Lớp Học Đặc Biệt

Chương 10: Chương 10: Nhiệm vụ bất khả thi




Ngày cuộc khủng bố sẽ diễn ra đã đến.

Theo tình báo nhận được thì số lượng vũ khí của chúng nhiều vô số kể, gồm 100 khẩu Súng Heckler Koch HK MG4 MG 43, 10 chiếc tàu ngầm lớp Los Angeles của Mỹ, 3 chiếc Máy bay không người lái MQ-1 Predator… Tính sơ thôi thì bên địch có cỡ 900 người hơn, hơn hẳn ta 100 người, chưa tính đến những chi tiết khác…

Hôm nay cả lớp nó nghỉ tập thể nên cả trường đồn ầm lên là cả lớp bị đuổi học…

Thiệt sự có phải vậy đâu, đi làm nhiệm vụ mà cứ bị soi mói…

Hôm nay cả lớp nó khác ngày thường rất nhiều, những bộ đồ vét đen làm chúng nó trông chững chạc và đầy kinh nghiệm. Trên con đường cao tốc Broday hiện nay, một đoàn người gồm 10 chiếc Mercedes đen chạy theo hình tròn, một chiếc xe đi đầu và hai chiếc đi cuối. Nổi bật nhất là chiếc Lamborghini Venen. Đó là chiếc xe của tổng thống. Ngoài tổng thống thì, trên chiếc xe còn có hai người, là nó và Ken, hai người được chọn là người bảo vệ tổng thống cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra thì cũng nhất định phải bảo vệ ngài.

- Sẵn sàng chưa?

Chủ tịch F.M hỏi tất cả hội viên

- Vâng.

Nói rồi cả đám như bay xuống phòng điều khiển. Mà không ai khác, người điều khiển vụ lần này là Phong.

Hắn ngồi cứ nhấn nhấn rồi lại nói với mọi người.

- Hai chiếc lên trước đi.

Rồi hai chiếc xe hơi màu trắng nhanh chóng lao vút ra đường. Hắn hướng mắt về màn hình.

- Báo cáo đi

- Cách mục tiêu 2000m, không có ai khả nghi gần đây.

Không khí nặng nề bao trùm cả không gian của đoàn xe. Mắt và tai hoạt động liên tục, cuộc khủng bố có thể diễn ra bất kì lúc nào. Bỗng

- Trung tâm gọi mọi người. Trong bán kính 3000m có xuất hiện hai chiếc xe lạ, biển số giả và người trên xe cũng khai lý lịch giả. Nghi ngờ là F.M. Mọi người cẩn thận.

Hơn tám trăm người thủ sẵn bên mình một khẩu súng. Bắt đầu rồi.

- Xác định chỗ mà chiếc xe đã đi ra.

Nó ngồi trong xe, tuy quan sát chung quanh nhưng vẫn không thôi nghĩ về Phong cho đến khi Ken lên tiếng

- Ngọc, em tập trung vào đi.

Nó lúc này mới tập trung lại và nhìn Ken cười có ý cám ơn. Ông tổng thống nhìn hai người thì xoay sang hỏi nó ( đoạn đối thoại sẽ được in nghiêng nhá vì hai người nói chuyện bằng tiếng anh)

- Cậu ta là bạn trai của cô à?

- Ông hiểu lầm rồi , Không phải đâu.

- Ồ, thế mà ta cứ tưởng… Nhìn cô, ta lại nhớ đến đứa con gái xấu số của ta.

- Có phải là tiểu thư Linnafrizen không?

Ông gật đầu, khuôn mặt ông thoáng nét đượm buồn. Ông đưa tấm hình cô con gái mình ra. Cô ấy thật đẹp với khuôn mặt hiền từ, sóng mũi cao và có đôi mắt màu xanh giống ông, mái tóc thướt tha. Nhìn cô rất vui vẻ giữa cánh đồng hoa, nhưng đặc biệt, những bông hoa toàn màu trắng

- Nó thích nhất màu trắng nên ta đã nhờ những kĩ sư tạo nên một giống hoa màu trắng như tuyết, thơm như hoa hồng, đẹp như hoa Lyly để tặng con bé. Con bé rất thích chúng (cái này là tác giả tự bịa nha, không có đâu, kaka)

Nói đến đây thì nét mặt ông buồn hẳn đi. Nó có thể cảm nhận được sự nhớ nhung của ông. Nó hỏi

- Con gái ngài thế nào rồi ạ?

- Nó mất hai năm trước. Lúc ấy, nó đang ở cánh đồng cùng ta, ta vẫn nhớ rõ, lúc đó, ta rất vui, bỗng nhiên, có một vật gì đó bị thẩy đến gần chỗ con gái ta và… Cả cánh đồng bốc cháy. Tại sao người đi lúc đó không phải là ta chứ?

