa biết làm gì. Tiền không thành vấn đề nhưng quan trọng là sĩ diện, Tùng dám chơi anh trước đám đông…hừ…!…!…!…
– Vào nói với anh cậu là “anh này chỉ định quen với anh cậu qua đường thôi, bảo anh cậu đừng tính giá phục vụ đặc biệt nữa. Minh Hàn nói với Sơn khi Vũ Phong chưa có phản ứng tiếp theo ngoài vài tiếng hừ hừ trong cổ họng.
– Anh dám. Nói với Minh Hàn nhưng lại nhìn Sơn.
Cuối cùng Vũ Phong ngoan ngoãn móc bóp trả đủ số tiền ghi trong hóa đơn, bo cho bồi bàn số tiền dư luôn. Sơn nhận xong là “cám ơn quý khách đã ủng hộ” rồi biến nhanh. Cái cảnh này Minh Hàn cười mãi không thôi.
Hôm đó nếu không nhờ Anh Kỳ bị ngã trong nhà tắm thì mọi chuyện vẫn y như cũ, anh sẽ luôn ân hận khi nhìn tình trạng mình gây ra cho Anh kỳ, và nhìn cả gia đình người yêu sống trong u ám. Mà Anh Kỳ cũng buồn cười, khi nghe tiếng va đập từ nhà tắm truyền ra anh và mẹ Anh Kỳ phá cửa xông vào, Anh Kỳ đã xấu hổ với tình trạng không có gì che thân mà để lộ tất cả. Anh cũng không biết có nên giận hay không khi cuối cùng cũng biết Anh Kỳ đã lành bệnh, chỉ là giả vờ để biết lòng anh. Mà mọi chuyện cũng là Vũ Phong bày đầu, anh nhiều lúc tự hỏi không biết anh làm gì mà thằng em anh cứ theo phá anh thế không biết. Lúc nhỏ tuy không thuận nhưng khi cả hai học cấp ba chẳng phải đã giải hòa rồi sao. Cái kiểu độc địa nó dùng đối phó anh không biết phải nói là giúp hay là phá, dùng Toàn Hiếu dụ giỗ anh nhưng lại ràng buộc Toàn Hiếu không cho bỏ anh, đẩy anh ra khỏi nhà nhưng bản thân nó cũng chuẩn bị mọi thứ để ra khỏi nhà mà không đụng tới gia tài. Xúi Anh Kỳ làm tình làm tội anh nhưng cũng là một cơ hội cho anh có được sự tín nhiệm của Anh Kỳ lẫn sự chấp nhận của gia đình Anh Kỳ.
Anh đã suy nghĩ cả đêm cuối cùng chẳng biết thằng em anh muốn cái gì, nó đối với anh không nhổ cỏ tận gốc nhưng cũng báo hại anh tốn bao nhiêu năm quay cuồng trong cái kế hoạch của nó, cuối cùng anh không biết là mình được hay mất. Anh buông xuôi vì thấy lòng mình chẳng thể ghét nó thêm nữa, còn phải cám ơn nó ấy chứ, chí ít cũng nhờ nó mà anh gặp Anh Kỳ, nhờ nó anh cũng không phải đứng mãi ngoài cửa nhà Anh Kỳ.
Nhưng dù gì chứng kiến cái mặt không biết diễn tả sao khi bị Tùng bắt chẹt thì không thể nhịn cười, cũng hả dạ phần nào. Cho nó đáng, đằng nào cũng là nó tự chuốc lấy. Anh liếc về phía bóng lưng Anh Kỳ đang làm việc đằng kia mà tự cười hạnh phúc. Cả anh và cha mẹ Anh Kỳ cũng một phen hoảng vía vì không hiểu vì sao bệnh Anh Kỳ tự dưng làm lạ. Từ một người bị trầm cảm không hiểu sao trở thành một người si si ngốc ngốc, đến khi vỡ lẽ mọi chuyện mới biết thì ra cái bệnh si si ngốc ngốc là do thằng em anh đạo diễn. Minh Hàn chẳng giận cũng chẳng lo, mọi gánh nặng như được trút xuống, anh mừng còn không kịp chứ có gì mà giận ai, nhưng anh hình như cũng đang bị giận mặc dù lỗi lần này không phải của anh…có lẽ anh phạm cái lỗi lớn là dám nhìn thân thể của người yêu mà chưa được phép…bị giận cũng đáng…đáng về mọi nghĩa…anh lại tự cười.
