Lớp Học Soái Ca - Mai Nabi

Chương 43: Chương 43




Sau 25p khi lớp trả bài xong thì cũng là lúc tiếng trống lại vang lên. Học sinh nhốn nháo khắp hành lang, như ong vỡ tổ...đó là chuyện bình thường. Nhưng hôm nay, không như mọi khi các bạn học sinh chạy ra ngoài lớp và dừng lại hành lang lớp 10a2. Cửa lớp hành lang lớp 10a2 trật kín người.

”Có chuyện gì bên ngoài ồn quá vậy?” - Nó đang nằm thở dôc trên bàn mệt mỏi đá chân người bên cạnh nhưng không thèm nhìn lấy một lần. Cậu quay sang nhìn nó rồi nhìn lại ra ngoài hành lang trả lời:“”Không biết“. Lúc này Eun Woo từ ngoài chạy vào thở dốc thông báo:“”Mọi người, lớp bên có học sinh mới...“. Nghe thông báo vậy tất cả các bạn học sinh lớp tài năng mỗi người cùng một khuôn mặt trạng thái. Học sinh mới kệ học sinh mới...học sinh mới chắc chắn là nam rồi vì trường này, nam thì nhiều mà nữ thì đếm trên đầu ngón tay. Thử nhìn lớp này mà xem, chả phải mình nó thôi sao?Thấy mọi người không có hứng thú, Eun Woo tiếp lời:“Là học sinh nữ...“.

Học sinh nữ. Học sinh nữ. Tất cả mọi người đưa mắt lên nhìn nhau rồi cùng chạy ra ngoài phi sang lớp bên cạnh “ngắm học sinh mới””để mặc Eun Woo ngơ ngác trên bục giảng một mình:“”Ê này các cậu...“. Còn nó thì tròn mắt nhìn các bạn học sinh nam lớp mình mà ngán ngẩm:“”haizzz, đúng là cái lớp ham gái...trong lớp có bông hoa đẹp thế này mà không biết thưởng thức...“. Nó tự an ủi bản thân mình trong khi đó Nam và An thì ôm bụng cười khi thấy nó phát biểu câu xanh rờn như vậy.

”Ừ vì lớp này có hoa xuyến chi nên ai cũng ngán...”“. - An nói xong liền nháy mắt với Nam bỏ ra ngoài còn nó thì lửa cháy bên trong phừng phừng nhưng không chịu ra ngoài.

”Xin chào các bạn, mình là Trần Tuệ Chi rất vui được làm quen với các bạn mong được các bạn giúp đỡ”“. Tuệ Chi giới thiệu mỉm cười tươi với các bạn học sinh 10a2, bên ngoài đám con trai xuýt xoa:“ Bạn ấy thật xinh đẹp”

”Ôi nụ cười ấy”“. Một bạn nam ôm tim giả vờ ngất

”Sang lớp mình học đi bạn ơi“. Một bạn khác hét lên

”Bạn ơi ngồi chỗ mình n蔓. Bạn nam trong lớp học nói

”Không qua chỗ mình nè“. Bạn nam này đẩy bạn nữ bên cạnh ra đề cho cho Tuệ chi ngồi nhưng đón nhận lại chỉ là nụ cười hờ của cô. Cô đi thẳng xuống dãy bàn cuối, ngồi xuống bàn Mỹ Mỹ:“” Mình ngồi chung nha“. Đáp lại lời cô là sự lạnh lùng khó chịu của Mỹ Mỹ, nhưng Tuệ Chi cũng mặc kệ coi như không biết gì.

Bên ngoài Bảo An và Hoàng Nam ngạc nhiên hết cỡ chỉ tay về phía cô:“ Kia kia kia chẳng phải là Trần Tuệ Chi sao? Sao sao lại??“. An nói, rồi quay vào lớp gọi nó:“Ê lùn, ra đây coi”

”Có chuyện gì? nói trong này đi, tôi không ra ngoài đó đâu phiền chết mất“. Nó vẫn giận khi nãy.

An giục: “”Mau mau qua đây lẹ lên””

”Nó bực mình đi ra ngoài:“ Có gì? nhìn thấy ma hả?””

”Cậu nhìn xem, kia chẳng phải là Tuệ chi sao?”

Nó ngơ ngác:“ Đâu đâu?”

