“Cháu muốn ở cùng phòng với Biện Bạch Hiền.” Kim Chung Nhân đứng ở trước bàn a di quản lý kí túc xá, trịnh thượng áp đặt, không hề lễ phép nói.
“Ký túc xá đã chia rồi.”
“Cháu nhất định phải ở cùng Biện Bạch Hiền.” Kim Chung Nhân phẫn nộ lặp lại, “Kí túc xá vốn là sắp xếp theo thứ tự ngẫu nhiên, vì sao không thể điều chỉnh lại một chút trước khi thông báo chính thức ạ?”
“Nếu như ai cũng muốn điều chỉnh, vậy thì còn gì là kỉ cương trật tự nữa?”
“Chỉ là thay đổi nhỏ thôi mà. Hơn nữa mọi người ở hai phòng đều đồng ý, cháu không hiểu tại sao không thể sửa được…”
“Việc này tôi không có quyền quyết định.”
“Vậy nói cho cháu biết ai có quyền ra quyết định.”
—
Mắt thấy sắc mặt a di thay đổi đột ngột, Bạch Hiền vội vàng từ bên ngoài tiến vào lôi Kim Chung Nhân ra: “Chung Nhân, Chung Nhân, sao lại nóng giận như vậy? Em không được phép to tiếng với a di có hiểu không?”
Kim Chung Nhân còn muốn lên tiếng, nhưng đã bị Bạch Hiền dùng sức kéo đi.
“Bạch Hiền ca. .” Kim Chung Nhân ủy khuất vô cùng, “Em… “
Bạch Hiền nắm lấy tay đứa nhỏ kéo đi một mạch: “Cho dù muốn đổi phòng thế nào đi nữa, cũng không thể cùng người khác cãi nhau a…”
Kim Chung Nhân tủi thân đến độ muốn khóc: “Em nên làm gì bây giờ đây? Em chỉ muốn ở cùng phòng với anh thôi.”
“Kí túc xá của chúng ta thực ra chính là mặt đối mặt… Nếu muốn ở cùng anh, cứ cùng Xán Liệt đổi là được mà.”
“Nhưng em muốn việc này phải danh chính ngôn thuận.”
Bạch Hiền trợn trắng mắt: “Đây có phải kết hôn đâu mà còn danh chính ngôn thuận gì hả? Có chỗ ở là tốt rồi. Chạy nhanh lên, tất cả mọi người đang ở cantin chờ chúng ta đấy… Đừng có trưng cái bộ mặt làm nũng ra nữa, mau đi thôi!”
Kim Chung Nhân cắn môi cực không tình nguyện đi theo sau Bạch Hiền, toàn thân đều tản ra hắc khí. Bạch Hiền vừa nghiêng đầu, thấy vẻ mặt của đứa nhỏ bỗng thấy thật thú vị: “A, vẫn còn khó chịu? Chung Nhân, nói nghe xem, cùng anh ở một phòng thì có gì khác nhau đâu?”
Kim Chung Nhân liếc nhìn người kia một cái, quyết định chưa nên nói ra rốt cuộc có bao nhiêu khác biệt.
—
“Tỷ như cậu ta có thể thừa dịp lúc cậu ngủ mà vụng trộm hôn một cái. Có thể nhân lúc cậu ngủ mà bám ở bên giường nhìn cậu rồi cười ngây ngô. Cũng có thể thừa dịp cậu ngủ mà làm những chuyện trẻ em không nên làm, rồi hai người có thể đồng tiến đồng xuất cả đời đều không xa rời nhau a…”
Đây là lời giải thích cụ thể của Phác Xán Liệt sau khi nghe xong thắc mắc của Bạch Hiền.
Lúc này bọn họ đều cùng tụ tập tại cantin trường học. Kim Chung Nhân, Bạch Hiền, Phác Xán Liệt, Độ Khánh Thù, Kim Tuấn Miên, Ngô Diệc Phàm, Trương Nghệ Hưng, Lộc Hàm, Ngô Thế Huân, tổng cộng chín người chiếm toàn bộ cái bàn tròn ở giữa cantin, khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều nhiệt liệt chú ý.
“Em dễ dàng đem tiểu tâm tư của Kim Chung Nhân nói ra như vậy, cẩn thận bị cậu ta đập cho một trận đấy.” Ngô Diệc Phàm lạnh nhạt mỉm cười.
“Chung Nhân vẫn đang ở đây mà.” Bạch Hiền đáp lại, ánh mắt nhìn lướt qua Kim Chung Nhân đang vô cùng chột dạ, “Chung Nhân sẽ không bao giờ nghĩ như vậy đâu, phải không?”
