Kim Chung Nhân cùng Ngô Thế Huân đều phát điên mất rồi.
Đây là kết luận của Phác Xán Liệt cùng Độ Khánh Thù rút ra sau khi trải qua mấy ngày quan sát, hơn nữa còn không chút nào bủn xỉn vội vàng chia sẻ tin tức cho Kim Tuấn Miên, người cũng đã bước vào trường đại học.
Thế nhưng bọn họ vì bị Ngô Thế Huân cưỡng ép công kích, còn không dám nói cho Lộc Hàm.
Bởi vì không dám nói cho Lộc Hàm, cho nên Ngô Diệc Phàm cùng Trương Nghệ Hưng cũng tạm thời chưa biết chuyện.
—-
Bình thường cặp sách trên lưng vừa nặng lại lớn luôn luôn là thương hiệu độc quyền của Bạch Hiền, kết quả hiện tại Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân mỗi người một cái balô cũng không thua gì, bên trong chứa đầy sách tham khảo rất nặng.
Không tham gia hoạt động câu lạc bộ là điều tất nhiên, hơn nữa thời gian sau khi tan học thà rằng ở lại trường học tự học cũng không tới mấy quán ăn vặt phụ cận ăn gì. Thậm chí ngay cả Lộc Hàm cũng gửi tin nhắn tới hỏi Bạch Hiền rốt cuộc Ngô Thế Huân xảy ra chuyện gì mà bỗng nhiên trở nên bận rộn như vậy, bận đến mức Lộc Hàm đều phát hiện có điểm không thích hợp.
Bạch Hiền chỉ biết hừ hừ ha ha nói xằng nói xiên một hồi để giúp Ngô Thế Huân che giấu ý đồ “cho Lộc ca của mình một kinh hỉ”.
Hiện tại ngay cả mình cũng vô pháp ngăn cản hành vi phát cuồng của Ngô Thế Huân và Kim Chung Nhân. Hai người kia giống như là dốc hết sức lực, đua nhau liều mạng học tập, vành mắt đen càng ngày càng nghiêm trọng chứng minh rõ bọn họ ngủ không đủ giấc.
Có đôi khi Bạch Hiền ở lại nhà Kim Chung Nhân giúp hai đứa nhỏ học bổ túc, đến khi quá khuya, ba người liền ở trên giường xiêu vẹo gà gật rồi thiếp đi tới tận sáng. Sau đó lập tức hoảng loạn nhảy dựng lên, cuống cuồng vọt vào nhà vệ sinh tắm rửa rồi mặc vào quần áo hôm trước vội vàng phi như bay tới trường.
—-
Tình trạng như vậy cứ giằng co tận mấy tháng trời, mãi cho đến tháng một năm sau mới có chuyển biến tốt đẹp.
Chẳng phải Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân quyết định làm cho mình thả lỏng một chút, mà là do sau khi bị che giấu qua thời gian thật dài, Lộc Hàm cuối cùng không tốn sức bắt Độ Khánh Thù phun ra sự thật. Khi nghe được quyết định của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm cực kỳ hoảng hốt trực tiếp từ trường đại học chạy tới trung học bộ phận, vọt vào trong phòng học bọn họ.
Sau đó nhìn Ngô Thế Huân không kịp thu hồi đống sách vở trên mặt bàn, sắc mặt âm u cùng vành mắt đen có thể so với Hoàng Tử Thao, bỗng chốc thấy mắt rưng rưng.
Bạch Hiền cũng vụng trộm đoán rằng Lộc Hàm đối mặt với tình huống này sẽ có phản ứng như vậy, nhưng là không nghĩ tới người kia cư nhiên liền ở trong phòng học ôm chặt Ngô Thế Huân, nước mắt trên mặt đã rơi xuống.
Ai, Nai con ca của chúng ta thật mềm yếu, quả thực chính là một thiên sứ. Mặc dù là thiên sứ có điểm tai quái cùng tà ác.
Nhìn biểu tình của Ngô Thế Huân, đoán chừng là đã khiến đứa nhỏ cảm thấy có hi sinh thêm ba năm nữa như này cũng thật đáng giá.
—-
Bạch Hiền nhìn thoáng qua hai người Ngô Thế Huân Lộc Hàm vẫn còn thâm tình ôm nhau, lại liếc sang Kim Chung Nhân đang ngồi bên cửa sổ, đôi mắt cũng đen lại mà thân hình tựa hồ gầy yếu một vòng, sau đó đi qua, đưa đầu đối phương ôm chặt trong lòng.
Kim Chung Nhân tựa hồ có chút ngạc nhiên giật giật. Bạch Hiền thừa dịp trong lúc đại bộ phận ánh mắt còn đang tập trung vào hai người Huân Lộc, thật nhanh ở trên chóp mũi Kim Chung Nhân hôn một cái: “Chung Nhân, vất vả rồi…”
“Không vất vả…” Thanh âm Kim Chung Nhân theo lớp vải mềm mại từ trong ngực Bạch Hiền truyền đến, có chút rầu rĩ , “Em chỉ là muốn. .”
Bạch Hiền cẩn thận nhìn xung quanh, xác định Phác Xán Liệt và Độ Khánh Thù đang ồn ào cổ vũ cả lớp chúc mừng Ngô Thế Huân mà không có chú ý tới bọn họ, lại nhanh chóng hôn nhẹ lên trán Kim Chung Nhân: “Sắp tới sinh nhật Chung Nhân rồi, cho nên tạm thời cho phép mình nghỉ ngơi đi… Thoải mái một chút.”
