“Khinh người quá đáng!”
Tiếng mắng bỗng chốc bùng nổ trong phòng, bạch hạc đang nhàn nhã nghỉ ngơi trước cửa phòng lập tức rung cánh, vỗ lên vỗ xuống, sốt ruột bay lên trời.
Đôi mắt của người trước bàn như hàn tinh, lông mi vì tức giận mà run lên, như lá liễu đung đưa trong mưa.
“Tông chủ bớt giận.” An Hòa Dật khẽ cau mày, thở dài trong lòng, đôi mắt đen như mã não [1] vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng.
[1] Mã não: Là một dạng biến thể vi kết tinh của Thạch anh. Loại đá này có cấu tạo hóa học tương tự đá Thạch anh nhưng đặc trưng của đá mã não là được tạo thành từ những vi hạt mịn và màu sáng.
Đá mã não đen: Nghĩa trên mặt chữ, có màu đen nhánh, cứ tưởng tượng vậy cho dễ:v
Thanh âm dịu dàng như toái ngọc [2] làm Hướng Hoa Nhiên bớt giận đôi chút.
[2] Ở bản Convert, chỗ này ghi là toái ngọc, nghĩa là ngọc vỡ, bản Raw cũng ghi như thế mà tui sợ dịch sai nên giữ nguyên.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới việc đó, cơn giận của hắn lại nổi lên.
“Đây là lần thứ 108 rồi! Bọn họ tính tạo thành nhóm tướng sĩ Lương Sơn sao?!” Tông chủ nặng nề vỗ bàn, cái bàn làm bằng đá thạch anh rắn chắc hóa bụi trắng trong nháy mắt.
Bàn tay Hoa Hướng Nhiên đình trệ, nhanh chóng giương mắt nhìn về phía đối diện, âm thầm thu tay lại.
“......” An Hòa Dật trầm mặc nhìn chằm chằm cái bàn của mình nay đã hóa bột trắng dưới đất, do dự một lát mới lên tiếng, “Tông chủ... Bớt giận.”
Sắc mặt Hoa Hướng Nhiên rất khó coi, lạnh lùng nói, “Đệ cũng biết chúng ta sắp cử hành Đại Điển thu đồ đệ đúng chứ?”
An Hòa Dật chớp mắt, mang theo chút khó hiểu gật đầu. Duyên Sinh Tông có chuyện lớn như vậy, dù y không hỏi Tông vụ thì cũng vẫn có thể từ miệng của các đệ tử nội môn mà biết được.
Chỉ là Đại Điển thu nhận đệ tử của Duyên Sinh Tông từ trước đến nay không có liên quan gì tới y, những năm trước y chỉ cần lộ mặt là được rồi.
Liễu mi của Hoa Hướng Nhiên lại bắt đầu run lên, “Mấy tên súc sinh đại nghịch bất đạo đó đã bắt cóc bao nhiêu sư tôn của Duyên Sinh Tông chúng ta, nói thử xem năm nay chúng ta nên thu đệ tử như thế nào?!”
An Hòa Dật khẽ nâng ngón tay, đưa qua một ly trà Thanh Tâm.
Hướng Hoa Nhiên tức giận nhận trà, một hơi uống sạch.
Tách trà nặng nề đặt xuống bàn, “Đàm Ngọc.”
Giọng nói của vị Tông chủ trước mặt đột nhiên trầm xuống, trong lòng An Hòa Dật ẩn ẩn dự cảm không lành, tâm tư vừa động liền há miệng muốn gạt chủ đề này đi.
“Ta nghe nói Ma Đạo...”
“Haiz...” Hoa Hướng Nhiên đảo mắt, mang theo chút vui sướng khi người gặp họa, “Giả, đều là giả. Ma Đạo đều là những kẻ vô nhân đạo.”
Hôm trước có một vụ tai tiếng về Ma Đạo, vị Ma Tôn từng gây chấn động cả trăm môn phái thế mà lại bị đệ tử nhà mình bắt mất. Tin tức này ngay lập tức trở thành tin đầu đề của 《 Tai tiếng Tu Chân giới》. Chỉ là ngày hôm sau sự việc đã được sáng tỏ, nói là Ma Tôn có hẹn với đệ tử của mình chứ không phải là bị bắt cóc.
“Ồ... Ngày kia...”
“Ngươi không cần lo lắng chuyện đó. Hôm nay ta chỉ nói môn phái của chúng ta. Ngươi xói xem, Tông của chúng ta cư nhiên còn không bằng Ma Đạo, để cho nhiều đệ tử thượng vị như vậy!!!!”
