Thời điểm có tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, ra mở cửa là Kim Chung Nhân ma ma.
Đứng ngoài là một cậu bé mảnh dẻ thanh tú, đầu nấm màu nâu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn. Cửa vừa mở ra liền cong lên ánh mắt, cười khoe cả hàm răng trắng: ” Chung Nhân ma ma phải không ạ? Con chào dì, con là tiền bối của Chung Nhân ở trường, tên là Biện Bạch Hiền ạ.”
“Con chính là Bạch Hiền?” Kim ma ma sửng sốt sau đó cao hứng cười rất tươi, “Chung Nhân thường xuyên nhắc tới con. Hôm nay cuối cùng mới được nhìn thấy người thật đấy.”
Kim ma ma có mái tóc ngắn, mắt to mắt hai mí, lúc cười rộ lên bộ dáng vô cùng sang sảng thanh thoát.
Bạch Hiền vừa đi theo vào cửa đổi giày vừa tiếp tục cười thật khả ái: “A, Chung Nhân có kể xấu gì con không hả dì?”
“Đương nhiên là không rồi… Lúc nào cũng nói con có rất nhiều điểm tốt, mà số lần đi cùng nhau so với mấy đứa Thế Huân Thái Dân đều hơn rất nhiều. .”
—-
Kim ma ma vừa trò chuyện vừa bưng ra bình trà, ” Chung Nhân của chúng ta, bình thường rất ít nói. Mà dì lại thường xuyên không ở nhà, bằng hữu vốn là không nhiều lắm, thân thiết như con lại càng ít hơn. .”
“Ân ân, Chung Nhân tuy không giỏi giao tiếp, nhưng thật sự là người rất tốt ạ.” Bạch Hiền liên tục gật đầu vô cùng đáng yêu, “Đúng rồi dì ơi, Chung Nhân đâu ạ?”
“Đang ngủ ở trên lầu đó…” Kim ma ma với lên trên hô to, “Chung Nhân à… có bạn tới tìm con này, nhanh chút xuống đây đi… “
Trên lầu không có động tĩnh.
“Chắc là chưa tỉnh ngủ. .” Kim ma ma xin lỗi nhìn Bạch Hiền. Bạch Hiền chỉ híp mắt mỉm cười, “Không sao đâu dì. Trong lúc đợi Chung Nhân dậy con sẽ giúp dì làm việc vặt. Dì cần làm gì cứ bảo con.”
“Ai nha mấy chuyện nấu cơm này con trai làm sao biết được? Đứa nhỏ Chung Nhân này cũng thật là, thế nào còn đang ngủ – – Kim Chung Nhân! Kim Chung Nhân xuống đây nhanh lên! Kim Chung Nhân, bạn học tới này! !”
Bạch Hiền nghĩ nghĩ liền có ý tốt gợi ý cho Kim ma ma: “Dì ơi, hay dì thử nói cho Chung Nhân một tiếng. . ừm. . con tới?”
“Kim Chung Nhân – – bạn học Bạch Hiền tới này – – – – – – – – – – “
Bạch Hiền không nghĩ tới Kim ma ma cư nhiên thoải mái như thế, tính cách so với Kim Chung Nhân rối loạn kia hoàn toàn bất đồng, hoảng sợ còn chưa kịp nói câu gì liền nghe thấy trên lầu không biết vì sao truyền đến mấy tiếng “rầm rầm”, tiếp đó là một trận hoảng loạn tiếng bước chân, tiếng đồ đạc rơi, tiếng mở cửa rất mạnh.
—-
Sau đó Kim Chung Nhân xuất hiện ở đầu bậc thang.
Mặc áo phông đen cùng quần đùi, đầu tóc bù xù như tổ chim, hốt hoảng đứng tại chỗ trừng mắt, khuôn mặt dại ra vì không biết tại sao Bạch Hiền đột nhiên xuất hiện ở nhà mình.
“Bạch, Bạch Hiền ca?” Sau một lúc thẫn thờ chính là vô thức nhếch miệng cười. Kim Chung Nhân ngây ngốc từ trên tầng chạy xuống, trong lúc cuống cuồng còn loạng choạng va vào lan can, một mạch chạy đến bên cạnh Bạch Hiền gãi đầu.
Bạch Hiền không nói gì nhìn Kim Chung Nhân, rồi lại nhìn nhìn Kim ma ma chẳng biết tại sao đang lộ ra nụ cười đặc biệt mãn nguyện, bất đắc dĩ nhún vai, theo thói quen trưng ra nụ cười đặc trưng của mình: “Dì ơi, thật ra hôm nay con đến giúp Chung Nhân học bổ túc ạ….”
“A… A… Ý con là nói chuyện Chung Nhân muốn nhảy lớp?”
Bạch Hiền bất ngờ nhìn Kim ma ma: “A? Chung Nhân đã nói cho dì rồi ạ? Con cứ nghĩ là. . ừm…”
“Lúc nó đột nhiên bắt đầu xem chương trình học của lớp mười hai, ai nấy đều đã hiểu. Bất quá nó không nói, dì cũng không hỏi là được. .”
Kim ma ma cười híp mắt nói, “Tuy rằng cũng không biết vì sao Chung Nhân lại nghĩ như vậy. Dù sao nếu nó đã quyết định thế, chúng ta đây chỉ cần ủng hộ là tốt rồi. Con thấy có đúng không Bạch Hiền?”
Bạch Hiền mở to hai mắt nhìn.
