Nhờ khả năng ứng biến nói xằng nói xiên của Kim Chung Nhân trong lúc nguy cấp mà mâu thuẫn giữa cậu và Bạch Hiền trong phút chốc bất ngờ biến thành tro bụi.
Còn chuyện Xán Liệt và Khánh Thù đã nắm giữ tâm sự thiếu niên của Chung Nhân, tựa hồ cũng không bệnh mà mất.
Sự tình được giải quyết, ngày hôm sau Kim Chung Nhân vứt bỏ tâm sự nặng nề mơ mơ màng màng, cả khuôn mặt viết đầy hai chữ “hạnh phúc”
Ở trong lớp cười ngây ngốc không biết đã bao lâu, Chung Nhân bỗng nghe thấy ngoài hành lang dường như đang xảy ra cuộc bạo động, tiếng bước chân chạy rầm rập kèm theo tiếng gào thét chói tai, vừa ngẩng đầu nhìn lên, trong nháy mắt liền 囧 .
Một người nhã nhặn trắng trẻo mặc T-shirt màu trắng cộc tay hướng về phía Chung Nhân vẫy vẫy cười tủm tỉm, lộ rõ hai má lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu, thoạt nhìn có vẻ rất quen, hình như đã gặp ở nơi nào đó…. A, chính là ở phòng trang điểm phía sau khán đài trong chương trình nghệ thuật ngày đó.
Kia đứng ở bên cạnh chính là đại soái ca cao lớn, Chung Nhân cũng nhớ rất rõ.
Bất quá hai người kia… giống như đã tốt nghiệp trung học rồi? Sao còn đến đây làm gì?
Không phải là… đến tìm mình chứ?
Kim Chung Nhân bị cái ý nghĩ này của bản thân dọa cho toát mồ hôi lạnh. Nhưng khi thấy soái ca mặt lạnh lùng cùng ca ca vui vẻ nhã nhặn kia đều hướng về phía mình thì Kim Chung Nhân có thể khẳng định suy đoán đó vô cùng chuẩn xác.
Không hề quan tâm đến tiếng gào thét phấn khích của các nữ sinh xen lẫn tiếng tán thưởng từ những nam sinh cùng biểu tình hóa đá của Kim Chung Nhân, Ngô Diệc Phàm và Trương Nghệ Hưng cứ đứng bên cửa sổ, thì thào đối thoại bằng tiếng Trung.
“Tiểu tử này thật sự thích Bạch Hiền?”
“Lộc Hàm, Xán Liệt, Khánh Thù đều nói như vậy.”
“Mình đã nói đứa nhỏ này có gì đó rất đáng ngờ mà, quả nhiên đối với Bạch Hiền của chúng ta dụng tâm kín đáo.”
“Ánh mắt cậu thật lợi hại nha.”
“Mấy lần trước chưa cẩn thận quan sát, giờ thấy tiểu tử này bộ dạng cũng không tệ.”
“Theo như Xán Liệt nói thì dáng người tương đối chuẩn, khiêu vũ cũng rất giỏi.”
“Cậu ta hình như đã nhận ra đang bị chúng ta quan sát.”
“Chúng ta gắt gao nhìn chằm chằm như vậy, tất nhiên ai mà chả phát hiện.”
Hai người còn đang lén lút trao đổi, Kim Chung Nhân đã chuyển từ thế bị động sang chủ động, từ chỗ ngồi đứng lên, bước về phía cửa lớp.
Chung Nhân đi đến chỗ hai người đang chụm đầu ghé tai phía trước, tiện tay bẻ lại cổ áo, cào cào mái tóc rối bù, rồi thẳng lưng ưỡn ngực nói: “Xin hỏi… Có phải Ngô Diệc Phàm tiền bối và Trương Nghệ Hưng tiền bối không?”
Nghĩ đến việc hai người đối diện có lẽ đã biết được tâm tư của mình đối với Bạch Hiền, Kim Chung Nhân chợt cảm thấy có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, thanh âm về cuối càng nhỏ dần, phân vân không biết nên nặn ra một nụ cười hay tiếp tục duy trì biểu tình poker face như bình thường. Ngô Diệc Phàm cùng Trương Nghệ Hưng nghe thấy tiếng gọi kia liền cùng nhau quay sang, hai cặp mắt đảo qua lại trên gương mặt đờ đẩn của Kim Chung Nhân.
“Chấm điểm ở khoảng cách gần: gương mặt 90 điểm, giọng nói 90 điểm, thân hình… điểm tuyệt đối. Đánh giá, xong!” Trương Nghệ Hưng ở trong lòng lặng lẽ nói.