An Hòa Dật rũ mắt, lông mi cong vuốt che đi tiếc nuối vì không thể đổi đề tài trong mắt.
Tông chủ Hoa Hướng Nhiên nói như vậy là vì đã có 108 vị sư tôn rời khỏi Duyên Sinh Tông, tất cả đều không có ngoại lệ mà bị chính đệ tử nhà mình nuôi bắt mất.
Một số thì bị bắt cóc lên giường vì đối đãi với đồ đệ quá tốt, một số thì bị đệ tử cầm tù vì đối xử với đồ đệ quá tệ, số còn lại đều vì đối xử không quá tốt mà cũng không quá xấu nên bị đệ tử ôm đùi cầu thượng vị. Kết quả là liên tiếp mấy vị sư tôn bị bắt khỏi Tông, mấy tên đệ tử đó đã khiến Duyên Sinh Tông bọn họ từ giàu tài nguyên giảng dạy đến thiếu thốn nhân lực. (?)
(?) Trong ngữ cảnh thì đại loại là do tụi đệ tử bắt cóc nhiều sư tôn quá nên Duyên Sinh Tông từ thừa nhân lực trở thành thiếu nhân lực, mà tui không biết nói sao nên đành để vậy:v
Như thế này thì Giáo chủ làm sao không phẫn nộ cho được.
An Hòa Dật không dám nói lời nào, bởi vì vừa lúc y cũng không thu đệ tử nào.
An Hòa Dật là đệ tử cuối cùng được sư phụ thu nhận, là tiểu sư đệ của Tông chủ, ngày thường các sư huynh sủng ái hắn nhất.
Gần ba mươi năm nay, Tu Chân giới đã liên tục phát sinh năm vạn án kiện (trường hợp) đệ tử bắt cóc sư tôn. Vì chuyện này nên sư huynh nào cũng lo lắng, sợ tên đồ đệ bất hiếu nhà ai dụ dỗ tiểu sư đệ ngoan ngoãn nghe lời nhà mình. Các vị sư huynh liền tìm biện pháp, bằng mọi giá đều thu đệ tử về môn hạ của mình, ai mà ngờ được 23 vị sư huynh thế mà không một ai may mắn thoát khỏi, từng người từng người một đều bị đệ tử bắt cóc.
Nghịch đồ! Đúng là nghịch đồ!
Hoa Hướng Nhiên nghĩ tới việc thu đồ đệ là đầu lại đau.
“Sư huynh.” Đáy mắt An Hòa Dật lộ ra lo lắng, nhìn chằm chằm Hoa Hướng Nhiên sầu đến độ bóp trán trước mặt.
“Không sao, chỉ là Tông chúng ta hiện tại chỉ có hai mươi vị có thể thu đệ tử, những vị khác đều bị đồ đệ chiếm không cho thu thêm người. Hiện tại cũng chỉ còn hai người không bị hạn chế nhận đồ đệ.”
“.....” Tất nhiên là An Hòa Dật biết mình cũng là một trong hai vị đó, “Vị còn lại là...?”
“Thời Minh Đạt.”
Thời Minh đạt là một tu sĩ linh thảo, ngày thường không mấy khi xuất hiện, cảm giác tồn tại cũng rất thấp. Dù tính tình có hơi thô bạo nhưng quả thật hắn là “hoa đán” duy nhất trong Tông môn thu không dưới hai trăm đệ tử mà không bị bắt cóc.
“Đàm Ngọc, hay là năm nay đệ cũng cố gắng thu một đệ tử thử xem? Nếu không cái danh Tu Chân đệ nhất Tông của chúng ta liền không giữ nổi nữa.” Hoa Hướng Nhiên nhẹ giọng khuyên bảo, trong mắt chứa đầy mong đợi.
An Dật Hòa khẽ nhíu mày, có chút khó xử, “Sư huynh, để ta nghĩ lại đi.”
Hoa Hướng Nhiên còn muốn nói thêm thì có tiếng gõ cửa. Hô hấp của hắn cứng lại, vành tai ửng đỏ, thần sắc lộ vẻ xấu hổ.
“Sư tôn, sư thúc, xin hỏi hai người đã trò chuyện xong chưa?” Giọng người ngoài cửa mang theo ý cười.
Trên mặt Hoa Hướng Nhiên nổi lên một trận ửng hồng, chỉ thấy hắn đứng dậy, hung hăng vung tay áo, sải bước ra ngoài cửa.
“Kêu kêu kêu! Kêu cái gì mà kêu?! Ta với sư thúc của người còn đang nói chuyện, ngươi gấp cái gì?!”