”Đó đó, góc lớp đó””

Lúc này nó mới thấy một người con gái đang ngồi cười nói chuyện với đám bạn trong lớp mới:“”Trần Tuệ Chi, là em ấy. Sao em ấy lại tới đây? Chả lẽ là...”“. Nói xong nó liền chen nhanh vào trong lớp 10a2 tới thẳng bàn Mỹ Mỹ và Tuệ Chi nó quạt:“ Trần Tuệ Chi...”

Tuệ Chi thấy chị mình liền giả vờ không biết đáp:“Này bạn gì ơi,có gì nói nhỏ với nhau sao gọi tên tôi to vậy?””

”Bảo Na tức giận khi thấy nó giả vờ giả vịt như vậy liền dí vô đầu nó một cái rồi chống nạnh:“ Con nhỏ này, còn dám đáp trả sao? Nói mau em tới đây làm gì?””

Lúc này Tuệ Chi đứng dậy cười ôm một cánh tay nó nói:“chị nói xem, tới trường học thì mục đích là gì? Là học rồi không đúng sao?””

Na ngạc nhiên:“” Vậy em tới đây học?”“. Chi gật đầu

”Nhưng sao lại tới đây học, trường cũ không tốt hả?””

””Chị này, chị biết mẹ con em cũng khó khăn mà là em theo chị thôi“.

”Ừ hay lắm, sao không vào lớp với chị cho vui?””

”Em thi môn năng khiếu trượt“. Chi phụng phịu, Na an ủi em:“Ừ tội nghiệp em, không sao đâu...nhưng chị không đảm bảo trước là em sẽ không sao thật đâu“. Nói đoạn Na hất mặt nhìn ra ngoài ban công phía Nam đang đứng, mặt Nam biến sắc đỏ bừng sự tức giận, rồi quay đi Chi nhìn theo thấy Nam liền hoảng thấy chút tội lỗi bỏ mặc Na rồi chạy theo Nam ra ngoài.

Một góc khuất của hành lang nơi Tian và Lam Thần đang đứng, Lam Thần hỏi:“Con bé mới đó là ai?””

””Là Trần Tuệ Chi, em gái Bảo Na”“.

Lam Thần nhìn theo Tuệ Chi, khi bóng Chi sắp khuất cô vô tình thấy chiếc bớt sau cổ của Chi. Chiếc bớt đó khiến cô nhớ tới ngày đó, ngày mà cha cô bị sát hại, cũng đã lâu rồi lên cô không nhớ rõ chi tiết.

Khi cô cùng cha chơi trốn tìm trong phòng làm việc thì có một nhóm áo đen đi vào, một tên áo đen khác trên tay bế một đứa trẻ bị thương. Vì muốn bảo vệ con gái, cha cô nhẹ nhàng kêu cô đi tìm một góc trốn rồi ông sẽ đi tìm. Thế nhưng đợi mãi không thấy cha đi tìm cô lò dò định chui ra từ gậm giường nhưng “đoàng”“.Cha cô từ từ ngã xuống, máu từ trên chán ông chảy ra khi cô chuanar bị hét lên thì một bàn tay khác bịp miệng cô lại thì thầm bên tai:“” Không được lên tiếng, nếu không cháu sẽ bị giết”“. Đó là giọng người phụ nữ, cô ta là lao công mới và vô tình vào nhầm phòng của chủ tịch.

”Quách Thẩm, là do ông tự chọn con đường này không phải tại tôi. Nếu ông nghe theo tôi để lại kho hàng đó cho tôi thì đâu đến lỗi. Ông không chết và còn có tiền, nhưng đáng tiếc là ông không biết điều đó. Ông đã biết quá nhiều, ông phải cùng chung cảnh ngộ với họ Đinh ngu ngốc kia rồi.”” Cao Thiên Trác tay cầm điếu thuốc đưa lên miệng hút, thở ra khói phì phò rồi quay sang nhìn con bé trên tay đàn em mình nói:“” Con bé họ Đinh kia, sao vẫn còn ở đây, đem đi xử lí.””

Khi đám người Cao Thiên Trác kia đi, lúc này hai người mới từ từ bò ra. Quách Lam bò tới chỗ cha mình khóc nức nở, còn người phụ nữ kia thì hoảng sợ. Cô ta nhớ tới đứa trẻ khi nãy sẽ bị giết, đắn đo do dự không biết có nên cứu hay không nhưng nếu bị phát hiện thì cô sẽ toi đời. Cô chạy đi gọi thư kí phòng và thông báo cho mọi người biết Chủ tịch bị sát hại khiên ai cũng bàng hoàng. Nhưng người tính không bằng trời tính, khi cô xuống tới nhà gửi xe thì lại gặp đám người khi nãy:“”Bây giờ xử lí nhỏ này sao đây?””

