Chương Tôi Không Phải Kẻ Bám Đuôi.
2
- What the....? Cô nói cái gì?
Vn - Tôi nói là tôi mà thích anh cái con khỉ móc xì đó! haha! Anh mà hiểu tôi đi đầu xuống.....
Tôi lại lầm nữa rồi, hắn ta tiếng lại chỗ tôi và nói với tôi là?
TQ - Tiếng Hoa cô nói giỏi lắm nhĩ! có ngon thì nói lại đi? Hưng à, cậu có thể vui lòng nói tiếng việt với cô ta là mời cô ta ra khỏi phòng không?
TQ - Không cần A-lan này có chân, mà khoang.
Tôi không ngờ mình lại quên chuyện này, thậy là lú thật rồi. Thần đồng ghi nhớ thế này....chết.
Tôi tiến lại gần hắn, thấy tôi tới hắn lùi lại xíu, tôi là tới luôn đang bực mà. Hưng và Jack cũng khá ngạc nhiên về hành động của tôi!
TQ - Xin lỗi mau!
Tôi chỉ vào bàn chân đáng thương của mình.
Hắn im lặng nhìn chỗ khác. miệng nói " No "
TQ - XIN LỖI MAU!
Lần này hắn đã dồn vào chân tường, tôi mất bình tĩnh vọng thật mạnh vào tường.
Lần này hắn khác bất ngờ về hành động của tôi, chợt đứng thẳng dậy, Trời ơi tôi lùn hơn hắn cả 1 cái đầu đấy. Nhìn lên cao quá với lại cái chân đang đau nữa.
- Á!
Môi chạm môi rồi.
Tôi bật ngữa ra sau, vô tình nắm luôn cái áo hắn để giữ thăng bằng, ai ngờ hắn mất thế, bật ngã theo tôi luôn.
- Á nụ hôn đầu tiên của tôi!
Không biết hắn thì sao chứ tôi thấy tư thế này không ổn lắm.
Bất giác hắn bật dậy, quay mặt vào tường.
TQ - Cút.
TQ - Tôi...
TQ - Cô cút ra ngoài ngay cho tôi.
Tự nhiên hắn nỗi giận, tôi ngậm ngùi đi ra ngoài.
*******************
Tôi bước đi vô thức, bước mãi một đoạn rất xa. Mùi hương này rất thơm, lạ nữa. bước theo mùi hương. Là khuôn viên sau kí túc xá, Vườn hoa oải hương! không thể tin được, thời tiết lạnh thế này mà hoa oải hương mọc được sao?
Đang vui đùa với mấy nhánh hoa tôi thấy một bộ bàn ghế gỗ rất đẹp, ngồi lên nó thử quá thoải mái. Quyết định đây là căn cứ riêng luôn. Nằm luôn trên ghế! hoa oải hương che tôi mất luôn.
" Cạch "
Có người vào! là một người rất đẹp, đẹp tuyệt trần, da trắng, quần áo sìtai...khoan đã, bộ đồ này không lẽ...
Bật người dậy, tôi đoán không sai. Là con người khi nảy.
TQ- Thích tôi đến nỗi lên đế tận đây luôn à? đây không phải chỗ cô nên tới? bám thành cái đuôi thế này không biết!
TQ - Tôi không phải cai đuôi. Trùng hợp thôi.
TQ- Trùng hợp? Đi theo tôi đến tận phòng. Còn ra đến tận đây. Khônh phải là cái đuôi chứ là gì?
TQ - Tôi phải nói với cậu rồi mà, Trùng hợp, hiểu chứ, Trùng hợp. Tôi không phải cái đuôi của cậu.
Có người đến nữa thì phải.
TQ - A-lan ới cậu ở đây à? tớ nghe anh Jack nói là cậu bị Ác ma đuổi đi đúng không?
Khải đang nói thì khựng lại, quay ra đằng sau, không hay rồi.
Có ai đó đang điên lên.
TQ - Thôi Khải với A-lan đi trước đây! bye.
Khải ra hiệu cho tôi chuồn nhanh.
************
Ra bên ngoài Khải chợt nhớ ra gì đấy. Lấy điện thoại ra.
- Đúng rồi A-lan, trường đang bàn tán xôn xao về việc cậu cứ bám theo Phong như cái đuôi đấy.
Giật điện thoại trên tay Khải, đúng thật rồi.
- Tớ không phải cái đuôi! là hiểu lầm thôi mà?
- Tớ tin cậu A-lan.
- Xia-xia.
*************
Tối hôm đó tôi không về phòng, tôi về khách sạn gần trường ở!
Tôi có nhắn tin cho anh Jack nói là tôi nay không về.
*************
Sáng hôm sau như thường lệ...đi học.
Tôi đi đâu điều nghe bàn tán.
- Con nhỏ này không biết xấu hổ hay sao?
- Phong là của Min rồi! con nhỏ này làm gì có cửa.
Khỏi cân hỏi như truyện ngôn tình tôi cũng biết người tên Phong là ai! Tôi cũng muốn giải thích lắm chứ! nhưng đã có một cậu bạn nói với tôi rằng " Cậu không cần giải thích với họ, chỉ cần tớ tin cậu là đủ rồi Tina"
*********
Có ai muốn biết Cậu bé ấy là ai không? Chương sau nhé.