“Này nhỏ phiền phức, Lục Thiên đi đâu rồi?''
Nó đang ngồi ngoài ban công suy nghĩ linh tinh thì Chiến Anh bước tới:'' Hey, bạn Chiến Anh cơn gió nào đưa bạn tới phòng mình vậy?''
Chiến Anh khó chịu: '' Trả lời vào chủ để chính đi, Lục Thiên đi đâu rồi?''
''Ấy, Lục Thiên đi đâu sao tôi biết được'. Có chuyện gì sao?'' - Nó tò mò nhảy khỏi ban công
Chiến Anh khoanh một tay, một tay kia đưa lên cằm suy nghĩ, chân bên
nhún, thấy kiểu dáng của Chiến Anh lạ lạ nó ngơ ngác nhìn Chiến Anh từ
trên xuống dưới. Chiến Anh thấy nhột người, quay qua nó thì thấy nó đứng như một con ngốc nhìn mình: '' Nhìn gì mà nhìn, vô duyên''
Lúc này nó mí tỉnh rồi tự cười. Chiến Anh tức giận nói: “Cậu khùng hả, bạn bị mất tích mà không lo còn cười''
''Cái gì Chiến Anh mất tích hả?'' - Nó bỗng hét toáng lên, Chiến Anh vội che miêng nó lại:'' Cậu điên hả? Sự tình còn chưa rõ cậu hét cái gì
chứ? Bây giờ phải nhờ thêm mấy bạn lớp mình đi tìm chứ?”
''Ừ ừ ừ, đúng rồi phải đi nhờ, đi nhờ thôi'' - Nó vẫn như người mất hồn, trong đầu nó Chiến Anh liệu có thẳng??
”Cậu bị sao vậy? Cậu như người bị mất hồn vậy?''
Nó chột dạ: '' À không không có gì''. Chợt nhớ lúc Chiến Anh kêu là Lục
Thiên mất tích, nó hỏi lại:“ Mà Chiến Anh này, Lục Thiên gần phòng cậu
mà''
Chiến Anh liền khoanh hai tay từ từ uyển chuyển quay lại như thiếu nữ trả lời :''gần phòng không có nghĩa cùng phòng''