Kim Chung Nhân liền vùi mặt dụi dụi tới lui ở trên lồng ngực người kia.
—
Việc nghỉ ngơi theo như lời của Bạch Hiền, cùng Lộc Hàm dành cho Ngô Thế Huân cũng không có sai biệt.
Tuy nhiên Bạch Hiền so với Lộc Hàm là bất đồng, bởi vì Lộc Hàm mặc dù từng xung phong nấu một bữa cơm đãi ba người bọn họ khiến cho Ngô Thế Huân phải nhập viện vì ngộ độc, nhưng dù sao cũng coi như là đã có kinh nghiệm nấu nướng.
Còn Bạch Hiền lại hoàn toàn là loại hình “mười ngón tay không dính nước mùa xuân*”…
Nhưng dùng cách suy nghĩ của Phác Xán Liệt mà nói, cho dù Bạch Hiền có làm ra thạch tín, phỏng chừng Kim Chung Nhân cũng không ngần ngại mà cười ngây ngô nuốt xuống, giống như ngày đó Ngô Thế Huân ăn sinh hóa độc dược Lộc Hàm làm mà cười đến càng ngọt.
Đúng là một cặp đôi huynh đệ ngốc nghếch.
Cho nên sau khi tan học, Kim Chung Nhân phá lệ không có lập tức đeo balo toàn sách vở về nhà ôn tập, mà hiện tại đang đẩy một xe đựng đồ đi theo sau Bạch Hiền, ngượng ngùng như chưa từng đặt chân vào siêu thị.
Bạch Hiền cũng thật mờ mịt, nhưng so với Kim Chung Nhân chắc là khá hơn một chút, cho nên nhìn nhìn khắp xung quanh, bắt đầu nỗ lực nhớ lại danh sách những nguyên liệu nấu ăn cần thiết thời điểm giúp ma ma đến siêu thị mua đồ trước kia.
Nhìn Bạch Hiền đi trước chỉ chỏ cùng Kim Chung Nhân ở phía sau đẩy xe, vội vàng bỏ vào những thứ Bạch Hiền yêu cầu, tạo thành một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt đáng yêu ở siêu thị, càng miễn bàn bọn họ còn đang mặc đồng phục học sinh trung học.
Mấu chốt làm cho bọn họ càng trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người chính là hai người Trung Quốc chẳng biết tại sao không chỗ nào không có mặt lúc này đột nhiên xuất hiện.
—
Không có Lộc Hàm ở phía sau, tựa hồ Trương Nghệ Hưng và Ngô Diệc Phàm liền biến thành bộ đôi Phác Xán Liệt Độ Khánh Thù. Bất quá nhìn như vậy, thiếu Lộc Hàm, hai người này tựa hồ có thể tạo ra phiền toái càng lớn hơn.
Ngô Diệc Phàm bộ dạng rất cao, đẹp trai đến có điểm khí thế bức nhân, hơn nữa bên cạnh còn có Trương Nghệ Hưng luôn luôn chế tạo tạp âm không thua gì thời điểm Phác Xán Liệt và Bạch Hiền cùng một chỗ, cho nên so với Bạch Hiền Chung Nhân còn hấp dẫn sự chú ý của người khác hơn.
Hơn nữa bọn họ còn kêu to “Ai nha hai người thật đúng là ân ái a” rồi vô cùng cao hứng cùng nhau chạy tới.
Kim Chung Nhân và Bạch Hiền bắt đầu trợn trắng mắt.
“Không bằng hai người được, không có việc gì làm hay sao mà lại đi dạo siêu thị?” Bạch Hiền vô cùng tức giận hỏi.
“Bởi vì nghe nói hôm nay em chuẩn bị làm đồ ăn cho Kim Chung Nhân, cho nên suy nghĩ hai bọn anh liệu có thể cùng nhau đi xin cơm chăng?”
Trương Nghệ Hưng cười rộ lên má lúm đồng tiền thật sâu cực kì văn nhã tuấn tú. Nếu Bạch Hiền không hiểu rõ, quả thực sẽ cho là người này rất ôn nhu vô hại (vô lại).
“Bọn anh tự đi mà giải quyết vấn đề cơm tối của mình, em không phải đầu bếp của hai người.”
Bạch Hiền quả quyết cự tuyệt, sau đó gọi Kim Chung Nhân trốn chạy. Chung Nhân đi chưa được mấy bước đã bị Ngô Diệc Phàm chân dài tay dài kéo lại: “Được rồi, bố mẹ Bạch Hiền cũng không ở nhà, hai người các ngươi làm chủ, hảo hảo khoản đãi chúng ta một chút. Cứ quyết định như vậy đi?”
Thoạt nhìn tựa hồ là vô pháp cự tuyệt, đặc biệt là bởi ánh mắt uy hiếp áp bức mang theo trên người tưởng chừng vô hại kia.
* Mười ngón tay không dính nước mùa xuân: Thời điểm ba tháng mùa xuân, thời tiết vẫn còn khá lạnh. Mười ngón tay không dính nước mùa xuân là người mùa xuân không động tay vào nước, ý chỉ những người an nhàn, không bao giờ phải làm việc nhà.