– Thấy cái giọng điệu cười cười của anh là thấy bực mình Vũ Phong cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Minh Hàn thấy muốn đánh nhau. Vũ Phong tỏ ý bực mình.
– Tới võ đài của cậu mà đánh nhau. Tính tiền dùm… Minh Hàn ngoắc Sơn.
– Không ngồi đây ăn vạ với bảo bối của anh nữa hả?
– Nhờ ơn em mà anh có diễm phúc buổi tối được quyền tới năn nỉ, bây giờ phải về làm việc.
– Chưa bị đuổi sao?
– Giấy sa thải chưa tới thì vẫn phải làm, mà hôm nay tới cũng là nhận trợ lý mới.
– Vậy thằng nhóc Toàn Hiếu coi bộ thảm dữ ha. Nhưng hình như có ai đó cũng niệm tình cũ ra tay nghĩa hiệp.
– Coi như dứt một lần không nợ nần. Mà cũng nhờ ơn ai đó mà thằng anh này phải chạy ngược chạy xuôi…hử? Minh Hàn nhìn Vũ Phong đầy hàm ý, rồi xách cặp đi làm, không quên chào bảo bối của anh và ‘bố mẹ vợ tương lai’.
– Về!! Vũ Phong phán một câu lạnh lẽo cho đám đàn em rồi cũng đứng lên, ra tới cửa quán anh dừng lại ngoắc ngoắc Sơn lại gần.
– Anh gọi em…có chuyện gì ạ? nó hỏi nhưng liếc chừng coi Xuân có chỉ đạo gì không.
– Nói với anh cậu Vũ Phong nhỏ giọng vừa đủ Sơn nghe Nếu trốn được thì trốn kỹ cho tôi.
– Dạ??…dạ!!??… Nghe cái giọng lạnh lẽo của Vũ Phong tự dưng Sơn nổi hết da gà…
– … Vũ Phong vừa định đi thì lại quay lại làm thằng Sơn lại ớn tóc gáy thêm lần nữa Còn nữa, nói với anh cậu, tám giờ tối mà tôi chưa thấy mặt thì đừng trách tôi không nể tình, phí phục vụ đặc biệt tôi trả đủ rồi đó.
– Dạ!!! …dạ!?!… “Hai cái lệnh này có trái ngược nhau không ta?” Sơn nghĩ thầm trong bụng.
Vũ Phong vừa đi khuất là Xuân với Anh Kỳ túm nó ngay tra xem Vũ Phong vừa nói gì, nó nhăn nhó thuật lại… Xuân rờ rờ cái cằm nhẵn nhụi không có cọng râu gật gật đầu…
– Căng ha. Thôi vô báo tin “mừng” cho anh cậu hay đi…cho em nó mừng.
– Sao anh hai kêu anh mà anh toàn kêu em làm không vậy hả?
– Vì cậu là người nhà của nó, Vũ Phong chắc chắn không làm khó cậu…ha? Xuân hất mặt với Anh Kỳ ý tìm sự đồng tình.
– Anh chẳng phải đang định làm anh rể sao, cũng người nhà mà. Thằng Sơn hất mặt trêu lại.
– Ha…ha…thì ra có người âm thầm làm chuyện tốt đẹp ha… Sơn, vậy là tên này cứ theo cậu về quê riết thì ra là có ý đồ. Muốn cua chị cậu phải không? Hỏi qua “anh hai” chưa đó? Anh Kỳ cười tà chọc lại Xuân.
– Chưa, cái vụ này anh hai chưa biết Sơn khẳng định híp híp mắt nhìn Xuân.
– Chưa biết nhưng nó đồng ý mà, không thì làm sao tui ăn giỗ nó mỗi năm được chứ, trừ khi là người nhà, hứa rồi nên quân tử phải nhất ngôn.
Cả ba cứ người chọc người ghẹo, không khí rất thoải mái, đúng là không có hung thần ở bên thì thật dễ thở vô cùng.
