Phong như không tin vào mắt mình nữa, cô bé ngây thơ, thờ ơ ngày nào
đã trỡ nên lạnh lùng, có chút gì đó tàng bạo. Thật sự nỗi thù hận của cô đã làm cô trở thành con người như vậy sao?
- Em khác quá rồi Tina. Anh không còn nhận ra em nữa.
Quang nhã như hét lên.
- Anh im đi, Tina, Tina mãi, cô ta chết rồi, anh có nghe rõ không? Cô ta
chết rồi đứa con nít đó chết rồi. Tất cả là nhờ anh. Anh đã nghe rỏ
chưa? Bây giờ thì cút đi, tôi không muốn thấy anh.
Hét lên đầy mệt mõi, cô cảm thấy khó thở, gì thế này? Không thể nó lại đến sao? Tay chân cô bị co giật, ngã khụy xuống sàn.
Phong giật mình chạy đến ôm cô đầy lo lắng.
- Tina, em sao thế, đừng làm anh sợ. Tina.
Cô dùng hết sức của mình đẩy anh ra khỏi mình. Miệng cô cứ lẫm bẫm
"Thuốc...thuốc..." Tay thì cứ chỉ vào cái hộp nhỏ trên đầu giường. Người thì cứ gồng lên lê lết người đến lấy.
Phong bất giác đứng dậy chạy lại đầu giường lấy thuốc và nước cho cô. Cậu
chưa bao giờ thấy cô bị như thế, ở cùng phồng mà không hề biết, cậu đúng là vô dụng đúng không?
Uống
thuốc xong cô gục xuống, trạng thái trở về bình thường. Gần như quên gì
đó, Phong là người đưa thuốc, hủ thuốc đâu, anh ta không được biết bệnh
của cô. Không suy nghĩ nhiều ập tới lấy lọ thuốc nhưng...
- Tina cẩn thận.
Không kịp tôi hết sức rồi, ngất đi. Phong la lên rồi chạy đến đỡ tôi. Nhưng
vẫn còn trong thời gian cấm túc nên không thể đưa cậu ấy đến phòng y tế.
Tôi thì ngất liệm đi rồi, Phong nhẹ nhàng đỡ tôi lên, đặt tôi lên giường và đắp chăng cho tôi. Nhìn cứ như phim Hàn Quốc á.
Cậu để cô nằm đó rồi đem lọ thuốc ra khỏi phòng.
***********
HỘI HỌC SINH 8h30' tối
Phong bước vào phòng, cậu không ngạc nhiên khi tất cả điều vẫn còn làm việc.
Nhưng điều cậu thấy lạ là Hưng vẫn không đến đây 4 ngày rồi.
Đến gần Dĩ Thâm đang miệt mài đánh tài liệu, vỗ vai tên công nghệ ấy.
- Này tên ấy ( Hưng á ) vẫn không đến à?
Vẫn chằm chằm vào vi tính mà trả lời.
- Ùm.
Trần Minh nhanh nhẩu chạy đến ôm Phong từ phía sau, dụi dụi đầu vào ngực cậu.
- Anh hai bỏ em rồi, anh thương em nha.
Cậu cười nhẹ rồi dùng ngón trỏ chỉa vào trán Trần Minh đẩy ra giọng vui đùa.
- Kêu Như Ý ấy. Anh có người khác rồi.
Cả phòng hội học sinh như vỡ òa, Dĩ Thâm dừng đánh máy tính, Trần Minh ngơ ngác, Jack mới vào phòng cũng phải dừng mở cửa... Không ai dám tin
ngoài tên Minh ra có người khác ôm được Phong của họ. Min còn chưa được
đấy chỉ cập cổ thôi.
1s...2s...6s...1 phút...
Thấy tình hình bất ổn, cậu ho nhẹ, mọi thứ điều trở lại bình thường. Mọi
hoạt động tiếp tục làm việc. Hề thật hết nói nỗi, cậu mặc kề bọn họ vậy.
Jack vào phòng vỗ vai Phong hỏi.
- Sao thế anh tưởng em về kí túc xá rồi chứ?
Phong không biết nên nói thế nào nên cứ à ừ cho qua chuyện rồi hỏi Jack về lọ thuốc.
( Thắc mắt đúng không? để giải thích cho, Jack là một thần đồng y dược,
và hiện đang là người nghiên cứu giỏi ngang ngửa người đứng đầu trường
đó là Thầy Hiệu Trưởng, Hứa Phong Ảnh. )
- Anh Jack, anh có biết thuốc này là bệnh gì không?
Jack ngạc nhiên khi thấy lọ thuốc, đây là thuốc mà chỉ có người ấy có.
- Thuốc này là? Sao em có được nó.
Phong bất ngờ khi Jack hành động như vậy. Nhưng biết được bệnh của Tina quang trọng hơn.
- Là em nhặc được. Nhưng có chuyện gì sao?
Jack trở nên nghiêm túc nói đến căng bệnh.
- Căng bệnh này hiện nay trên thế giới chỉ có thuốc cằm cự, chưa hề có
thuốc chữa. Và điều đặc biệt là người mắt bệnh sẽ quên một phần kí ức
nào đó nếu muốn tiếp nhận một kí ức mới. Và thường là do chấn thương cả
thể xác lẫn tâm hồn hình thành ( chấn thương tâm lý).
Phong có vẻ đã hiểu được một phần nào, vội hỏi Jack.
- Liệu có ảnh hưởng nghiêm trọng nào không?
Jack tiếp tục phân tích.
- Anh không rõ nhưng, nếu người mắc bệnh nhớ lại quá nhiều kí ức đã quên
đi và sợ hải nó. Có thể phát sinh ra chiệu chứng nghẹt thở, tê liệt, mất sức. Không kiệp uống thuốc có thể tử trận. Bay về trời.
Nói xong anh cười cười, an ủi khuôn mặt bí xị của tên Phong.
- Thôi lo chi. Nào vào đây anh cho xem thuốc mới này.
Cậu cười với Jack cho qua chuyện.
************
Tina bị bệnh như vậy không ổn. Nhưng cậu không thể làm gì được. Liệu mọi
chuyện sẽ ra sao khi sau này cậu sẽ luôn bảo vệ Tina? Hãy đón nha.