“Ầy, Bạch Hiền, nói cho con biết. Đứa nhỏ này từ bé đến giờ vẫn vậy, rất ít có cái gì đặc biệt kiên trì. Nhưng nếu nó đã quyết tâm làm gì thì ai thay đổi cũng không được. Như thời điểm hồi còn nhỏ muốn học khiêu vũ đó, tựa hồ cũng giống chuyện muốn nhảy lớp hiện tại… Cho nên a, chuyện mà Chung Nhân đã kiên trì thì nhất định đối với nó là quan trọng nhất, chúng ta đều sẽ ủng hộ..”
—
Bạch Hiền nhìn về phía Kim Chung Nhân. Chung Nhân cắn môi dưới cúi đầu, vẻ mặt rối bời khiến Bạch Hiền thật muốn sờ đầu xoa tóc đứa nhỏ.
“Vậy Bạch Hiền, con nhất định phải hảo hảo trợ giúp Chung Nhân của chúng ta nhé!”
Nhìn Kim ma ma nhiệt huyết sôi trào nắm tay mình, Bạch Hiền chẳng biết tại sao nhớ tới cảnh nào đó trong manga, lại quay đầu nhìn nhìn Kim Chung Nhân, kéo cánh tay đứa nhỏ: “Dì, bọn con đi lên lầu đây.”
“Đi đi, đi đi, Chung Nhân à, nhớ phải nghe lời Bạch Hiền ca của con đấy, có hiểu không?”
“Con đương nhiên nghe lời. .” Kim Chung Nhân nhỏ giọng lầm bầm một câu, đặc biệt theo sát Bạch Hiền hướng lên lầu, giống như con cún bị buộc một sợi dây vô hình.
Trên giường lung ta lung tung, thoạt nhìn đã biết Kim Chung Nhân vừa rồi ngủ thật sự say. Chung Nhân lập tức đuổi theo, vọt tới trước cửa phòng chặn Bạch Hiền lại.
—
“Ca! Ca! Chờ một chút chờ một chút! …”
Bạch Hiền đẩy đứa nhỏ ra: “Tránh ra nào.”
Vừa nói vừa bước vào phòng, liếc cái ga trải giường cùng chăn đệm rúm ró, lại nhìn nhìn quần áo quăng lung tung khắp nơi, liền bĩu môi một cái.
Kim Chung Nhân đỏ mặt lên, đóng cửa nói: “Xin lỗi. .”
Bạch Hiền quay đầu thấy biểu tình Chung Nhân lại trở nên vô cùng xấu hổ, thở dài một tiếng: “Đồ ngốc, mau lại đây.”
Kim Chung Nhân mờ mịt đi qua. Bạch Hiền liền kéo cổ áo đối phương khiến cho cậu ta cúi người xuống, động tác tuy rằng hơi thô bạo, nhưng lực độ ở trên bờ môi lại thật ôn nhu.
Bạch Hiền hôn lướt Chung Nhân một chút sau đó buông tay ra, hướng về người kia dứ dứ quả đấm: “Đã quyết định muốn nhảy lớp, vậy thì được rồi. Anh sẽ ủng hộ em, bất quá từ giờ trở đi cuộc sống của em sẽ trở thành địa ngục!”
Kim Chung Nhân vốn đang hốt hoảng, lúc này đột nhiên thanh tỉnh, trịnh trọng gật gật đầu.
“Vậy chừng nào thì chuyển tới khối mười hai?” Bạch Hiền lập tức nghĩ đến vấn đề mình vẫn muốn hỏi.
Kim Chung Nhân chớp chớp mắt.
“Lại đang dại ra cái gì vậy?” Bạch Hiền gõ đầu đứa nhỏ một cái, “Chung Nhân a, anh biết em không được thông minh cho lắm, nhưng không thể lúc nào cũng đờ đẫn như vậy.”
“A… Cái đó… Xin nhảy lớp đến năm ba tương đối dễ dàng, nhưng vì em muốn xin chuyển tới lớp của anh, cho nên phải đợi vài ngày.”
Kim Chung Nhân cười cười khiến Bạch Hiền ngẩn ngơ, lại nhịn không được muốn gõ thêm một cái: “Lớp anh? Sao lại muốn chuyển tới lớp bọn anh?”
“Không muốn sao?” Kim Chung Nhân trong chớp mắt lập tức thay đổi sắc mặt.
Bạch Hiền trong lòng lặng lẽ suy nghĩ: Em rốt cuộc theo Ngô Thế Huân học được cái gì vậy? Cái bộ dạng làm nũng này ở trên mặt em thật không thích hợp có biết hay không? Nhưng mà sao mình vẫn cảm thấy thật là đáng yêu nhỉ?
“Cũng không phải không muốn…Tùy em thôi. .”
—
Cuối cùng Bạch Hiền vẫn là đem vẻ mặt bất đắc dĩ chuyển hóa thành ôn nhu nụ cười, vừa nói vừa chuyển đề tài, “Nói đến chỗ nào rồi nhỉ. . À, đã quyết định nhảy lớp, vậy thì không thể buông lỏng! Anh mỗi ngày sẽ theo sát em, thẳng đến khi cùng nhau thi vào đại học mới thôi!”
Kim Chung Nhân nhìn Bạch Hiền tinh thần sục sôi, như là thấy được ở sau lưng người kia một tượng đài tráng lệ, không kìm được liền “Phì” một tiếng.
“Cười cái gì! Dì nói rất đúng, nếu em đã quyết tâm, anh tuyệt đối sẽ không ngăn cản.” Bạch Hiền cảm giác mình bị cười nhạo cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn còn cố nói nốt, “Cho nên chúng ta phải cùng nhau hảo hảo cố lên!”
Kim Chung Nhân chăm chú nhìn Bạch Hiền một lúc lâu, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười.
.
.
.
“Cố lên!”