Four dưới sự chăm chút của bốn người thì không ngừng làm ăn phát đạt. Không hiểu sao mà những người khách trước đây hay mời Tùng đến phục vụ cũng biết cậu mở quán ở đây mà tìm tới ủng hộ, bar buổi tối cũng đắt khách không kém. Nhưng Four bây giờ gặp một vấn đề vô cùng lớn đó là không gian. Do lúc đầu sang lại nó chỉ là một bar nhỏ phục vụ buổi tối, bây giờ buổi sáng trưng dụng làm quán ăn, ban đầu ít khách có thể nhập nhằng phần trang trí hay bố trí vật dụng, nhưng bây giờ lượng khách bắt đầu lui tới nhiều, chưa kể không đủ bàn phục vụ, còn không đủ tiện nghi cho một quán ăn lẫn một bar chuyên nghiệp.
Buổi trưa quán nghỉ, cả bốn ngồi nhìn nhau mở một cuộc họp.
– Quán chúng ta cần trang trí lại nhưng không có kinh phí, chúng ta chỉ có vừa đủ tiền trả nợ cho cha tôi thôi…
– Đúng, nếu để bài trí cho quán ăn hay bar không thôi thì cũng dễ, đằng này cho cả hai, không gian cũng thiếu. Xuân phụ họa.
– Ở trên lầu còn một gian cũng bằng ở đây, phải chi chịu cho chúng ta thuê. Tùng rầu rầu tiếc rẻ.
– Hay mình chuyển chỗ khác. Sơn ý kiến.
– Khách quen chỗ này rồi, mà muốn tìm một chỗ khác cũng khó lắm, bây giờ chỗ nào cũng có người hết với lại kiếm một chỗ thuận tiện không dễ. Ai mà biết lại nhanh đắt khách như thế…cứ nghĩ kiếm được cơm ăn là may.
– Ừ
– Hay mình lên hỏi thuê luôn tầng trên! Sơn lại ra ý kiến.
– Anh đi rồi, trên đó là văn phòng của công ty, mà ông chủ là con rể của chủ nhà, không đuổi được đâu.
– Đang bàn chuyện gì mà anh vào cũng không ai hay thế? Minh Hàn bước vào cửa với nụ cười tươi roi rói.
– Minh Hàn, Giờ này quán nghỉ anh tới làm gì?
– Anh đâu có tới làm khách. Minh Hàn liếc nhìn Anh Kỳ đang lén quay mặt trốn cái nhìn nóng hổi của anh Sao cả đám ủ rũ thế?
– Bọn em đang ước gì chủ cho thuê luôn tầng trên vừa nói Tùng vừa kéo ghế cho Minh Hàn ngồi nhưng ở trên có công ty gia đình nên không có chút hy vọng gì.
– Hay để anh đi thương lượng cho, đằng nào mấy việc này anh cũng chuyên nghiệp hơn, dễ thuyết phục hơn. Được chứ? Hỏi cả đám nhưng mắt chỉ nhìn Anh Kỳ làm Anh Kỳ mắc cỡ với sáu con mắt kia đang đổ về mình.
– Vậy anh giúp tụi em nha…
– Được, xong việc sẽ có quà cám ơn chứ ha? Minh Hàn mắt nhìn thẳng chờ đợi.
– …
Lại sáu con mắt cũng đổ về Anh Kỳ ý thúc giục mau gật đầu đi.
– Đ…ươ…c…được mà.
– Vậy anh đi đây, tầng trên phải không. Hy vọng tuần sau sẽ có kết quả.
– Nhanh vậy sao? Công ty anh không có việc để làm hả? Anh Kỳ hỏi nhưng giọng khá móc lò.
– Trợ lý mới của anh rất giỏi, mấy việc này để anh ta làm một loáng là xong mà. Thôi anh đi bây giờ đây, sớm xem xét không chừng chưa tới một tuần là xong.
– Đi liền sao? Nước còn chưa uống. Xuân bưng ly nước ra còn chưa kịp đặt xuống.
– Không sao, dù gì anh cũng muốn sớm có quà. Một cái nháy mắt đầy tình tứ về phía Anh Kỳ trước khi ra khỏi cửa.