Tên kia thở dài:“” Ta cũng chưa biết, cứ đi rồi tính””

Cô túng quẫn, làm sao đây làm sao đây, nếu không cứu đứa trẻ nó sẽ chết mất hay gọi cho cảnh sát. Nghĩ đoạn cô lấy điện thoại ra định gọi cảnh sát thì bị một người đàn ông khác ngăn lại:“”Không được báo cảnh sát, nếu chuyện này nổi ra ngoài không chỉ cô mà cả gia đình cô cũng sẽ chết. Hãy cứu lấy đứa bé đó.”” Nói rồi ông bỏ đi và bế đứa bé khi nãy lên vai, đứa bé này là con gái Chủ tịch vì không muốn đám người Cao Thiên kia biết đứa bé là nhân chứng tồn tại trong căn phòng đó một khi bị phát hiện chỉ còn một con đường chết.

Và rồi cô lao công này quyết định đi cứu đứa bé kia mà đứa bé đó chính là con thứ nhà họ Đinh sau này chính là Tuệ Chi. Còn cô lao công chính là mẹ nuôi của Tuệ Chi.

Cái chết của Quách Thẩm được cảnh sát báo tự sát, vì bên cạnh ông là chiếc khẩu súng ngắn có dấu vân tay của ông. CCTV không ghi được hình ảnh nào của ai khác vào phòng vì CCTV đã được “”dọn dẹp”” hết rồi. Đoạn CCTV của Quách Lam cũng đã có nguờimang đi mất. Mà người đó sau này là thầy của cô.

Một ngày u buồn tang tóc, Quách Lam bỏ nhà đi mang theo con dao trên người tìm đến nhà Cao thiên. Sở dĩ cô biết nhà này vì đã có lần cha đưa cô tới nhưng chỉ đứng ở ngoài. May cho cô lần này Cao Thiên Trác không có nhà, cô chui từ từ từ cổng chính vào. Chiếc cổng to khá cao nhưng may rảnh dưới cổng được dựng hở lớn lên cô lẻn được vào mà không bị phát hiện.Chính ngày đó là ngày cô gặp Cao Thiên Phong lần đầu tiên, cậu ta đang cầm di ảnh của mẹ khóc.

”Cậu là ai?”“. Cao Thiên Phong từ phía sau hỏi. Quách Lam không quay lại trả lời tay cầm con dao run run. Cao Thiên Phong từ từ lại gần cô nhìn thấy trên tay cô cầm con dao liền hỏi thêm:“”Sao cậu vào được đây?Cha tôi không có ở đây. Với con dao đó trên tay, cậu không làm gì được ông ý đâu. Mau về đi trước khi cậu bị phát hiện”“. Quách Lam tức giận cầm dao chèm Cao Thiên Phong nhưng chém trượt vào mu bàn tay cậu, cô bé thấy máu trên tay Thiên Phong liền hốt hoảng khóc lên cầm vạt áo Thiên Phong xô đẩy:“”Đưa Cao Thiên Trác ra đây, đưa cao thiên trác ra đây cho tôi đồ khốn. Sao cậu dám cản tôi chứ? Mau đưa ông ta ra đây...” Cao Thiên Phong ôm tay đẩy mạnh Quách Lam vào phòng mình đóng cửa lại. Lúc này quản gia đang xếp quần áo liền chạy tới:

”Cậu chủ cậu sao vậy? cậu bị chảy máu rồi””

””Không sao mau đưa bạn ấy ra khỏi đây trước khi cha tôi thấy””

Quản gia lo lắng:“” Nhưng cậu chủ...””

Biết quản gia lo lắng cho mình cậu tỏ vẻ:“” Tôi không sao, mau đi đi””

Cô bé kia bị quản gia đánh ngất rồi đưa ra ngoài, để cô lại bên gốc cây bên đường xa biệt thự. Cũng may vừa lúc đó, người đán ông đó tới. Ông ta đi tìm cô bé khi biết tin cô bỏ nhà đi.

