Cầu giúp đỡ: Mới ngủ dậy thì phát diện danh sách hảo hữu đầy rồi, làm sao bây giờ?
An Hòa Dật vừa ngủ dậy, ngọc bài treo cạnh tường phát ra ánh sáng chói mắt, y vừa click vào thì hàng trăm tin tức về thêm hảo hữu nhảy ra, xếp thành từng hàng. Càng đáng sợ hơn đó chính là, bởi vì ngọc bài thiết kế sao cho chỉ có chốt thông qua, không có chốt từ chối.
Kéo xuống cột Add Friend, người nào người nấy đều là XXX Phong XXX đệ tử, chỉ nhìn một cái đã khiến người sợ hãi.
An Hòa Dật không biết chuyện gì đã xảy ra, lại sợ có tin tức gì đó kì quái nên không dám mở ngọc bài ra, cuống quýt mở khung chat của Duyên Hà sư tôn ra xin giúp đỡ.
“Xin hỏi, dưới tình huống nào thì trong một đêm, lượng hảo hữu sẽ tăng nhanh?”
Bên kia nhanh chóng đáp lại.
Duyên Hà đạo trưởng: Được Hợp Hoan Tông đề cập tới, công khai nói rằng công phu của ngươi tốt.
“......” An Hòa Dật khiếp sợ, click mở Official Website [1] của Hợp Hoan Tông để xem.
[1] Official Website: Trang web chính thức.
Official Website của Hợp Hoan Tông vẫn còn treo tin tức được công nhận là nhảm nhí nhất Tu Chân giới —— Đồ đệ phản bội sư môn, đổi thành nghề hái hoa tặc, đêm khuya đi hái hoa lại hái nhầm phòng của sư tôn. Phía dưới còn có một hàng chữ to, đi sai đường giờ trở lại đúng đường rồi.
Dưới tin tức là hai chữ “Công phu” được viết bằng phong chữ vàng kim, mà vị trí đầu tiên trong danh sách “Công phu” chính là vị sư tôn đã mang đồ đệ phản bội sư môn của mình về đúng đường.
Quán quân đầu bảng không đổi người, vạn hạnh.
An Hòa Dật đang rơi vào bất hạnh thoáng nhẹ nhõm, không phải là nguyên nhân này.
“Không phải, còn có khả năng nào khác không?”
An Hòa Dật nhíu mày, Ôn Tu Viễn nằm trên giường trong cung điện bên sườn núi, tóc đen ngoan ngoãn buông xuống, gối đầu trên cổ tay trắng nõn, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt. Một tay khác, ngón tay trắng nõn như ngọc không ngừng bấm lên ngọc bài.
Duyên Hà đạo trưởng: Theo suy đoán của ta, Tông môn các ngươi chỉ có mình ngươi là nhìn cũng được nhất. Tuy là ngươi cũng giả xấu, nhưng cuối cùng ngươi lại trở thành người có ngũ quan bình thường nhất Tông môn, không tàn không khuyết, cũng không phải tôn giả hung hãn gì.
An Hòa Dật giật mình, “Có lý.”
Ôn Tu Viễn ôm bụng cười, cười đến mức khóe mắt chảy nước mắt, bị ngón tay mảnh khảnh kia lau đi.
Duyên Hà đạo trưởng: Theo ta thấy, nhất định là tiểu hữu còn chưa đủ xấu.
An Hòa Dật cẩn thận suy nghĩ một phen, trong Linh Giới tìm ra mấy cái mặt nạ quỷ mà các sư huynh để cho y chơi.
Sáng sớm hôm sau, trong Truyền Tống trận ở phòng của Ôn Tu Viễn đột nhiên xuất hiện một tu sĩ có mặt quỷ, hắn giật mình đến mức suýt chút nữa là lôi cả vũ khí ra.
Xấu! Xấu kinh khủng!
Xấu hù người luôn!
Tu sĩ mặt quỷ này vừa xuất hiện đã nói một câu:“Hôm nay xuống chân núi chặt trúc.” Nói xong thì xoay người đi mất tiêu.
Ôn Tu Viễn sững sờ ngồi trên giường, một lúc lâu sau, mới nhận ra đó là sư tôn An Hòa Dật.
Hôm nay đổi thành chặt trúc à?
Ôn Tu Viễn cũng không vội, đợi sau khi don dẹp xong mới nhấc chân tới chỗ Truyền Tống trận.
Rừng trúc hôm nay yên lặng không tiếng động, chỉ có tiếng gió “Xào xạc” thổi qua lay lay gió cây, Ôn Tu Viễn giơ dao bổ củi lên, ra vẻ đang dùng hết sức chặt trúc. Vốn dĩ cây dao này từng là một cây trúc, bây giờ chặt bảy tám nhát mới gãy được.