– Hình như anh ta chỉ muốn nhận quà cảm tạ của anh thôi, còn bọn em thì không đâu. Anh Anh Kỳ, tất cả trông cậy vào anh hết nha, nhớ dịu dàng một chút không chừng anh ấy mua luôn chỗ này cho chúng ta không cần đi thuê mướn nữa.
– Điên!
– Thôi giải tán, chờ tin lành từ ông giám đốc thôi. Chiều còn làm nữa. Tùng lùa cả bọn.
Tùng bước vô nhà, Vũ Phong ngồi bên bàn ăn chờ cậu làm cậu giật thót. Cái vụ “phí phục vụ đặc biệt” mà cậu nổi hứng thu bất tử báo hại cậu xấc bấc xang bang cả tuần lễ liền, cuối cùng cậu phải xuống nước năn nỉ ỉ ôi nhận lỗi hết nước miếng mới được tha. Nănnỉ xong cậu bỗng nhiên nhận ra mình ngốc vô cùng, cậu là người đang giận mà tự dưng biến thành người đi năn nỉ. Chuyện Vũ Phong và Anh Kỳ thông đồng lừa mọi người dù cậu không bị ảnh hưởng gì nhưng cậu đã rất lo cho Anh Kỳ, mỗi ngày đều chạy tới chạy lui thăm Anh Kỳ, an ủi cha mẹ Anh Kỳ, cũng động viên Minh Hàn rất nhiều, cậu cực khổ như vậy mà Vũ Phong cứ bình chân như vại xem cậu diễn, thật tức chết đi thôi. Lần đó cậu cũng giận luôn Anh Kỳ, giấu Minh Hàn đã đành sao giấu luôn cả cậu. Anh Kỳ thì đi xin lỗi cậu quá trời còn cái tên này… làm tới làm lui một hồi thành cậu phải đi năn nỉ, tức chết. Mà thôi, thà vậy còn hơn bị hắn hành chết dở.
– Sao về trễ vậy? Nhìn thấy Tùng về tới, Vũ Phong hỏi một câu không nghe ra giận hay vui.
– Sao hôm nay anh ở nhà? Không đi làm sao?
– Không, hôm nay về bên nhà. ‘Tổng giám đốc’ gọi, xong việc cũng gần tới bữa trưa rồi nên không đi nữa.
– Có cả Minh Hàn nữa phải không?
– Sao em biết?
– Lúc nãy anh ấy có ghé quán. Mà về đó không có chuyện gì chứ?
– Không.
Tùng rửa tay rửa mặt qua loa xong ngồi vào bàn ăn. Vừa kể chuyện linh tinh ở Four…
– …Bọn em định thuê luôn tầng trên nhưng khó quá, Minh Hàn nghe được bảo trong vòng một tuần sẽ giúp bọn em thương lượng xong, còn bảo có khi không quá một tuần ấy chứ…
– Anh ta nói vậy thì chắc không quá một tuần đâu. Vũ Phong thong thả vừa ăn vừa trả lời như đó là chuyện phiếm ngoài chợ.
– Anh không biết chứ, ở trên là do con rể của chủ nhà dùng mở văn phòng công ty, không lẽ người ta đuổi người nhà để cho mình thuê.
– Nhưng Minh Hàn nói không tới một tuần thì tụi em cứ lo kinh phí sửa chữa Four đi là vừa.
Tùng dừng đũa nhìn Vũ Phong có vẻ không tin lắm. Đáp lại cái nhìn khó tin của Tùng, Vũ Phong vẫn thản nhiên thưởng thức bữa ăn vừa tà tà trả lời.
– Em đừng nhìn Minh Hàn lụy tình chạy lung tung như thế mà xem thường. Cứ để sự việc lần này chứng minh năng lực Minh Hàn cho em thấy, không dưng mà cha anh không đuổi Minh Hàn sau chuyện của Toàn Hiếu… Có cần vay tiền không? Anh sẽ rất sẵn lòng cho em vay. Vũ Phong cười gian đá sang chuyện khác.
– Có cũng không vay người lấy lãi cắt cổ như anh…
– Thật không? Anh thấy mình rất nhân đạo là gì, con nợ không trả nổi anh còn nuôi luôn mà có khó dễ gì đâu.
– … Tùng không có gì để nói với cái ông chủ nợ tốt bụng này nữa.
– Em tối nay theo anh, không chạy lung tung đâu đó?