“... Nhưng ta đã lâu chưa được thấy sư tôn.” Thanh âm người tới trầm khàn, đột nhiên lại sinh ra tia ủy khuất.
“Nửa canh giờ nữa cũng không đến phiên ngươi gọi hồn đâu!”
Cánh tay Hướng Hoa Nhiên run lên, da gà da vịt rớt đầy đất.
An Hòa Dật:“......”
Trông giây lát, An Hòa Dật cảm thấy lo lắng cho tương lai của mình.
Tiếng nói chuyện ngoài cửa ngày càng nhỏ, sư đồ nhà Hoa Hướng Nhiên nhỏ giọng bàn tán sau lưng, An Hòa Dật cũng không có ý định nghe lén, ngồi bên bàn yên lặng suy nghĩ.
Chẳng bao lâu sau, hai người ngoài cửa đã nói chuyện xong, bước chân hướng về phía An Hòa Dật mà đến.
Người tới có đôi mắt sắc bén, chỉ khi nhìn sư tôn Hoa Hướng Nhiên nhà mình mới ôn hòa dịu dàng, người này là đồ đệ của Hướng Hoa Nhiên, Tần Bác Giản.
Tần Bác Giản khom lưng, hướng về phía An Hòa Dật hành lễ, một tay ở dưới bàn lặng lẽ nắm tay Hoa Hướng Nhiên. Hoa Hướng Nhiên trừng mắt liếc hắn, thấy sư đệ thờ ờ không muốn để ý, lại không muốn bị nhìn ra manh mối nên chỉ có thể bày ra bộ dáng cái gì cũng không phát sinh.
An Hòa Dật thở dài, “Sư huynh, Đàm Ngọc vẫn cảm thấy chuyện này không đáng tin cậy. Dù gì Đàm Ngọc trăm năm nay cũng chưa từng nhận đồ đệ bao giờ, chỉ sợ dạy đệ tử không tốt.”
“Thời Minh Đạt có thể, ta bảo hắn dạy ngươi.” Hoa Hướng Nhiên nhanh nhạy khuyên nhủ, “Sư đệ có điều không biết, Tông môn của chúng ta lớn, chi tiêu cũng nhiều, nếu không nhận đệ tử thì lấy đâu ra tiền.”
An Hòa Dật do dự, “Nhưng Đàm Ngọc chỉ có một mình, cái này...”
Tần Bác Giả mỉm cười nghe hai người trò chuyện, thấy cả hai đều buồn rầu liền nhịn không được mở miệng:“Đệ tử nghe nói Thủ Ngọc sư thúc dạy dỗ đệ tử rất thành công, hai trăm đệ tử tất cả đều đã xuất sư. Nếu không thì bảo thúc ấy mở một lớp học bổ túc, làm thế nào để dạy ra đệ tử tốt.”
Hướng Hoa Nhiên vừa nghe xong thì hai mắt đã sáng lên, “Phương pháp này được! Ta sẽ nói chuyện với Thủ Ngọc!”
Hắn nói xong liền đứng lên muốn rời đi, An Dật Hòa cũng đứng dậy tiễn người, nhưng Hướng Hoa còn chưa đi được bao xa đã quay đầu dặn dò, “Sư đệ, ngươi chuẩn bị trước, năm nay ta an bài đồ đệ cho ngươi.”
An Hòa Dật còn chưa kịp cự tuyệt thì Hoa Hướng Nhiên đã chạy mất bóng, Tần Bác Giản cũng vội vàng đuổi theo hắn mà rời đi.
Đợi hai người đi rồi, An Hòa Dật thất ý [3] ngồi trên ghế bạch ngọc, bàn tay mảnh khảnh từ trong tay áo lấy ra ngọc bài tinh xảo, điểm nhẹ tìm thư tịch, chỉ thấy thương thành của Tu Chân giới bày bán rất nhiều thứ, có cả bí tịch mới xuất bản, tất cả không có ngoại lệ đều là: Như thế nào để không dây dưa cùng đồ đệ, cự tuyệt lời tán tỉnh của đệ tử như thế nào.
[3] Thất ý: Không được vừa lòng. Bản Raw và bản Convert đều ghi thế, nên tui không chắc lắm:v
An Hòa Dật nhấn chọn tất cả, đem toàn bộ bí tịch mua hết.
____
Tác giả có điều muốn nói:
Cấp bậc: Luyện khí, Trúc Cơ, Khai Quang, Dung Hợp, Tâm Động, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần, Hợp Thể, Động Hư, Đại Thừa, Độ Kiếp.
Phương trình bậc hai: Lần đầu edit, giờ mới biết nó khó cỡ nào:))))