Nói xong, ông rơi nước mắt, nó hiểu cảm giác đó, rất đau. Nó cười hiền nhìn ông

- Ông đừng như vậy, ở trên trời tiểu thư thấy thế này thì cô ấy sẽ buồn lắm đấy.

Trong lúc ấy…

- Thưa ngài, không xác định được, hình như vệ tinh quan sát của chúng ta đã bị hỏng.

- Bảo vệ tổng thống đi. Chúng chỉ còn cách 1000m nữa thôi.

Đột nhiên, lúc này có hai chiếc máy bay không người lai đến gần đoàn xe của tụi nó

- Có phục kích, một chiếc trực thăng ra đi.

Rồi hai chiếc máy bay không người lái liên tiếp bắn ra những phát đạn vào đoàn xe của tụi nó. May là tất cả chiếc xe đã được sử dụng vật liệu cách đạn nên chỉ bị trầy sơ sơ mà thôi.

Bùm…

Cả hai chiếc đều bị rơi xuống biển và nổ.

Phong tiếp tục nhấn vệ tinh định vị chiếc xe của tổng thống.

- Định vị mục tiêu, cho hai chiếc lên chặn chúng lại. Sau đó thì ba trăm người xông ra đánh lạc hướng chúng. Sáu trăm người còn lại khi nghe lệnh mới được xông ra.

Nói rồi bỗng từ đâu hai chiếc BWM với tốc độ nhanh như chớp chạy song song với đoàn xe.

Kettttttttttttttttt…………..

Hai chiếc xe đó chặn đầu chiếc xe của tổng thống làm chúng đâm sầm vào nhau. Rồi ba trăm người với ba trăm khẩu Heckler Koch HK MG4 MG 43 tiến lên.

- Are you OK?

Ông gật đầu với nó. Nó thông báo cho chỉ huy

- Tình hình không ổn, vừa có hai chiếc xe chặn chúng tôi và co hơn ba trăm người bắt đầu tấn công.

Cùng lúc đó, bên bộ phận thủy quan báo cáo

- Vừa phát hiện có mười chiếc tàu ngầm, nghi là khủng bố. Có khoảng năm mươi người mỗi tàu và có vũ khí… Rè rè…

Đang nói thì bên bộ thủy quân bị ngắt.

Chúng đã đánh bom vào cảng của thủy quân. Chiếm hết tất cả các tàu, mang vũ khí lên trên bờ, chờ lệnh tiếp viện.

Khoảng một trăm ngưởi của S.M ra đọ súng với hai trăm người của F.M. Vì chênh lệch về số lượng nên bọn nó không tránh khỏi bị thương nhưng số người thiệt mạng của chúng lại nhiều hơn của S.M.

- Chúng chưa dừng lại ở đó đâu. Tất cả nghe lệnh, toàn bộ chuẩn bị sẵn sàng và tuyệt đối không ai được mất. Are you understand?

Cả đám S.M nhếch miệng cười, trả lời thiệt to

- Yes, sir.

Bên F.M

- Tất cả mọi người vào vị trí đi, tôi sẽ đích thân đến chỗ đó. Nhớ không được hành động tùy tiện khi tôi chưa đến.

- Rõ.

Nói rồi hắn rút nhanh khẩu súng cài vào người rồi phóng chiếc xe với tốc độ kinh khủng. Hiện giờ, trong phòng điều khiển chỉ còn chủ tịch F.M và một số người khác.

- Báo cáo, vừa phát hiện một chiếc xe đi ra từ bãi M.

- Cho người đến đó.

Quân gấp gáp gọi về bộ chỉ huy

- Thưa chỉ huy, để tôi đi.

- Được. Không được mất.

- Yes sir.

Rồi Quân cua xe tiến thẳng tới bãi M.

Phong vừa đi tới cả đội, nhìn sơ một lược tình hình hiện giờ. Bên nó đang ngồi trị thương. Rất lạ là chẳng có bất kì chiếc xe cứu thương nào.

- Tất cả sẵn sàng, xông lên!!!

Rồi gần hơn năm trăm người xông ra, bắn súng tới tấp vào những người đang ngồi trị thương nhưng, chẳng ai phản kháng. Hắn đi lại gần

- Mọi người ngưng bắn. Chỉ là hình nộm thôi.

Rồi hắn quan sát chung quanh.

- Mọi người cẩn thận.

Đoàng…

Một phát súng từ đầu bắn ra. Một tên bên F.M bị bắn ngay đầu. Tên kế bên hoảng nên bắn loạn cả lên và một phát nữa, tên đó cũng bị bắn chết tươi. Rồi cả đám F.M bắt đầu bắn. bắn tới tấp mà chẳng biết mình bắn vào cái gì. Nhưng S.M thì biết và từng tên một bị S.M bắn hạ mà chẳng mất chút sức nào. Máu chảu lan cả cầu, rơi xuống biển.

Lúc này chỉ còn vài chục tên và Phong cầm cự thì cả bọn mới lao ra.