An Hòa Dật càng nghi ngờ.
Rõ ràng hôm qua đâu có như vậy, đồ đệ của y ác thật.
Thủy Mạc [2] coi trộm vừa đóng lại, Ôn Tu Viễn liền vứt dao bổ củi khiến nó cắm trên mặt đất, sau đó lấy một cái ghế bập bênh từ Linh Giới ra, thoải mái nhắm mắt lại.
[2] Thủy Mạc: Màn nước.
Mặt trời vừa rạng, gió mát thổi qua.
Bây giờ không có ai quấy rầy, ngủ một giấc thì quá đã.
Bên này, An Hòa Dật lại ngự kiếm của mình tới Vân Ngoại Lâu.
Thời Minh Đạt cầm sách ngáy “Khò khò”, đệ tử Kiều Húc thì lặng lẽ chặt trúc dưới chân núi, hắn quan sát mấy ngày, xác định là đệ tử Kiều Húc không có tình ý ái mộ gì với hắn thì liền buông lơi cảnh giác.
Thời tiết hôm nay rất tốt, rất hợp để uống vài hớp rượu.
Ai, muốn ái mộ thì cũng là ái mộ Đàm Ngọc sư đệ mới đúng.
Đạo hữu chết bần đạo bất tử, lão phu cũng yên lòng.
Thời Minh Đạt xoa xoa bụng, hình như uống hơi nhiều thì phải.
Lúc An Hòa Dật tới nơi, mắt Thời Minh Đạt đã sắp mở không ra nữa, buồn ngủ lắm rồi, khiến An Hòa Dật đến quấy rầy rất xấu hổ.
“Ái chà, sư đệ, hôm nay đệ lại tới đây là lại vì chuyện gì nữa thế?” Thời Minh Đạt lấy một bầu rượu từ Linh Giới ra, rót một ly đầy cho An Hòa Dật.
“Hôm nay đồ đệ của đệ có gì đó không đúng.” Đàm Ngọc sư tôn vẫn buồn rầu như cũ.
“Hắn làm sao?” Thời Minh Đạt đặt ché rượu xuống, an ủi xong một câu thì nấc một cái.
“Hắn chặt trúc chậm lắm, không lợi hại như hôm qua.”
Mắt Thời Minh Đạt sắp nhắm lại, An Hòa Dật thấy vậy thì trong lòng vừa sầu lại vừa khổ. Trước kia y luôn thủ sẵn trong người một bình trà, bây giờ đừng nói là uống, đến nhìn y còn nhìn không nổi nữa.
“Ợ.” An Hòa Dật không cẩn thận nấc lên một cái, đầy hơi rượu, ý thức được hành vi của mình thì liền đứng dậy, hoảng hồn hành lễ, “Là Đàm Ngọc vô lễ.”
Mắt Thời Minh Đạt híp lại thành một đường thẳng, xua tay, nói:“Để ý cái này làm gì. Có điều...”
“Có điều?” An Hòa Dật tỉnh táo, đứng thẳng lưng, thì nghe người đối diện nói một câu.
“Có điều... Hình như đệ... Hành lễ sai hướng rồi.”
Nói xong thì “Rầm” một tiếng, gục đầu xuống bàn.
“Sư huynh?” Đầu An Hòa Dật cũng choáng váng, thấy Thời Minh Đạt ngã xuống thì duỗi tay đỡ hắn dậy.
Thời Minh Đạt xua tay, vùi mặt xuống bàn, tay phải mò mẫm trên bàn, vừa chạm vào ly rượu thì liền nâng lên.
“Sư đệ, sáng nay có rượu thì sáng nay say, có buồn rầu gì thì ngày mai buồn rầu tiếp. Uống!”
Thời Minh Đạt giơ tay rót rượu, cơ bản là không xem xem bên dưới có chén rượu nào không, An Hòa Dật không nỡ lãng phí rượu ngon của sư huynh, đành cầm chén rượu hứng. Nhưng rượu lại đổ vào ly của y, không thể lãng phí được, nên uống thôi.
Ôn Tu Viễn ngủ ngon lành trong rừng trúc, duỗi người tỉnh dậy, mở ngọc bài tìm đánh dấu của Kiều Húc.
Hôm qua, lúc hắn chia sẻ đánh dấu của Đàm Ngọc sư tôn, thì hắn có tiện tay thêm đánh dấu của Kiều Húc.
“Kiều sư huynh, huấn luyện hôm nay của ngươi là chặt trúc hả? Dám hỏi, ngươi chặt được bao nhiêu cây rồi?”
