Vốn Bạch Hiền định sẽ chạy đến sân vận động khi bắt đầu hạng mục cuối cùng – hạng mục nhảy xa dành cho nam. Nhưng thật không may, Phác Xán Liệt lại tham gia phần thi này, hơn nữa còn nhất định lôi kéo Bạch Hiền ở lại cổ vũ.
Ngô Thế Huân sốt ruột gọi điện thoại thúc giục liên tục, khiến cho Bạch Hiền ở trong tình huống khó xử gấp đến độ đầm đìa mồ hôi. Thế nhưng lại không thể cự tuyệt lời năn nỉ của Phác Xán Liệt, mà Thế Huân ở bên kia tựa hồ cũng vô cùng cấp bách cần giúp đỡ.
Vậy nên lúc này Bạch Hiền đang đứng ở bên cạnh hố cát nhảy xa, nhìn Phác Xán Liệt phá lệ mặc quần áo thể thao phấn khích nhún nhảy lên xuống khởi động, trong lòng dâng lên một nỗi sầu cảm.
Sao cái người này bỗng dưng lại tham gia thi nhảy xa vậy? Tuy rằng chân dài tay dài không tệ, nhưng lại hoàn toàn là loại hình không có khả năng về nhảy xa.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, tới vòng thứ ba thì Xán Liệt đã nhanh chóng bị những tuyển thủ khác loại bỏ, ảo não ôm lấy Bạch Hiền kêu rên thảm thiết…
Bạch Hiền đẩy cậu ta đến bên Độ Khánh Thù đồng dạng bất đắc dĩ, sau đó chạy về hướng sân vận động chính.
“Bạch Hiền, đi đâu vậy?” Độ Khánh Thù từ sau gọi với theo.
“Đi giải quyết vấn đề tình cảm.”
Bạch Hiền chạy một mạch cũng không quay đầu lại, để lại Độ Khánh Thù cùng Phác Xán Liệt bốn mắt nhìn nhau.
—
Bởi vì phải xem thi đấu, cho nên lúc Bạch Hiền tới sân vận động thì đã hơi muộn. Ngô Thế Huân cả người khoác lễ phục thoạt nhìn tương đối không phù hợp với cảnh tượng xung quanh, áo sơmi trắng quần tây, thắt nơ đứng trong một góc phòng phát thanh, trên tay còn cầm một tập giấy thật dày.
Lúc Bạch Hiền đi vào, Ngô Thế Huân mang vẻ mặt khẩn trương lập tức chạy tới, đem đống giấy kia nhét vào trong tay cậu: “Bạch Hiền ca, đây là bản thảo lời thổ lộ. Giúp em xem lại một chút đi! Em hồi hộp quá, làm sao bây giờ…?”
Bạch Hiền nhìn chồng giấy dày cộp kia không nói nên lời, vừa mở trang thứ nhất nhìn thoáng qua liền nhịn không được bật cười: “Em chuẩn bị tỏ tình hay là phát biểu nhậm chức vậy? Xem cái câu đầu tiên này: “Gửi Nai con ca kính mến!”. Rốt cuộc em định làm gì thế? Đây chẳng phải là quá trang trọng sao?”
“Em sợ đến lúc đó hồi hộp quá sẽ không nói được câu nào. Em suy nghĩ mất mấy buổi tối mới hoàn thành được bản nháp này đấy. Sau đó còn cặm cụi chép lại, đến tối hôm qua thì đọc tới lui vài lần để đảm bảo trôi chảy…”
Ngô Thế Huân yếu ớt nói, “Bạch Hiền ca, thế này được không? Anh cứ hát trước đã, như vậy là có thể hấp dẫn sự chú ý của Nai con ca tới đây, sau khi hát xong thì em sẽ bắt đầu nói… “
Bạch Hiền vỗ nhẹ vai đứa nhỏ: “Anh sẽ không để xảy ra sai sót đâu. Nhưng còn em có cần hỗ trợ tinh thần không vậy? Nhìn em như sắp ngất rồi đó Thế Huân.
—
Ngô Thế Huân thoạt nhìn rõ ràng liền muốn té xỉu, gương mặt tuấn tú đã trở nên trắng bệch, ngũ quan đều nhăn nhó: “Bạch Hiền ca, em nên gì bây giờ a? Ngộ nhỡ đến lúc đó em nói sai thì phải làm sao? Có khi nào Nai con ca sẽ không nghe thấy? Ngộ nhỡ… “
“Thế Huân, trước hết em phải bình tĩnh đã.”
Bạch Hiền bị mấy lời nói nhảm của cậu ta làm cho đau đầu, “Nghe này… ờm, lần trước Chung Nhân thổ lộ, dù sao mọi người đều đã nghe qua rồi đúng không? Thế nên em phải biết khi đó Nai con ca nghe được liền muốn khóc, cảm thấy rất cảm động. Vì vậy anh nghĩ rằng, chỉ cần chân thành bày tỏ, Nai con ca nhất định cũng sẽ bị cảm nhận được tấm lòng của em.”
Ngô Thế Huân ỉu xìu trả lời: “Em cũng biết mà, nhưng dù sao vẫn không thể bình tĩnh được.”
“Người em phải đối mặt chính là Lộc ca. Lộc ca thích em như vậy, chỉ cần thật tâm thổ lộ là sẽ tốt thôi, biết chưa?”
Ngô Thế Huân cắn môi gật gật đầu.
“Còn chỗ giấy này… Cũng không cần cố đọc hết làm gì, có được không?” Bạch Hiền kiên nhẫn dỗ dành đứa nhỏ.
Ngô Thế Huân lại gật đầu đầy tội nghiệp.