– Đi đâu, tối nay võ đài có cá cược hả?
– Không, khai trương vũ trường.
– Vũ Trường? Anh xưa giờ có kinh doanh loại hình này sao?
– Không, nhưng bây giờ có. Chuyện mấy sòng bạc ông Tổng khó dễ miết, phòng ông ấy có lúc không vui sờ tới, chuẩn bị thêm một chút cũng không tồi.
– Anh em anh thật là, người ta làm cả đời cũng chưa được còn mấy người thì bảo chỉ một chút một chút, thấy ghét.
– Này muốn sinh sự nữa sao! Vũ Phong trừng mắt nhìn Tùng, nhưng con mắt không có chút giận dữ như bề ngoài đang trưng ra.
– Không, nhưng dẹp bớt mấy sòng bạc cũng tốt, dù gì cũng là phi pháp, kinh doanh cái gì có giấy phép đỡ lo ở tù.
– Như em vậy thì biết chừng nào giàu, nhưng như vậy cũng không sao. Anh đang đầu tư cho cái sòng bạc ở biên giới, đúng là tạo bề ngoài hợp pháp vẫn an tâm hơn.
– Vẻ ngoài hợp pháp? Anh lại định làm gì nữa hả?
– Chuyện của anh không cần lo nhóc, em cứ ở yên đó cho anh thấy là được. Ăn mặc anh lo, không cần biết nhiều chuyện quá.
– Ăn mặc anh lo… Tùng nhại lại lời Vũ Phong Em phải củng cố Four mới được, không chừng mai mốt cần có tiền đi thăm nuôi.
– Em nói gì đó.
– Không.
…………………………………………�� � ?…………
Buổi tối dĩ nhiên lệnh đã ra Tùng không thể xem như gió thoảng ngoài tai. Tùng lại mở tủ quần áo mà ngán ngẩm, quần áo trong đó ngày càng ***y. Lựa tới lựa lui cũng không biết nên mặc gì, cái gì cũng… lâu vậy rồi cậu cũng chưa quen.
Xe dừng trước cửa vũ trường mới, phía trước đặt rất nhiều hoa chúc mừng khai trương cùng nhiều nhân viên phục vụ ăn mặc chỉnh tề đứng đón khách, không khí sang trọng, xa hoa rộn ràng gấp mấy lần lúc khai trương Four. Vũ Phong bước xuống xe, Tùng theo sát bên cạnh hướng thẳng cửa chính…
Bên trong khách đã rất đông rồi, mọi người đều ăn mặc rất sang trọng, tuy muốn giữ Tùng sát một bên nhưng khách khứa đến chào hỏi rất đông Vũ Phong cũng đành buông cậu ra, không ít người biết Tùng, cậu cũng được chào hỏi bắt chuyện. Cuối cùng cả hai bị tách ra.
Không khí đang ồn ào bỗng dưng im lặng, mọi người nhìn về phía cửa. Tùng cũng nhìn theo. Tổng giám đốc, cha Vũ Phong vừa bước vào, bên cạnh là Minh Hàn cùng hai người phụ nữ rất sang trọng và cũng rất xinh đẹp. Người phụ nữ lớn tuổi hơn mặc một bộ dạ hội màu đỏ rực rỡ trên cổ đeo rất nhiều trang sức lộng lẫy, lấp lánh ánh sáng của những viên đá quý, mái tóc uốn từng lọn xõa trên đôi vai trần hấp dẫn. Một tay bà cầm chiếc ví con, tay kia choàng vào tay cha Vũ Phong, nhìn qua Tùng cũng đoán biết là bà tổng. Còn người phụ nữ bên cạnh là một cô gái với chiếc váy dạ hội ngắn màu trắng, mái tóc đen nhánh xõa dài ngang lưng, trên tóc điểm một chiếc kẹp lóng lánh màu hồng, nét mặt có vài phần giống Vũ Phong, đó là cô con gái duy nhất của ông tổng.
Vũ Phong vượt lên trên đám đông bước về phía trước tiếp đón họ. Khách quan trọng đã tới chẳng bao lâu buổi lễ khai trương bắt đầu cùng với việc rượu được rót ồ ạt. Tùng lắc đầu ngán ngẩm “chừng này đủ cả bọn làm mấy cái Four”.