“Ờm. . Tuy rằng không bằng mình và Xán Liệt, nhưng so với đứa nhỏ Bạch Hiền thì vẫn cao hơn rất nhiều.” Ngô Diệc Phàm bên cạnh cũng lẩm bẩm.
Kim Chung Nhân thấy hai người họ im lặng không nói câu gì nên cảm giác rất lo âu. Cậu kéo kéo vạt áo, lại xoa xoa sau gáy, không biết liệu có nên kéo ra một nụ cười tươi tắn ấm áp không, nhưng nghĩ nghĩ bản thân thực sự chưa bao giờ vì người khác mà cười như vậy.
Trước khi Chung Nhân quyết định rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ, Trương Nghệ Hưng đã mở miệng dẫn lời trước: “A a Kim Chung Nhân. Xin chào. Không cần căng thẳng đâu, ca cùng Ngô Diệc Phàm chỉ qua ngó nghiêng chút thôi. Đừng để ý gì nha.”
Vừa nói vừa tiếp tục quan sát khiến Kim Chung Nhân ở trong lòng chỉ muốn gào lên: Bảo mình đừng để ý? Em làm sao mà không để ý cho được?!
Đây chính là bạn bè thân thiết của Bạch Hiền mà!!!
Không hề biết đến tâm lý rối rắm hiện thời của Chung Nhân, Ngô Diệc Phàm giả bộ thân thiết tiếp lời: “Kim Chung Nhân a, thực ra bọn anh tới đây thực sự chỉ là dạo chơi quanh quẩn thôi, ha ha, là dạo chơi thôi…”
Chỉ có thằng đần mới tin cái đó!
Kim Chung Nhân trong lòng có một vạn thanh âm đang gầm thét, nhưng ở mặt ngoài còn muốn duy trì biểu tình bình tĩnh: “Ờm. . Hai vị tiền bối có muốn tham quan một vòng quanh trường không…?”
“Bọn này đã mòn dép ở đây ba năm rồi nhóc ạ.”
Kim Chung Nhân đột nhiên cảm giác kiếp trước mình chắc chắn đã làm rất nhiều điều tội lỗi, bị câu nói của Ngô Diệc Phàm dội một gáo nước vào mặt, nhất thời không suy nghĩ được gì, đành phải rì rầm đáp lại, vẻ mặt đều hiện lên chữ 囧
“Cậu cao bao nhiêu?” Ngô Diệc Phàm cao thấp đánh giá Kim Chung Nhân. Kim Chung Nhân lại gãi gãi đầu: “Em… cũng không chắc lắm… Đại khái khoảng hơn 1m8”
Ngô Diệc Phàm lặng lẽ so sánh chiều cao của họ, nghĩ nghĩ cũng không chênh lệch nhiều lắm rồi nhìn Kim Chung Nhân gật đầu thông qua. Trương Nghệ Hưng lén lén vỗ nhẹ vào lưng Diệc Phàm: “Này này, nếu Bạch Hiền biết hai bọn mình tới đây, nhất định sẽ giết chúng ta…”
“Vậy không cho nó biết là được …” Ngô Diệc Phàm cùng Trương Nghệ Hưng thì thào.
Kim Chung Nhân mơ mơ màng màng nhìn hai người bàn luận xôn xao, lúc này Trương Nghệ Hưng vòng vo quay sang Kim Chung Nhân nói: “Cái đó, Kim Chung Nhân bạn học à, chuyện chúng tôi hôm nay tới gặp cậu, ngàn vạn lần đừng nói cho Bạch Hiền nha. .”
Kim Chung Nhân kinh ngạc trợn trừng mắt.
“Cậu không nói cho Bạch Hiền, thì về sau làm cái gì chúng tôi cũng đều mở một con mắt nhắm một con mắt a. .”
Ngô Diệc Phàm giật giật cánh tay Trương Nghệ Hưng: “Này này, chỉ sợ không được…”
Mắt Kim Chung Nhân sáng rực lên một chút, Trương Nghệ Hưng hướng về phía cậu ta phất phất tay rồi kéo Ngô Diệc Phàm bước đi. Ngô Diệc Phàm đi theo đằng sau biểu tình tỏ vẻ khó chịu: “Nếu như Bạch Hiền biết chúng ta còn đi thỏa thuận như này, hai chúng ta nhất định phải chết.”
“Yên tâm yên tâm …” Trương Nghệ Hưng lén lút ghé sát tai Ngô Diệc Phàm thì thầm, “Trên thực tế Bạch Hiền chấp nhận việc này hay không chúng ta hoàn toàn không thể quyết định. Mình nghĩ Bạch Hiền thậm chí còn không thèm nghe hai đứa mình đâu. Cho nên sẽ không có chuyện gì, ha?”
Ngô Diệc Phàm trong lòng nghĩ, phận làm ca như mình quả thật rất bi ai.