Kim Chung Nhân cảm thấy Bạch Hiền biết rõ còn cố hỏi, nhất định không chịu nói lời nào. Một lát sau Lộc Hàm hỏi: “Đúng rồi Chung Nhân, đã nói với a di phụ trách kí túc về chuyện đổi phòng chưa?”
Kim Chung Nhân nháy mắt liền ủ rũ .
“Lộc ca đừng nói nữa, cậu ấy thiếu chút nữa là đánh nhau với ai di rồi đấy.”
Bạch Hiền vừa nhắc tới chuyện này đã cảm thấy đau đầu, “Người ta ai cũng phải lấy lòng dì ấy. Chung Nhân thì ngược lại, vừa vào đã nóng nẩy yêu cầu, chỉ thiếu nước uy hiếp người ta. Ca nói xem phải làm sao bây giờ? Hiện tại a di đã nhớ kỹ mặt Chung Nhân, nhỡ đâu về sau lại “đặc biệt chiếu cố”…”
“Chung Nhân, tình yêu của em đối với Bạch Hiền thật đúng là thâm trầm nha.”
Kim Tuấn Miên tỏ vẻ bội phục tự đáy lòng, mới một năm không được ở cùng trường với bọn họ, cảm giác hai người kia so với lúc trước còn muốn cho mọi người mù mắt hơn.
—
Kim Chung Nhân sầu mi khổ kiểm cúi đầu lặng lẽ ăn.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Trương Nghệ Hưng cảm thấy đặc biệt cao hứng.
“Đi sửa lại danh sách kí túc xá thì thế nào? Dù sao a di đều là nhìn người rồi đối chiếu với danh sách, sẽ không biết được chúng ta đã vụng trộm sửa lại.” Đây là ý tốt hiếm khi thấy được của Phác Xán Liệt.
“Tuy rằng danh sách ở bảng thông báo đã đã bị xé toang ném vào thùng rác, nhưng là bản gốc còn giấu ở trong ngăn kéo a di mà, hơn nữa mỗi cửa phòng đều dán bảng tên bên trong.”
Độ Khánh Thù hiếm hoi nói một câu, nhưng lại cảm giác bị Phác Xán Liệt hung tợn trừng mắt nhìn, khiến cậu ta không thể không đem lời thu về.
“Vậy đi trộm, lấy xem một chút rồi dựa theo đó làm một bản copy là được.”
Ngô Thế Huân đối với việc không liên quan đến mình cũng rất cao hứng. Dù sao bản thân cũng không được ở cùng Lộc Hàm, thế nên việc ở với Phác Xán Liệt hay là Kim Chung Nhân đều không có ý kiến gì lớn.
—
Bạch Hiền vừa định nói một câu “Đúng là ý tưởng phá hoại!” đã nhìn thấy ánh mắt Kim Chung Nhân lóe sáng “Xoẹt” một cái.
“Này, ca thật sự sẽ không muốn đi trộm danh sách chứ?” Ngô Thế Huân cũng cảm thấy có điểm bất an. Nếu có xảy ra chuyện gì, Nai con ca nhất định sẽ trách mắng mình a a a.
Kim Chung Nhân không nói, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Cậu ta càng như vậy, mọi người xung quanh lại càng bất an. Ngô Diệc Phàm dùng chiếc đũa gõ một cái lên bàn cảnh cáo: “Kim Chung Nhân, nói cho cậu biết nha. A di phụ trách cũng không phải người dễ đối phó đâu, ngộ nhỡ chẳng may bị bắt thì sẽ bị phạt đó. Chuyện này không đáng đâu!”
“Đúng vậy đúng vậy, không phải chỉ một năm thôi sao? Một năm sau muốn ra ngoài thuê phòng cùng Bạch Hiền ca của em ân ái triền miên thế nào cũng không ai ngăn cản. Chẳng lẽ năm nay không chịu đựng được hả?” Trương Nghệ Hưng bổ sung.
Kim Chung Nhân lặng lẽ đào cơm, nhất quyết giữ im lặng.
Tất cả mọi người lo lắng nhìn đứa nhỏ, sợ cậu ta thật sự có khả năng làm ra chuyện này, ngoại trừ Ngô Thế Huân. Cậu cảm giác được có điểm gì đó không ổn, còn có một loại dự cảm kỳ quái.
.
.
.
Nếu Kim Chung Nhân thật sự muốn lấy trộm danh sách kia, bản thân chỉ sợ không thoát khỏi liên quan.