Còn về Tuệ Chi, sau khi được cứu liền đưa về Việt Nam chữa trị. Thế nhưng không may thân thế cô lại bị phát hiện khi đang chuẩn bị lên máy bay sang Anh cùng mẹ nuôi và chị gái mình là Bảo Na. Đúng ngày hôm đó, Cao Thiên Trác cũng đang trên đường tới Ma Cao nhận hàng. Họ nhận ra Chi vì chiếc vòng cổ đang được đeo trên người Bảo Na không hiểu sao con bé nó đeo. Vì nghĩ cha ruột Bảo Na đã cứu Tuệ Chi lên ông bị giết. Vì khủng hoảng tâm lý, thời gian sau đó Bảo Na vô nhà thờ sống cùng sơ Jenny và cũng bị phát hiện. Sơ cũng bị giết và mẹ nó quyết định đưa nó sang Hàn. Còn người em gái bất đắc dĩ và người cô ruột kia cũng mất tăm mất tích từ ngày đó.

”Nam à...”“. Dưới sân sau của trường THPT A, một người con trai đang giận dỗi khoanh tay ngồi trên ghế đá.

””Giận hả? Sao giận chứ?”“. Tuệ Chi nói

Người con trai mở mắt to ngạc nhiên với câu hỏi “”đương nhiên”” của Tuệ Chi:“”Ha, giờ thì Tuệ Chi em hỏi tôi “”sao giận hả?””? Nói xem em tới trường tôi học không báo tôi một tiếng, đùng đùng xuất hiện vậy là sao?“. Nói đoạn cậu nói nhỏ nhẹ hơn:“”Đã vậy còn dám cười với đám con trai vô duyên kia nữa chứ?””

Nghe vậy Tuệ Chi phì cười, gật đầu đồng ý với sự “giận dỗi” đáng yêu của Hoàng Nam. Thấy Tuệ Chi cười, Nam khó chịu:“”Cười gì chứ? Bộ vui lắm hả?””

Chi đưa tay lên beo má Nam:“”Thôi mà đừng giận nữa, Nam đáng yêu quá đuy”

””Bỏ ra, đừng tùy tiện động vô má tôi”“. Miệng Nam nói vậy nhưng vẫn để im cho Chi ôm mặt

””Thôi được rồi, để em kể anh nghe....Hôm qua, em tới thăm bà và gặp lại cha””

Nam thắc mắc:“”Cha?”

Chi gật đầu nói:“”Ừm, cha đẻ em - Đinh Bảo Phát””

Nam ngạc nhiên nói mắc:“”Ông, ông ấy vẫn còn sống?”

”Đúng vậy, nhưng ông ấy không được khỏe”“. Nói đoạn Chị bật khóc

”Em sao vậy?”“. Nam vỗ về

””Ông ấy, ông ấy bị liệt toàn thân phải sống thực vật đến hết đời””

Lúc này Nằm ôm trầm lấy Chị, an ủi Chị:“”Không sao, không sao”“. Một lúc lâu sau, Chỉ mới hết nấc mà nói tiếp:“”Bà nói, em nên đi học và tới đây. Vì trường này điều kiện rất tốt mà lại được gần anh trai... bà muốn em không phải vất vả nữa nên đã trả nợ giúp mẹ em và đưa em tới đây. Em thấy như vậy cũng được vì dù sao sau này em cũng phải giúp bà gánh vác cơ nghiệp một phần nhà họ Đinh””

Nam đặt hai tay lên vai Chi nói chắc nịch:“” Tuệ Chi, à không Đinh Bảo Linh, cho dù thế nào anh cũng bảo vệ em””

Chi mỉm cười gật đầu đồng ý. Có người con trai luôn luôn bên cạnh giúp đỡ và ủng hộ mihf như vậy, Chi thấy mình thật hạnh phúc.

Phía sau cây bạch đàn gần đó, bóng dáng ai đó đang ẩn nấp:“” Đúng như mình đoán...Trần Tuệ Chi, à không Đinh Bảo Linh mới đúng”“. Nụ cười ẩn ý của cô ta khiến ai nhìn cũng phải sợ...nếu bình thường thấy vẻ ngoài là sự yếu đuối mong manh nhưng xen chút lạnh lùng thì bây giờ Lam Thần (Quách Lam) đang cười đầy ấn ý:“” Cao Thiên Trác, ông lại có thêm một đối thủ rồi”“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.