“Mời cậu”… “xin mời”, những người cậu quen biết lại bắt đầu nâng ly cùng cậu chúc mừng. Bước xuống khỏi sân khấu cả gia đình Vũ Phong cũng hòa lẫn vào đám người chúc tụng, nâng ly, chào hỏi…v…v
– Cậu Tùng.
Tùng bất ngờ với cái giọng trầm gọi cậu.
– Cháu chào bác. Tùng lúng túng không biết nên cúi chào hay nên bắt tay với người đàn ông đứng trước mặt, cha Vũ Phong
– Chắc tôi không cần giới thiệu.
– Vâng.
– Tôi có thể nói chuyện với cậu một chút không? Câu hỏi nhưng không hề giống muốn hỏi, nghe giống câu ra lệnh hơn.
– Vâng.
– Tôi không có nhiều thời gian, đáng ra nên mời cậu tới gặp nói chuyện đàng hoàng nhưng đã gặp ở đây thì… chúng ta ra kia nói chuyện.
Tùng lẳng lặng theo chân cha Vũ Phong tới một chiếc bàn nhỏ hơi khuất sau một chậu cây to.
– Cậu ngồi đi. Chỉ cậu cái ghế đối diện vị trí ông đang ngồi xuống
– Vâng. Tùng cũng ngồi xuống không nói gì nhiều, chuyện này trước sau gì cũng đến. Từ ngày bị bắt gặp trong bệnh viện, cậu cũng đã nghĩ tới những chuyện đại loại như vậy, nhưng không nghĩ được là quá lịch sự như vầy. Phải là cho người dằn mặt hay gì gì đó tương tự…
– Chắc cậu biết tôi muốn nói chuyện gì?
– Cháu đoán không sai chắc là chuyện mối quan hệ của cháu và Vũ Phong Tùng thấy có quanh co cũng chẳng có ích lợi gì, cậu cũng quen cái kiểu độc tài, gia trưởng của Vũ Phong rồi.
– Tốt, không dài dòng, tôi cũng nói thẳng tôi không thích cậu dây dưa với nó. Nó một phút bốc đồng thì quan hệ với cậu, nay mai lại chán thôi. Nhưng đợi nó chán thì còn gì là tiếng tăm của gia đình tôi, nên cậu cứ ra giá tôi sẽ êm đẹp đáp ứng, bằng cậu cố gắng quấy nhiễu… Cậu nên biết hậu quả thế nào rồi đó.
– … Tùng chỉ có nước trợn mắt nhìn ông tổng, y chang giọng điệu của Vũ Phong…
– Có lẽ cậu chưa quyết định được con số, tôi cho cậu thêm thời gian suy nghĩ. Không nên để tôi chờ lâu. Đây là danh thiếp của tôi, mong gặp lại cậu sớm.
Nói xong ông tổng đứng lên bỏ Tùng ngồi ngó mặt không biểu tình lo lắng, tức giận hay có chút sợ sệt nào.
– Cậu thật can đảm nha, đối mặt với ông ta mấy ai bình tĩnh như cậu. Cái người đó bề ngoài nói là quang minh chính đại nhưng làm thì y như hạng lưu manh vô lại.
Tùng lập tức chuyển hướng sang cái người vừa phát ngôn một câu nghe xanh mặt xanh mày này. Một người phụ nữ, bà ta phải nói là rất đẹp, đôi làn thu ba sóng sánh quyến rũ, đôi môi mọng mị gợi cảm, khuôn mặt thon thả thanh thanh, sóng mũi cao thẳng với đôi má hồng hào, khi liếc nhìn theo ông tổng hai hàng mi dài phủ xuống kéo theo sự xuất hiện của cái đuôi mắt bén ngọt đầy lôi cuốn. “Một người phụ nữ rất rất đẹp nhưng cũng rất rất bén” Tùng nhận xét sơ qua như thế.
Bà mặc chiếc đầm dạ hội màu đen quý phái, mái tóc búi cao lộ chiếc cổ thon gầy và đôi vai mảnh mai, chiếc eo thon dạng đáy thắt lưng ong, chiếc váy xẻ cao để lộ đôi chân thon dài theo từng bước chân bà tới gần Tùng.