Kiều Húc đang chăm chỉ chặt trúc thì thấy ngọc bài phát sáng, mở ra liền thấy tin nhắn của Ôn Tu Viễn.
Hôm qua Kiều Húc nghe sư tôn nhắc tới Ôn Tu Viễn, nói hắn thiên phú phi phàm, liên tiếp rót đầy năm lu nước. Hôm nay lại nhắn tin hỏi mình, đây là đang khiêu khích hả?!
Dao bổ củi trong tay Kiều Húc chém mạnh một pháp, chém vào thân trúc, cây trúc liền ngã xuống đất.
“Tám mươi ba, sư đệ chặt được bao nhiêu rồi?”
Ôn Tu Viễn nghĩ một lát, lười tính nên nói thẳng:“Chín phần.” [*]
[*] Chín phần là chính phần mười (90%) của tám mươi ba; bằng 74,5 (làm tròn là 75).
“Bảy mươi lăm cây cũng đã lợi hại lắm rồi, sư đệ phải tiếp tục cố gắng đấy.”
Ôn Tu Viên cười không nói gì, ném ngọc bài vào trong ngực. Gió vẫn cứ thổi, Ôn Tu Viễn ngẩng đầu nhìn xung quanh, “Chín phần là bảy mươi lăm cây, vậy thì tùy tiện chặt bảy mươi bốn cây là được rồi.”
Ôn Tu Viễn vung dao, mỗi nơi dao chém tới thì đều “Rắc” một tiếng, trúc ngã xuống đất.
Làm xong rồi, thì liền đi tới ghế bập bênh.
Còn chưa kịp nằm xuống, sắc mặt của hắn chợt biến đổi, nhanh tay quăng ghế bập bênh vào Linh Giới, cầm dao bổ củi trên mặt đất lên.
Chỉ thấy một vị bạch y tựa tiên giả đang ngự kiếm tới, nhảy xuống đất, vung trường kiếm lên, toàn bộ trúc đều ngã xuống.
“Sư tôn?” Ôn Tu Viễn không nhìn rõ lắm.
An Hòa Dật nghe thấy tiếng kêu của đồ đệ, quay đầu nhìn hắn, “Ngươi không được chặt trúc.”
“Hả?” Nhiệm vụ cũng giao rồi, chặt cũng chặt xong rồi, chẳng lẽ bây giờ mới phát hiện ra đây là trúc vàng?
An Hòa Dật nhướn mày, lời nói mang theo hung dữ, “Không cho phép ngươi chặt!”
Ôn Tu Viễn khịt mũi, lúc An Hòa Dật đi qua hắn đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng rồi, giờ thấy bộ dáng này của An Hòa Dật thì mới hiểu được.
Hóa ra là vừa uống rượu xong.
“Ha.” Ôn Tu Viễn vui mừng khôn xiết.
Thiên phú của hắn, thì ra lại dọa tiểu hữu thành ra thế này.
Tâm tình của Ôn Tu Viễn rất tốt, chậm rãi đi tới, còn chưa kịp tới cạnh An Hòa Dật, thì “Rầm” một tiếng, An Hòa Dật đã ngã ra sau, đáp xuống nền cỏ.
“Này? Tiểu hữu??” Ôn Tu Viễn chạy tới, vén mặt nạ lên, tay cầm ngọc tiêu chọc chọc mặt An Hòa Dật, chỉ thấy y thở đều, mặt lộ vẻ bình thản, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.
Ôn Tu Viễn cúi người nghe cho rõ, chỉ nghe thấy bốn chữ nhỏ xíu, “Đồ đệ... Không được.”
“Khục.”
Ôn Tu Viễn cười hahaha.
- ----
Tác giả có điều muốn nói:
① Sư tôn: Chỉ cần tiên hạ thủ vi cường [3], thì sẽ không có ai thắng nổi ta.
[3] Tiên hạ thủ vi cường: Nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.
Đồ đệ: Cho nên người chặt hết trúc trước hả?
Sư tôn:.....
Đồ đệ: À.
② Đồ đệ phản bội sư môn đổi nghề làm hái hoa tặc, đêm khuya đi hái hoa thì hái nhầm phòng của sư tôn.
Phỏng vấn hỏi, cảm giác khi hái hoa thế nào?
Chỉ một chữ thôi: Đã!
③ Kiều Húc: Ta chỉ là một kẻ thấp kém, đất diễn rất ít, không có gì ngoài vẻ đẹp của trà xanh. Tại sao?
Hạc Hạc (Phi Hạc, là tác giả đó~): Bởi vì thật ra đây chỉ là không não vui sướng văn á~
- ---
PTBH: Ngọc bài - Điện thoại Tu Chân giới =)))))))))))))))))