—
Khi tiếng nhạc báo hiệu bắt đầu lễ bế mạc vang lên, hiển nhiên Ngô Thế Huân càng khẩn trương hơn. Cậu ta cứ ở trong phòng truyền thanh ngồi xuống, lại đứng lên, sau đó lại ngồi xuống.
Bạch Hiền muốn nắm tay thử trấn an đứa nhỏ, lại đụng đến lòng bàn tay ướt sũng mồ hôi.
Bởi vì Ngô Thế Huân như vậy, khiến cho Bạch Hiền cũng bắt đầu cảm thấy hồi hộp theo.
Quả nhiên căng thẳng cũng sẽ lây bệnh.
“Mình cũng không phải là đi tỏ tình, sao phải khẩn trương cái gì!” Bạch Hiền hít sâu muốn xoa dịu bầu không khí, nhưng quay sang lại thấy Ngô Thế Huân nhìn mình chằm chằm, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch.
Cuối cùng Bạch Hiền đành quyết định bỏ qua việc thuyết phục Thế Huân bình tĩnh, sau đó hai người đều ngồi yên lặng nhắm hai mắt lại.
—
Đương nhiên, là một thành viên của câu lạc bộ âm nhạc thường xuyên đứng trên sân khấu biểu diễn, Bạch Hiền càng tới gần thời điểm quyết định lại càng tự tin hơn.
Cho đến khi vị tiền bối đứng ở sân khấu khua chân múa tay hướng về phía bọn họ ra hiệu, Bạch Hiền liền cầm mic đứng lên, hít một hơi thật sâu: “Mình là Biện Bạch Hiền. Mình đứng đây cũng không phải là để phát biểu về đại hội thể thao sôi động chúng ta vừa trải qua, mà chỉ là… muốn thay một người hát tặng một ca khúc.”
“Em chính là thiên thần, là thiên thần bảo hộ che chở anh. Từ đây anh không còn ưu thương nữa.
Em chính là thiên thần, là thiên thần cho anh vui vẻ. Thậm chí anh học được cách bay lượn giữa bầu trời.
Bay qua nhân gian vô thường, anh mới hiểu tình yêu là bảo vật.
Bất luận thế giới có thay đổi thế nào, chỉ cần có em sẽ là thiên đường.
Giống như đứa trẻ tựa vào bờ vai, giống như nước mắt lăn trên gò má.
Em như là thiên thần, cho anh nơi nương tựa, cho anh sức mạnh.
Em là thiên thần, em là thiên thần.
Là thiên đường đầu tiên và cũng là cuối cùng trong anh.”
Bạch Hiền cảm giác mình nhất định đã hát sai khá nhiều chỗ, bởi vì thật lâu không có luyện tập, hơn nữa phát âm cũng có chút hàm hồ…
Nhưng thực ra số người trong trường có thể hiểu được cũng chỉ rất ít, mà dù họ có chê cười, thì cũng không có quan hệ gì phải không?
Sau một hồi Bạch Hiền liên tục đưa mắt ra hiệu, Thế Huân cuối cùng cũng lấy hết dũng khí cầm một cái micro đứng lên, trong lúc vội vã liền không cẩn thận đập mạnh vào cằm.
Cậu ta cố nén đau rồi cầm mic đưa tới gần miệng. Bởi vì quá hồi hộp mà cánh tay không ngừng run run, thậm chí ngay cả tập giấy diễn thuyết cũng quên cầm theo.
—
“Nai con ca. . Là em đây…”
Câu hát “Là thiên đường đầu tiên và cũng là cuối cùng trong anh.” vừa kết thúc, thanh âm Ngô Thế Huân bắt đầu chậm rãi vang lên, run rẩy đến kịch liệt, “Ừm… Em chỉ muốn nhân cơ hội này, nói với anh vài lời mà thôi.”
“Quen anh đã hai năm, tuy rằng không lâu, nhưng cũng là không ngắn.”
Ngô Thế Huân không để ý tới sân vận động bởi vì lời nói của mình mà đột nhiên trở nên ồn ào, lập tức nói tiếp, “Tuy rằng hiện tại đã là sinh viên, nhưng thực tế đối với em mà nói, nếu không nhảy lớp, thì vẫn chỉ là một học sinh lớp mười phải không?”
Trong giọng nói yếu ớt dần dần trở nên kiên định hơn, lấy khí thế tiếp tục nói.
“Nai con ca, lúc gặp anh lần đầu tiên thì anh đã là sinh viên đại học năm nhất, mà em mới chỉ học sơ trung năm ba. Có thể nói đối với anh, khoảng cách bốn năm giữa chúng ta vĩnh viễn cũng không thể lấp đầy. Nhưng em vẫn luôn không ngừng nỗ lực để có thể đuổi kịp anh. Tuy rằng khả năng là hữu hạn, nhưng em nhất định sẽ cố hết sức khiến cho bản thân từng điểm từng điểm trưởng thành hơn.”
Bốn phía xung quanh dường như cuối cùng yên tĩnh lại, tất cả bàn luận xôn xao đều hóa thành im lặng. Không ai nói nói chuyện gì nữa, tựa hồ toàn bộ mọi người đang đợi những lời tiếp theo của Ngô Thế Huân.
—
“Nai con ca, suốt hai năm, em vẫn chưa bao giờ nói với anh rằng, ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, em đã cảm thấy anh là một thiên thần.”
“Thực sự hi vọng anh sẽ trở thành thiên thần của riêng em.”
“Không phải là si mê nhất thời, càng không phải sự điên cuồng của tuổi trẻ. Mà là nghiêm túc thích, rất rất nghiêm túc, xin anh đừng hoài nghi. Cho nên, vô luận tương lai là như thế nào, chỉ cần anh nguyện ý, thì nhất định chúng ta sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ.”