Mọi người bắn nhau loạn xạ. Hết đạn thì đấu võ cho đến lúc chết.

Nó đứng đối diện với Phong. Nước mắt gian giụa như không thể tin vào mắt mình

- Tại sao ông lại làm vậy chứ?

Hắn nhìn người con gái trước mặt, tim bỗng nhói lên. Hình như hắn đã từng thấy cảnh này. Một loạt hình ảnh hiện lên trong đầu hắn: Công viên, băng ghế và những giọt nước mắt, một người con gái đang khóc…

Hắn ngồi thụp xuống, ôm đầu, hắn nhức đầu kinh khủng.

Nó chạy lại đỡ hắn.

- Ông không sao chứ?

Bất thình lình hắn bật dậy làm nó ngã xuống đất. Hắn chĩa súng thẳng vào nó…

Đoàng…

Tiếng súng vang lên dữ dội như lấn át tất cả mọi thứ. Tất cả mọi người sũng lại nhìn. Nó không bị bắn mà là hắn bị bắn. Ken cầm khẩu súng vẫn còn để ở không trung, máu hắn bắt đầu chảy ra, gục xuống bên cạnh nó. Bấy giờ Ken mới chạy lại hòi thăm nó

- Em có sao không?

Nó vô hồn nhìn Ken rồi quay sang hắn. Nó như vỡ òa, chạy lại chỗ hắn, lay lay, đôi mắt ứ nước

- Ông sao vậy, tỉnh dậy nhìn tui nè.

Phong từ từ mở mắt. Không giống như những lần trước Phong nhìn nó bằng ánh mắt thù hận, lần này, đôi mắt hắn ẩn chứa niềm yêu thương, khuôn mặt hiền từ, nở một nụ cười. Hắn từ từ đưa tay lên khuôn mặt ấm áp của nó, lau đi vệt nước mắt.

- Tui cũng nhớ bà lắm

Trong lúc đó ở tổng bộ chỉ huy của F.M.

Quân đã thâm nhập vào khu tổng chỉ huy của bọn chúng, bắn hết những tên còn lại, và bây giờ, Quân đang đối mặt với chủ tịch F.M

- Ông nghĩ kế hoạch của mình thành công sao?

- Đúng như ta nghĩ, tụi bây không chỉ nhận được thông tin tụi tao sẽ đi ám sát tổng thống mà còn biết rõ kế hoạch của F.M.

- Hề hề, ông quá khen

Trở lại hai tuần trước…

Quân đang đi lang thang trong thành phố để thăm dò thông tin thì thấy Phong đang ngồi ghế đá suy nghĩ chuyện gì đó

- Phong.

Tiếng gọi làm Phong quay lại, Phong định rút khẩu súng ra nhưng không thể. Quân từ từ ngồi xuống cạnh hắn

- mày không nhớ gì thiệt sao?

Phong vẫn im lặng, ánh mắt chứa đựng niềm đau khổ. Quân nói tiếp

- Ngọc đã dành hết tình yêu tương cho mày vậy mà…

- Mày đừng nói nữa

Phong rít lên, ôm đầu đau khổ. Quân mỉm cười, thì ra Phong đã có cảm giác với nó.

Sau một hồi luyên thuyên thì Phong cũng hiểu ra mọi chuyện và đồng ý làm nội gián cho S.M

Kết thúc hồi tưởng…

- Xin lỗi đã làm ông thất vọng. Nhưng cuối cùng ông cũng phải chết.

- Haha, tao biết ngày này rồi sẽ đến. Không ngờ, bao công sức của ta cuối cùng phải đổ sông, đổ biển hết.

Đoàng…

Mọi thứ trờ nên im lặng, chỉ còn Quân đứng đó, máu me đầy người, khẽ nhếch môi cười.

Trở lại với nó và Phong

- Ông biết tui nhớ ông lắm không?

Phong giọng thều thào, ho lên vài tiếng, gắng sức nói

- Tui biết mà. Tui cũng nhớ bà lắm.

Nó nhìn hắn cười, đặt đôi môi lên môi hắn, nụ hôn ngọt ngào, chứa đựng cả tình yêu mà nó dành cho hắn.

Sau đó, Phong được đưa tới bệnh viện và phục hồi sức khỏe.

- Há lô, lâu quá không gặp.

Cả đám ùa vào như vỡ tổ. Phong chỉ biết mỉm cười nhìn tụi nó.

- Tao là người bệnh mà tụi bây la lối om sòm vậy đó hả?

Cả đám không nói gì, cười nhìn hắn. Nó giật phăng bọc trái cây trên tay Hà, tự nhiên cắt rồi đút cho Phong ăn. Cả phòng tự nhiên nổi da gà nhìn hai đứa nhung trong lòng đứa nào cũng vui thay vì cuối cùng, hạnh phúc cũng đến với hai người.

Hết--------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.