– Cậu là cậu Tùng, người tình của Vũ Phong?
Bà vào thẳng vấn đề làm cậu choáng, cậu linh cảm người này còn khó đối phó hơn cả ông tổng, bà ta biết rõ cậu là gì của Vũ Phong thì nếu đến với ác ý chắc là cậu lo không nổi. Tùng bất giác đưa mắt một vòng tìm Vũ Phong.
– Không cần sợ, ta có thiện chí hơn cái người vừa đi đấy.
– Thật không? Nói rồi cậu mới thấy mình ngố, tự dưng chưa biết là ai mà để lộ điểm yếu như vậy.
– Xin hỏi, chị là…?
– Chị? …Cậu không nên gọi tôi như thế…nhưng tôi thích được gọi như vậy.
– Bác gái, không nên để hậu bối gọi mình thế chứ.
Một người đàn ông với cái đầu đinh rất ngổ ngáo, nước da ngăm đen vận một bộ vest màu xám nhạt xuất hiện bên cạnh người phụ nữ. Tùng nhìn người này nét rất quen, cậu bỗng há hốc miệng…
– Kim Thành!
Người đàn ông quay lại nhìn cậu cười đưa tay về phía cậu.
– Chào cậu, lâu không gặp. Khỏe chứ?
– Anh!…không phải…anh…không … Tùng lắp bắp
– Cậu làm gì như gặp ma thế?
– Gặp ma chứ còn gì, chẳng phải Vũ Phong bảo anh chết rồi sao… Anh sao vẫn…
Tùng định nói “sao anh vẫn sờ sờ ở đây” nhưng nói vậy với người thoát nguy hiểm thì kỳ quá nên cậu im bặt.
– Sao tôi vẫn sờ sờ ở đây chứ gì? Vận tôi tốt nên tôi thoát chết, sao đáng chúc mừng không? Kim Thành lại đưa tay về phía Tùng.
Tùng lại miễn cưỡng bắt tay lần nữa miệng nói chúc mừng. Nhưng cậu không thể tiêu hóa kịp chuyện gì đang xảy ra. Nhìn người đàn ông vạm vỡ đen sạm với mái tóc đinh hớt cao, chưa kể giờ cậu mới chú ý. Một vết sẹo dài chạy từ thái dương gần đuôi chân mày xuống tới phân thân tai…vết sẹo sâu rõ ràng…chứng tỏ người này đã từng thoát qua nguy hiểm.
– Chúng tôi ngồi được chứ? Người phụ nữ lên tiếng.
– À vâng, xin mời! Tùng lúng túng đáp lại.
Đợi hai người ngồi xong, Kim Thành ngoắc một người phục vụ mang lại ba ly rượu cho ba người, ước chừng sẽ nói chuyện lâu đây. Tùng quá nhiều thắc mắc không thể không hỏi… cậu bắt đầu.
– Vũ Phong có lần nói anh bị bão cuốn không tìm thấy xác?
– Không tìm thấy xác cho nên không thể kết luận tôi chết.
– Vũ Phong cũng nói vậy, anh ấy bảo hy vọng khi nào đó anh lại về.
Kim Thành trên mặt biến mất cái kiểu không nghiêm chỉnh anh trưng ra nãy giờ, mặt anh hơi biến sắc…
– Vũ Phong nói vậy thật sao? Không phải hắn sẽ mừng khi tôi chết sao, không có người theo quấy rầy hắn.
– Làm gì có, lúc không tìm thấy xác anh, anh ấy về nhà nhốt mình trong phòng làm việc cả tuần lễ, anh ấy còn để nguyên cái hình các anh chụp chung trên bàn, cái hình anh cũng cắt cái đầu như vầy nè, nhờ nhìn cái hình đó mãi nên hôm nay mới nhận ra anh đó chứ.
– Ra vậy, tôi cũng đang thắc mắc sao cậu nhận ra tôi nhanh thế trong khi ít ai nhận ra.
– Vũ Phong không nhận ra anh à?
– Tôi không định sẽ gặp Vũ Phong.
– Vậy… Nhưng anh ấy lo cho anh lắm…
– Cậu không sợ tôi giành mất …sao?
