Bạch Hiền cùng Kim Chung Nhân gọi điện thoại cho Lộc Hàm và Ngô Thế Huân mời tới dự party sinh nhật, hai người ở đầu bên kia điện thoại cùng đồng thanh hỏi một câu:
“Nai con ca có đi không?” “ Thế Huân có đi không?”
Sau khi nhận được câu trả lời xác nhận, hai người bỗng nhiên rơi vào trạng thái trầm mặc kì lạ. Cuối cùng vẫn là lựa chọn đồng ý vì dù sao đây cũng là tiệc sinh nhật Chung Nhân, bọn họ đương nhiên không thể vắng mặt được.
Bạch Hiền cảm giác mình thật sự vô cùng bận rộn.
Vốn tháng một số lượng bài kiểm tra chẳng biết tại sao đặc biệt nhiều, hơn nữa sinh nhật Kim Chung Nhân lại sắp tới gần. Sự kiện này được Bạch Hiền khoanh một vòng tròn đỏ rực khổng lồ ở trên lịch, bên cạnh còn tô thêm năm ngôi sao biểu thị ý nghĩa quan trọng.
Huống hồ còn có mối quan hệ giữa Ngô Thế Huân và Lộc Hàm cần phải quan tâm. Mặc dù nói đây là chuyện giữa hai người bọn họ, nhưng hiển nhiên là Bạch Hiền không thể cứ thế khoanh tay đứng nhìn.
Bởi vì quá mức bận rộn cộng thêm áp lực nặng nề mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Bạch Hiền bỗng phá lệ trồi lên một hạt đậu đậu*, khiến cho Phác Xán Liệt và Độ Khánh Thù cười nhạo suốt mấy ngày.
Kim Chung Nhân đương nhiên sẽ không trêu chọc. Cậu ta nhìn đậu đậu hồng hồng trên má Bạch Hiền rồi cười vô cùng ngớ ngẩn. Lúc Bạch Hiền tức giận hỏi người kia cười cái gì, Chung Nhân chỉ toét miệng trả lời nói: “Bạch Hiền ca, sao ngay cả đậu đậu cũng thật đáng yêu vậy.”
Bạch Hiền nghĩ: Đứa nhỏ này thật sự là “yêu ai yêu cả đường đi” Sao có thể dùng từ “đáng yêu” để miêu tả một cái đậu đậu vậy…
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Bạch Hiền chẳng biết tại sao vẫn cảm thấy đỏ bừng cả mặt.
Địa điểm tổ chức party sinh nhật chính là tại nhà Kim Chung Nhân.
Bạch Hiền đã tới nhà Kim Chung Nhân vài lần, so với tưởng tượng thì cũng không có khác biệt gì lớn, nhất là phòng của Chung Nhân. Trên tường dán những poster của các vũ công hàng đầu thế giới, bài trí cũng rất đơn giản. Tủ quần áo đại bộ phận đều là T-shirt, ngay cả mũ áo cùng quần Jeans cũng chủ yếu là màu xanh, màu đen, thoạt nhìn nơi thoải mái nhất chính là cái giường.
Quả nhiên người thích ngủ như Kim Chung Nhân sẽ đem giường của cậu ta biến thành thoải mái nhất. Thoạt trông đã cảm thấy mềm mại, được nằm trên đó lăn lộn nhất định sẽ vô cùng dễ chịu.
Buổi chiều ngày mười bốn tháng một, sau khi tan học, Kim Chung Nhân như thường lệ đứng trước cửa lớp chờ Bạch Hiền cùng về, kết quả người không đợi được, lại trực tiếp bị Phác Xán Liệt và Độ Khánh Thù nghênh diện chặn đường.
“Bạch Hiền phải tới gặp thầy giáo nên bảo bọn tôi cùng cậu về nhà bày biện trước. Cậu ấy xong việc sẽ lập tức đến ngay…”
Độ Khánh Thù cảm giác mình vừa dứt lời, áp khí bên cạnh lập tức chợt thấp xuống mấy độ. Cậu ta làm bộ như không phát hiện sắc mặt Kim Chung Nhân đột nhiên tối sầm lại, sau đó ra hiệu cho Phác Xán Liệt gia tăng tốc độ…
Nếu Bạch Hiền không nhờ thì ai thèm đi cùng cậu a? Ngoại trừ đối với Bạch Hiền ra, cái tên này đối với ai cũng bị bại liệt cơ mặt hết.
Lý Thái Dân, Hoàng Tử Thao, Kim Văn Khuê, Trương Nghệ Hưng, Ngô Diệc Phàm, Phác Xán Liệt, Độ Khánh Thù, Kim Tuấn Miên và Ngô Thế Huân, mọi người đều đã có mặt.
Ngô Thế Huân thoạt nhìn so với thời gian trước tâm trạng có khá hơn một chút, nhưng tựa hồ khuôn mặt vẫn có vẻ u sầu, tinh thần không phấn chấn, nhất là thời điểm phát giác Lộc Hàm không xuất hiện thì biểu tình lại càng khó coi.
May nhờ Trương Nghệ Hưng cùng Ngô Diệc Phàm tìm mọi cách cam đoan Lộc Hàm nhất định sẽ tới, sắc mặt đứa nhỏ mới hơi chút dịu lại.
Đã 20 phút trôi qua mà Bạch Hiền và Lộc Hàm vẫn chưa xuất hiện, cho nên lúc chuông cửa vang lên, Kim Chung Nhân và Ngô Thế Huân gần như đồng thời nhảy dựng lên xông về phía cửa lớn.
Ngô Thế Huân dẫn đầu tiến đến trước. Đứng ở cửa là Lộc Hàm mỉm cười bẽn lẽn, bên cạnh còn có một người mặc đồng phục nhân viên bưu cục cùng một hộp quà rất to đặt dưới chân.