– …Em…
– Con đừng nhiều chuyện, ta muốn biết con có quyết chí không buông không? Người phụ nữ giờ mới lên tiếng.
– Nhưng…
– Cậu không cần lo, bác đây có họ hàng với cha Vũ Phong, cha Vũ Phong nợ bác ấy một lời hứa, bác ấy cũng rất cưng Vũ Phong với Minh Hàn, nên nếu như cậu chắc chắn thì bác ấy sẽ giúp một tay.
– Nhưng…
– Chỉ cần trả lời cậu có chắc không?
– Chắc. Tùng không hiểu sao mình lại trả lời cái người lạ mặt này nữa.
– Vậy thì được, về nói với cái kẻ cũng giống như cậu cứ an tâm, ông ta nói gì mặc kệ. Người phụ nữ chỉ chỉ vào Tùng nói giọng đầy tự tin.
– Giống con? Tùng nghe Kim Thành gọi bác gái nên không dám xưng hô bậy bạ, dù trông bà rất rất trẻ, đúng là gọi chị thì hơi quá nhưng gọi bác thì quá già, phụ nữ luôn thích trẻ mà…Anh Kỳ Tùng ngộ ra sau một hồi suy nghĩ.
– Thôi chúng ta về, tôi muốn uống rượu. Người phụ nữ nói với Kim Thành.
– Được bác gái, để con đưa bác tới chỗ có rượu…À Tùng này, cậu không nên nói đã gặp chúng tôi với bất kỳ ai, kể cả Vũ Phong, nhớ nha. Nên tôn trọng ý muốn của những người sẽ giúp cậu.
Hai người thản nhiên rời khỏi bữa tiệc, không ai tiễn khách ngoài nhân viên đứng phục vụ tại cửa. Có vẻ chẳng ai nhận biết họ, vậy người phụ nữ đó là ai? Tùng thực sự thắc mắc muốn chết, nhưng cậu cũng quyết định giữ im lặng, như Kim Thành nói cậu không ngu gì mang tình địch về nhà. Tùng dốc hết một hơi ly rượu vẫn để trên bàn nãy giờ chưa đụng tới, cậu cần tỉnh tỉnh một chút.
…………………………………………�� � ?……………….
– Anh Kỳ, hôm qua em gặp một người phụ nữ… nói sao nhỉ… hơi kỳ lạ một chút. Hình như có họ hàng với Minh Hàn và Vũ Phong…
– Đi cùng một người đàn ông với vết sẹo trên mặt. Anh Kỳ tiếp lời, tay tiếp tục lau lau mấy cái ly.
– Anh gặp rồi?
– Rồi, tối qua.
Anh Kỳ và Tùng bắt đầu ráp hai cuộc gặp gỡ với nhau, cuối cùng xâu lại thành một mối. “Người phụ nữ đó có ý muốn sẽ giúp hai người thành đôi, chống lại sự phản đối của ông tổng”.
– Có đáng tin không?
– Không biết, có điều nên cân nhắc vấn đề cha Minh Hàn đã nói với chúng ta.
– Anh cũng gặp rồi hả?
– Không trực tiếp, nhưng có chuyển lời với cha mẹ tôi.
– Không phải lần ở trong bệnh viện đó chứ?
– Hình như vậy.
– Anh tính sao?
– Cha mẹ tôi còn chưa chấp nhận hoàn toàn nữa mà, lo chi chuyện đó.
– Phải, cha mẹ em còn đang xúc tiến chuyện hỏi vợ cho em nữa kìa, lo chuyện ở đây chi cho xa.
– Lần này cậu đáng lo hơn tôi đó nha.
– Đúng lần này anh sướng rồi. Có người chịu khổ vì anh… còn chọc em.
– Cậu không thấy Minh Hàn cẩn thận từng chút khi tiếp xúc với cha mẹ tôi thế nào đâu, tội nghiệp lắm.
– Đáng đời anh ấy, ai bảo trước đây làm khổ anh quá trời chi.
– Còn Vũ Phong có đáng đời không? Anh Kỳ trêu lại Tùng.
– Lão đó còn đáng hơn nhiều, nhưng khổ chẳng ai làm được gì lão hết, không ai vuốt cục tức này cho em hết. Em mới là đáng tội nghiệp nhất.Tùng thiểu não than thở.