“Này Chung Nhân, tới kí nhận đi…” Lộc Hàm chỉ chỉ vào hộp quà, lại chỉ chỉ sang nhân viên bưu cục nhắc nhở. Kim Chung Nhân uể oải đi tới ký nhận, nhìn thoáng qua tính danh người phát kiện.
“Nai con ca, nếu như là quà sinh nhật của ca, vậy trực tiếp mang tới là được rồi, sao phải chuyển phát làm gì?” Kim Chung Nhân mờ mịt không hiểu bèn mở miệng hỏi.
Lộc Hàm còn chưa kịp trả lời thì đã bị Ngô Thế Huân khẩn cấp kéo đi, ngay cả một câu cũng thốt ra được.
Kim Chung Nhân cúi đầu nhìn cái hộp khổng lồ dưới chân, trong lòng thầm suy nghĩ: Lộc Hàm này thật đúng làm khó mình mà. Cái hộp lớn như vậy, rốt cuộc làm thế nào chuyển vào nhà đây… Hay là cứ bóc luôn ở đây đi?
Vừa nói Chung Nhân vừa chìa tay bắt đầu cởi dải ruy băng màu hồng phía trên.
Cái hộp cũng có vẻ không được bọc kĩ càng lắm, Kim Chung Nhân chỉ cần tháo dải băng và xé lớp giấy bọc là đã mở ra được rồi.
Chung Nhân không chút để ý hướng vào bên trong nhìn thoáng qua, sau đó lập tức trợn tròn mắt.
Bạch Hiền ngồi xếp bằng ở trong hộp, mái tóc đen mềm mại phủ xuống che lại cái trán, trên người còn mặc cái áo len lông xù màu trắng, đầu đội chiếc bờm tai thỏ xinh xắn, trên tay đang cầm một cái bánh gato.
Thời điểm bốn mắt giao nhau, Bạch Hiền liền nhoẻn miệng cười, lộ ra hai hàng răng trắng muốt.
“Chung Nhân à, sinh nhật vui vẻ nha!”
Nhưng vừa nói xong câu chúc, biểu tình trong nháy mắt liền trở nên dữ tợn:
“Nai con ca đâu rồi? Thật là! Khiêng người ta cũng phải cẩn thận một chút chứ, ta ở trong này ngồi ngã trái ngã phải, bánh ngọt thiếu chút nữa thì đổ vào người. Ít ra thì ở trên cái hộp cũng phải đâm thêm nhiều lỗ, suýt nữa thì ngạt thở đây này. A a a a.. mẹ ơi, chân cũng tê rần cả rồi…Sao lại khổ sở thế này?…”
Sao mình có thể nghe theo gợi ý ngu xuẩn của Phác Xán Liệt và Độ Khánh Thù thật sự đem bản thân biến thành quà tặng vậy? Lại còn mặc cái áo và cái bờm tai thỏ dọa người này nữa chứ. Ngươi quả thực chính là đồ ngốc Biện Bạch Hiền à.
Tự oán trách bản thân một hồi xong, Bạch Hiền đột nhiên nhận thấy Kim Chung Nhân từ đầu đến cuối một câu cũng chưa thốt ra, bèn kinh ngạc nghiêng đầu sang chỗ người kia, mới phát hiện Chung Nhân hai mắt ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, trên mặt biểu tình phức tạp đến mức khó lấy dùng ngôn ngữ hình dung.
“Chung Nhân? Chung Nhân?”
Kim Chung Nhân lúc này mới có phản ứng, vươn tay đem cái bánh sinh nhật trên tay Bạch Hiền thả trên bậc thềm ở ngưỡng cửa, sau đó cúi người, cánh tay mạnh mẽ đem Bạch Hiền cả người từ trong hộp nhấc ra .
Bạch Hiền bất thình lình ở trong tay người kia bị nâng lên vẫn còn sợ run, cho đến khi hai chân chạm đến mặt đất mới hiểu được Kim Chung Nhân vừa làm cái gì. Nhìn xung quanh liền thấy mọi người vây xem bỗng nhiên trợn tròn mắt, trong chốc lát cảm thấy vô cùng xấu hổ…
Sau đó một cái bóng phủ tới, Kim Chung Nhân gắt gao đưa Bạch Hiền ôm chặt trong lòng.
Chung Nhân hơi hơi khom người, đem cằm đặt trên vai Bạch Hiền, nhân lúc mọi người chưa kịp nhìn tới, bở môi liền nhẹ nhàng hôn lên vành tai Bạch Hiền.
Hơi thở nóng hổi từng chút từng chút phả qua gáy, tiến vào lỗ tai Bạch Hiền, ngứa một chút lại tê tê, khiến Bạch Hiền nhịn không được rụt cổ lại giống như là tiểu động vật. Nhưng là cho dù như vậy, đối phương cũng không hề có ý muốn cự tuyệt ý nguyện ôm ấp này của Kim Chung Nhân.
Chung Nhân cứ ôm chặt như vậy, cánh tay gắt gao siết chặt lấy hông Bạch Hiền đến mức cảm giác có chút khó thở.
Phía sau truyền đến một trận thanh âm ồn ào, tiếng hoan hô xen lẫn tiếng huýt sáo của Ngô Diệc Phàm, tiếng cười hào hứng của Phác Xán Liệt cùng tiếng vỗ tay của Lý Thái Dân, nhưng Kim Chung Nhân đều bỏ tất cả ngoài tai.
Cậu chỉ gắt gao ôm chặt Bạch Hiền, giống như ôm toàn bộ thế giới của mình trong tay, mãi mãi không xa rời